Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 566: Quẻ hạ




Lưu Mai thấy thế, bèn đẩy Đổng Tiểu Phàm.

- Vị đại sư này rất linh, rút cho Bí thư Trương một thẻ đi!



Tô Tú Khanh nghe phương trượng nói như vậy, không khỏi có chút kỳ lại, phương trượng này, một là không rút thăm, hai là không xem quẻ, chỉ liếc mắt một cái đã biết hai người là mệnh đại phú đại quý.



Cũng không biết ông ta là thần thật hay không, hay là tùy tiện nói một câu nịnh bợ, nhưng nhìn Tiểu Thiên Vũ trong lòng, sau khi uống trà của Bồ Tát xong, nhiệt độ cơ thể lập tức giảm xuống, còn ngủ rất ngon lành.



Tô Tú Khanh liền có chút động lòng, hay là giúp lão tam hỏi một chút tình hình gần đây? Có bị tiểu nhân phá rối sau lưng không. Họ Trương gần đây vận mệnh như thế nào? Tô Tú Khanh đến chỗ lão phương trượng.

- Đại sư, chúng tôi có thể rút vài thẻ, hỏi một chút chuyện gia đình không.



Lão phương trượng đang ngồi xuống, nghe bà nói như vậy, bèn hơi ngẩng đầu lên.

- Thẻ hôm nay chỉ còn một cái, nếu các vị muốn rút thì chỉ có thể hỏi một người.



Sao lại thế? Sao lại chỉ còn một thẻ? Lưu Mai cũng muốn hỏi tiền đồ của Tần Xuyên. Cô liền vội lấy tiền lì xì:

- Đại sư, hôm nay còn sớm như thế, sao lại chỉ còn một thẻ? Nhanh như thế đã có người đặt trước rồi ư?



Cô cũng biết, một số vị đại sư nổi tiếng, mỗi ngày đều có người gọi điện thoại đặt trước. Nhưng mình từ xa tới đây, không ngờ không thể hỏi được một chút tin tức cho Tần Xuyên, trong lòng liền có chút lo lắng.



Một tiểu sư phụ bên cạnh giải thích:

- Nữ thí chủ hiểu lầm rồi, phương trượng đại sư mỗi ngày giải một quẻ. Quy tắc của đại sư, bất luận là ai cũng không được đặt trước, cầu thần bái Phật cũng là ở sự thành tâm. Trong mắt đại sư không có sự phân biệt giá cả cao thấp, chúng sinh bình đẳng.



- Ồ! Một thẻ thì một thẻ vậy.



Đổng Tiểu Phàm thấy Lưu Mai sốt ruột như vậy, liền khiêm nhường nói:

- Chị Lưu Mai rút đi!



Lưu Mai nào dám. Tô Tú Khanh và Đổng Tiểu Phàm là hai vị phu nhân quan lớn, cô sao có thể tranh giành với hai người được. Lưu Mai lui về một bên.

- Tiểu Phàm, em và dì Tô, người nào rút mà chả như nhau, mau rút đi! Đại sư một ngày chỉ giải một thẻ, cơ hội khó kiếm đấy.





- Mẹ, hay là mẹ rút đi?

Đổng Tiểu Phàm nhìn Tô Tú Khanh.



Tô Tú Khanh lắc đầu.

- Tiểu Phàm, con đi vái Bồ Tát ba vái, hỏi một chút tình hình gần đây của lão tam đi.



Đổng Tiểu Phàm cũng không từ chối, đưa đứa nhỏ giao cho mẹ, quỳ gối trước mặt bồ tát, vô cùng thành kính, cung kính dập đầu ba cái. Sau đó dưới sự trợ giúp của tiểu sư phụ, rút ra được một thẻ.



- Đại sư, ngài xem quẻ này như thế nào?

Đổng Tiểu Phàm cầm thẻ trúc đó, không hiểu gì về những văn tự viết trên thẻ.



Lão phương trượng nhận thẻ, chậm rãi nhíu mày, hồi lâu không nói lời nào.



- Đại sư, thẻ này thế nào?

Đổng Tiểu Phàm thấy ngài nhíu mày, không nói gì, trong lòng liền sốt ruột.



Lão phương trượng liếc nhìn cô một chút, chậm rãi nói:

- Đây là thẻ hạ! Người này mặc dù tuổi trẻ tài cao, gần đây tất có chuyện.



Nghe thấy thế, ba người liền có chút hoang mang. Trương Nhất Phàm thân là Bí thư thành phố, nếu thực sự sắp có chuyện, chắc sẽ không phải là chuyện nhỏ. Hơn nữa đại sư còn nói chính là thẻ hạ, chẳng nhẽ Trương Nhất Phàm sẽ xảy ra chuyện gì?



Lưu Mai đứng bên cạnh nghe xong, cũng không khỏi sốt ruột, nhưng cô cũng không dám nói xen vào. Tô Tú Khanh và Đổng Tiểu Phàm quả nhiên sốt ruột.

- Đại sư, phiền ngài giải cho thẻ này.



Lão phương trượng nhìn hai người.

- Người này không phải thương nhân giàu có, thì cũng là quan to. Theo trên thẻ, người này nhất định còn trẻ tuổi, chỉ có điều sự sắc sảo quá nhiều. Khó tránh khỏi tiểu nhân chọc phá, nên cẩn thận hơn!




- Đại sư, có phải gần đây người đó có chuyện gì phiền phức.

Hai người vốn không tin vào Phật, nghe đại sư nói vài câu về Trương Nhất Phàm, liền có chút căng thẳng.



