Liễu Hải nắm bắt một chút đầu mối cơ bản, sắp xếp thời gian, cùng lãnh đạo tiến hành chắp nối ở trong nhà của Trương Nhất Phàm thông báo:
- Anh, em phát hiện lão Hà Kiện này có vấn đề. Rất có khả năng lão ta có quan hệ không đơn giản với Cục trưởng Ninh.
Trương Nhất Phàm ngồi trên sô pha, trong phòng không có người ngoài, hắn liền nói :
- Nói đi, phát hiện ra cái gì ?
- Theo phản ánh từ các đồng chí của Đội Điều tra hình sự, vào cuối tháng 9, cũng là ngày 25 tháng 9 đó, lão ta đột nhiên mời mấy cảnh sát trong đội tuần tra uống rượu ở bên Thành Nam . Mà trong khoảng thời gian này, vừa hay là lúc Cục trưởng Diệp đưa ra lệnh khẩn, toàn thành phố truy nã Ngô Dũng.
Trương Nhất Phàm nhớ lại một chút, ngày 25 tháng 9, chính là lúc mình cùng với Diệp Á Bình lên tỉnh báo cáo tình hình. Mà Ngô Dũng cũng vừa hay xảy ra chuyện vào buổi tối ngày hôm ấy. Tình cờ vậy sao ?
- Ngoài ra còn phát hiện một đầu mối quan trọng nữa, buổi tối hôm ấy chỉ có Thành Nam bất ngờ bị cắt điện đột ngột 2 lần, mỗi lần khoảng nửa tiếng. Trong khoảng thời gian cắt điện đó toàn bộ đèn đường đều không sáng, tối đen như mực, em đã cử người đi thăm dò rồi, thực sự là có chuyện như vậy.
- Ngoài ra, theo những tiết lộ của chính Hà Kiện, rất có khả năng có sự tính toán điều động của Cục công an thành phố Song Giang, em đoán rằng có người đã hứa hẹn gì đó với lão ta. Rất có thể là xuống phía dưới nhận chức, đại loại như cục phó hay gì đó.
Liễu Hải không phải là đoán, hơn nữa cũng không muốn nói toạc ra, người đứng đằng sau Hà Kiện chính là ám chỉ Ninh Thành Cương, điều này đã rõ mười mươi rồi.
Trương Nhất Phàm nghe xong những lời của Liễu Hải thản nhiên nói:
- Cậu tìm hiểu thêm chút nữa, xem xem lão Hà Kiện này có quan hệ gần gũi với ai ?
- Vâng
Liễu Hải gật đầu đáp.
- Việc này cậu đã phản ánh với Cục trưởng Diệp chưa ?
Liễu Hải lắc đầu, Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi biết rồi, tiếp tục điều tra, tranh thủ điều tra ngọn ngành sự việc trong năm nay. Nhớ rõ, tuyệt đối không được rút dây động rừng.
Hai người vừa nói xong, mẹ của Trương Nhất Phàm từ trong bếp đi ra:
- Ăn cơm thôi, Liễu Hải à, cháu lâu lắm không đến chơi rồi, sao lại không mang bạn gái đến cùng ?
Liễu Hải ngượng ngùng gãi gãi đầu:
- Lần sau bác nhé ! Cuối năm rồi, cô ấy cũng rất bận.
Ăn cơm ở nhà Trương Nhất Phàm xong, Liễu Hải rời đi rất nhanh.
Khoảng 8 giờ Diệp Á Bình lại đến gõ cửa, hai người đi vào thư phòng, Diệp Á Bình thông báo tình hình:
- Bí thư Trương, em phạm sai lầm rồi !
Nhìn Diệp Á Bình vẻ mặt khổ sở, Trương Nhất Phàm hỏi:
- Sao vậy ?
Diệp Á Bình là ái tướng của hắn, là mũi tiên phong ở thành phố Song Giang. Một năm gần đây Trương Nhất Phàm đối với biểu hiện của cô ấy ở Cục công an có thể nói là chiến công trùng trùng.
Diệp Á Bình nói:
- Em phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng, không nên để Hà Kiện đi điều tra vụ của Ngô Dũng.
Trương Nhất Phàm vừa nghe Liễu Hải nói về chuyện của Hà Kiện, trong lòng cũng đã có những nhận định cơ bản. Diệp Á Bình có lẽ cũng đã biết được chút gì đó, những lời vừa rồi của Liễu Hải chưa báo cáo với Diệp Á Bình, chủ yếu là sợ Diệp Á Bình nghi ngờ bản thân có động cơ không trong sáng.
