Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 575: Tên này không giữ lại được




Đồng hành với Ninh Thành Cương còn có Trưởng ban thứ ký của Ủy ban nhân dân thành phố Kiều Phổ, Chủ nhiệm văn phòng Long Hoành Chí và thư ký mới của Ninh Thành Cương. Đây là lần đầu tiên Ninh Thành Cương đi đường đơn giản gọn nhẹ, Vương Phú Nhân tuyệt đối không ngờ được gã có ý đồ khác. Cả Trưởng ban thư ký Kiều Phổ và Long Hoành Chí cũng cho rằng đây chỉ là một chuyến đi thăm hỏi thông thường của Chủ tịch Ninh.



Có ba người bọn họ ở đây, thư ký của Ninh Thành Cương đương nhiên không tới lượt, ba người này tuổi tác đều đã hơn bốn mươi, Kiều Phổ năm nay bốn mươi hai, Long Hoành Chí bốn mươi sáu, còn Ninh Thành Cương thì nhiều tuổi nhất.



Mà đàn ông ở tuổi này lại có ham muốn nhất, hơn nữa bọn họ lại thường xuyên đi vào những nơi này, nên cũng rất thích khiêu vũ. Phòng bao VIP ở Mị Lực Chi Đô này rộng rãi, thoải mái, chất lượng âm thanh rất tốt.



Liễu Hồng dẫn theo mấy cô gái, đang ngồi trên sofa. Là nhân viên ban Quan hệ xã hôi, trước kia bọn họ cũng từng tiếp đón qua dạng khách này. Nhưng tập đoàn Hoa Long là xí nghiệp chính quy, tuyệt đối không thể giống như các công ty khác, lợi dụng những cô gái xinh đẹp này để đạt được mục đích mờ ám nào đấy.



Vương Phú Nhân cũng không thể để nhân viên của mình trở thành gái tiếp khách được. Nếu làm vậy, ông ta còn không bằng mấy cô gái Mị Lực Chi Đô gọi đến. Các cô ấy nhất định “thoáng” hơn những nhân viên kia, mọi người đều chơi hết mình.



Trong phòng bao rất nóng, Ninh Thành Cương liền cởi áo khoác, thư ký của lão lập tức đón lấy. Liễu Hồng đã chuẩn bị đầy đủ rồi, hôm nay tính cả Vương Phú Nhân, có cả thảy năm người đàn ông, mà cô cũng gọi vừa đúng năm cô gái tiếp khách.



Vốn dĩ cô muốn về sớm một chút, không ngờ bị Ninh Thành Cương chỉ đích danh. Là Giám đốc bộ phận Quan hệ xã hội, Chủ tịch thành phố đích thân giữ lại, cô cũng không thể không nể mặt được.



Âm nhạc vang lên, Ninh Thành Cương nói với đám Kiểu Phổ:

- Mấy cậu ra hát trước đi, tôi ngồi thêm mấy phút nữa.



Kiểu Phổ là một người đàn ông trung niên vẻ ngoài cũng khá, cao trên một mét bảy, thân hình cũng không béo. Còn Long Hoành Chí thì khác hẳn, thân hình anh ta cũng như Ninh Thành Cương, bụng phệ, rõ ràng rất phúc hậu.



Hai người này cũng không khách sáo, mỗi người chọn một bài. Dưới sự sắp xếp của Liễu Hồng, có thêm hai cô gái ra hát cùng họ. Ba cô gái còn lại, mỗi cô cũng tự giác ngồi cạnh một người. Liễu Hồng thì ngồi bên cạnh Vương Phú Nhân, nghe ông ta và Ninh Thành Cương nói chuyện.



Ban nãy, khi sắp xếp cho mấy cô gái này, cô rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của Kiều Phổ và Long Hoành Chí, không ngừng liếc nhìn người cô. Liễu Hồng đương nhiên hiểu được suy nghĩ của họ, trong sáu cô gái ngồi đây, năm cô kia diện mạo cũng khá, song nếu so sánh dáng người Liễu Hồng và họ, thì rõ ràng thuộc đẳng cấp khác.



Chủ yếu là mấy cô này chưa kết hôn, tuy cũng đã được bạn trai xử lý, song cũng không thể so với bộ ngực của Liễu Hồng được. Bộ ngực này của Liễu Hồng là trời sinh, cũng chẳng có cách nào. Hơn nữa đã từng sinh con, sau khi được sữa làm cho căng tròn, gần đây lại được Trương Nhất Phàm “khai thác”, nên càng đầy đặn hơn. Hơn nữa, mông cô lớn, lại rất cong, nên thường hấp dẫn những ánh mắt đắm đuối, lưu luyến không rời.



