Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 581: Lý do Lý Hồng không kết hôn




Trở lại văn phòng, Lý Hồng lập tức sắp xếp lại những suy nghĩ của ngày hôm nay một chút.



Cô càng cảm thấy suy luận của mình là chính xác, Phương Nghĩa Kiệt nhất định là vì tình yêu mới đánh bị thương người khác. Nếu không, cô thật không tìm ra được bất kỳ một lí do gì, để nói lên được động cơ của Phương Nghĩa Kiệt.



Lý Hồng ngồi trên sofa, nhìn xuất thần ra cửa kính sát đất, con người Ninh Thành Cương này cũng không hề đơn giản, lại muốn nhẹ nhàng đổ trách nhiệm lên đầu Trương Nhất Phàm, biểu hiện hôm nay của mình, có lẽ đã lừa được Ninh Thành Cương rồi.



Lão già này nhất định đã nghĩ, mình sẽ đi nghi ngờ Trương Nhất Phàm.



Đây là lối suy nghĩ thông thường thôi, bởi vì ân oán của bốn đại gia tộc ở Bắc Kinh, không thể chiều theo ý anh mà không nghi ngờ. Lý Tông Hán chết ở Song Giang, Lý Tông Huy bị đổ dưới tay Trương Nhất Phàm. Nếu không phải ông cụ Lý gia từ chức để bảo đảm, thì Lý Tông Huy cũng đã gặp phiền phức rồi.



Nhưng tất cả những điều này đều do sự xuất hiện của Trương Nhất Phàm gây nên.



Hiện giờ Lý Hồng vẫn khó có thể đưa ra kết luận về con người của Trương Nhất Phàm.



Sắp xếp lại rõ ràng các mối quan hệ này, trong lòng Lý Hồng đã hiểu được đại khái, giờ chỉ cần đi tìm chứng cứ, chính là động cơ khiến Phương Nghĩa Kiệt giam giữ Hồ Lôi trái phép. Nhưng tất cả mọi người đều đang đang né tránh vấn đề này.



Lý Hồng thân mang sứ mệnh, là một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, cô không mong muốn có kẻ ác ung đứng ngoài vòng pháp luật, cũng không hy vọng người tốt phải chịu oan khuất. Trương Nhất Phàm rốt cuộc là một người như thế nào, cô chắc chắn phải có được một kết quả.



Ngày hôm sau, Lý Hồng xin nghỉ với Trương Nhất Phàm, lái xe đến một trại tạm giam trên tỉnh thành gặp Phương Nghĩa Kiệt.



Phương Nghĩa Kiệt ở trong tù, xem ra tinh thần rất tốt. Khi anh ta trông thấy Lý Hồng thì rất bất ngờ.



Bởi vì, mấy năm trước, anh ta từng gặp qua, cũng nhận thấy người phụ nữ này rất giống với Tống Vũ Hà.



Chỉ có điều, Lý Hồng mang trong mình dòng máu quý tộc chân chính, còn Tống Vũ Hà thì chỉ là con gái thương nhân.



Căn phòng rất yên ắng, Lý Hồng vẫn mang vẻ lạnh lùng như cũ, ánh mắt bình tĩnh mà sắc bén, nhìn lướt qua gương mặt của Phương Nghĩa Kiệt.



- Phương Nghĩa Kiệt, chúng ta cũng không phải người xa lạ gì, tôi người ngay không nói mập mờ.



Lý Hồng còn chưa nói xong, Phương Nghĩa Kiệt đã ngẩng đầu nhìn cô nói:

- Tôi biết thân phận hiện giờ của cô, là Phó Bí thư thành ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật của Song Giang. Tôi giờ thân đang mang tội, không có bất kỳ câu trả lời nào mà cô muốn đâu.



Phương Nghĩa Kiệt thân đang trong trại tạm giam, mà tin tức vẫn còn nhanh nhạy như vậy, nhưng Lý Hồng cũng không cảm thấy kỳ quái.



Cô quả quyết:

- Có! Đương nhiên là có, nếu không tôi sẽ không đến tìm anh.



Sau đó cô lật mở một cuốn sổ, nhìn Phương Nghĩa Kiệt nói:



- Anh nhất định phải trả lời tôi mấy câu hỏi, thứ nhất, vì sao anh phải giam giữ Hồ Lôi trái phép. Anh ta là một nhà đầu tư hợp pháp ở thành phố Song Giang. Động cơ của anh là gì?



- Cô đi xem hồ sơ đi! Cái gì cần nói tôi đều nói cả rồi!

