Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 558: Cuộc đụng độ đẫm máu




Mấy tên tay sai của hội Hắc Long, không biết lợi hại cầm súng xông lên.



Trong phòng vang lên một trận đấu súng AK47, đoàng đoàng đoàng ----- đối phương chỉ dâng lên hai người, cầm khẩu AK47 đấu cùng người của hội Hắc Long. Bốn năm tên của hội Hắc Long, nhảy lên đấm đá một trận, trong nháy mắt lại bị đánh tơi bời.



Bốn mạng người sốngtrong chớp mắt liền biến thành một đống thi thểđầy máu me, vô cùng thê thảm.



Trương Nhất Phàm hít một hơi thật sâu, suy xétnhững vị khách không mời mà đến này. Trong đại sảnh không khí trở nên vô cùng cẳng thẳng, Báo Đen vốn mang theo nụ cười khinh bỉ , bây giờ cũng im re rồi.



Phương Tấn Bằng rấtbuồn cười, sờ xoạng tìm kính trên mặt đất rồi nhìnđám người ở trước cửa,

- Anh Báo, bọn chúng là ai?



Báo Đen không nói được lời nào, mặt xám như tro. Từ phía cổng có người hét lên một tiếng,

- Put the gun down!



- Put the gun down!



Vài tiếng hô lớn, có người cầm một khẩu AK47 nghênh ngang đi đến. Nhìn thấy có người vẫn đang cầm súng trong tay, lập tức đá một phát. Không nghe lời thì một phát bắn chết tươi.



Tàn nhẫn, hung ác! Những người này giết người không run tay, chớp mắt. Bây giờ là một cuộc đọ sức chênh lệch lực lượng. Hội Hắc Long chỉ dựa vào mấy khẩu súng lục, khó mà chống lại đối phương có hỏa lực AK47.



Trong đại sảnh có hơn hai mươi tên, ít nhất có sáu bảy tên đã bị giết chết tại chỗ.



Trương Nhất Phàm còn tưởng rằng bọn họ là người của cảnh sát, nhưng nghĩ thế nào cũng không đúng. Hắn cùng với Liễu Hải đứng ở một chỗ, nghĩ kế sách cứu Băng Băng về, nép qua một bên.



Phương Tấn Bằng từ trên mặt đất bò lên, mắt như cố rướn lên hỏi:

- Các ngươi là ai?



- Bốp -------



Lập tức có tên tiến đến tát một phát, lại đá vào bụng gã một phát. Phương Tấn Bằng vẻ mặt đau đớn, ngồi bệt dưới đất cả buổi không đứng dậy nổi.



Một tên tới giúp lão già đi tới, đây là một người da trắng hơn sáu mươi tuổi, ánh mắt thâm sâu. Trương Nhất Phàm nhìn đến ông ta thì cảm giác đầu tiên xuất hiện chính là sự sắc bén! Cay nghiệt! Bá đạo!



Một lão già ngồi ở xe lăn, không ngờ có thể ra lệnh cho ngần này tên AK47 có thể vì ông ta liều chết mà cống hiến, Trương Nhất Phàm lập tức liên tưởng đến, nhất định dì Ngô có quen biết nhân vật kia.



Thời điểm Trương Nhất Phàm nhìn ông lão, ông ta cũng nhìn hắn, hai bên đang thăm dò lẫn nhau, vẻ mặt và bang xã hội đen không chút nhân từ,

- You are Zhang Yi Fan!



- Yes! And who are you?



- Ha ha ha

Lão già người da trắng đột nhiên phá lên cười, một nụ cười rất thú vị, ngoại trừ tiếng cười của hắn thì không có một âm thanh nào khácnữa. Lão già mỉm cười thật lâu, thật lâu, chống tay lên trán, dùng tiếng Anh chậm rãi nói:

- Ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện với ta như vậy!



Nói xong câu đó, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, vẻ mặt nhân từ, trở nênđầy sát khí, một người có thể từ ánh mắt thân thiện, lập tức biến thành một người làm người ta vừa nghe đã sợ như gặp quỷ, Trương Nhất Phàm lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy.



Sắc mặt của lão già người da trắng giống như trong phim ảnh, hai vẻ mặt, trong chớp mắt đều có thể thay đổi. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trương Nhất Phàm tuyệt đối sẽ không tin trên thế giới này lại có vị cao nhân như vậy.



