Cách thành phố Song Giang hai mươi dặm về phía bắc, có một ngọn núi là Nhạc Lâm, sườn núi có một miếu thờ, gọi là Nhạc Lâm thiền tự.
Nhạc Lâm thiền tự có một vị hòa thượng, lông mi trắng xóa, ánh mắt sáng ngời, trên cổ đeo một chuỗi hạt sa, khiến cho người ta nhìn vào không thể biết được tuổi thật sự của ông. Nghe nói lão hòa thường này ở trong chùa gần hai mươi năm rồi, chứng kiến những sự biến đổi của thành phố Song Giang.
Ông ấy nhìn người rất chuẩn, nhưng bình thường tuyệt đối không nói nhiều, luôn luôn có cảm giác thần bí. Lão hòa thượng không có tên, người đến đây thắp hương bái Phật đều gọi ông là Phương trượng.
Dù sao ở trong chùa, cũng chỉ ba bốn người, người ta gọi ông như vậy, ông cũng không muốn sửa. Nghe nói tòa thiền viện mười mấy năm về trước, lão hòa thượng đi ra ngoài khất thực, trong lúc vô tình giúp một vị quan lớn thoát khỏi vạ lao tù. Sau này vị quan ấy bèn xuất một khoản tiền lớn từ tỉnh xuống, trùng tu ngôi chùa này.
Lưu Mai vốn không tin vào Phật, từ khi gặp được vị hòa thượng ở huyện Sa kia, người giúp cô hiểu được nội dung quẻ thẻ mà cô xin cho Tần Xuyên, hơn nữa còn linh nghiệm rất nhanh. Cô dần dần có một thứ tín ngưỡng với Phật giáo.
Xe chạy tới bãi trống ở chân núi Nhạc Lâm, Đổng Tiểu Phàm ôm tiểu Thiên Vũ, bà nội cầm vàng hương vật dụng cúng bái thần linh vừa mua ở tiệm việc hiếu việc hỉ, ba người đi lên đỉnh núi Nhạc Lâm.
Nhìn cảnh rậm rạp nhiều tầng bậc, Đổng Tiểu Phàm lè lưỡi, cao quá!
Lưu Mai cũng là lần đầu tiên đi đến đây, phát hiện nơi này ngoại trừ những bậc thang này, vốn không có đường khác có thể đi được. Cho dù là ai đến đây, muốn bái kiến Bồ Tát, phải bước từng bước một qua những bậc thang này, lòng thành kính.
Bậc thang tổng cộng có chín tầng, mỗi tầng có chín bậc, ở giữa lại có đến trăm mét đường lẫn vào với nước. Ở giữa mặt đường còn khắc hình hoa sen, còn có hai hàng dấu chân cực lớn.
Lưu Mai bảo Đổng Tiểu Phàm, lúc đi đường, phải bước lên dấu chân đó, giẫm lên hoa sen. Đổng Tiểu Phàm không hiểu, hỏi đây là ý gì? Nhất định phải giẫm lên hoa sen mà đi ư.
Lưu Mai nói cho cô biết, đây là ý từng bước sinh hoa sen. Nghe nói Phật tổ năm đó sinh ra, hướng ra bốn phương tám hướng, mỗi nơi bước chín bước. Mỗi bước người đi qua, phía dưới liền nở một đóa hoa sen.
Lưu Mai không hiểu lắm những chuyện này, chỉ nói ý qua loa đại khái. Ngược lại bà mẹ chồng giảng viên thì lại biết điển cố từng bước sinh hoa sen này. Nhưng đang trên đường bái Phật, bà không muốn nói nhiều. Còn vừa đi vừa thì thầm trong lòng:
- Bồ Tát phù hộ cho Tiểu Thiên Vũ nhà con mau khỏe lại.
Tô Tú Khanh trước kia cũng không tin Phật, nhưng vì sức khỏe của Tiểu Thiên Vũ, có thể mau chóng khỏe lại, bà cũng khá thành kính.