Phương Nghĩa Kiệt rất không kiên nhẫn, có biết bao nhiêu người đã từng hỏi anh ta câu hỏi này, Phương Nghĩa Kiệt đều không thèm trả lời.



Lý Hồng tiện tay lấy ra một túi hồ sơ màu vàng.

- Tôi đã xem qua rồi. Trong này không có chủ đề anh trả lời.



- Rất xin lỗi! Tôi không muốn cứ lặp đi lặp lại cái loại chủ đề nhàm chán này.

Phương Nghĩa Kiệt lắc lắc cổ, nói một cách thờ ơ.



- Nếu anh không trả lời, tôi sẽ không giúp được anh!




- Có trả lời, cô cũng không giúp được tôi. Chuyện của tôi, tôi tự mình giải quyết.

Phương Nghĩa Kiệt đứng dậy.

- Cô Lý Hồng, nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây.



Phương Nghĩa Kiệt đứng dậy bước đi, Lý Hồng đột nhiên nói một câu:

- Tôi biết động cơ thật sự của anh.



- Biết rồi còn hỏi?

Phương Nghĩa Kiệt không cho là đúng, vẫn tiếp tục đi về phía trước, Lý Hồng đứng bật dậy, lớn tiếng nói:

- Động cơ thực sự của anh chính là vì sự bất thường giữa Hồ Lôi và Tống Vũ Hà. Cho nên anh mới có ý định trả thù!



- Câm miệng ¬——

Phương Nghĩa Kiệt dừng bước, quay lưng về phía Lý Hồng gào lớn. Đây là bí mật anh ta không muốn bị vạch trần nhất, cũng là tấm lá chắn cuối cùng trong lòng anh ta. Chính vì muốn giữ lại chút sĩ diện này, giữ thể diện cho Phương gia, anh ta mới không tiếc thừa nhận sự thật mình bắt giam Hồ Lôi trái phép.



Lý Hồng cảm nhận được rất rõ ràng thân hình Phương Nghĩa Kiệt đang run rẩy, quả nhiên tất cả đúng như mình dự đoán. Nếu thật sự là như vậy, cái chết của Tống Vũ Hà đã không khó giải thích nữa rồi.



Lý Hồng nhìn thấy bóng dáng Phương Nghĩa Kiệt, đột nhiên trở nên vặn vẹo hẳn đi.



Phương Nghĩa Kiệt ngừng lại một lát, rồi chậm rãi nói:

- Tống Vũ Hà trong sạch, cô ấy đã chết rồi, xin đừng lấy người chết ra làm đề tài bàn luận nữa.

Phương Nghĩa Kiệt đi rồi, hình bóng ngày càng mờ nhạt.



Lý Hồng thấy anh ta có phần chán chường, không quan tâm gì nữa. Cô ta vẫn lạnh lùng nhìn theo bóng dáng Phương Nghĩa Kiệt đang đi xa dần, cao giọng nói:

- Nếu Tống Vũ Hà do anh hại chết, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!



Đi ra khỏi trại tạm giam, Lý Hồng về cơ bản đã có thể khẳng định toàn bộ quá trình của vụ án tử hình này. Ít nhất giả thiết của cô đã được chứng thực. Còn sót lại một người, chính là Hồ Lôi. Nếu có thể lấy được một vài manh mối từ chỗ Hồ Lôi, vậy thì vụ án Phương Nghĩa Kiệt bắt giam trái phép sẽ có thể tìm ra chân tướng rồi.



Cái chết của Tống Vũ Hà là một bất ngờ ngoài ý muốn sao? Lý Hồng không tin.



Lý Hồng không kết hôn, còn có một nguyên nhân, cô ta là một người bảo vệ nữ quyền. Đối với cô ta mà nói, Tống Vũ Hà đã trở thành vật hi sinh cho cuộc tranh đấu này.



Hồng nhan bạc mệnh, tráng niên chết yểu.



Lý Hồng lại đến trước mộ Tống Vũ Hà, đặt lên một bó hoa tươi.



Gió nổi lên rồi, đã lại đến cuối thu rồi. Lý Hồng đứng trong gió, nhớ đến sứ mệnh của mình trong lần xuống phía Nam này, nỗi lòng chồng chất.



Vài ngày sau, Lý Hồng rốt cuộc đã hạ quyết tâm, phải tìm Trương Nhất Phàm bí mật nói chuyện, tìm hiểu một vài tình hình.



Tất cả mọi việc xảy ra trong thời gian này ở thành phố Song Giang, Trương Nhất Phàm có quyền lên tiếng nhất.



Bốn giờ chiều, Lý Hồng bước vào văn phòng Bí thư thành ủy, vẫn mang vẻ sắc sảo mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Nhất Phàm.