Trước kia, lúc ở Thâm Quyến, cũng có đàn ông muốn tiếp cận cô, nhưng Liễu Hồng không có thái độ gì, nên dần dà, người ta cũng nản lòng.



Bầu không khí tối này có chút mờ ám. Mấy người đàn ông phần lớn đều tập trung ánh mắt ở mông Liễu Hồng.



Ninh Thành Cương hàn huyên một hồi, hình như không có hứng thú với cô gái bên cạnh, đang định tìm cơ hội mời Liễu Hồng hát, thì Lòng Hoành Chí đi tới.

- Cô Liễu Hồng, tôi có thể mời cô nhảy một bài không?



Bàn tay to vừa trắng vừa mũm mĩm của Long Chí Hoành đưa ra, trong lòng Liễu Hồng cảm thấy rất chán ghét, nhưng cô vẫn đứng lên, cùng Long Chí Hoành đi vào sàn nhảy. Làm một Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, Long Chí Hoành rất nhanh đã nghiêng về phía tân Chủ tịch thành phố Ninh Thành Cương.



Người này tuy rằng khôn khéo, nhưng kỹ thuật nhảy thì quả thật chẳng ra làm sao. Ninh Thành Cương thấy Long Hoành Chí mời Liễu Hồng khiêu vũ, liền bực bội nghiến răng liếc nhìn Long Hoành Chí.



Kiểu Phổ đang hát cùng một cô gái khác, thấy Long Hoành Chí và Liễu Hồng nhảy về phía này, trên mặt hiện lên một nụ cười kỳ quái. Ban nãy gã vô ý liếc thấy sắc mặt kia của Ninh Thành Cương, trong lòng liền có chút ngờ vực.



Là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, bản lĩnh nhìn mặt đoán lòng của gã không kém. Từ lúc Ninh Thành Cương ở tập đoàn Hoa Long giữ Liễu Hồng lại, gã đã đoán, Chủ tịch Ninh thích cô gái này rồi phải không.



Quả nhiên, cái trừng mắt ban nãy, trong lòng Kiều Phổ hiểu rõ, quả thực là có ngụ ý.



Đang nghĩ ngợi phải làm sao để lấy lòng, ai ngờ Long Hoành Chí không biết điều, lại dám cướp người phụ nữ của Chủ tịch Ninh.



Còn Long Hoành Chí lại không nghĩ như vậy, bởi vì ban nãy, khi Liễu Hồng sắp xếp các cô gái cho mọi người, cô gái bên cạnh Ninh Thành Cương quả thực là đẹp nhất trong số sáu người đó, vóc dáng cao gầy, vẻ mặt xinh đẹp, thân hình cân đối.



Chỉ có điều so với Liễu Hồng, cô ta vẫn thiếu đi sự chín chắn của của cô gái trưởng thành, cho nên gã đương nhiên cho rằng, Chủ tịch Ninh nhất định thích cô gái vừa mới vào đời ấy hơn. Hơn nữa, cô ấy kia còn chưa kết hôn, thuộc dạng gái chưa chồng.



Long Hoành Chí thì không như vậy, gã thích phụ nữ trưởng thành, thân hình bốc lửa, nhưng Ninh Thành Cương lại có cùng sở thích như hắn. Lòng Hoành Chí có thể mời được Liễu Hồng khiêu vũ, trong lòng sung sướng rạo rực, sao còn bận tâm được nhiều như vậy chứ?



Khi gã ôm eo Liễu Hồng, trong đầu liền tưởng tượng ra cảnh hai người ở trên giường.



Liễu Hồng phát hiện ra, khiêu vũ cùng Long Hoành Chí quả thực là một chuyện rất khó chịu. Cái tên Long Hoành Chí này dáng người không cao, tay hắn lại cứ hướng xuống phía dưới hông cô. Hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có xu hướng tiếp tục đi xuống dưới. Mỗi lần Long Hoành Chí có ý nghĩ muốn di chuyển tay xuống dưới, Liễu Hồng sẽ rất không cẩn thận mà giẫm lên chân gã.




Long Hoành Chí liền xấu hổ mỉm cười, vừa khiêu vũ vừa hỏi:

- Cô Liễu Hồng là người ở đâu?



