Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 557: Đối đầu




Trương Nhất Phàm nhìn Liễu Hải, người cảm khái chính trực sống sống trên đời cũng đành bất lực, cậu không muốn làm, lại có người muốn hại cậu.



Mối hận cũ của Phương gia và Trương gia, vì sao bọn họ lại cố tình nhằm vào mình?



Suốt mấy năm nay, bản thân chỉ muốn nỗ lực làm hoàn thành trách nhiệm, không có ý định tranh đấu với ai, ở thời đại của Thư Á Quân, mình là một người không được để ý đến, nhưng đi theo con đường của mình tới nay, Thư Á Quân còn phải đứng dưới chân ta, dường như là có mối thâm thù với Phương gia



Tống Vũ Hà chết, Phương Nghĩa Kiệt bị bỏ tù, việc này cũng có thể đẩy qua cho mình sao?



Đi tới ngày hôm nay, Trương Nhất Phàm biết rằng chính mình đã không còn đường lui, chỉ có cách gánh chịu ân oán của hai nhà Trương Phương.



Tới đi!



Sống chết có số, phú quý tại thiên, người chết có sách trời, ai sợ ai?



Hai người thản nhiên lên lầu, Trương Nhất Phàm trong lòng tính toán, làm sao để kéo dài thời gian lúc này, phải tranh thủ thực hiện mục đích lớn nhất.



Hộp đêm ở lầu ba rất lớn, ước chừng hơn ba trăm mét vuông. Bình thường đây là tụ điểm của Hắc Long hội, là nơi hội họp, hôm nay lại trở thành nơi mà đại diện cho đời thứ ba của hai họ Trương Phương kết thúc ân oán.



Hai mươi mấy người hội Hắc Long, đủ mọi kiểu tóc thời trang, được bố trí ở bốn phía của đại sảnh. Băng Băng bị chúng bịt khăn thuốc mê làm bất tỉnh, trói chặt cô lại bằng dây thừng và để cô ở trong góc.



Trong lúc hai người bước vào cửa, đột nhiên cửa bị đóng sầm lại. Năm sáu người xuất hiện cùng với Phương Tấn Bằng và Báo Đen.



Báo Đen là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, dáng người trung bình. Ánh mắt sáng quắc, thoạt nhìn đã biết là loại người vừa hung hãn vừa xảo trá.



Trong đại sảnh đềulà người của chúng, hơn nữa những người này đa số đều trang bị súng ống, Trương Nhất Phàm và Liễu Hải vô cùng cẩn trọng, không ai dám làm ẩu làm càng.



Nhưng ở hoàn cảnh như vậy, sợ hãi không giải quyết được vấn đề gì.



Trương Nhất Phàm thở dài, nghĩ đến việc mình đường đường là Bí thư Thành ủy, không ngờ lại phải giao tiếp cùngbăng nhóm xã hội đen.



Nếu là thành phố Song Giang, chỉ cần ra lệnh một tiếng là những người này chết không có chỗ chôn thân nhưng bây giờ lại là ở nước ngoài, nơi đất khách quê người, hắn cũng giống như người bình thường, không có ưu thế gì đángkể.



Nhưng khi nhìn thấy những ngườingười Hoa ởhải ngoại sa đọa, cặn bã thành như này, Trương Nhất Phàm thầm lắc đầu. Có người nói, bọn chúng thoạt nhìn có vẻ ngang tàng, nhưng thực tế lạilà tay sai của người khác.



Hội Hắc Long ở phố người Hoa tiếng tăm cũng không hay lắm, lúc trước ở thời điểm thành lập hội Hắc Long, mục tiêu là muốn đuổi lũ người ngoại quốc ức hiếp người Hoa đi, nhưng hiện tại, hội Hắc Long, dần dần biến thành lũ du côn lưu manh ức hiếp dân chúng.



Bọn chúng thu phí bảo vệ ở phố người Hoa, bắt nạt những kẻ yếu, thậm chí còn cấu kết với người ngoại quốc, làm những chuyện mà người ta khinh thường. Nhưng Trương Nhất Phàm hoàn toàn không nghĩ rằng tổ chức này, lại dám đụng đến mình.



Nhìn đầu tóc nhuộm xanh đỏ đủ kiểu, người của hội Hắc Long trong bộ Âu phục, làm Trương Nhất Phàm thấy lạnh sống lưng.



