Cái chết của Phó Chủ tịch Diêu thu hút rất đông sự chú ý, cái họ chú ý chính là vị trí mà ông ta để lại sau khi chết này, nên để ai ngồi lên.
Duy chỉ có một người là ngoại lệ, cô ta vẫn luôn quanh quẩn bên rìa cuộc tranh chấp quyền lực. Đối với cái vị trí Phó Chủ tịch thành phố có nhiều người tranh đua như vậy, Lý Hồng cũng tỏ ra có chút biết điều. Cô ta không muốn kéo bè kết phái, cũng không muốn can dự vào cuộc tránh đấu cắn xé giữa bọn họ.
Ý kiến mà cấp trên đưa xuống rất rõ ràng, điều tra rõ vị Bí thư thành ủy trẻ tuổi nhất tỉnh Hồ Nam này, ở thành phố Song Giang rốt cuộc đã làm những gì? Có phải có những mánh khóe quan hệ với cấp trên gì đó, tận tâm tận sức vì địa phương như một số người vẫn nói hay không.
Tài xế của Lý Hồng thực ra chính là vệ sĩ, khả năng cũng tương đương với Liễu Hải, người Trương Nhất Phàm dẫn theo năm đó, cũng đều là từ Bắc Kinh cùng nhau tới đây. Lý Hồng kêu tài xế cho xe chạy, đi dạo một vòng quanh thành phố Song Giang.
Rồi đột nhiên lại muốn đến nhà ga xem một chút, tài xế cũng không nói hai lời, cho xe chạy thẳng đến ga tàu hỏa của thành phố Song Giang. Giữa dòng người đông như mắc cửi, Lý Hồng được trông thấy một cảnh tượng khác hẳn, ở đây hoàn toàn giống như Giang Nam Bắc, những nơi đô thị phồn hoa ấy hỗn loạn không chịu nổi.
Người trong nhà ga tuy đều có vẻ vội vàng, nhưng lại rất có trật tự, gấp mà không loạn. Hơn nữa tình trạng vệ sinh trên tàu cũng được đảm bảo rất tốt. Cứ cách một đoạn, lại có cảnh sát đứng gác nhằm đảm bảo trật tự cho nhà ga.
Lý Hồng xuống xe, đi về phía một đồng chí cảnh sát.
- Đồng chí, cho hỏi đường một chút, đến đường Đông Xuyên đi thế nào?
Vị cảnh sát đứng gác dĩ nhiên không nhận ra vị này là Bí thư xinh đẹp mới tới, chỉ cảm thấy tiếng phổ thông của người này cực kỳ chuẩn, có mang khẩu âm Bắc Kinh, chắc chắn là một người ngoại tỉnh đến Song Giang rồi. Vì vậy đồng chí cảnh sát kiên nhẫn giải thích cho Lý Hồng, đường này phải đi thế nào, thế nào, ngồi xe gì, phải xuống ở đâu? Nếu là tự lái xe, thì đi đến chỗ nào, qua ngã tư đèn xanh đèn đỏ thì rẽ hướng nào.
Kiên nhẫn nói xong toàn bộ, Lý Hồng cố ý làm bộ như vẫn không hiểu.
- Tôi là người nơi khác đến, những điều anh nói tôi không rõ lắm, có thể cho tôi mượn bản đồ xem chút được không?
Kỳ thực, bản đồ quanh đây đều có thể mua được. Vị cảnh sát có lẽ nhìn ra được vấn đề của cô gái xinh đẹp này, tính tích cực càng tăng cao.
- Cô chờ chút, tôi giúp cô đi mua bản đồ.
Thấy đồng chí cảnh sát chạy đi mua bản đồ ở một gian hàng nhỏ phía đối diện, Lý Hồng liền nhân cơ hội quan sát trạm gác an ninh này. Trên tường treo một tấm bảng đề: “Có khó khăn tìm cảnh sát!”
Sô điện thoại tố cáo: *********, bên dưới có vài yêu cầu lớn về các phiên trực, quy định cụ thể một vài nội dung với nhân viên cảnh sát trực ban. Yêu cầu cảnh sát phải có tính kiên nhẫn, có lòng yêu thương, phải bền chí.
Phía dưới còn thêm một câu khẩu hiệu, “Với đồng chí phải ấm áp như mùa xuân, với kẻ thù phải lạnh giá như mùa đông.”
Ở chỗ này không có kẻ thù, chỉ có phần tử phạm tội thôi. Lý Hồng xem đến đây, khá vừa lòng mà gật đầu, thành phố Song Giang ở phương diện này đã làm khá tốt. Chỉ có điều, những thứ ấy chưa chắc đã là công lao của Trương Nhất Phàm.