Lưu Mai nói, nếu là người lớn, chín chín tám mươi mốt bậc cầu thang này, đều phải tự mình đi. Chỉ có như thế mới có thể có được sự bảo hộ của Phật tổ.
Cô còn nghe nói có một hiện tượng rất kỳ lạ, nhiều người bị bệnh vốn dĩ đi bộ cũng không đi được, nhưng đến chân Nhạc Lâm thiền viện không ngờ không cần đỡ cũng có thể tự mình đi lên.
Đương nhiên, có đúng là như vậy hay không cũng không quan trọng, bởi vì mọi người đến nơi này, đều vì theo đuổi một thứ tín ngưỡng.
Đổng Tiểu Phàm ôm Tiểu Thiên Vũ, cùng mẹ chồng và Lưu Mai leo lên ngôi chùa giữa sườn núi. Trên cửa cao lớn có khắc bốn chữ to – Nhạc Lâm thiền viện.
Sau khi vào cửa, trong quảng trường rộng lớn có một lư hương rất lớn. Lưu Mai nói cho Tô Tú Khanh, có thể đốt một ít hương vàng ở đây. Sau đó đi vào Đại Hùng bảo điện lại đốt một ít, dâng ba nén hương. Sau đó có thể xin trà cho Tiểu Thiên Vũ rồi.
Đổng Tiểu Phàm không biết đây là tác dụng trong tâm, hay là Bồ Tát trong chùa linh nghiệm thật, cô bế Tiểu Thiên Vũ lên núi, không hề có chút mệt mỏi gì. Hơn nữa càng đến gần Đại Hùng bảo điện, càng có thêm sức lực.
Cùng mẹ chồng đốt hương ở bên ngoài xong, Đổng Tiểu Phàm và bà rất thành kính bái trước Đại Hùng bảo điện.
Trong đại điện, một vị hòa thượng lông mi trắng đầu bạc phơ đang ngồi. Lão hòa thượng hai mắt khép hờ, miệng lẩm bẩm, tay chậm rãi lần tràng hạt. Không ai biết ông ấy niệm cái gì?
Lưu Mai liền lập tức đi lên.
- Phương trượng đại sư, thật ngại quá làm phiền một chút. Đứa bé này bị bệnh mấy ngày, có thể phiền ngài xin Bồ Tát một chén trà cho sức khỏe cháu bé mau hồi phục.
Lão phương trượng niệm một hồi, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Đổng Tiểu Phàm và Tô Tú Khanh đang quỳ lạy. Hàng mi trắng khẽ rung, đi chậm rãi về phía hai người.
Chỉ thấy ngài cầm tay Tiểu Thiên Vũ quan sát một hồi, nói với hai người.
- Cho ta bế đứa bé một cái!
Đổng Tiểu Phàm thấy vị hòa thượng này có cốt cách thần tiên, mặt mũi hiền từ, liền đưa Tiểu Thiên Vũ cho ông bế. Sau đó cùng mẹ chồng hai người im lặng đứng bên cạnh, nhìn đối phương ngồi khoanh chân.
Giơ tay xoa xoa trán Tiểu Thiên Vũ vài cái, lại niệm một hồi kinh, ước chừng mười phút sau, ông mới chậm rãi đứng lên. Dùng ba cái chén rót trà thơm, sau đó ôm Tiểu Thiên Vũ đến trước mặt Bồ Tát vái ba vái.
Dùng ngón tay giữa chấm chút nước trà trong chén, vẩy vài cái lên Tiểu Thiên Vũ. Rồi mới giao đứa bé cho Đổng Tiểu Phàm.
- Nữ thí chủ, cho cháu bé uống nước trà này đi.
Tô Tú Khanh và Đổng Tiểu Phàm vốn không hiểu, dưới sự giúp đỡ của Lưu Mai, hai người làm theo lời dặn. Đem nước trà vừa dâng cho Bồ Tát, đưa cho Tiểu Thiên Vũ uống.