Lão già da trắng ánh mắt u ám, tựa như có thể nhìn xuyên thấu tâm tư của mọi người, ông ta lạnh lùng nói:

- Conceited young man! Keep your stance, Notin the mood to talk to me!



Đại khái nghĩa là: người trẻ tuổi kiêu ngạo, mau thu hồi thái độ cao ngạo của ngươi lại, không cần dùng giọng điệu này nói chuyện với ta!



Sau đó, lãoquay đầu lại, quay về sau lưng ra hiệu.



Hai cô gái mặt lạnh lùngmặc quần áo màu đen bó sát người thân thủ nhanh nhẹnđi tới. Đâylà hai người duy nhất là trong Đảng pháiphái không dùng súng, dáng người cao gầy, trang phục màu đen bó sát làm hiện lên rõ ràng đường cong của các cô.



Trước sau đẩy đà, áo đen quần đen giày đen, thân thủ mau lẹ, từ trên xuống dưới giống hệt như những sát thủ chuyên nghiệp trên TV. Rất khá, bọn họ đúng là sát thủ nổi danh tuyệt sắc nữ nhân của Đảng KKK.



Hai người nhảy ra, vặn tay rắc rắc, chậm rãi tiến tới gần Báo Đen.



Mấy tên trong hội Hắc Long, lập tức chăm chú vây quanh trước mặt Báo Đen, để bảo vệ đại cacủa mình.



Hai cô gái áo đen nhìn nhau rồi đồng thanh hét lên:

- hồ, hây ---- bay thật nhanh trong đại sảnh, hai cái bóng đen tựa vài nhau, giày cao gót sắcnhọn, giống như Phi Đao phinhanh thẳng về phía quân của Hắc Long hội, mắt của Liễu Hải nhạy bén tinh tường, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắtbởi mấy cái bóng bay qua bay lại, nhưng anh talại nhìn thấy một cách vô cùng rõ ràng.



Hai nữ tử này không hổ danh là cao thủ trong số những sát thủ , hai chân tung lên trên không trung thành đường hình cung đẹp, chân xẹt qua cổ một tên, đá cú chí mạngvào mặt một tên khác.



Phốc ---- Trong đại sảnh phát ra vài tiếng kêu thảm thiết, có người bị đánh cho gãy cả răng cửa, xương cốt gãy rạn, máu mevung vãi khắp nơi.



Đá trúng tên này, cô ta chưa hề rơi xuống đất, trên không trung lại xoay người một vòng bảy trăm hai mươi độ, đầu gối trùng xuống, đạp xuống bả vai của một tên khác.



A--- Lại là vài tiếng kêu thảm thiết vang đến, hai gã thành viên hội Hắc Long ở bả vai kêu rốp rốp, bả vai bị đối phương dùng đầu gối ép xuống, nửa người xem như tàn phế rồi.



Liễu Hải âm thầm kinh hãi, xuất chiêu như vậy quá kinh khủng. Nếu hai người bọn họ cùng nhau ra tay, chỉ sợ mình cũng khó địch lại. Trương Nhất Phàm lần đầu tiên nhìn thấy sự khủng bố của sát thủ, hắn kéo Băng Băng qua, cảnh giác mà nhìn chăm chú xem màn biểu diễn này.



Bốn năm thành viên của hội Hắc Long, rất nhanh đã bị hai nữ sát thủ giải quyết, Báo Đen sợ tới mức mặt nghệt ra như đất. Ở trong giang hồ lăn lộn nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua chuyện kinh khủng như hôm nay.



Hai người này giết người trong chớp mắt, bốn năm tên của hội Hắc Long ngã xuống trong tay họ, bản thân bọn họ cũng không buồn nhìn tới, bộ mặt lạnh nhưbăng, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Báo Đen.



Tại đại sảnh ở tầng ba của hộp đêm, tràn ngập một mùi tanh chết chóc.



Liễu Hải nhìn chằm chằm hai người này, nói khẽ với Trương Nhất Phàm:

- Anh, các cô ấy là sát thủ.



Thân thủ tốt như vậy, Liễu Hải mới chỉ thấy lần đầu, đó chính là sư phụ trước kia của anh ta. Thân thủ của hai nữ tử trẻ tuổi trước mắt này, ước chừng có thể xếp vào trong hàng ngũ sát thủ đẳng cấp thế giới.



