Tuy rằng George đã giúp mình, nhưng đó là vì nể mặt dì Ngô. Trương Nhất Phàm đối với lão Đại của Hắc bang xem sinh mạng như trò đùa này không có mấy hứng thú, thiện cảm, càng không nghĩ lão ta lại muốn gặp mình, không biết lão ta có dụng ý gì?
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Trương Nhất Phàm thân là cán bộ chính phủ, tuyệt đối không giao du vớivới Hắc bang., nhất là bang hội nước ngoài. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, sẽ lbị người đời kinh thường.
Trương Nhất Phàm chính là một người có tư tưởng truyền thống, nghe được yêu cầu này, hắn kiên quyết từ chối.
Dì Ngô thì lại không ngờ tính tình Trương Nhất Phàm lại quyết liệt như vậy, không đồng ý gặp mặt George, trong lòng liền nổi lên chút bất an. Bà ta rất hiểu con người George, trong tập đoàn Lomega người này giữ mười hai phần trăm cổ phần, cũng là một cổ đông quan trọng.
Dì Ngô cũng từ đó mà quen biết lão ta, trải qua nhiều năm qua lại, hai người cũng không ngờ lại có thể trở thành bằng hữu. Trong ấn tượng của dì Ngô, George là một thủ lĩnh Hắc bang không hơn không kém, cho dù lão ta lùi về tuyến sau, nhưng thế lực của đệ tử lão và địa vị củaHắc bang, vẫn ổn định như xưa
Mười mấy người được điều động hôm nay, chính là những nhuệ binh giỏi nhất, trung thành nhất mà George nhiều năm nay đào tạo ra, những người này không tham dự bất kỳ nhiệm vụ gì ở đảng Tam K, lực lượng tín cận riêng của George.
Nhất là hai nữ sát thủ kia, là hàng cao thủ trong nhữngsát thủ. Ở Mỹ tung hoành nhiều năm như vậy, hầu như không ai dám không nể mặt lão. Không ít quan lớn và tỉ phú không tiếc tiền bạc để kết giao cùng lão.
Trương Nhất Phàm xem như một ngoại lệ, không ngờ không nể mặt George, dì Ngô lo lắng không muốn quan hệ của hai người trở nên căng thẳng, sẽ làm nổi lên cơn thịnh nộ của George, đối với ai cũng đều bất lợi.
Dù sao trêu chọc vào nhân vật khổng lồ của thế lực Hắc bang hậu quả rất nghiêm trọng, có thể tránh thì cố gắng tránh không đắc tội với lão.
Đổng Tiểu Phàm tiến đến gần dì Ngô,
-Mẹ, cái lão George kia vì sao cứ nhất định muốn gặp anh Nhất Phàm vậy?
Dì Ngô cười,
-Lão ta cũng là một người kỳ quái, không ai đoán được tâm tư của lão, thường đưa ra rất nhiều quyết định khác người. Nhưng mẹ nghĩ lần này lãokhông có ác ý. Mẹ quen biếtlão đã nhiều năm, xem như cũng hiểu lão chút ít! Thực ra ngoài thân phận lão Đại Hắc bang còn có một thân phận khác – chính là cổ đông của tập đoàn Iomega.
Thì ra là thế, chẳngtrách dì Ngô không thèm để ý Hắc Long hội, đã có lão George che chở, bà còn sợ cái gì?
Cô nói với Trương Nhất Phàm:
-Nếu con cố chấp không đi, mẹ trả lời lão.
Dì Ngô rút di động ra định gọi điện thoại cho George, Trương Nhất Phàm suy nghĩmột chút, gọi mẹlại,
-Mẹ! Chờ một chút.
Hắn vừa rồi có suy nghĩ qua, tuy rằngmình có thể từ chối lão, chỉ là nếu như vậy, e rằng đắc tội với lão. Nghe nói người này tính khí thất thường, Trương Nhất Phàm trong lòng lo lắng, nếu mình không đi, có thể làm xấu đi quan hệ của lão với mẹ mình.