- Tôi muốn nói chuyện với anh một chút!



Trước giờ cô ta gọi Trương Nhất Phàm chưa từng kêu tên họ, cũng không kêu chức danh, vẫn luôn cho rằng cô ta muốn nói gì thì nói. Người có tính cách như Lý Hồng, chỉ sợ trên đời này cũng hiếm có lắm.



Nhưng cô ta vẫn cứ tồn tại một cách ngoan cường như vậy, Trương Nhất Phàm nhìn cô ta nói:

- Có gì cứ ngồi xuống rồi nói!



Hắn đối với Lý Hồng cũng xem như là khách sáo, bởi vì Trương Nhất Phàm đã biết mục tiêu Lý Hồng đến thành phố Song Giang. Nếu quan trên đã có ý nghĩ này, không để cô ta làm rành mạch, rõ ràng, với tính cách của Lý Hồng, chắc chắn sẽ không buông tay.



Hơn nữa Trương Nhất Phàm vẫn luôn kiên trì cho rằng, mình không có bất kỳ sai lầm nào.



Lý Hồng lạnh lùng nói:

- Tôi muốn nói với anh là việc riêng, không thuộc phạm vi việc công.



Trương Nhất Phàm nhìn cô ta.

- Lúc nào?



- Tối nay, địa điểm anh quyết định!



- Tối nay không rảnh, tôi phải cùng vợ đi dạo.



- Vậy thì trưa mai.



- Trưa không được, tôi phải nghỉ ngơi.



- Ngày kia là thứ bảy.



¬- Ngày kia tôi có hẹn!



Sắc mặt Lý Hồng hơi đổi, nở ra một nụ cười lạnh.

- Anh sợ rồi à?



Trương Nhất Phàm ngẩng đầu.

- Một người phụ nữ chưa kết hôn như cô, có chuyện gì cứ nói trong phòng làm việc đi.



Nói đến phụ nữ chưa kết hôn, sắc mặt Lý Hồng liền trầm xuống.

- Cây ngay không sợ chết đứng!



- Miệng lưỡi người đời đáng sợ!



Lý Hồng bỏ đi, quay lại phòng làm việc, cô mới phát ra cơn giận trong lòng, mấy quyển sách trên bàn bị cô đẩy hết xuống đất. Không vì gì khác, chỉ vì câu nói kia của Trương Nhất Phàm, một người phụ nữ chưa kết hôn!



“Phụ nữ chưa chồng thì sao chứ? Muốn có tai tiếng với tôi ư, anh còn chưa đủ tư cách đâu.” Lý Hồng trước giờ luôn là người bình tĩnh, hôm nay cũng không nhịn được nữa rồi. Bất luận cô nói gì, Trương Nhất Phàm cũng luôn nghĩ cách khước từ.



Tên Trương Nhất Phàm này thật đáng ghét! Hơn nữa cái câu “phụ nữ chưa kết hôn” lại đâm sâu vào nỗi đau của mình. Lý Hồng vuốt ve chiếc mặt dây chuyền hình tròn dẹt trên cổ, buồn bã nhắm mắt.



Tần Xuyên vội vàng đi vào.

- Bí thư Trương, vừa nhận được tin, ngày mai Chủ tịch tỉnh Ân sẽ lái xe đến thành phố Song Giang.



Ân Hồng Viễn lại sắp đến, Trương Nhất Phàm nhớ lại lần trước cùng bọn họ câu cá, trong lòng vẫn thấy buồn bực. Nhất là Ninh Thành Cương, cái lão già nịnh bợ đáng buồn cười ấy, không ngờ lại đem cá mình câu được thả hết đi.



Ân Hồng Viễn lần này đến Song Giang, dụng ý vô cùng rõ ràng, đương nhiên là vì chuyện của Từ Yến mà đến. Ông ta ở Song Giang này còn có mấy cấp dưới cũ, chỉ cần mọi người phối hợp một chút, Từ Yến cơ bản đã là ứng cử viên cho vị trí Phó Chủ tịch thành phố rồi.



Hiện giờ Ninh Thành Cương vẫn là Quyền Chủ tịch thành phố, có lẽ phải đợi đến Hội nghị Hội đồng nhân dân sang năm mới có thể được nâng lên. Tuy nhiên, tất cả những điều này đều là có chí thì nên thôi, chẳng có gì để tranh luận cả.



Nhưng cái chết của Ngô Dũng vẫn luôn khiến cho Trương Nhất Phàm canh cánh trong lòng, đáng tiếc Ninh Thành Cương quá xảo quyệt, khiến người ta không nắm được thóp lão ta.