Lý Hồng tự có xe riêng, một chiếc Bentley chạy tới, hai gã vệ sĩ Trung Nam Hải bước ra xuất hiện trước mắt mọi người.
- Cô Lý, mời cô lên xe
Những gã này không quen biết bọn Trương Nhất Phàm, chỉ đón nguyên Lý Hồng lên xe.
Lý Hồng và Đổng Tiểu Phàm vẫy tay chào nhau, chiếc xe Bentley đen liền mất hút trong màn đêm thủ đô hun hút.
Thẩm Kế Văn bữu môi:
- Mẹ kiếp, xe đẹp thật!
Dạng xe hạng sang này, ở thủ đô không hiếm, ngay bản thân Thẩm Kế Văn cũng có hẳn một con Lamborghini, nhưng mà bình thường anh ta chẳng dám đi, chỉ dùng chiếc xe độ sản xuất trong nước.
Trước kia, bốn thiếu gia ở thủ đô ngầm ghanh đua sự giàu có. Còn bây giờ Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng đều nhạt hẳn đi, Thẩm Kế Văn cũng chẳng dám lên giọng. Suy cho cùng, nhà họ Phương và nhà họ Lý ở thủ đô vẫn thuộc loại cây cao bóng cả, thực lực vô cùng to lớn.
Hôm nay hai người dùng xe là chiếc xe nội địa bản độ của Thẩm Kế Văn, sau khi lên xe, Thẩm Kế Văn ngồi ghế lái phụ quay lại hỏi:
- Anh có biết vì sao Lý Hồng lại đi cùng chuyến bay với anh không?
Trương Nhất Phàm đối với một số chuyện trong lòng đã biết rất rõ, nhưng hắn không nói ra, chỉ lắc đầu.
Thẩm Kế Văn nói tiếp:
- Đều do nhà họ Phương và nhà họ Lý sau lưng đạo diễn cả, nói là anh kéo bè kết phái, ở thành phố Song Giang làm việc độc đoán. Đối với vụ hai nhiệm kỳ Chủ tịch thành phố, bọn chúng trước mặt Tổng bí thư đã thêm dầu vào lửa.
- Lão già họ Phương mới cao tay, ra vẻ tự động rút lui, thực chất làm vậy là hướng toàn bộ mũi dùi về phía nhà họ Trương. Ban đầu Tổng bí thư có ý điều anh đi. Sau đó ông cụ hai nhà cực lực làm rõ chuyện, ông ta mới điều mụ Lý Hồng đi Song Giang làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, chứ thực ra là để điều tra anh.
Thẩm Kế Văn thấy vẻ mặt của Trương Nhất Phàm không hề biến sắc, rõ ràng vẫn rất bình tĩnh, anh ta nói tiếp:
- Những việc chính trị, em và anh trong lòng đều rõ cả, trước kia trong nhóm bộ tứ còn có thể chế ngự cân bằng, bây giờ chỉ ông già của hai nhà chúng ta còn đương chức, vì thế mà bọn họ có ý nhân cơ hội rút lui. Không ngờ Thủ tướng Châu biết chuyện này, chính ông ta chủ trương để Lý Hồng ở lại Song Giang đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố. Một là có tác dụng giám sát anh, hai là tiếp tục khảo sát nhân cách của anh. Vì vậy anh phải cẩn thận với mụ Lý Hồng. Hôm nay em thấy chị nhà và Lý Hồng nói chuyện với nhau rất nhiệt tình, em mới thấy làm lạ.
Kiểu người có số má như Lý Hồng, ở thủ đô có khá nhiều ảnh hưởng, đặc biệt đối với bọn con cháu cách mạng, đều không dám động vào cô ta. Cộng thêm tính cách bẩm sinh lạnh nhạt, không dễ để người khác tiếp cận, tuy danh tiếng khá lớn, nhưng càng ngày càng bí ẩn.
Thẩm Kế Văn rất chú ý tới con người này, chẳng ngờ được rằng, trong chốc lát cô ta đã được điều đến nhậm chức tại Song Giang. Còn riêng Lý Hồng, ở thủ đô hàng tá đại gia đều có ý định theo đuổi cô ta, nhưng sau đó cứ từng người từng người chán nản rút lui.