Nhà có bốn người, dù sao mẹ mình còn muốn sống ở đây, Trương Nhất Phàm không muốn vì sự cố chấp của mình, lại rước lấy phiền toái cho mẹ.
-Liễu Hải, chúng ta đi một chuyến!
Đổng Tiểu Phàm có chút bất an đi tới kéo lấy tay của Trương Nhất Phàm, hắn nhẹ nhàng nói:
-Không sao, chúng ta đi một chút rồi về ngay, để Bạch Khẩn ở nhà với em chờ anh về.
Đổng Tiểu Phàm cũng biết sự nguy hiểm trong đó, cô ôm gối, im lặng trở lại ngồi trên sô pha. Trương Nhất Phàm xoay người nói:
-Mẹ, chúng ta đi thôi!
Dì Ngô gật đầu, ba người lên chiếc xe Bentley đang đỗ trong sân.
Ở trên xe, dì Ngô dặn dò vài câu,
-George là một người có tính cách cực kỳ cổ quái, con không cần đụng độ với lão. Lão lúc vui lúcgiận, giết người làm tròvui, lấy máu người làm rượu ngon.
-Mẹ đếnMỹ một năm mới quen, ở thời điểm đó, ông ta vẫn còn là lão Đại ở Hắc bang. Sau đó rửa tay gác kiếm, nhưng thực ra quyền lực vẫn trên tay lão ta, băng nhóm bình thường cũng không dámgây thù chuốc oán với lão. Rất nhiều quan chức chính phủ và những người giàu có, nghĩ cách nịnh bợ lão. Con có thể không cùng lão ta kết giao, nhưng người như lão tốt nhất đừng nên đắc tội. Nói không chừng có một lúc nào đó còn cần đến lão.
Dì Ngô nói xong, châm một điếu thuốc.
Ngồi bên cạnh quan sát Bà Ngô nhìn có vẻ thâm trầm, ở nước ngoài sinh sống lăn lộn một mình nhiều năm, có được thành quả ngày hôm nay, Trương Nhất Phàm có thể hiểu rõ tâm trạng của bà.
Vô tình nhận ra, dì Ngô không biết tự khi nào khóe mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn. Năm tháng lặng lẽ lưu lại trên dấu vết trên khuôn mặt bà.
Trương Nhất Phàm rất muốn khuyên vài câu, để bà về nước, nhưng Đổng Chính Quyền và Liễu Mỹ Đình đã sống cùng nhau, Bà quay lại thì làm thế nào?
Bất giác không biết từ khi nào chiếc xe đã đi vào một tòa biệt thự lộng lẫy, Trương Nhất Phàm cảm thấy, đây quả thực là một tòa biệt dành cho người giàu cóở.
Luận về quy mô, bề thếsự trang hoàng tráng lệ, trong nước quả thực không nhiều. Hơn nữa khu biệt thự nằm trong khu đất rộng lớn như sân vận động, khiến hai người họ phải kinh ngạc, trầm trồ không ngớt.
Mấyngày gần đây, thị trường bất động sản trong nước cũng thịnh hành kiểu biệt thự này.
Nhưng cái gọi là biệt thự ở trong nước, là một ngôi nhà nằm trên vùng đất vỏn vẹn khoảng năm trăm mét vuông, hai đến ba tầng. Hơn nữa lại được quy hoạch sắp xếp gọn ghẽ, ngăn nắp.
Nói là biệt thự, nhưng kỳ thậtchỉ là ngôi nhà cao cấp hơn một chút, không có bể bơi hay bất kỳ không gian sinh hoạt tập thể nào, cùng lắm thì ở bên ngoài, có một cái sân nhỏ xíu.
Loại khu biệt thự này, hiện giờ ở trong nước cũng đang dần dần .
Giống như biệt thự của George , có sân golf, bể bơi, hoa viên, và khu vực để vui chơi, nơi này kỳ thực không thể gọi là biệt thự, mà chính xác là một câu lạc bộ quy mô lớn.