Đồng chí cảnh sát quay lại, Lý Hồng nhận lấy tấm bản đồ, nói một tiếng cảm ơn, lúc đưa tiền, vị cảnh sát kia sống chết không chịu nhận.
Sau đó cô ta liền mượn cớ hỏi:
- Tình hình trị an ở nhà ga Song Giang tốt như vậy, có phải trước giờ vẫn luôn như vậy không?
Đồng chí cảnh sát lắc đầu.
- Thành phố Song Giang trước kia hả, quỷ đánh chết người, đâu đâu cũng rối loạn, cướp giật, lừa đảo... Nói chung là thể loại nào cũng có.
Anh ta chỉ về phía quảng trường.
- Quảng trường này trước đây lưu manh vô số, bang phái này, bè đảng nọ, đến cả cảnh sát cũng không dám dây dưa. Giờ thì cô xem đấy, chỉ cần một đứa trẻ đi lạc, cũng tuyệt đối không có tên buôn lậu nào dám xuất hiện ở đây. Mặc dù đội quản lý trị an của chúng tôi ở đây chỉ có mấy người, nhưng một khi xảy ra chuyện, có điện thoại gọi tới, thì chỉ trong vòng năm phút, đồn công an nhà ga sẽ có mặt ngay.
- Ồ? Thế những điều này được bắt đầu thực hiện từ khi nào vậy?
Lý Hồng cảm thấy lời nói của đồng chí cảnh sát này không phải nói dối, cô cũng là một người đã từng vào Nam ra Bắc, đã đến những thành phố lớn như Thượng Hải, Quảng Châu, Thâm Quyến. Nơi lộn xộn nhất chính là những chỗ tập trung đông người như ga tàu, bến xa.
Lưu lượng người ở Song Giang không nhỏ, nhưng tình hình an ninh trật tự ở đây xem ra khá hơn trên tỉnh thành. Lý Hồng muốn hỏi kết quả cuối cùng.
Đồng chí cảnh sát tự hào nói:
- Xem ra cô thật sự là người nơi khác rồi, cái gì cũng không rõ. Hiện giờ cô chỉ cần đến thành phố Song Giang, tìm bất kỳ một người nào rồi hỏi thăm xem, bọn họ đều biết chuyện này là thế nào? Từ sau khi Bí thư Trương tới đây, điều động lực lượng cảnh sát toàn thành, triển khai một cuộc càn quét phần tử xấu quy mô lớn trong toàn thành phố. Nổi tiếng nhất chính là lần “hai cướp một trộm”.
- Trưởng đội trị an lúc ấy là Liễu Hải, đó là một người anh hùng chúng tôi rất kính trọng. Còn có Cục trưởng Diệp mới nhậm chức nữa, tôi dám nói rằng, nếu không có họ, thành phố Song Giang bây giờ vẫn còn rất loạn.
- Nghe ra thì anh rất sùng bái anh đội trưởng Liễu Hải kia nhỉ, anh ta là ai vậy?
- Ha ha... Đội trưởng Liễu hả!
Đồng chí cảnh sát này nhìn Liễu Hồng một cái, cảm thấy cô gái này rất ngớ ngẩn, ngay cả tiếng tăm của Đội trưởng Liễu mà cũng không biết. Anh ta đang định nói, thì một đồng chí cảnh sát khác tiến lại gần, bỏ mũ xuống gãi gãi đầu.
- Haiz! Đàn tử à, cậu lại đang khoác lác à!
- Tôi nào có khoác lác đâu!
Đồng chí cảnh sát tên Đàn Tử chỉ vào người cảnh sát kia rồi nói:
- Vị này là Tiểu đội trưởng Hoàng chỗ chúng tôi, lúc đó anh ấy đã từng cùng với Đội trưởng Liễu truy bắt bọn buôn ma túy đấy. Lần đó vẫn là Bí thư Trương đích thân ra trận, tóm gọn năm kẻ buôn ma túy lén từ tỉnh Quảng vào thành phố Song Giang.
Tiểu đội trưởng Hoàng quan sát Lý Hồng, có chút đắc ý nói:
- Tất nhiên, tôi chính là người đã cùng với nhóm Bí thư Trương, Cục trưởng Diệp, Đội trưởng Liễu kề vai chiếc đấu. Nếu không tôi có thể ngồi lên cái vị trí như ngày hôm nay sao?
Nghe giọng điệu Tiểu đội trưởng Hoàng, Lý Hồng vốn chẳng thấy buồn cười, cũng không kìm nổi mà bật cười. Anh ta cho rằng Tiểu đội trưởng là chức vụ lớn đến mức nào chứ?