Có gã đại gia kém tài nói rằng, mẫu phụ nữ lạnh lùng như Lý Hồng, có tán được cũng chẳng có gì thú vị, giống như kiểu đồ chơi được bơm hơi nằm trên giường, quan hệ với cô ta chẳng mấy chốc mà hỏng thận. Chẳng thà tìm một em tự do tự tại, ít ra các em ý còn chủ động.
Kết quả là chưa được vài ngày, chuyện này bay đến tai Lý Hồng. Tên này bị Lý Hồng cho mấy cái bạt tai trước đám đông, còn phải quỳ xuống gọi bà cô, sau đó ông cụ của anh ta phải đến tận nhà xin lỗi, chuyện này mới dừng ở đó.
Vì thế, từ đó chẳng ai dám nói xấu sau lưng cô ta, còn tán tỉnh thì khỏi phải bàn nữa.
Nói với Trương Nhất Phàm về chuyện của Lý Hồng xong, Trương Mạnh Phàm vừa lái xe vừa liếc nhìn vợ chồng Trương Nhất Phàm một cái:
- Ông anh, lần nào hai người cũng đến cuối cùng, em thành tên đưa đón rồi. Tết năm nay, ông anh định cho em bao nhiêu tiền lì xì đây?
Đổng Tiểu Phàm cười nói:
- Đợi khi nào chú lấy vợ hẵng hay, chừng nào lấy vợ, chừng đó chú gặp chị đòi lì xì.
Trương Mạnh Phàm cười ha hả trả lời:
- Chị dâu đừng có trách em đó nha!, Chưa đến ba mươi chưa lấy vợ, còn hai năm nữa cơ mà, cứ chơi cái đã. Gái đẹp trên đời còn nhiều, lấy vợ vào, chẳng phải là tiếc lắm sao!
Trương Mạnh Phàm lăn lộn trong làng giải trí, làm một tên đạo diễn kiêm nhà sản xuất không nhỏ, như vậy gái đẹp có mà hàng đống. Đổng Tiểu Phàm lườm gã một cái, còn chưa nói, thì Trương Mạnh Phàm đã nói tiếp:
- Chị dâu lợi hại ghê, trói ông anh em sớm thế!
- Trói cái đầu nhà chú ý, mau lái xe đi.
Đổng Tiểu Phàm mắng xong, Trương Mạnh Phàm bèn cười không nói gì nữa.
- Anh Hai, chuyện lấy vợ của anh đến đâu rồi?
- Đừng gọi anh Hai, tôi giết cậu đấy!
Thẩm Kế Văn mắng Trương Mạnh Phàm:
- Cái chuyện lấy vợ, nào đâu phải cần tôi lo, có anh đạo diễn, thì khi nào cần thì tôi xuất hiện một lúc là được rồi, những việc khác không quan tâm.
- Thế định ngày nào rồi?
- Khoảng tháng ba, cụ thể ngày giờ vẫn còn đang xem tiếp.
Trương Mạnh Phàm nói:
- Anh chắc chắn không hối hận chứ?
- Haizz____
Thẩm Kế Văn thở dài đánh thượt một cái:
- Tôi thì chẳng có gì, chỉ là khổ thân cho Khả Hinh, ngày xưa cô ấy ghét tôi lắm, nhưng mà chỉ vì cái gọi là lợi ích gia đình mà đành hy sinh vậy. Ha ha…
Thẩm Kế Văn cười mỉa mai.
Trương Mạnh Phàm nói:
- Thế chẳng phải anh đắc ý rồi sao, Khả Hinh là một cô gái không tồi đâu, anh mà dám bắt nạt cô ấy, tôi sẽ là người đầu tiên thiến anh đấy.
- Súc sinh, không có chỗ cho anh nói đâu, lo mà lái xe đi.
Thẩm Kế Văn muốn hút thuốc, nhưng có Đổng Tiểu Phàm ở đây, lại cất thuốc vào.
- Mạnh Phàm, khi nào anh cho tôi mượn tạm hai cô đào anh kiếm được, tôi quyết mở một hộp đêm to nhất thủ đô, với nhan sắc và danh tiếng của hai cô ấy bấy giờ, đó là chiêu kiếm tiền đấy.
- Ấy đừng, tôi khuyên anh hãy từ bỏ ý định đó đi, tôi bây giờ sẽ giữ gìn các em ý thành ngọc nữ tinh khiết, rồi lăng xê các em ý!
- Ha ha…
Nghe xong câu này, Thẩm Kế Văn cười đến chảy cả nước mắt.
