Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 588: Vấn đề công nhân nông dân




Sắp hết năm, trên công trường khu kinh tế mới, quả nhiên xuất hiện một vài tình hình.



Rất nhiều nông dân lên tỉnh làm công không lấy được tiền lương trước kì nghỉ tết, có một vài người nhận được tiền nhưng không nhiều lắm. Những tên cai xây dựng bây giờ rất xảo quyệt, có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm, có thể trốn được thì trốn, tiền công cuối năm giống như máu ấy, ai cũng tiếc không nỡ bỏ ra.



Nhân công nhân cũng rất cực khổ, từ ngàn dặm xa xôi đi ra ngoài làm thuê, bán sức lao động, đầu năm đến cuối năm, trong tay cũng chỉ có vài đồng. Cực nhọc vất vả đợi đến cuối năm, cai thầu lại cố ý không trả tiền công.



Việc này cũng có vài nguyên nhân, một là công trình chưa hoàn thành, hai là công trường sợ thợ có kinh nghiệm sau tết không quay lại nữa. Bọn họ sử dụng chiêu thức quen thuộclà:

- Năm nay tiền này vẫn chưa được thanh toán, mọi người cũng biết, công trình ngày nào không hoàn thành, thì tiền cũng không thể đến tay được. Do vậy, chúng tôi quyết định trả cho mọi người trước tiền lộ phí. Tiền lương của các anh sẽ được ghi trong sổ, tháng 4 tháng 5 năm sau thanh toán trước một nửa, số còn lại sau khi công trình hoàn tất sẽ thanh toán toàn bộ.



Đây là thủ đoạn chủ thầu quen dùng, bây giờ công trường ở thành phố Song Giang quá nhiều, công nhân lại không dễ tìm, nếu trả tiền ngay cho họ, không chừng năm sau bọn họ không quay lại. Mình lại phải đi đến từng nhà gọi người, đây là việc rất phiền toái.



Giữ tiền của bọn họ trong tay, muốn không đến cũng không được.



Đây là loại thứ nhất, vẫn còn một số chủ thầu, trong lòng rất ma mãnh, cầm tiền trong tay, nhất định không trả cho công nhân. Khi anh tới đòi mười mấy lần họ chỉ trả từng chút từng chút một, làm anh sống dở chết dở. Đến cuối cùng thời gian quá lâu rồi, tiền khất nợ nhiều rồi, bọn họ cũng chẳng trả nữa, cầm số tiền đó trốn đi mất. Các ngươi ở đó mà kêu cha gọi mẹ đi!



Trên công trường có đủ loại tầng lớp, Lý Hồng gần đây rất đau đầu vì việc này. Cô là một Quyền Chủ tịch thành phố, rất quan tâm đến chuyện này. Nếu mình vừa mới nhận chức, không xử lý được việc này, thì trở thành trò cười cho thiên hạ.



Bây giờ cô cũng ở trong hoàn cảnh đó, cảm nhận được áp lực khi đó của Trương Nhất Phàm, là một cán bộ trẻ tuổi, 32 tuổi đã làm Chủ tịch thành phố, rất nhiều người đang nhìn vào cô. Chỉ cần Lý Hồng xử lý không tốt một việc thôi cũng sẽ bị mất thể diện ngay.



Sau khi Lý Hồng nhận chức liền tiến hành phân công công việc cho mấy vị Phó chủ tịch thành phố, Đoạn Chấn Lâm bây giờ phụ trách công tác xây dựng giao thông đô thị. Phân công làm Ủy viên quy hoạch xây dựng, quản lý các bộ phận như ngành phục vụ công cộng và cục bất động sản, cục thi hành quản lý tổng hợp thành phố, phòng tài nguyên quốc gia, cục giao thông, phòng dân phòng, phòng cơ động…



Anh ta gần như tiếp quản công việc của Phó chủ tịch thành phố Diêu, còn Từ Yến thì tiếp quản công việc trước đây của Đoạn Chấn Lâm, tăng cường điều chỉnh. Dù sao, trong quan niệm của Lý Hồng, áp lực đè nặng lên Từ Yến cũng không nhẹ, vì cô cho rằng năng lực của phụ nữ cũng không thua kém gì đàn ông, vì sao phải làm một bình hoa di động cho người ta ngắm chứ.