Tiểu đội trưởng Hoàng nói tiếp:
- Cô đừng có xem thường nhé, tôi còn từng ăn mì ăn liền với Bí thư Trương suốt đấy. Chính là cái lần truy bắt năm tên buôn ma túy đấy.
- Mì ăn liền ư?
Lý Hồng có phần không tin, Trương Nhất Phàm cũng sẽ cùng với bọn họ ăn mì ăn liền sao?
Tiểu đội trưởng Hoàng gật đầu.
- Không riêng gì Bí thư Trương, cả Cục trưởng Diệp, Đội trưởng Liễu tất cả cũng đều ở đó, mấy ngày mấy đêm không dám chợp mắt. Bởi vì cũng sắp đến Tết, Bí thư Trương lại đích thân ra trận, nên nhất định phải tóm được mấy kẻ buôn ma túy ấy trước Tết, để nhân dân Song Giang có một cái Tết yên bình. Việc này cô có thể xem trên báo, cả đài truyền hình cũng đưa tin đấy.
Lý Hồng rời khỏi nhà ga, sau khi đi vào trung tâm thành phố, cô quả thực cảm thấy tình hình an ninh trật tự ở Song Giang tốt hơn những địa phương khác rất nhiều. Mấy hôm trước cô ta đã tra qua tư liệu, Diệp Á Bình nhận nhiệm vụ trong thời điểm nguy nan, báo cáo bọn họ xoay chuyển tình thế còn rõ ràng trước mắt.
Cô ta cho rằng điều này đã được thổi phồng, thật không ngờ thành phố Song Giang thực sự đã xảy ra nhiều vụ án như vậy, có điều, tất cả những việc này đều được chấn chỉnh ổn định từ sau khi Trương Nhất Phàm đến đây.
Lý Hồng phát hiện ra, mình đang dần thích môi trường ở thành phố này, không làm gì khác, chỉ đi bộ trên đường cũng khiến người ta yên tâm. Không giống như mấy thành phố Thâm Quyến, tỉnh Quảng, chỉ không chú ý một chút thôi, một chiếc xe máy từ phía sau lao lên, và thứ đồ trên cổ bạn đã không thấy nữa rồi. Nếu không thì túi xách trên tay cũng sẽ biến mất cùng chiếc xe đó.
Nhưng những điều này cũng không nói lên Trương Nhất Phàm chính là một lòng vì dân, tận tâm tận lực, Lý Hồng còn đang nghĩ đến cái chết của Tống Vũ Hà và án tử hình của Phương Nghĩa Kiệt.
Không biết từ lúc nào đã vào đến trung tâm thành phố, chính là con đường sầm uất nhất nơi đây. Lý Hồng bảo tài xế dừng xe, cô muốn đi bộ một mình, cảm nhận một chút bầu không khí của thành phố này.
Bim bim ¬—— Lý Hồng vừa tiền vào đường lớn, phía sau đã vọng đến một tràng còi xe, Ninh Thành Cương đang ngồi trong xe, thò đầu ra ngoài gọi:
- Bí thư Lý, sao lại dạo phố một mình vậy? Đi đâu đó ngồi một chút không? Hay lên lầu uống tách trà thì thế nào?
Tài xế của Ninh Thành Cương dừng xe lại, Lý Hồng quay đầu nhìn, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu.
Ninh Thành Cương liền xuống xe, dặn dò lái xe một câu, rồi cùng Lý Hồng một trước một sau đi về phía quàn trà trước mặt.
Quán trà này chính là nơi lúc còn sống Tống Vũ Hà thích nhất, cũng là nơi cuối cùng khiến cô ta ngọc nát hương tan. Lý Hồng chỉ về phía đó nói:
- Vào quán này đi!
Trong lòng Ninh Thành Cương bỗng chấn động, thấy Lý Hồng đã lên lầu, lão ta cũng đành cắn răng theo sau.
Rất nhiều người cảm thấy, Lý Hồng và Tống Vũ Hà có rất nhiều điểm tương đồng, hai người đều có vẻ ngoài xinh đẹp lạnh lùng, một sự lãnh đạm đến ngạo mạn, không để ai vào mắt.
Trà đã được bưng lên, Ninh Thành Cương vẻ mặt tươi cười.
- Tác dụng làm đẹp của Thiết Quan Âm rất thích hợp để phụ nữ ở tuổi Bí thư Lý đây uống.
Lý Hồng lông mày cũng không động, vẻ mặt nghiệm túc nhìn thẳng Ninh Thành Cương.