Long Hoành Chí vừa mở miệng, Liễu Hồng đã ngửi thấy mùi hôi của rượu rất buồn nôn, hơn nữa trong mồm gã đầy răng vàng, thoạt nhìn khiến người ta vô cùng ghê tởm. Liễu Hồng nín thở tập trung, quay đầu sang một bên, đáp qua loa vài câu.



Long Hoành Chí thấy cô cố gắng kéo xa khoảng cách giữa hai người, tay liền thêm chút lực, kéo cơ thể thơm mát của Liễu Hồng sát lại gần hơn. Long Hoành Chí nói:

- Cô Liễu Hồng người đã đẹp, mà nhảy cũng rất khá.



Liễu Hồng lơ đãng ứng phó một câu:

- Chủ nhiệm Long quá khen, anh nhảy mới thực sự là đẹp.

- Thật sao? Có thể được người phụ nữ xinh đẹp khích lệ, nhất lại là cô Liễu Hồng khen ngợi, tôi rất lấy làm vinh hạnh.

Long Hoành Chí vẫn tiếp tục nhảy, bàn tay lại trượt xuống một chút, dường như rất muốn chạm một chút vào cặp mông căng tròn gợi cảm kia.



Liễu Hồng không cẩn thận giẫm vào chân gã.

- A —— thật ngại quá. Tôi ——



- Không sao, không sao, chúng ta tiếp tục đi.

Long Hoành Chí thật đúng là da mặt dày, vẫn có hứng thú theo đuổi đến cùng.



Liễu Hồng lắc đầu phản đối:

- Không được, không được rồi. Hôm nay tình trạng của tôi không tốt, hay là để cô khác ra nhảy cùng anh vài bài nhé!



Thấy Liễu Hồng nhất định không chịu, Long Hoành Chí trong lòng thầm nhủ: “Làm bộ gì nữa, ông mày sớm muộn cũng tìm cách cho mày lên giường thôi.”



Suy nghĩ này chợt hiện ra trong đầu, song trên mặt Long Hoành Chí vẫn nở ra một nụ cười.


- Vậy được, cũng đúng lúc tôi mệt rồi, mình ra ngồi nghỉ ngơi một chút đi.



Quay lại ngồi vào sofa, Ninh Thành Cương tỏ ra không vui, nhưng Long Hoành Chí thì lại hưng phấn quá độ, không thèm để ý đến. Gã không ngừng tán thưởng Liễu Hồng:

- Tổng giám đốc Vương à, cô Liễu, giám đốc ban Quan hệ xã hội bên anh quả thật rất khá, chẳng những người đẹp, mà nhảy cũng rất tốt. Anh đào ở đâu ra vậy?



- Điều đó là tất nhiên rồi.

Vương Phú Nhân dĩ nhiên không thể nói thật, đành ậm ờ đáp lại vài câu.



Sau đó nâng chén rượu lên.

- Nào! Chủ tịch Ninh, Chủ nhiệm Long, chúng ta cạn chén.

Ninh Thành Cương liếc nhìn Liễu Hồng.

- Liễu Hồng, cô cũng cùng uống đi!



Nghe thấy Ninh Thành Cương lại một lần nữa nhắc tới Liễu Hồng, Long Hoành Chí trong lòng khẽ run, “Chủ tịch Ninh hình như rất quan tâm đến Liễu Hồng, ban nãy mình chưa làm gì quá đáng chứ?” Gã xem thử sắc mặt Ninh Thành Cương, thì thấy đã bình thường trở lại.



Uống hết chén rượu này, Long Hoành Chí vì muốn điều hòa lại bầu không khí một chút, lại giương ra cái bản mặt dày, nói:

- Tôi kể cho mọi người nghe một chuyện cười nhé! Thư giãn một chút, mọi người thấy hay thì vỗ tay đi nào!



- Được!

Vương Phú Nhân vỗ tay trước tiên.



Long Hoành Chí liền uống một hớp rượu, cười cười nhìn mấy cô gái rồi hỏi:

- Trước khi kể, tôi muốn hỏi mấy cô gái ở đây một câu. Các cô có biết vì sao con người phải kết hôn không?



Liễu Hồng không có phản ứng gì, câu hỏi của Long Hoành Chí, cô đã sớm nghe qua. Long Hoành Chí thấy cô không có phản ứng, có phần hơi thất vọng. Trong lòng lại không ngừng mắng: “Con bé Liễu Hồng này là cái loại gì chứ? Không ngờ đến cán bộ cấp bậc như bố mày đây mà nó còn dám thờ ơ. Nếu không phải có Chủ tịch Ninh ở đây, xem bố mày trị mày thế nào”. Mấy cô gái khác đều lắc đầu, tỏ vẻ không biết.