- Ngọc nữ tinh khiết ư? Mấy em đó còn tinh khiết cái nỗi gì? Không chừng ngày nào đó bị người ta tung clip nóng ý chứ.
- Anh thì biết cái cóc khô gì, cái tôi muốn chính là cái hiệu quả đó. Lăng xê các em ý, nếu như có ai đó tung clip nóng ra, vậy chẳng cần tôi sào sáo, các em ý cũng nổi tiếng, có hiểu không nhỉ?
Trương Mạnh Phạm nói vẻ đắc ý.
Thẩm Kế Văn miệng há hốc:
- Cái đồ súc sinh nhà anh ý!
Hai người mỗi người một câu chuyện phiếm cười đùa, chẳng mấy đã đến sân nhà họ Trương. Khi ba người bọn họ xuống xe, Thẩm Kế Văn nói:
- Tôi không vào đâu, anh Phàm, anh lại đây chút, em có chuyện muốn nói với anh.
Trương Nhất Phàm tiến lại, Thẩm Kế Văn liếc nhìn Đổng Tiểu Phàm đang đứng cạnh Trương Nhất Phàm, anh ta châm thuốc, hạ giọng nói:
- Con bé Thẩm Uyển Vân bị ông già cho người qua Singapore tóm về rồi.
- Cái gì?
Trương Nhất Phàm vừa nghe đến chuyện này, đã thấy có chút gấp gáp, thất thanh thốt lên. Đổng Tiểu Phàm nhìn về phía hai người, lúc đó Trương Mạnh Phàm nói:
- Chị dâu, chúng ta vào trước đi!
Đổng Tiểu Phàm nhìn anh ta rồi hai người đi vào trong sân.
Khi qua cổng, có hai cảnh vệ chào theo nghi thức quân đội. Trương Mạnh Phàm cười với hai người, dơ điếu thuốc ra mời rồi vỗ vai hai người này nói:
- Vất vả cho các anh rồi.
Hai người này không dám nhận thuốc, chỉ cúi chào đáp lễ:
- Thủ trưởng vất vả rồi!
Thẩm Kế Văn liếc về phía cửa:
- Anh kêu cái gì mà kêu? Đừng kích động quá. Tình hình bây giờ vẫn chưa đến mức tồi tệ lắm, Em chỉ sợ ông già không bỏ qua, chắc chắn là muốn điều tra việc Thẩm Uyên Vân ở Singapore. Cái con bé này, cũng không hiểu nó muốn làm cái gì nữa? Ban đầu nó khuyên em tán Khả Hinh, còn nó thì lại làm cái chuyện quỷ quái này.
Anh ta vỗ vai Trương Nhất Phàm:
- Ông Anh, thời điểm này nên ít lộ diện chút.
Thẩm Kế Văn biết rõ việc này chắc chắn có mối liên hệ không nhỏ với Trương Nhất Phàm, vì rằng hắn đã từng gặp đứa con nhỏ của Thẩm Uyển Vân, rất giống với vị huynh đệ đang đứng trước mặt, rất đáng hoài nghi.
Cái trò trẻ con này, Thẩm Uyển Vân còn có thể lừa được ai chứ?
Ù ù cạc cạc sang Singapore kết hôn, kết hôn chưa được bao lâu lại đá bay thằng chồng, với những kẻ lọc lõi như Thẩm Kể Văn, tự nhiên sẽ lần ra dụng ý của cô ta.
Cũng may ông già nhà họ Thẩm không biết mối quan hệ giữa cô ta và Trương Nhất Phàm, nếu không cũng sẽ nghi ngờ cả hắn nữa. Trương Nhất Phàm hít một hơi thật sâu:
- Cậu là anh trai cô ấy, thôi thì nhờ cậu, tìm cách sắp xếp cho tôi và cô ấy gặp nhau chút.
- Chết tiệt, em đã mạo hiểm cả tính mạng báo cho anh tin này, anh lại còn đòi gặp nó nữa? Phải chăng muốn em và nó chết chung đấy hả?
Nhìn ánh mắt Trương Nhất Phàm, anh ta đành dịu giọng:
- Thôi được rồi, em làm người tốt đến cùng vậy, thế được chưa nào! Nhưng anh cũng phải hiểu rõ, nếu ông già mà phát hiện ra, kể cả anh cũng đi tong luôn đấy. Tính khí ông già anh còn lạ gì, tuyệt đối sẽ không bao giờ lại chịu cho con bé làm vợ bé không danh không phận đâu.