Sự coi trọng của Lý Hồng với Từ Yến, khiến cho Từ Yến cũng có chút xúc động trong lòng.



Chuyện ở khu kinh tế mới, nhận được báo cáo toàn diện từ chỗ Đoạn Chấn Lâm. Lý Hồng gật gật đầu:

- Đi, chúng ta đi kiểm tra công trường, dù sao trăm nghe không bằng một thấy.



Đoạn Chấn Lâm đi theo sau cô, cảm nhận được tác phong nhanh nhẹn dứt khoát, quyết đoán của Lý Hồng, trong lòng nể phục vô cùng. Anh ta thầm nghĩ, nếu mà mình có được hoàn cảnh như thế này, không biết có mạnh mẽ được bằng Lý Hồng không?



Trong lúc anh suy nghĩ linh tinh một tí thì Lý Hồng đã lên xe, Đoạn Chấn Lâm chỉ còn cách nhanh chân chạy theo.



Về phía thành ủy, Tần Xuyên đang theo sát, Tần Xuyên đem toàn bộ sự việc báo cáo với Bí thư Trương. Trương Nhất Phàm không tỏ thái độ gì, chỉ muốn xem xem thái độ của Lý Hồng




Mấy ngày nay trạng thái tinh thần của Trương Nhất Phàm luôn không tốt, đêm qua lại mơ một giấc mơ, cảnh vật trong mơ vẫn giống giấc mơ lần trước, khiến hắn vô cùng phiền não.



Giấc mơ này cuối cùng có nghĩa là gì? Trương Nhất Phàm không hiểu nổi.



Hắn là một người theo thuyết vô thần, nếu là trước kia, đối với việc thế này phần lớn là cười là hết chuyện. Nhưng giấc mơ này liên tiếp xuất hiện. Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút không bình thường.



Buổi sáng khi thức giấc, hắn kể lại với Đổng Tiểu Phàm. Đổng Tiểu Phàm an ủi vài câu, liền hẹn Lưu Mai, chiều nay đi chùa thắp hương vị bồ tát đó. Lần trước Tiểu Thiên Vũ bị ốm được lão phương trượng mời trà xong thì bệnh khỏi thật.



Đổng Tiểu Phàm vốn cũng không tin phật, bây giờ đành phải nửa tin nửa ngờ. Lưu Mai nghe Đổng Tiểu Phàm nói muốn đi chùa liền vui vẻ nhận lời.



Tài xế đưa hai người đến chùa Nhạc Lâm thiền tự, lão phương trượng không có ở nhà, Đổng Tiểu Phàm chỉ ở đó thắp hương, vái lạy bồ tát rồi đi. Những việc này, đều là giấu Trương Nhất Phàm.



Từ chùa trở về, Đổng Tiểu Phàm cũng đang nghĩ, bản thân mình từ khi nào lại tin vào mấy cái này chứ? Nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy có chút buồn cười. Tuy nhiên, vì sức khỏe của con và tiền đồ của chồng, Đổng Tiểu Phàm cảm thấy mình đi bái phật có gì phải ngại?



Lưu Mai nói cho Đổng Tiểu Phàm biết, đã lạy Bồ Tát thì sau ba ngày không được động phòng, Đổng Tiểu Phàm cảm thấy có chút khó tin, đến cái này Bồ Tát cũng quản? Không ngờ rằng mới có 2 ngày, Trương Nhất Phàm đột nhiên muốn trả bài rồi.




Đổng Tiểu Phàm nhớ đến lời Lưu Mai nói đành phải nhẫn tâm từ chối. Cô nói dối Trương Nhất Phàm có họ hàng tới, sợ là sẽ ở chơi vài ngày. Trương Nhất Phàm không tin, trước đó không lâu mới đến, sao lại có thể thế được?



Đổng Tiểu Phàm giả bộ như thật, có thể là kinh nguyệt không đều, ngày mai em đi bệnh viện xem xem.