- Tôi muốn biết vì sao Phương Nghĩa Kiệt lại phạm pháp rồi bị giam giữ, là vì một nhà đầu tư từ tỉnh thành tới ư? Anh ta và Hồ thị có mối thù rất lớn sao? Là một Chủ tịch thành phố, anh ta không nên có loại hành vi như vậy?
Ninh Thành Cương cười ha hả, Lý Hồng quả nhiên là tới để điều tra chuyện tranh đấu gay gắt giữa hai nhà Trương Phương, cơ hội tới rồi đây. Trước kia, thời điểm khi mà Lý Hồng còn chưa xuống đây, Ninh Thành Cương đã sớm nhận ra là phải nhẫn nhịn, bất kể Trương Nhất Phàm gây sức ép thế nào, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích bản thân, lão vẫn sẽ nhịn.
Nhưng nhìn vào tình hình hiện nay, chẳng cần phải vậy nữa, ít nhất với sự lợi hại của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm sẽ không thể làm gì cô ta. Hơn nữa, rất có khả năng Trương Nhất Phàm sẽ bị cô ta lật đổ.
Ninh Thành Cương không hổ là lão cáo già, lão ta đã lập tức phân tích một vài kết quả có thể xảy ra. Lão uống một hớp trà, cũng không trả lời ngay câu hỏi của Lý Hồng.
Hai người im lặng hồi lâu, Ninh Thành Cương phát hiện ra Lý Hồng vẫn dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng không khỏi có hơi chột dạ. Lão thở dài nói:
- Tôi cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, hơn nữa vẫn không thể hiểu được, cũng không phân tích ra được động cơ khiến Phương Nghĩa Kiệt làm như vậy. Cậu ấy đường đường là một Chủ tịch thành phố, có cần phải thế không?
Lý Hồng trước giờ vẫn rất nhạy bén, cô ta nhìn vào sắc mặt của Ninh Thành Cương, liền biết lão không nói thật. Lý Hồng bèn hỏi:
- Ý của ông là anh ta, anh ta bị người ta hãm hại ư?
Ninh Thành Cương lắc đầu.
- Không thể khẳng định được. Trong hồ sơ của Cục Công an không phải có báo cáo sao, hơn nữa chính cậu ta cũng đã thừa nhận. Tôi nghĩ hẳn là sẽ không phải do người ta hãm hại đâu!
Cái kiểu nói mập mờ này Lý Hồng đã nghe nhiều rồi. Ninh Thành Cương rõ ràng có ý này, chỉ là không nói thẳng ra thôi.
Nếu đã không có động cơ, tại sao Phương Nghĩa Kiệt lại phải thừa nhận chứ? Hơn nữa có người đã từng qua bên Mỹ điều tra Hồ Lôi, anh ta cũng thừa nhận việc này là do Phương Nghĩa Kiệt làm.
Nhưng theo Lý Hồng được biết, Hồ thị và Phương gia không có thâm cừu đại hận gì. Bởi vậy, động cơ của Phương Nghĩa Kiệt đã biến thành một câu đố không có lời giải.
Có lẽ Tống Vũ Hà biết, nhưng cô ta đã chết rồi.
Hơn nữa trước khi Tống Vũ Hà chết, đoạn ghi âm cô ta cung cấp kia cũng khiến người ta thực khó hiểu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại dẫn đến hai vợ chồng bất hòa, rồi khiến cho Tống Vũ Hà liều chết tố cáo chính người chồng của mình?
Ngoại tình!
Lý Hồng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, lẽ nào là ngoại tình ư?
Có một số chuyện nghĩ trăm ngàn lần vẫn không nghĩ ra, nhưng một khi nắm được bí ẩn trong đó, rất nhiều chuyện sẽ trở nên rõ ràng. Lý Hồng lập tức nhận ra, Hồ Lôi có khả năng đã cùng Tống Vũ Hà nảy sinh tư tình mờ ám, dẫn đến hành động trả thù điên rồ của Phương Nghĩa Kiệt. Ngoài khả năng này ra, cũng không còn cách lý giải nào khác có thể nói rõ sự tình.
Nếu không thì chỉ có một khả năng, Trương Nhất Phàm có ý định trả thù, vu oan giá họa. Sau khi thông suốt được điểm mấu chốt này, Lý Hồng lập tức đứng lên nói:
- Cảm ơn ông mời trà.
Sau đó không quay đầu lại mà bỏ đi luôn.
Thấy bóng dáng Lý Hồng vội vàng biến mất, Ninh Thành Cương giương lên một nụ cười, “Lý Hồng hẳn là đã nghi ngờ Trương Nhất Phàm rồi!”