Băng Băng bị bọn chúng bắt trói, ngón tay ngón chân tê dại, đột nhiên chúng kéo Băng Băng ra, làm bộ ngục của cô lộ ra. Đẩy cô đi ra là hai tên tay sai, dùng ánh mắt đen tối mà nhìn chòng chọc vào bộ ngực của cô, một hành độngthật đáng khinh.



- Ư ư ---- Băng Băng miệng đang ngậm giẻ, cô liều mạng giãy giụa mấy cái.



Một tên tóc vàng đá cô một cái, hung ác nói,

- Ầm ĩ cái gì? Còn la hét nữa nữa là tới lượt ngươi đó!

Nói xong này vuốt tóc một cái, bộ dạng tỏ vẻ ngạo mạn vênh váo.



Liễu Hải gào lên một tiếng,

- Đừng có động tới chị ấy!

Mắt trừng lên,. Nhìn thấy cảnh người ta bất kính với chị họ của mình, Liễu Hải đương nhiên nổi điên.



Đáng tiếc, điều này cũng chẳng dọa đượcchúng, ở đời lăn lộn lâu như vậy, ỷthế đông người, có vài tên cầm theo một cây côn cười đi tới.



- Ô, cái thứ tiểu tử như ngươi đang ra lệnh cho ai vậy, đây là Hắc Long hội, không phải là đại lục của các ngươi.



Hấp ---- một tên nện cây gậy xuống, Liễu Hải vốn đang tức khí, nhanh chóng mà ra một cước. Trong đại sảnh vang lên một tiếng hétlớn!

- A ----- liền sau đó có một tên bay ra, sát khí một vùng, kinh động tất thảy những người đang có mặt ở đó.




Bốp bốp---- một tràng vỗ tay vang đến, Báo Đen vỗ tay, không chút hoang mang chậm rãi đi tới, đi theo sau là Phương Tấn Bằng và mấy tên tay sai.



Trương Nhất Phàm hướng về phía Phương Tấn Bằng nói vọng tới,

- Phương Tấn Bằng, mày là tên bại tướng, không phải muốn kết thúc sao? Có bản lĩnh thì lại đây.



- Ha ha ha … Thằng ôn chớ có xem ta là kẻ ngốc, ông đây không đơn thân độc mã đấu với chúng mày, Trương Nhất Phàm, không có gì cần thương lượng hết, hôm nay ông muốn mày phải chết! Mày chết đi rồi họ Phương ta mới có ngày yên bình.



- Chỉ sợ ngày đókhông tới phiên mày hưởng, mày làm nhiều tội ác như vậy, chết cũng chưa hết tội.

Trương Nhất Phàm cũng nổi sung lên, chỉ vào Phương Tấn Bằng hét lớn.



Phương Tấn Bằng đã từng thấy sự oai mãnh của Liễu Hải, tất nhiên khôngngu ngốc mà một mình cùng hắn đấu. Vóc dáng không cao, lại đeo kính, Phương Tấn Bằng thậm chí hơi ốm yếu, y lạnh lùng cười mỉm,

- Báo Đen, tiếp theo nên làm thế nào đành nhờ anh rồi.



Phương Tấn Bằng vẫy tay, có người mang tới một vali, đều là đô la Mỹ.



Y chỉ chỉ vào chiếc vali này, nham hiểm nhìn Trương Nhất Phàm cười cười rồi nói:

- Nhìn thấy gì không? Trong rương này là tiền, đó là phí để lấy mạng của ba đứa chúng mày.

Y cầm lấy số tiền này, từng xấp từng xấp ném xuống,

- Tao nói rồi, hễ là đắc tội với người của Phương gia, tuyệt đối không có kết cục tốt. Nhưng mà mày, lần một, rồi lại l haiần, ba lần đánh vào Phương gia. Chị dâu chết, ông anh con bác tao vào tù. Anh em Lí Tông Hán chịu oan khuất, đều là do một tay Trương Nhất Phàm mày gây ra.



- Mẹ kiếp, bố muốn một phát đạn giết chết mày!

Phương Tấn Bằng như phát điên, dơ tay giật lấy súng của một tên tay sai bên cạnh, dơ về phía Trương Nhất Phàm quát lớn. Nhưng hắn lại sợ không dám đến gần vì sợ Liễu Hải.