Động tác của các cô, sạch sẽ gọn gàng,dứt khoát.



Mấy tên thủ hạ vây quanh Báo Đen, chưa đến vài phút đã bị hai người xử lý sạch.



Hai người đi về phía Báo Đen, gã có chút sợ hãi là lui vềphía sau, từ bên hông rút ra một khẩu súng lục. Nhưng trong nháy mắt, Liễu Hải nhìn thấy một người nhanh như cắt đấm gã một cái, gã lập tức rống lên một tiếng thảm thiết.



- A ----------



Tận trong xương, máu chảyđàm đìa, một bàn tay Báo Đen bị bẻ gãy, vô cùng thê thảm. cô gái áo đen sắc mặt không đổi, vẫn lạnh lùng như vậy, sát khí đằng đằng.



Một người đưa tay ra, tóm lấy yết hầu của Báo Đen, Trương Nhất Phàm đột nhiên quát to,

- Dừng tay!



Hắn lập tức ý thức được đối phương là người Mỹ, lập tức nói lại,

- Cut it out! Cut it out!



- Uh!



Lão già người da trắng ra lệnh dừng tay, hai cô gái sát thủ liếc mắt nhìn nhau một cái, dừng tay. Hai người gương mặt lạnh lùng diễm lệ, nhưng lại không có chút cảm xúc, hoàn toàn chính là một cỗ máy giết người.



Đây thực sự là sát thủ, khả năng giết người là không thể nghi ngờ.



Trương Nhất Phàm đi tới, nói với lão già da trắng:

- Đừng giết bọn chúng!



- What?



Lão già da trắng dùng ánh mắt sắc bén uy hiếp, nhìn hắnvớivẻ mặt khó hiểu nhìn Trương Nhất Phàm. Ông ta dùng tiếng Anh nói:

- Bọn chúng là kẻ thù của ngươi! Vì sao không muốn giết chúng? Người Hoa các ngươi thật sự rất phiền phức!



Đây là một lão già kỳ quái, trong phút chốc có vẻ rất ôn hòa, nhưng rất nhanh liền thay đổi. Quy tắccủa đảng tam K người tuổi này không hiểu, chính là trong thời điểm mình muốn giết người thì ai cũng không thể ngăn cản, Trương Nhất Phàm vô hình chung lại phạm vào điều tối kỵ của ông ta.



Đột nhiên, ánh mắt ông ta toát ra vẻ lạnh lùng, rồi lại đột ngột bắn ra sự âm u lạnh lẽo làm người ta khiếp sợ.



Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm giao tiếp với đảng Tam K danh tiếng lẫy lừng trên trường quốc tế, vị lão bốinày xem ra có thân phận và địa vị không nhỏ ở đảng Tam K, nhưng ông ta lại là loại người xem mạng người như cỏ rác, có lối sống nợ máu trả bằng máu, khiến Trương Nhất Phàm nhìn thấy khó chịu.



Dù sao đám thuộc hạ hội Hắc Long cũng là người Hoa, hắn không nghĩ, cũng không hy vọng phải nhìn thấy đồng bào của mình bị giết dưới họng súng của kẻ khác.



Ngay khi Trương Nhất Phàm ngăn cản hai cô gái sát thủ kia, có người đi hướng về phía Phương Tấn Bằng. Giờ phút này Phương Tấn Bằng đã rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, không chỉ là người của hội Hắc Long, chính cái mạng của mình cũng khó lòng giữ được.



Đối phương là tổ chức xã hội đen tiếng tăm lừng lẫy trên thế giới, có gan cùng quân của chính phủ đọ sức – đảng Tam K, Phương Tấn Bằng mặt xám như tro, sợ tới mức cả người run bần bật.



Khoanh tay ngồi nhìn kế hoạch to lớn của gã sắp thành hiện thực, vì Phương gia rửa nhục, đổi lấy thời khắc được hãnh diện. Đảng Tam K khiến người ta tim đập chân run, nhưtrời hạ thế, ra tay một phát giải quyết bảy tám thành viên của hội Hắc Long. Báo Đen bị tàn phế, sống chết chỉ mong manh như đường tơ kẻ tóc.