Buổi tối khi đi ngủ, cô không dám để Trương Nhất Phàm xoa ngực mình, sợ là nhất thời không kiềm chế được hai người liền củi khô lửa lớn, bốc cháy lên. Đêm nay là đên cuối cùng, dù thế nào cũng phải nhịn.



Nhưng đêm nay Trương Nhất Phàm lại mơ giấc mơ kỳ quái.



Hắn mơ thấy mình kết hôn, cô dâu không biết là ai, nhưng không phải là Đổng Tiểu Phàm. Khi tỉnh lại vẫn thấy buồn cười.



Thật là lộn xộn! Gần đây lúc nào cũng nằm mơ.



Tuy nhiên, nói chung so với giấc mơ mấy ngày hôm trước cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, không có máu tanh, khủng bố. Kết hôn là chuyện vui lớn cả đời người, giấc mộng này đến có chút muộn rồi sao?



Không ngờ khi Đổng Tiểu Phàm tỉnh dậy, cũng nói mình nằm mơ, mơ thấy Trương Nhất Phàm với người khác kết hôn, không biết cô dâu là ai? Nói đến câu này, Đổng Tiểu Phàm rất sầu não.




Cô hỏi Trương Nhất Phàm.

- Có thật là anh sẽ kết hôn với người khác không?



Trương Nhất Phàm vừa mới rửa mặt xong, quay người lại ôm lấy Đổng Tiểu Phàm đang trải đầu.

- Đời này anh chỉ kết hôn với mình em, bất cứ là ai khác cũng không thèm.



- Nếu Thẩm Uyên Vân kết hôn với anh thì sao?


Đổng Tiểu Phàm nghĩ tới giấc mơ mấy ngày trước, đột nhiên hỏi một câu như vậy.



Trương Nhất Phàm quyết đoán nói:

- Cho dù là Tiểu Vân cũng không được.



Đổng Tiểu Phàm nói anh nhẫn tâm quá.



Trương Nhất Phàm cảm thấy việc có bồ bên ngoài đã rất là có lỗi với Đổng Tiểu Phàm rồi, lại cũng người ta kết hôn nữa, đánh chết cũng không làm được. Bí mật với Thẩm Uyên Vân, nếu chẳng may một này nào đó bị vạch trần, thì nó cũng là lúc kết thúc sự nghiệp chính trị của mình.



Trương Nhất Phàm nghĩ xong rồi, không làm quan nữa, hắn cũng có thể làm kinh doanh, thành lập doanh nghiệp thương mại hùng mạnh của riêng mình.



Nếu là mình kinh doanh, có mấy người như Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng hỗ trợ, quy mô phát triển nhất định là rất nhanh. Hơn nữa, bản thân mình cũng đã hoàn thành tích lũy ban đầu, tiến vào thương trường, chỉ là chuyện nhỏ.



Dứt bỏ những việc lộn xộn này, Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng làm việc, ngẩn đầu nhìn lịch. Vẫn còn một tuần nữa là tới ký nghỉ tết, hắn bảo Triệu Vĩ gọi điện thoại bảo Tần Xuyên đến.



Tuần cuối cùng đi làm, về việc khất nợ tiền lương của công nhân có phải là có kết quả chứ? Trương Nhất Phàm nói với Tần Xuyên:

- Anh nhất định phải hỗ trợ Ủy ban nhân dân thành phố. Trong những ngày cuối năm, thực thi việc này. Chúng ta phải coi trọng nhân công là nông dân, xem xét việc này như một nhiệm vụ chính trị vậy.



Tần Xuyên nhận được chỉ thị, lập tức chạy tới Ủy ban nhân dân thành phố, báo cáo với Lý Hồng. Lý Hồng hỏi:

- Bí thư Trương thấy thế nào?



Tần Xuyên đành phải trả lời đúng sự thật, Lý Hồng lặng im một lúc.

- Hãy chuyển lời đến Bí thư Trương, Ủy ban nhân dân thành phố có năng lực và tự tin sẽ thực thi việc này trước thềm năm mới.