- Đáng tiếc, tao không định cho mày chết một cách dễ dàng như thế, bởi vì chúng mày là kẻ thù của Phương gia tao. Trương Nhất Phàm, mày nói xem, tao nên cho mày chết như thế nào mới xả được nỗi hận trong lòng tao!

Phương Tấn Bằng bỗng nhiên xoay người, khẩu súng trong tay chỉ thẳng vào Trương Nhất Phàm.



Liễu Hải đi tới,

- Phương Tấn Bằng, chớcó làm điều xằng bậy. Nếu Bí thư Trương hôm nay ở trong cái nhà này mà xảy ra chuyện, Phương gia các ngươi hết thảy sẽ phải chết theo anh ta.




- Liễu Hải, mày chính là một tiểu ma-cà-bông, là một con chó bên cạnh Trương Nhất Phàm, mày muốn hù dọa ai?

Phương Tấn Bằng dùng súng chĩa vào Liễu Hải gào lên một tiếng:

- Cút!



Liễu hản sừng sững bất động, Trương Nhất Phàm từ phía sau bước tới,

- Liễu Hải, để tôi nói với nó hai câu.

Liễu Hải yên lặng nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm.



Trương Nhất Phàm nhìn anh ta gật đầu,

- Phương Tấn Bằng, nếu mày nghĩ như vậy là có thể báo thù, thì hôm nay tao đáp ứng mày, nhưng mày nên hiểu. Chỉ cần tao chết ở đây, Phương gia chúng mày vĩnh viễn không có ngày bình an, bao gồm cả ông lão sắp bảy mươi tuổi nhà mày. Phương gia hết thảy trên dưới, bị hủy hoại bởi một bàn tay mày. Nếu mày biết đi sai đường mà quay lại, tao có thể bỏ qua chuyện cũ. Nơi này là nước ngoài, tao không hy vọng mày sẽ làm mất mặt người Trung Quốc trên vùng đất Thái Bình Dương này, có bản lĩnh, món nợ này chúng ta về sau tính!



- Dóc tổ! Mày cho rằng tao là thằng ngu, đần độn, thần kinh sao. Tao chịu bao nhiêu khổ cựcđi theo mày tới đây, có thể vì ba câu nói của mày mà làm cho nhụt chí sao? Dù sao một ngày mày không chết, Phương gia cũng một ngày không yên. Nay mày phải chịu trách nhiệm về hành vi của chính mày.

Phương Tấn Bằng cắn răng, ánh mắt vô cùng hung hãn, đột nhiên nổ súng bắnTrương Nhất Phàm.



Ba -------

- Anh -------

Liễu Hải lao tới, viên đạn xượt qua tai của Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm chỉ cảm thấy trán nóng lên, mồ hôi chảy ra như nước.



Phương Tấn Bằng đột nhiên cười ha hả,

- Tao nghĩ mày không sợ chết, mày là anh hùng, ha ha ---------



Phát súng này, là hắn cố ý trêu đùa hai người một chút mà thôi. Băng Băng bị bọn họ giam giữ, bị dọa đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, tiếng kêu gào bị đặc lại trong cổ họng.



Liễu Hải thấy Trương Nhất Phàm không sao, thở phào nhẹ nhõm,

- Phương Tấn Bằng, hôm nay tao giết mạng chó của mày!



Liễu hải muốn bổ nhào tới, Băng Băng đột nhiên thét một tiếng thét chói tai,


- A ---------

Một tên dùngdao kềtrên cổ cô,

- Dừng lại, bọn tao khuyên mày tốt nhất đừng có lộn xộn, nếu không cô ta lập tức chết ngay tại đây!



- Chị .



- Liễu Hải, đừng lo lắng, chị không sao.

Băng Băng cực kỳ sợ hãi, nhưng cô cố gắng hết sức tỏ rađiềm tĩnh.



- Phương Tấn Bằng, mày thả chị ấy ra, việc này không liên quan gì tới Băng Băng.

Trương Nhất Phàm nói.