Một người da trắng cao lớn, vạm vỡ, cường tráng tựa như một trâu mộng làm người ta nhìn thấy phải khiếp sợ. Người đó tới gần Phương Tấn Bằng, nắm lấy hai chân của gã, bỗngdùng sức nhấc lên và vặn.



Răng rắc – âm thanh xương cốt gãy, làm người ta thấy rợn cả tóc gáy. Phương Tấn Bằng không ngờ hai chân lại bị bẻ gãy. Gãkêu la thảm thiết, rồi hôn mê bất tỉnh.



Gã da trắng cao lớn đó không vì vậy mà buông tha, cầm lấy cổ áo Phương Tấn Bằng, ném xuống giống như đang chơi với trẻ con vậy.




Chỉ thấy y nâng lên, đem Phương Tấn Bằng ném tới phía lão già da trắng.



Lão già rút ra một khẩu súng từ trong người đứng bên cạnh, dí vào trán của Phương Tấn Bằng, gã bị tra tấn chết đi sống lại, vừa mới tỉnh dậy, đột nhiên nhìn thấy ở trên trán mình là một họng súng, liềnsợ tới mức muốn hồn bay phách tán.



Gã biết ở trước mặt đám người của đảng Tam K giết người không gớm nay này, muốn giết mình quả thực là dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy. Hơn nữa những người này, lại khinh rẻ mạng sống con người , vô cùng lạnh lùng.



Phương Tấn Bằng mồ hôi đổ đầy trán, run rẩy không ngừng van lơn.



- Đừng giết tôi, đừng giết tôi!



Đối phương mỉm cười lạnh lùng, tỏ ra hết sứckhinh miệt. Đó đúng là sự khinh miệt đối với người Hoa, là sự nhạo báng đối với kẻ thất bại.



Lão ngẩng đầu, dùng một cái tẩu dài, gõ đập lên trán Phương Tấn Bằng, vừa mới hút còn nhiềutàn thuốc, lại còn những đốm lửa nóng. rớt xuống mặt của Phương Tấn Bằng, cháy tới tóc củagã, kêu lên lách tách



Lão không ngờ lại cầm một cái tẩu dài loại truyền thống của Trung Quốc, Liễu Hải và Trương Nhất Phàm đang xem xét cái tẩu, Lão già cổ quái cười cười, nhìn Trương Nhất Phàm rồi thản nhiên nói:

- Kill!



- Đừng!

Trương Nhất Phàm nghe rõ, đúng lúc ra tiếng ngăn cản.

- No! No!



- Give them to me! Please!



Lão già giật mình sửng sốt, đẩy cái tẩu trong tay đang nằm trên trán Phương Tấn Bằng. Lão nhìn Trương Nhất Phàm có căm tức. Có chút bất mãn, lão dẫn người tới giúp mày diệt trừ đối thủ, mày lại không ngờ không cho bọn ta giết nó? Đây là ý gì?



Trương Nhất Phàm dùng tiếng Anh thật thà nói:

- Vị tiên sinh này, cảm ơn các ngươi đã ra tay giúp đỡ, nhưng đây là chuyện của người Hoa, mời giao cho ta giải quyết. Người Trung Quốc chúng ta có câu tục ngữ, oan có đầu nợ có chủ, phiền ngài để cho chúng ta tự mình giải quyết!



- Incredible!

(Không thể tin nổi!)



Lão già lắc lắc đầu,

- Người Trung Quốc các ngươi thật phiền phức!

Lão hướng tới hai cô gái sát thủ hạ lệnh, cô ta lập tức buông Báo Đen đang sợ tới mức mặt đần ra như đất, quay trở lại phía lão già.



Tư thế của các cô ấyluôn cung kính như vậy, sạch sẽ, linh lợi.



Lão già da trắng lại suy đoán Trương Nhất Phàm vài lần, chậm rãi nói:

- Người trẻ tuổi! Ngươi tự giải quyết cho tốt! Đừng lặp lại câu chuyện cũ nông phu và rắn của người Trung Quốc khi xưa!



Lão dùng tiếng Anh nói với Trương Nhất Phàm, sau đó hạ tay xuống, thành viên của đảng Tam K lập tức hạ vũ khí, rất nhanh rút khỏi hộp đêm.



Đến nhanh đi cũng lẹ! Trong đại sảnh một vẻ im ắng , lặng ngắt như tờ.