Chỉ là câu lạc bộ này do lão một mình mở ra.
Chiếc Bentley dừng ở cửa, hai vệ sĩ cầm bộ đàm báo cáo, sau đó có người trong nhà chậm rãi ra mở cửa. Chiếc Bentley tiến vào, đỗ ở bãi đỗ xe.
Vào căn biệt thự xa hoa như vậy, quả thực giống như đivào hoàng cung tráng lệ ở phương Tây cổ đại. Liễu Hải vẫn giữ cảnh giác, căng thẳng đi phía sau hai người.
Một thanh niên trẻ tuổi người Mỹ mặc đồ vest, nho nhã lịch sự nhìn ba người họ tươi cười, ở phía trước dẫn đường cho khách.
Đi vào đại sảnh tráng lệ, đứng ở cửa canh gác là hai người vệ sĩ tư thế nghiêm trang. Người trẻ tuổi tóc vàng đi trước dẫn đường nói với hai người đó vài câu, họ liềnra hiệu ba người dừng lại.
Kế tiếp là kiểm tra người, hai vệ sĩ cẩn thận lục soát một lượt Trương Nhất Phàm và Liễu Hải và gật gật đầu với dì Ngô
Xem ra dì Ngô đã tới nơi này nhiều lần, vệ sĩ canh giữ ở cửa không hề cảnh giác với bà. Khi tiến đến đại sảnh, dì Ngô nói:
-Đây là một trong những biệt thự sang trọng của ông George, ngoài cái này ra còn có ba cái tương tự khác. Vào cuối tuần, lão ta sẽ quay về thăm với vợ và con gái. Nơi này mẹ cũng mới tới lần thứ hai, chẳng qua là lão ta có phát cho giấy thông hành đặc biệt cho mẹ.
Trong khi nói chuyện, ba người đã đi ngangqua một đại sảnh, dì Ngô nói:
-Đừng cho đó chỉ là đại sảnh trống rỗng, kỳ thật đó là lắp đặt đủ các loại camera hồng ngoại và thiết bị cảm ứngđặc biệt. Cho dù hai vệ sĩ vừa rồi không soát ra được, thì cũng không thoát khỏi cửa ải này. Nơi này cửa kính bốn phía đều là loại được chế tạo đặc biệt, trừ khi dùng thuốc nổ, súng bắn cũng không xuyên thủng được.
Ba người vào thang máy, dì Ngô liếc mắt nhìn người thanh niên ngoại quốc một cái,
-Gần đây ông George rất thích nghiên cứu văn hóa Trung Quốc, mẹ đoán lão ta có ý muốn đi tới Trung Quốc một lần.
Chẳng lẽ đây chính là mục đích lão ta muốn gặp mình? Trương Nhất Phàm trong lòng nhanh chóng định luận, nếu muốn mượn thân thế của mình, đánh vào thị trường Trung Quốc, thì đừng có mơ. Bản thân mình tuyệt đối không có thể đem thành phần nguy hiểm này vào Trung Quốc.
Hơn nữa, coi như George lợi hại, ở môi trường đại lục này, chỉ sợ lão ta cũng bất lực, không thể hung hăng càn quấy được.
Thang máy đi lên, rất nhanh đã dừng lại ở tầng ba.
George là người tàn tật, lão ta không thể xuống cầu thang theo cách bình thường, hai chiếc thang máy này cũng là sắp xếp hợp lý cho lão thuận tiện.
Chờ ba người đi ra, người trẻ tuổi tóc vàng liền dẫn ba người tới một đại sảnh rộng khác. Nơi này có hương sắc cổ xưa, lại có chút không khí văn hóa Trung Quốc..
Đây chính là phòng tiếp khách, bố trí từ thảm đến bờ tường, từng ngóc ngách đều hết sức xa hoa. bên cạnh mấy cái tủ được bài trí bởi những vật phẩm cao cấp rất có giá trị.
