Ngày hôm sau, Lý Hồng lại đến văn phòng của Trương Nhất Phàm. Hai người vẫn vì việc phải xử lý ra sao chuyện của Chủ tịch Diêu mà lại nảy sinh bất đồng.
Lý Hồng buộc tóc đuôi ngựa, để lộ ra toàn bộ gương mặt xinh đẹp lạnh lùng cùng chiếc cổ thon dài trắng ngần. Lúc ngồi đối diện Trương Nhất Phàm, đôi mắt tròn trợn trừng.
- Anh đây là chủ nghĩa bảo vệ địa phương, tôi có quyền kháng nghị loại hành vi này. Một Phó Chủ tịch thành phố chết trong hoàn cảnh không bình thường như vậy, chẳng lẽ không đáng để chúng ta coi trọng sao?
- Cô muốn làm thế nào?
- Tôi không hy vọng nhìn thấy trong đội ngũ của chúng ta, lại xảy ra hiện tượng sa đọa này nữa. Một Phó Chủ tịch thành phố buông thả đến đột tử, nên khiến chúng ta cảnh giác chứ. Bởi vậy, tôi phải phản ánh đúng sự thật chuyện này lên tỉnh.
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta, Lý Hồng dùng lời lẽ khích lệ, nhưng vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh. Đây là một tên rất giảo hoạt, còn không phải là để đề cao uy tín của một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật như cô sao?
Chiêu này bản thân đã dùng rất nhiều lần rồi, Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Lý Hồng đang ngồi thẳng trước mặt. Lý Hồng mặc vest đen bên ngoài, bên trong là áo sơ mi trắng, chiếc cúc đầu tiên để mở, khiến Trương Nhất Phàm thấy được mặt của chiếc dây chuyền đang lủng lẳng trên cái cổ trắng ngần của cô.
Hình tròn dẹt, long lanh trong suốt, bên trong lại là một phiến lá đỏ đang rơi xuống.
Trương Nhất Phàm chú ý thấy, cả chiếc dây chuyền và cái mặt này, chắc chắn không đáng bao nhiêu tiền. Mà với xuất thân của Lý Hồng, không ngờ cô ta lại rất thích đeo một vật trang sức như vậy, cho thấy vật này mang nhiều ý nghĩa kỷ niệm với cô ta.
Lá đỏ rơi xuống!
Lý Hồng dường như nhận ra ánh mắt của Trương Nhất Phàm có gì không ổn, cứ chăm chú nhìn vào cổ mình như vậy, cô ta lập tức phản ứng lại. Có điều, Lý Hồng vẫn là Lý Hồng, nội tâm có bối rối thế nào, thì vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh như cũ, trước giờ đều không dễ dàng biểu lộ ra ngoài.
Bởi vậy, cô ta mới có thể được Tổng Bí thư khen ngợi, cho rằng cô gái này có tài lớn, phụ nữ mà không hề thua kém đàn ông. Bởi vậy, lần này đến Song Giang nhận chức là một dạng rèn luyện đối với cô ta.
Đồng thời, bố trí cho cô ta đến Song Giang, còn có mục đích khác. Đương nhiên, dụng ý này chỉ có mình Lý Hồng hiểu rõ, hơn nữa cô ta đối với người khác, cứ lạnh lùng như băng, thậm chí còn cao ngạo, khiến người bình thường đều thấy khó gần. Vì vậy, vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này cũng khá thích hợp với cô ta.
Ánh mắt Trương Nhất Phàm dừng lại ở chiếc lá đỏ đang rơi trên mặt dây chuyền kia, hắn nghĩ Lý Hồng nhất định đã trải qua một mối tình rất khó quên, có lẽ chiếc mặt dây chuyền này đã trở thành dấu hiệu làm lộ ra nhược điểm của cô ta.
- Bí thư Trương!
Lý Hồng có phần chịu không nổi ánh mắt sắc bén như vậy của Trương Nhất Phàm, đó là chỗ sâu kín trong tâm hồn cô, là điểm yếu đuối nhất của cô. Lý Hồng thấy Trương Nhất Phàm vẫn không di chuyển mà nhìn thẳng vào cổ mình, liền biết bí mật của cô có lẽ đã bị cái tên đáng chết này phát hiện ra rồi.