Lão phương trượng rõ ràng chưa gặp Trương Nhất Phàm, cũng không biết thân phận của ba người, sao có thể biết được Trương Nhất Phàm làm chức to ở một vùng? Trong tình cảnh tin tức chưa được tiết lộ ra ngoài mà lão phương trượng có thể nói chuẩn như vậy, hai người khó tránh khỏi có chút lo lắng.



Hơn nữa lão phương trượng còn nói tuổi trẻ đắc trí, tài năng xuất trúng thì đúng là biểu hiện mấy năm năy của Trương Nhất Phàm. Cả Đổng Tiểu cũng cảm thấy như vậy. Mặc dù Trương Nhất Phàm mấy năm nay không chủ động công kích người khác, nhưng trên đường quan trường của hắn, không ngừng đánh bại đối thủ, cũng là biểu hiện tài năng rồi.



Lão phương trượng thấy hai người lo lắng, gật gật đầu.

- Vận mệnh của mỗi người đều có một số kiếp nạn riêng. Tránh được hay không đều đã được an bài sẵn. Lần này cũng coi như là kiếp nạn lớn trong đời hắn.



Tô Tú Khanh vội vàng hỏi:

- Đại sư, rốt cuộc là kiếp số gì, có thể nói cụ thể một chút không?



Lão phương trượng lắc đầu, lần lần tràng hạt trong tay.

- Thiên cơ không thể tiết lộ.



- Đại sư, người có phương pháp gì có thể hóa giải không?


Tô Tú Khanh đương nhiên chưa từ bỏ ý định, đã hỏi về chuyện này, đại sư lại còn nói khá chuẩn. Bà lấy trong túi ra một ngàn đồng:

- Đại sư, cầu xin ngài giúp đỡ, cho một phương pháp hóa giải đi!



Lão phương trượng cũng không nhận tiền, chỉ cầm tràng hạt, miệng lẩm bẩm. Tiểu sư phụ đứng ở bên cạnh cung kính, giải thích thay cho đại sư:

- Vị thí chủ này, đại sư có thể nói nhất định sẽ nói, không thể nói thì người có đưa thêm bao nhiêu tiền cũng vô dụng. Hãy cất tiền đi!



Tô Tú Khanh đương nhiên không cầm lại tiền, hơn nữa còn cung kính đặt trước mặt Bồ Tát, cúi người lạy vài cái, nói với đại sư:

- Đại sư, vừa rồi ngài còn nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ngài nói một vài lời đi, có thể hóa giải hay không?



Lão phương trượng khẽ nhíu mày.

- Là họa tránh không được, ta cho hắn bốn chữ “Đề phòng tiểu nhân”.



Tô Tú Khanh thấy lão phương trượng không chịu nói, chỉ vái lạy vài cái, ba người cùng nhau xuống núi. Lúc ra khỏi Đại Hùng bảo điện, sau lưng vang lên một tiếng mõ, xa xa truyền lại giọng nói lanh lảnh của lão phương trượng.

- Chỉ có đức độ mới làm trời đất cảm động, không có gì là xa vời cả, toàn gây điều ác, khiêm nhường sẽ được hưởng lợi, thời cơ là ý trời. Nhẫn nhịn một tí sẽ tai qua nạn khỏi, lùi một bước trời cao rộng mở!



Tô Tú Khanh là giáo sư, nghe đến mấy lời nói này, trong lòng có chút bất an mơ hồ. Lão phương trượng có ý gì? Muốn chuyển lời cho Trương Nhất Phàm ư? Bà ngẫm nghỉ một chút, bèn ghi nhớ trong lòng.



Lưu Mai trên đường về có chút không hài lòng.

- Nghe người ta nói lão phương trượng này có danh tiếng, hôm nay thấy cũng bình thường thôi. Nói chuyện hàm hồ, không hết ý, không rõ ràng, làm người ta hoảng loạn. Một ngàn đồng của dì Tô là phí hoài rồi.



- Thôi đi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Về nhà rồi hãy tính!



Tô Tú Khanh bảo Lưu Mai không đề cập tới, nhưng trong lòng vẫn còn suy nghĩ về mấy câu nói đó.



Nếu không phải nhìn thấy lão phương trượng cao tay như vậy, có thể chữa khỏi bệnh cho Tiểu Thiên Vũ, bà cũng không tin tưởng vào những chuyện mờ ảo hư vô này. Giờ phút này, bà mới nhớ tới một câu. Trên thế giới có những chuyện thần bí, người tin thì có, người không tin thì không có.



Chuyện hôm nay cũng có chút kì lạ, Tiểu Thiên Vũ vốn dĩ mấy ngày nay khóc rất nhiều, bước trên tám mươi mốt bậc thang Nhạc Lâm thiền tự, nó không ngờ không khóc cũng không quấy nữa.



Càng kỳ lạ hơn, nhờ sự trấn an của lão phương trượng, nó rất ngoan, uống nước trà vào liền rất nhanh chìm vào giấc ngủ, trà đó thực sự có tác dụng an thần.



Vừa mới lên xe, Tiểu Thiên Vũ liền mở mắt, nhìn Đổng Tiểu Phàm mỉm cười. Đáng yêu quá!



Ba người đều thấy không thể tin nổi, ở bệnh viện tiêm cũng không khỏi, đến bái bồ tát thì không ngờ lại khỏi. Đổng Tiểu Phàm âu yếm vào trán con, nhiệt độ cơ thể bình thường như trước.



Trên đường trở về, Tô Tú Khanh căn dặn, khi về tuyệt đối không được nhắc đến chuyện ba người đi lễ Bồ Tát, kẻo lão tam không vui. Kỳ thực bà lo lắng chính là, lời nói của lão phương trượng. Nói chung là bán tín bán nghi, khiến người nghe tin cũng không được mà không tin cũng chẳng xong.