Trương Nhất Phàm vô tình phát hiện, có cả mấy món đồ gốm thời Tống. George tiên sinh này, quả nhiên là người có hứng thú với Trung Quốc. Mình nên đề phòng một chút!
Người tóc vàng trẻ tuổi cung kính mời ba người đi vào. Một đại sảnh khác bỗng nhiên mở ra.
Một người trẻ tầm hai mươi tuổi phụ đẩy xe lăn đi ra, theo sau là hai nữ sát thủ.
Ánh mắt của Trương Nhất Phàm và Liễu Hải dừng lại ở hai người họ, hai nữ sát thủ cũng phản ứng như vậy, phát ra ánh mắt sắc nhọn.
Sau khi nhìn thấy ba người, George lộ ra vẻ mặt nhân từ kèm theo nụ cười, trên mặt, dựa theo sắc mặt hiện tại của lão ta, rất khó làm cho người ta tin rằng, lão ta chính là một trong những thủ lĩnh tiếng tăm lừng lẫy của đảng Tam K. Nếu không phải là tận mắt chứng kiến, Trương Nhất Phàm chắc chắn sẽ không tin, vẻ mặt của George vào giờ phút này so với lúc giết người kia hoàn toàn như hai người khác nhau.
-Hello, Ms Ngô! Very glad to meet you!
George đưa tay ra chào hỏi dì Ngô.
Dì Ngô đứng lên, mỉm cười tiến về phía lão,
-Tôi cũng rất vui khi nhìn thấy ngài!
Tiếng Anh của dì Ngô rất lưu loát, Trương Nhất Phàm nghe vậy cảm thấy rất thuận tai.
Nhưng trình độ tiếng Anh của Liễu Hải, căn bản là không biết bọn họ đang nói cái gì, chỉ biết là hai người đang chào hỏi nhau.
Dì Ngô và George nói vài câu, George liền nhìn Trương Nhất Phàm,
-Người trẻ tuổi, rất có chí khí!
Chuyện lão ta nói chính là chuyện lúc sáng, mình đã ra tay giúp Trương Nhất Phàm dạy dỗ đám Hắc Long hội, nhưng Trương Nhất Phàm dường như không nhận ân tình này.
Tối nay, lão ta rất muốn gặp vị cán bộ trẻ tuổi của đại lục này. ở Mỹ lão ta gặp người Hoa cũng nhiều, nhưng không giống loại cấp bậc như Trương Nhất Phàm, hơn nữa còn là một người trẻ tuổi có địa vị tương đương với một Châu Trưởng, thì thật sự là lần đầu tiên.
George tay mắt lanh lợi, muốn tìm hiểu bối cảnh của một người, tuyệt đối là chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ cần hai tiếng đồng hồ, lão ta đã có thể tìm hiểuchi tiết thân thế của Trương Nhất Phàm và Phương Tấn Bằng.
Khi quyết định xuất kích, lão ta đương nhiên đã nhắm được thân phận của một trong bốn đại gia tộc ở Bắc Kinh củaTrương Nhất Phàm, hơn nữa trận quyết đấu gần nhất của Trương gia và Phương gia dễ dàng biết được, Trương gia tuyệt đối chiếm ưu thế.
Tuy rằng ông George đang ở Mỹ, nhưng lại nắm rất rõ tình hình quốc tế. Nhất là đối với các nước đang phát triển như Trung Quốc, chắc chắn là mục tiêu kế tiếp của lão ta.
Khi George tiến tới, hắn chỉ tay về phía Trương Nhất Phàm,
-Tôi rất thích Trung Quốc, có cơ hội muốn đimột chuyến!
Sau khi buông tay, lão ta cầm cái tẩu trong tay ra,
-Cái tẩu này, chính là của Ms Ngô tặng, tôi rất thích!
Lúc sáng, Trương Nhất Phàm còn không kịp để ý, nhưng giờ ở gần mới phát hiện ra, không ngờ là dùng vàng ròng làm nên cái tẩu.