“Mình trước giờ vẫn cài cúc rất kín mà, sao hôm nay lại để lọt chiếc này chứ? Thật đáng chết!”
Ngay khi Lý Hồng đang tự trách bản thân, Trương Nhất Phàm lần này đã thay đổi sách lược, hắn tiện tay cầm một xấp tài liệu lên, lạnh lùng nói:
- Cô vạch ra một phương án trước đi!
Sau đó rất tự nhiên thu hồi ánh mắt, mang một vẻ nghiêm chỉnh xem tài liệu.
Một tay đưa ra ra tín hiệu tiễn khách, Lý Hồng liền đứng lên đi thẳng, nhanh nhẹn dứt khoát, trước giờ đều không dài dòng dây dưa.
Quay lại văn phòng, Lý Hồng giờ mới đóng cửa, đứng trước gương kiểm tra một chút vẻ ngoài của mình, quả nhiên, chiếc mặt hình tròn dẹt kia từ chỗ chiếc cúc bị mở, đã lộ ra ngoài ý muốn.
Giữa mặt dây chuyền, phiến lá đỏ đang rơi ấy, khiến Lý Hồng cảm thấy mũi cay cay, vành mắt không kìm nổi những giọt nước mắt nóng hổi.
Đây là một bí mật đã chôn chặt trong lòng suốt mười năm nay, chưa từng bị người khác phát hiện ra? Hôm nay cô bỗng nhiên nhận thấy, trong ánh mắt của Trương Nhất Phàm, tựa hồ có pha chút thâm ý. Lẽ nào hắn quả thực đã phát hiện ra điều gì rồi ư?
Lá đỏ bay xuống! Một khoảng thời gian chôn sâu dưới đáy lòng, một câu chuyện đã phủ đầy bụi.
Lý Hồng lần đầu tiên cảm thấy, thì ra mình lại yếu đuối như vậy, mười năm qua đi rồi, mình vẫn luôn cho rằng, đó là một cánh cửa kiên cố không thể đẩy ra, không ngờ lại không qua nổi một cái nhìn thoáng qua sắc bén của Trương Nhất Phàm.
Tuy rằng cô không thể khẳng định, Trương Nhất Phàm đã phát hiện ra điều gì, song điều kỳ lạ là, cái nhìn thoáng qua ban nãy của Trương Nhất Phàm lại khiến cô chột dạ. Rõ ràng mình đã chiếm thế thượng phong, lại để cho ánh mắt khiến người ta bất an kia của hắn, đánh cho thất bại thảm hại.
Theo quan sát và hiểu biết của cô về Trương Nhất Phàm trong khoảng thời gian này, tạm thời vẫn khó có thể đưa ra kết luận.
Thời gian Lý Hồng tạm giữ chức ở thành phố Song Giang chắc chắn sẽ không quá một năm, đây là hứa hẹn của cấp trên. Một năm sau, cô sẽ lại được quay về Bắc Kinh, nở mày nở mặt ngồi lên một vị trí khác khiến người ta ngưỡng mộ.
Ở trước mặt Trương Nhất Phàm, Lý Hồng bỗng phát hiện ra, mình đã không còn cảm giác tự tin này nữa. Hai người đều xuất thân từ nhà quyền thế, nếu không phải bốn đại gia tộc đang tranh giành cấu xé gay gắt như vậy, Tổng Bí thư tuyệt đối sẽ không điều mình xuống bên dưới.
Ai mà ngờ được rằng, trong một thành phố bé nhỏ thế này, lại có người đang nhòm ngó tâm sự của mình. Lý Hồng bỗng nhiên thấy hận Trương Nhất Phàm, hận cái ánh mắt đáng ghét của hắn.
Cộc cộc —— cộc cộc cộc —— thư ký ở bên ngoài gõ cửa, Lý Hồng rút tờ khăn giấy, lau qua mắt, khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng làm việc, vừa mới nâng tách trà lên, di động đã đổ chuông. Đưa tay ra tìm điện thoại, mới phát hiện ra âm thanh vang ra từ trong ngăn kéo. Chiếc điện thoại này bình thường không dùng với người ngoài, ngoài người thân và bạn bè của mình, người khác đều không biết số này.