Những chuyện trên thế gian này, thường thần kỳ như thế. Có người nói những chuyện này, tin thì là có, mà không tin thì không có. Vừa rồi trên đường còn nóng hầm hập, Tiểu Thiên Vũ vừa khóc vừa quấy, xuống xe đi hết tám mươi mốt bậc thang, nó liền thôi không khóc nữa.
Hơn nữa còn chìm vào giấc ngủ, vừa rồi lão phương trượng ôm nó trong lòng, nó ngủ, nhưng không khóc, ngược lại vẻ mặt kì quái nhìn chằm chằm vào lão phương trượng.
Nó uống nước trà vào không lâu, nhiệt độ cơ thể vốn sốt cao, không ngờ hạ xuống một cách thần kì. Đổng Tiểu Phàm thấy không thể tin nổi, nhưng sự thực dù sao vẫn ở ngay trước mắt.
Cô liền ôm đứa nhỏ đi cảm tạ lão phương trượng, cũng đưa một bao lì xì thật to. Lão phương trượng nhẹ nhàng vung tay, thản nhiên nói:
- Cứu một mạng người hơn xây bẩy tầng tháp. Huống chi với ta nó chỉ là một chuyện rất nhỏ. Nữ thí chủ không cần khách khí!
Đổng Tiểu Phàm vội vàng.
- Ngài ra tay chữa trị đã là đại ân nhân của gia đình chúng con. Đây là một chút lòng thành, là chúng con cảm tạ ngài, coi như là tiền đèn hương đi!
Lưu Mai có kinh nghiệm trong việc này, biết người xuất gia sẽ không lấy tiền, cô liền nói với Đổng Tiểu Phàm:
- Tiểu Phàm, phương trượng sẽ không nhận tiền đâu, em đem tiền bỏ vào hòm công đức đi!
Tô Tú Khanh liền nhận tiền, đi về phía hòm công đức. Lão phương trượng chỉ vào bàn ghi công đức:
- Thí chủ khẳng khái như vậy, lưu lại tên đi!
Đổng Tiểu Phàm lắc đầu.
- Không cần lưu lại, cảm ơn phương trượng ra tay giúp đỡ.
Mẹ chồng con dâu nói với nhau một hồi, bái lạy Bồ Tát lần nữa, chuẩn bị ra về, Lưu Mai chạy tới.
- Tiểu Phàm, nếu đã đến rồi, thì rút thẻ đi.
Đổng Tiểu Phàm không tin cái này, rút thẻ có ích lợi gì? Bản thân cũng không có chuyện gì để hỏi.
Nhưng Lưu Mai vô cùng hứng thú, nhất định lôi cô ra rút thẻ, cô nói không có chuyện gì thì có thể hỏi một chút về tiền đồ của Bí thư xem thế nào? Không có gì đâu chỉ rút một quẻ. Nếu đã đến rồi, thì hỏi han một chút đi!
Đổng Tiểu Phàm còn chưa muốn làm, Tô Tú Khanh đã có chút đồng ý. Dù sao cũng là người lớn tuổi, trong lòng cũng hơi mê tín hoặc phần nhiều là để tìm kiếm sự an ủi trong lòng.
Bà muốn hỏi một chút về đường công danh của Trương Kính Hiên, về khí vận nhà họ Trương, vận hạn ba ông cháu cha con nhà họ thế nào?
Đổng Tiểu Phàm bị những lời nói của Lưu Mai làm cho mềm lòng, cũng đồng ý rút một quẻ hỏi han một chút về tiền đồ của Trương Nhất Phàm.
Lão phương trượng thấy hai người rút quẻ, hơi ngẩng đầu nhìn, nói:
- Hai vị thí chủ có tướng đại phú đại quý, không rút thẻ cũng thế.