Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 577: Vụ đột tử




Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao mình vừa nghe được tin Liễu Hồng đang cùng bọn họ khiêu vũ, trong lòng liền cảm thấy rất không thoải mái. Có lẽ là ham muốn chiếm giữ mãnh liệt của đàn ông khiến hắn bị cảm giác bất mãn xâm chiếm mà thôi.



Ninh Thành Cương đã ngồi không yên rồi, nhiều năm như vậy, vẫn phòng không gối chiếc, tại sao bỗng dưng lại nảy sinh hứng thú với Liễu Hồng? Trương Nhất Phàm về đến nhà, bực bội hút liền mấy điếu thuốc. Cuối cùng hắn hạ quyết tâm, bất kể thế nào, cũng phải moi ra được sự thật Ninh Thành Cương phạm tội.



“Dám động vào người phụ nữ của ông mày ư, cho mày chết không toàn thây!”



Trương Nhất Phàm hút xong điếu thuốc này liền đi ngủ.



Đến nửa đêm, di động của Trương Nhất Phàm đổ chuông liên hồi, “Làm cái trò gì vậy chứ?” Đổng Tiểu Phàm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đẩy đẩy người chồng.

- Di động anh kêu kìa.



Trương Nhất Phàm lẩm bẩm:

- Em nghe đi!



Đang ngủ say, căn bản không muốn động đậy, Đổng Tiểu Phàm leo qua người hắn, cầm di động “a lô” một tiếng, đầu bên kia vang lên một giọng nói:

- Bí thư Trương ạ? Tôi là Tần Xuyên đây.



Tần Xuyên nghe thấy trong điện thoại tiếng phụ nữ đang mơ màng, đoán chắc là Đổng Tiểu Phàm. Nhưng anh ta không dám nói bừa, đành phải kêu tên Trương Nhất Phàm.



- Biết rồi, anh nói đi!

Đổng Tiểu Phàm thì thào. Cô cũng đang dần chìm vào giấc ngủ, đặt điện thoại kẹp ở cổ, tiếp tục ngủ. Tần Xuyên nói:

- Phó Chủ tịch thành phố Diêu phân công phụ trách Ủy ban Kiến thiết, xây dựng giao thông đô thị, quy hoạch, đột tử rồi.



- Ừ! Biết rồi.

Đổng Tiểu Phàm lơ mơ trả lời một câu, rồi đột nhiên “a” lên một tiếng, ngồi bật dậy.

- Anh nói gì?



Tần Xuyên cười khổ, đành lặp lại lần nữa.

- Phó Chủ tịch Diêu chết rồi. Chị báo giùm cho Bí thư Trương một tiếng.



Đổng Tiểu Phàm giờ mới tỉnh hẳn, cô lay lay Trương Nhất Phàm.

- Là Trưởng ban thư ký Tần, anh mau dậy lên.



Trương Nhất Phàm ngáp dài, tiện tay bật đèn đầu giường.



- Tần Xuyên à, có chuyện gì?



- Bí thư Trương, Phó Chủ tịch thành phố Diêu phân công quản lý Ủy ban Kiến thiết, phụ trách công tác xây dựng giao thông đô thị, quy hoạch vừa đột tử rồi.



- Đột tử sao? Chuyện là thế nào?



- Nghe nói ở trong khách sạn, uống đến hơn mười giờ, sau đó lại đi karaoke hát hò, chơi đến hai giờ thì bỗng đột tử.



Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, đã là ba giờ hơn, tin này chắc là sau khi đưa đến bệnh viện, Tần Xuyên mới được biết.



Phó Chủ tịch Diêu là người phụ trách Ủy ban kiến thiết, phụ trách xây dựng giao thông đô thị, phân công quản lý quy hoạch. Trong khoảng thời gian này, thành phố Song Giang làm một cuộc xây dựng giao thông và đô thị quy mô lớn. Phó Chủ tịch Diêu cũng theo đó mà thằng quan tiến chức, đứng lên nắm quyền.




Không ngờ tuổi còn chưa đến năm mươi đã bỗng nhiên đột tử trên bàn rượu, không thể không khiến người ta cảm thấy tiếc nuối.



Sau khi Tần Xuyên báo cáo sơ qua về quá trình, Trương Nhất Phàm cúp điện thoại, nằm trên giường không ngủ lại được. “Đêm hôm khuya khoắt, làm cái trò gì vậy?”



Đổng Tiểu Phàm cũng bị đánh thức, dụi mắt lẩm bẩm:

- Lại sao thế?



Trương Nhất Phàm mặc quần áo đứng lên.

- Em ngủ đi, anh đi xem thế nào.