Trương Nhất Phàm hoàn toàn hiểu những tâm tư của Liễu Hải, chỉ hỏi:
-Có phải cô đã điều tra ra cái gì rồi không ?
Diệp Á Bình nói :
- Hôm qua Chủ tịch Ninh đề nghị với em chuyển Hà Kiện đến huyện Hồng Vũ làm Cục phó làm Ủy viên thường vụ.
Ninh Thành Cương yêu cầu điều Hà Kiện đến huyện Hồng Vũ làm Cục phó thường trực ? Tin tức này cùng với tin mà Liễu Hải cung cấp đúng là không hẹn mà cùng. Xem ra Hà Kiện và Ninh Thành Cương sớm đã cùng trong một đường dây rồi. Chẳng trách vụ án này lâu như vậy mà không phá được, chỉ sợ Hà Kiện chính là tên ở giữa giở trò ma quỷ!
Trương Nhất Phàm lập tức nhớ lại lần trước Diệp Á Bình nhắc đến quyển nhật kí nọ, cũng là vài ngày sau khi bạn gái của Ngô Dũng cung cấp manh mối, nhật kí thì mất tích rồi, như vậy, chỉ sợ là Hà Kiện đã âm thầm động tay động chân vào.
Diệp Á Bình cũng nhớ đến chuyện này, bởi vì cô ta trước nay vẫn có thái độ hoài nghi với Ninh Thành Cương.
Bởi vì cái chết của Ngô Dũng, gần như có thể chỉ thẳng đến Ninh Thành Cương.
Nhưng tất cả chứng cớ đều bị người ta cố ý xóa sạch. Đến nỗi vụ án này trở thành án treo, rất lâu mà không phá được.
Trương Nhất Phàm cầm một quyển sách lên, đưa cho Diệp Á Bình, vừa đúng lúc trên trang giấy viết mấy chữ “ dụ rắn ra khỏi hang”.
- Quyển sách này cô cầm về xem đi !
Diệp Á Bình cầm sách trong tay, rất nhanh chóng rời khỏi nhà của Bí thư Trương.
Vào đến xe, cô cầm quyển sách lên, lặp đi lặp lại, “ dụ rắn ra khỏi hang???”
Ngày hôm sau, bạn gái của Ngô Dũng đến Cục công an báo cáo, nói ở quê của Ngô Dũng phát hiện ra một quyển nhật kí có khóa.
Quê bạn gái của Ngô Dũng ở huyện Hồng Vũ, lúc cô ta đến Cục công an báo cáo tình hình vừa vặn là lúc Diệp Á Bình đang đi họp trong thành phố, Hà Kiện nhận được điện thoại của cảnh sát trực ban tức khắc căng thẳng đến bấn loạn.
Mẹ nó, Ngô Dũng này chết rồi còn làm người khác bất an, rốt cục thì để lại mấy quyển nhật kí? Chỗ cô bạn gái kia một quyển, ở quê một quyển, tên tiểu tử này thật đúng là làm cho người ta không bớt đi được tí lo lắng nào.
Lão nghĩ đến Ngô Dũng-một tay thủ đoạn tinh ranh như thế, cuối cùng vẫn là chết oan uổng, Hà Kiện trong lòng thầm lo lắng, hay là mình nhanh chóng giục Cục trưởng Ninh chắc chắn việc điều động công tác, không nên chết dí trong cái vòng này nữa, bằng không sớm muộn cũng xảy ra chuyện.
Ninh Thành Cương đang họp đột nhiên nhận được điện thoại của Hà Kiện, lão ta liếc nhìn, có chút không hài lòng. Dạo gần đây Hà Kiện giống như đỉa vậy, lúc nào cũng đeo bám lão, con người này phiền chết được.
Lão tắt điện thoại, tiếp tục họp. Diệp Á Bình chú ý đến phản ứng của lão, giả vờ ra vẻ không quan tâm, cầm bút lên vẽ lên quyển sổ cái gì đó.
Điện thoại lại vang lên lần nữa, Ninh Thành Cương cau mày :
- Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại một chút.
Diệp Á Bình liếc nhìn Trương Nhất Phàm, phát hiện ra vị lãnh đạo trẻ tuổi này ngồi bên đó thần thái nghiêm túc tiếp tục bài phát biểu của mình.
Thật biết cách giữ bình tĩnh!
Diệp Á Bình bỗng nhiên thấy buồn cười. Tần Xuyên phát hiện cô nàng có chút cổ quái, không nhịn được mà bắn sang một tia nhìn, cười cái gì nữa đây ?