- Hừ! Mày muốn đầu hàng? Mày cho là mày vẫn là Bí thư Thành ủy của thành phố Song Giang, giờ phút này mày đến con chó cũng không bằng, dựa vào cái gì mà bảo tao buông cô ta? Là cô ta tự tìm đến. Ba mạng tao bỏ ra ba triệu đô la Mỹ mua. Tao muốn như thế nào thì phải như thế!



Phương Tấn Bằng đột nhiên ra tay, đá mạnhmột phát vào bụng Băng Băng, rồi nhe răng ra cười độc ác.




A --- Băng Băng đau quá kìm không nổi kêu một tiếng, nước mắt tuôn ra.



- Mày -----

Liễu Hải bổ nhào tới, Trương Nhất Phàm kéo anh ta lại. Đánh bừa không phải là biện pháp, bọn chúng có nhiều người như vậy, lại có súng đối phó với hai người chúng ta, chỉ cần cử động nhẹ sẽ bị tổ ong tấn công



Phương Tấn Bằng dường như rất thỏa nguyện, nhe răng cười độc ác vài tiếng, độc địa mà huých khuỷu tay vào Băng Băng. Giờ trong lòng gã, chỉ độc một ý nghĩ giết người, chỉ cần là người có liên quan đến Trương Nhất Phàm, gã đều sẽ không bỏ qua.



Báo Đen đứng ở phía sau nhìn Phương Tấn Bằng diễn trò, từ đầu đến cuối ngồi ở một chỗ nhàn nhã mà lấy ra một điếu xì gà hút,tư thế của một đai ca xã hội đen . Hôm nay vở kịch lại càng hấp dẫn, Phương gia Trương gia hai người ở nước ngoài tranh đấu, còn gã thì xem diễn.



Lấy không ba triệu đô la Mỹ, vụ kinh doanh này khánhẹ nhàng, y nghĩ thế lực Trương gia có lớn mạnh hơn nữa, cũng không có thể vượt qua đại dương mà tới đuổi giết mình.



Nhìn Băng Băng bị dây thừng trói đột nhiên y cười nham hiểm,

- Chờ một chút!

Báo đen mang theo khói lá đi tới đi lui vòng quanh Băng Băng suy xét,

- Cô gái này được lắm, cho cô ta một con đường. Người anh em mượn ngươi một nhân tình.



Phương Tấn Bằng hơi sửng sốt, có chút khó chịu, nhưng y lập tức phản ứng lại, ha hả một trận cười khinh bỉ,

- hay lắm! Hay lắm! Một khi đã như vậy, thì tặng cho anh đấy, có điều, tôi thấy anh không nên hưởng thụ một mình, có lợi cũng đem cho các huynh đệ cùng hưởng chứ.



- Ha ha ha ha----

Báo Đen đắc ý phá lên cười, vỗ vai Phương Tấn Bằng,

- Anh cũngđược đấy!



- Các ngươi là lũ súc sinh!

Liễu Hải kiềm chế không nổi lao tới, xông lên đạp vào mông Phương Tấn Bằng, trong cơn phẫn nộ, nghĩ không được nhiều, hơn nữa tốc độ lại quánhanh, rất nhiều người đều không phản ứng kịp.



Bùm ---- Phương Tấn Bằng bị đá bay ra ngoài một cái rồi ngã gục. Mặt đập xuống đất, mặt mũi bần dập. Kính mắt cũng bị vỡ.



Vài tênnhanh chóng phản ứng lại, giơ súng nhắm vào Liễu Hải.



Có người dơ cây côn, hung hăng đánh vào hai chân Liễu Hải,

- Cẩn thận!

Trương Nhất Phàmhét lên, Liễu Hải bị mấy tên dùng súng uy hiếp không thể nhúc nhích được nữa, lại bị một gậy làm lảo đảo quỳ trên mặt đất.



Bảy tám người lao tới đấm đá một hồi.



Phương Tấn Bằng đứng lên, hai tay sờ soạng trênmặt đất một hồi,

- Kính của ta, kính mắt của ta. Đánh chết nó, bọn bây đánh chết nó cho ta! Đánh mạnh vào!



Oanh --- từ cửa truyền đến một tiếng nổ, cửa chính ở lầu ba không ngờ bị phá, mười mấy tên xã hội đen cầm AK47 tiến vào. Lẫn trong đám người đó, một chiếc xe lăn chậm rãi tiến vào, là một ông già cỡ chừng sáu mươi.