Một Phó Chủ tịch thành phố chết lúc còn tại chức, một Bí thư thành ủy như hắn vẫn nên đi xem xét một chút thì hơn.



Đổng Tiểu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, lại nhìn qua đồng hồ trên tường, gần bốn giờ rồi, đêm hôm khuya khoắt, muốn dày vò người ta sao! Trương Nhất Phàm rời giường rồi, cô cũng không ngủ lại được.



Đường đường là một Phó Chủ tịch thành phố, lại đột tử trên bàn rượu, chỉ sợ thành phố Song Giang lại sắp phải triển khai một phong trào chỉnh đốn tác phong rồi.



Lúc Trương Nhất Phàm lái xe đến bệnh viện, một vài người nhà của Chủ tịch Diêu đang khóc sướt mướt. Chủ tịch Diêu còn chưa đưa đến bệnh viện đã tắt thở trên đường rồi.



Diệp Á Bình đúng lúc cũng tới nơi.

- Bí thư Trương, anh tới rồi à.



Trương Nhất Phàm gật gật đầu, Tần Xuyên từ bên trong đi ra.


- Bí thư Trương, thật ngại quá, đánh thức anh dậy rồi.



- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trương Nhất Phàm nghiêm mặt, sự việc có vẻ vượt ra khỏi tầm kiểm soát rồi. Một Phó Chủ tịch thành phố, không ngờ lại đột tử ở một nơi như vậy, hắn lập tức ra lệnh:

- Chú ý ảnh hưởng bên giới truyền thông một chút.



Hắn thật không hy vọng cái loại tin tức xấu mặt này ngày mai xuất hiện trên trang nhất báo thành phố.



Tần Xuyên hiểu ý, lập tức rời đi, Trương Nhất Phàm nhìn sang Diệp Á Bình.

- Cô đến hiện trường chưa?



Diệp Á Bình đanh định mở miệng thì Phó Chủ tịch thường trực Ủy ban nhân dân thành phố vội vàng bước đến, theo sau còn có một vài nhân vật đứng đầu các cơ quan. Bọn họ thấy Bí thư Trương không ngờ lại đến sớm hơn cả mình, liền trừng mắt nhìn kẻ báo tin kia.



Vợ lão thật khốn nạn, báo một cái tin mà cũng chậm hơn người ta.



Trương Nhất Phàm ở trong bệnh viện an ủi người nhà phó Chủ tịch Diêu, vợ và con gái ông ta khóc đến choáng váng đầu óc, phó Chủ tịch Diêu được một trai một gái. Người con trai vừa nhận được tin, có lẽ phải đến mai mới có thể trở về.



Hai mẹ con ở trước mặt lãnh đạo thành phố, từng đợt nước mắt nước mũi, thỉnh cầu tổ chức quan tâm. Trương Nhất Phàm an ủi xong liền rời khỏi đó. Ninh Thành Cương lề mề chưa tới, cũng không biết lão ta chạy đến chốn nào rồi.



Chạy qua chạy lại, thấm thoắt đã đến sáng rồi, Trương Nhất Phàm cũng không về nhà nữa mà trực tiếp vào văn phòng. Diệp Á Bình cũng theo vào, báo cáo tình hình cụ thể vừa điều tra được.



Phó Chủ tịch Diêu vì quản lý xây dựng giao thông và đô thị, quyền lực trong tay không nhỏ. Do đó, người mỗi ngày đến tìm gã cũng vô cùng nhiều. Theo giải thích từ phía vợ Chủ tịch Diêu, gã đã ba ngày nay không về nhà, nói với vợ là phải đi họp.




Cho nên ban nãy vợ phó Chủ tịch Diêu không ngừng khóc, đàn ông vì nước quên mình, chết trong vinh quang, bà ta có thể không nhân cơ hội này moi thêm ít tiền sao?



Trương Nhất Phàm liền cảm thấy có chút kỳ quái, gần đây có hội nghị nào kéo dài liên tục ba ngày sao?



Diệp Á Bình đáp:

- Thực ra Chủ tịch Diêu căn bản không tham dự bất kỳ hội nghị nào hết, ban ngày thì có mặt ở Ủy ban nhân dân thành phố, thường thì đến chiều sẽ đi gặp người ta. Những lãnh đạo đến cấp bậc như bọn họ, chỉ cần Chủ tịch thành phố, Bí thư không tìm họ, cho dù mười ngày nửa tháng không có mặt cũng chẳng có ai hỏi đến.