Thẩm Kế Văn?
Trương Nhất Phàm nhận điện thoại.
- Lão nhị à.
- Xì, đừng gọi tôi là lão nhị, cậu có biết lão nhị là cái thứ gì không?
Thẩm Kế Văn rất tức giận, mỗi lần nghe thấy có người gọi anh ta là lão nhị, anh ta liền tự nhiên thấy rất bực mình. Hơn nữa cái thứ bên dưới của đàn ông kia cũng gọi là lão nhị, anh bảo thế có bực không chứ?
Ngày trước ở Bắc Kinh còn có tên Lý Tông Huy, giờ Lý Tông Huy rút khỏi trò chơi này rồi, đến cả Phương Tấn Bằng cũng bị người ta đánh thành tàn phế, vừa mới từ Mỹ trở về.
Hiện tại Thẩm Kế Văn đã đường đường trở thành lão đại của Bắc Kinh. Nếu không phải là Trương Nhất Phàm, đổi lại là người khác, anh ta đã sớm ném bàn chải qua đập chết người rồi.
- Gọi là lão đại!
- Ha ha...
Trương Nhất Phàm bật cười.
- Cậu có việc gì cứ nói đi? Điên khùng cái gì!
- Tiết lộ cho cậu một tin, cậu nợ tôi một cái ơn đấy, lúc tôi và Khả Hinh kết hôn, tiền lì xì nhiều một chút, nếu không tôi không tha cho cậu.
Thẩm Kế Văn tức giận nói.
- Không phải là vòi tiền sao, bảo chị dâu cậu ấy.
- Mẹ kiếp! Cái này cũng phải nói với cô ấy sao? Cho dù cô ấy rất giàu, tôi cũng vẫn không dám mở miệng.
Thẩm Kế Văn đột nhiên mất hết khí thế, nhắc tới Đổng Tiểu Phàm, anh ta chỉ có thể chấn động trong lòng, với dạng phụ nữ siêu phàm thoát tục như cô, đề cập đến tiền thì thật tầm thường quá.
- Bớt nhảm đi, nghe ngóng thế nào rồi?
Trương Nhất Phàm đang trong phòng làm việc, không muốn tán dóc quá lâu với anh ta.
Thẩm Kế Văn nói:
- Người phụ nữ Lý Hồng kia, thật sự là họ hàng gần của Tổng Bí thư. Cậu chú ý một chút, theo như tôi được biết, cô ta lần này xuống Song Giang tạm giữ chức, chủ yếu là để điều tra cậu đấy. Tạm giữ chức chỉ là cái cớ, để điều tra thái độ của cậu cùng những chuyện giữa cậu và Phương Nghĩa Kiệt. Xem ra phía trên rất không hài lòng với việc tranh đấu của các người đấy. Biết điều chút, bạn à.
Trương Nhất Phàm không nói gì, Thẩm Kế Văn lại tiếp tục:
- Đừng xem thường người phụ nữ ấy, mẹ nó, ba mươi hai tuổi cũng không kết hôn, mà lại đẹp như vậy, còn có thiên lý nữa hay không. Ông đây trước kia từng theo đuổi cô ta, không phải cô ta lại đá tôi sao? Tôi còn chưa chê cô ta hơn ông đây mấy tuổi đấy.
- Biết rồi, cậu đừng có nói năng tùy tiện nữa đi.
Trương Nhất Phàm trong lòng có chút không vui, sự xuất hiện của Lý Hồng, quả nhiên đã chứng minh cho suy đoán của hắn. “Mình làm vậy sai hay sao? Tự vệ cũng bị nghi ngờ sao?”
Nếu không phải Trương Nhất Phàm đã sớm chuẩn bị tư tưởng, thì đã đánh rơi điện thoại từ lâu rồi. Có điều, được người đứng trên đỉnh kim tự tháp chú ý, là phúc mà cũng là họa. Nói như vậy, Lý Hồng chính là khâm sai đại thần được bên trên cử xuống rồi!