Diệp Á Bình nhận được ánh mắt của Tần Xuyên, cả người trịnh trọng thu lại vẻ mặt, ngồi nguyên đó. Tần Xuyên chau mày, cái cô Diệp Á Bình này, đang làm gì đây ?
Lẽ nào cô ta có ý với Bí thư Trương ? Trong bộ óc mênh mông của Tần Xuyên vừa lóe lên ý nghĩ này thì lập tức không ngừng hừ mấy tiếng khinh miệt, não úng nước rồi, Diệp Á bình sao có thể cùng Bí thư Trương được chứ ? Đúng là đáng ăn đòn !
Tần Xuyên rút lại ý nghĩ, Ninh Thành Cương đã tiếp xong điện thoại. Sắc mặt giống như cà bị phơi sương. Khó coi chết được.
Diệp Á Bình nhìn vào trong mắt y thì biết ngay là việc đã thành.
Đợi họp xong, Tần Xuyên cố ý rớt lại phía sau, lúc thấy Diệp Á Bình đi gần đến nơi cậu ta nhẹ nhàng len lén hỏi :
- Lúc đang họp có người đần mặt ra cười cái gì vậy ?
Bởi vì trong quan hệ với Trương Nhất Phàm, hai người đều là cánh tay trái phải của Bí thư Trương, nên Tần Xuyên và Diệp Á Bình cực kì thân thiết. Diệp Á Bình cũng không nói toạc ra, chỉ cười cười đáp :
- Trưởng ban Thư ký, có chỉ thị gì ạ ?
Tần Xuyên thấy cô nhất định không chịu nói, buồn bực thở dài một tiếng, bụng bảo dạ:
- Cái cô Diệp Á Bình này lại càng ngày càng đẹp ra rồi.
Ánh mắt lướt qua một Diệp Á Bình vẫn duy trì được dáng người hoàn hảo, Tần Xuyên ung dung đi xuống dưới lầu. Diệp Á Bình cũng đang định rời đi thì điện thoại đổ chuông, là Hà Kiện gọi đến.
Cái lão Hà Kiện này, quả nhiên là cấu kết với Ninh Thành Cương, đầu tiên là thông báo với Ninh Thành Cương, cách lâu như vậy mới gọi điện thoại đến cho mình. Diệp Á Bình lắc đầu, trong lòng không thoải mái.
- Đội trưởng Hà, có chuyện gì vậy ?
- Cục trưởng Diệp, bạn gái của Ngô Dũng vừa ở Cục công an cung cấp một manh mối quan trọng, nói mẹ của Ngô Dũng trong lúc dọn dẹp phòng tìm được một quyển nhật kí có khóa.
- Lập tức cử người đi lấy về ! Nhất định phải bảo vệ tốt cho sự an toàn của người nhà hắn.
Diệp Á Bình lập tức hạ lệnh, Hà Kiện thao thao nói:
- Được ạ, tôi sẽ đích thân cử người đi.
Mẹ nó chứ, đợi ông cử người đi thì người khác đã ra tay từ lâu rồi!
Diệp Á Bình chui vào trong xe, lại gọi một cuộc điện thoại:
- Tất cả đều tiến hành theo kế hoạch!
Ninh Thần Cương trở lại văn phòng, tinh thần không yên, choang! Một tách trà vì lên tiếng trả lời mà rơi xuống vỡ tan, thư kí chạy vào, bị Ninh Thần Cương mắng cho một câu:
- Đi ra, đi ra!
Thư kí oan ức lui ra ngoài, cũng không hiểu nổi ông ta ở đây làm cái quái gì, vô duyên vô cơ nổi giận.
Phải chăng là đàn ông đến tuổi trung niên, mỗi tháng cũng có mấy ngày như thế ? Thư ký lui ra ngoài, mặt mũi âu sầu.
Ninh Thành Cương gọi một cuộc điện thoại:
- Sự việc lần này anh nhất định phải dọn dẹp cho đâu đấy.
- Yên tâm đi, Cục trưởng Ninh.
Hà Kiện trả lời, sau đó lại nói:
- Việc đó của tôi, Cục trưởng Ninh vẫn phải lưu tâm chút đấy, nhờ cả vào ngài!
Lại kì kèo mặc cả!
Trong lòng Ninh Thành Cương thầm chửi một câu:
- Biết rồi, sau khi việc thành sẽ cử anh đến huyện Hồng Vũ.
Gác máy, Ninh Thành Cương mặt mày xám xịt, hung hăng đập lên bàn một cái:
- Cái tên Hà Kiện này gan cũng không nhỏ!