Nghe nói ba ngày nay, Chủ tịch Diêu cùng mấy người trong giới, cả đêm chơi mạt chược. Chơi suốt ba ngày, tối nay lại đi tắm hơi, hát hò. Vốn dĩ trên lúc ăn cơm đã uống không ít rượu, khi đến phòng bao, thấy mấy cô em xinh đẹp, miệng lưỡi ngọt ngào, lão ta lại cùng mấy cô ấy uống tiếp, kết quả là nốc cạn một chai rượu trắng, Phó Chủ tịch Diêu liền nằm bò ra ở đó không dậy nổi.



Mấy người đi cùng hắn phát hiện ra tình hình không ổn, lập tức giải tán mấy cô gái đó đi, sắp xếp lại hiện trường, rồi mới gọi cho cục Công an.




Tần Xuyên vốn không biết, anh ta cũng bị người ta lôi đi hát, hôm nay chơi hơi muộn, vừa đúng lúc gặp phải chuyện này.



Diệp Á Bình nói sơ lược quá trình, Trương Nhất Phàm cười lạnh.

- Buông thả quá độ, đột tử ở phòng hát, chuyện này mà đồn ra ngoài thì biết giải thích với bên trên thế nào đây? Lại biết giải thích với quần chúng nhân dân thế nào đây?



Tần Xuyên nghe được câu này, anh ta liền đỏ mặt, bởi vì đêm qua anh ta cũng đi hát ở phòng bên cạnh.



Trương Nhất Phàm ra chỉ thị, chuyện này tạm thời không được công bố với giới truyền thông, nhất định phải giải quyết thỏa đáng đã.



Hắn sợ rằng, “Chung quy giấy cũng không bọc được lửa, việc tốt của mình không thành mà ngược lại còn bị hiểu lầm là có dụng ý. Nếu mình ém nhẹm chuyện này, chẳng may bị người ta đồn ra ngoài, ngược lại mình sẽ gặp phải phiền toái lớn.”



Nhưng hắn thật không hy vọng thành phố Song Giang lại ầm ĩ lên với tin tức tiêu cực này, điều này cũng có ảnh hưởng không tốt đối với cấp trên và xã hội.



Đồng thời, hắn cũng phải suy xết một vấn đề khác, sau cái chết đột ngột của Phó Chủ tịch thành phố Diêu phụ trách phân công quản lý xây dựng đô thị và giao thông, ở thành phố lại phải bổ sung thêm một Phó Chủ tịch. Theo lẽ thường, sắp tới hẳn sẽ có một vị nữ Phó Chủ tịch thành phố.



Sau khi Diệp Á Bình bị điều đi, những ứng cử viên cho vị trí nữ Phó Chủ tịch thành phố vẫn chưa được xác định. Hắn chợt nghĩ đến Từ Yến.



Gần đây biểu hiện của Từ Yến không hề tầm thường, không bằng tiến cử người này với cấp trên thì thế nào nhỉ?



Trương Nhất Phàm liền hướng ra bên ngoài gọi Triệu Vĩ:

- Bảo Trưởng ban thư ký đến văn phòng tôi ngay.



Rất nhanh sau đó, Từ Yến mặc một bộ trang phục công sở màu nhạt, nhẹ nhàng bước đến.

- Bí thư Trương!



Trương Nhất Phàm ra hiệu bảo cô ngồi xuống, sau đó cùng Từ Yến hàn huyên một chút về công tác hiện giờ. Từ Yên ban đầu không có phản ứng gì, song sau đó cô ta liên tưởng đến cái chết của vị Phó Chủ tịch Diêu, “Có phải Bí thư Trương quyết định tiến cử mình đến Ủy ban nhân dân thành phố làm Phó Chủ tịch thành phố không?”



Có thể lên làm Phó Chủ tịch thành phố vẫn luôn là tâm nguyện của Từ Yến. Bình thường cô nhìn thấy Diệp Á Bình oai phong như vậy, khí thế ở thành phố Song Giang này cao hơn mình rất nhiều, khiến cô ta trong lòng không ngừng tự so sánh với Diệp Á Bình.



Xem ra Bí thư Trương quả thực có ý này, sau khi nghĩ thông suốt rồi, Từ Yến nở ra một nụ cười ngọt ngào khiến người khác lòng như hoa nở.



Từ Yến là cháu ngoại của Chủ tịch tỉnh Ân, Trương Nhất Phàm tiến cử Từ Yến làm Phó Chủ tịch thành phố, Chủ tịch Ân chắc chắc sẽ hiểu rõ ý của hắn. Trương Nhất Phàm chờ sau khi Từ Yến đi rồi, bỗng vô duyên vô cớ bật cười, sau đó lại biến thành một tràng thở dài: “Haiz! Mình từ lúc nào cũng trở nên mưu mô giảo hoạt thế này? Không ngờ để đối phó với Ninh Thành Cương, cả Từ Yến cũng bị lôi vào trận rồi.”