Kiều Phổ hát xong quay lại, mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Long lại dạy hư mấy cô bé này rồi.



Quan hệ giữa Kiều Phổ và Long Hoành Chí cũng khá tốt, ban nãy hát liền mấy bài nên có phần mệt. Nghe thấy Long Hoành Chí lại đang kể chuyện cười, liền lại gần chêm vài câu.



Ninh Thành Cương chưa từng nghe qua chuyện cười này, nhưng lão biết Long Hoành Chí có ngụ ý phía sau, bèn hỏi Kiều Phổ:

- Vậy cậu nói xem, con người vì sao phải kết hôn?

Lúc lão nói câu này, cũng liếc nhìn Liễu Hồng một cái.



Trong lòng Kiều Phổ thầm nhủ: “Long Hoành Chí lần này e là thực sự đi đời rồi”. Vì thế hắn cười cười đáp:

- Đằng sau câu hỏi này, tôi nghĩ Chủ nhiệm Long lát nữa sẽ nói, mọi người có biết không? Người vì sao phải kết hôn chứ, chính là vì đàn ông muốn thông, còn phụ nữ muốn mở thôi!



Có người vẫn chưa kịp phản ứng lại, Long Hoành Chí liền cố ý đùa:


- Vậy anh nói xem, là đàn ông muốn thông trước? Hay phụ nữ muốn mở trước?



Kiều Phổ quay sang nhìn cô gái ngồi bên cạnh, mỉm cười đáp:

- Câu hỏi này, phải đi hỏi các cô ấy chứ. Rốt cuộc có muốn mở không?



Lời nói ra rõ ràng như vậy, mấy cô gái này nếu còn không hiểu thì đúng là đồ ngốc.



Có người xấu hổ cúi đầu, có người lại lén cười trộm.



Tiếng nhạc lại vang lên, đây là bài Ninh Thành Cương chọn, lão đang định đứng lên mời Liễu Hồng hát cùng, đúng lúc điện thoại Liễu Hồng đổ chuông.

- Thật xin lỗi, tôi xin phép ra nghe điện thoại chút.



Ninh Thành Cương xấu hổ đứng ngây ra, chuyển mic cho cô gái ngồi bên cạnh.

- Mọi người hát đi, tôi đi toilet.



Điện thoại là của Trương Nhất Phàm gọi tới, hắn nghe được âm thanh cười nói ầm ĩ đầu bên kia truyền đến, liền hỏi Liễu Hồng:

- Em ở chỗ nào thế? Ồn quá đi.



Liễu Hồng quay đầu lại nhìn phía sau, rồi đi về phía đầu hành lang.

- Là Chủ tịch thành phố Ninh dẫn theo vài người đến nhà máy thị sát, tối nay lại bị giữ lại tiếp họ hát hò. Em vốn không muốn tới, nhưng họ cố ý kéo em theo, chẳng có cách nào cả, đành phải ứng phó chút thôi.



- Ninh Thành Cương?

Trương Nhất Phàm nghe thấy cái tên này, trong lòng có chút không vui. “Lão già này giờ trò quỷ gì nữa đây? Đột nhiên chạy đến tập đoàn Hoa Long làm gì?”



“Nhảy ư? Muốn phụ nữ của ông đây cùng các người nhảy ư, các người là cái thá gì chứ!”



Trương Nhất Phàm không biết vì sao, bỗng nhiên vô cùng tức giận nói:

- Em lập tức về ngay, anh có việc muốn tìm em.



Liễu Hồng nghe ra giọng của hắn không tốt, trong lòng chợt nhảy dựng lên, Bí thư Trương ghen rồi. Vì thế cô vội vàng cúp điện thoại, quay lại phòng bao nói với Vương Phú Nhân một tiếng:

- Thật xin lỗi, cháu nhỏ nhà tôi bị ốm, tôi phải về ngay.



Đúng lúc Ninh Thành Cương ra khỏi toilet, nghe được những lời này, lập tức nói:

- Có cần tôi gọi người đưa cô về không?



- Không cần, không cần đâu ạ. Tôi có xe mà!

Liễu Hồng vội vàng rời đi, khiến Ninh Thành Cương thấy rất không thoải mái.



Lão liếc nhìn Long Hoành Chí đang chơi rất vui, liền đem tất cả tức giận đổ lên đầu gã. “Tên Long Hoành Chí này xem ra không thể giữ lại được!”