Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 556: Bạch Khẩn giao đấu với Liễu Hải




Trong phòng Liễu Hải, Bạch Khẩn ra khỏi nhà tắm sau khi đã tắm gội sạch sẽ. Liễu Hải đang ngồi trên sô pha hút thuốc, thấy Bạch Khẩn quấn khăn tắm, bộ dạng vô cùng mời gọi, Liễu Hải đứng bật dậy mở rộng vòng tay.



Bạch Khẩn nhào tới. Hai người hôn nhau, Liễu Hải liền ôm cô ngồi xuống sô pha.



Liễu Hải ra vẻ thần bí nói:

- Cho em biết một tin vui nhé.



- Ồ, chuyện gì vậy?

Bạch Khẩn vuốt mái tóc còn hơi ẩm của mình chăm chú nhìn Liễu Hải. Liễu Hải là một người khá nghiêm túc, thường ngày cũng ít nói đùa. Xem ra hôm nay tâm trạng khá tốt, có chút hưng phấn.



- Quốc Khánh này anh đưa em đi Mỹ chơi nhé?

Liễu Hải nhìn bạn gái mình đắm đuối.



Bạch Khẩn vui sướng nói:

- Thật chứ? Anh chắc là không lừa em chứ?



Liễu Hải gãi gãi đầu, thẹn thùng nói:

- Anh lừa em khi nào?



Đây đúng là sự thật, đến cả việc hai người ở chung cũng là Bạch Khẩn tự nguyện. Con người Liễu Hải rất thẳng thắn, quy củ, cho dù hai người có thân mật với nhau nhưng anh ta cũng luôn biết chừng mực. Cho dù hai người nằm cùng giường nhưng anh không bao giờ vượt qua giới hạn cả. Giờ những người đàn ông như thế này rất ít. Liễu Hải được coi như là một trường hợp đặc biệt.



Bởi vì Liễu Hải đã từng nói hai người đến với nhau không dễ dàng gì nên anh không muốn Bạch Khẩn phải hối hận. Nhất định phải để cô tự nguyện. Cho nên việc này vẫn là do Bạch Khẩn chủ động hơn nên hai người mới vượt qua phòng tuyến cuối cùng ấy.



Đi Mỹ là giấc mơ lãng mạn nhất của rất nhiều người có tiền. Nghe nói đấy là thiên đường của những người có tiền. Nào là sòng bạc Las Vegas, phố người hoa ở San Francisco, Los Angeles, tượng nữ thần tự do ở New York, Chicago, Philadelphia.



Nơi đẹp nhất thế giới thường có dấu chân người Trung Quốc.



Liễu Hải đột nhiên nhắc tới việc này làm Bạch Khẩn hơi nghi ngờ. Anh ta thường ngày là chúa công việc sao lại nghĩ tới chuyện đi du lịch thế này?



Cô nhìn Liễu Hải chằm chằm nói:

- Anh có chuyện dấu em?



- Nghĩ gì thế? Anh chẳng phải là thấy Quốc Khánh được nghỉ dài ngày, vừa lúc công ty em cũng không bận gì cả, muốn đưa em đi chơi.

Liễu Hải nói đến đây rõ ràng có hơi chột dạ.



Bạch Khẩn quen biết anh ta không phải mới ngày một ngày hai, cô hiểu Liễu Hải như lòng bàn tay vậy. Anh nói câu nào là thật câu nào là giả chẳng lẽ cô lại không biết?



Nếu nói thô lỗ hơn thì đến cả cậu nhỏ của anh có mấy cái lông em đều biết, anh còn dám lừa em. Giỏi nhỉ.



Cô đứng dậy rót cốc nước:

- Anh đừng lừa em, Liễu Hải. Một người chưa từng biết nói dối, đột nhiên nói dối sẽ làm người ta thấy rất không tự nhiên.



Bạch Khẩn là sinh viên, suy nghĩ cẩn trọng hơn nữa lại là một người biết võ công. Cô và Liễu Hải có thể nói là cặp đôi hoàn hảo. Chỉ tiếc rằng Liễu Hải vốn là người đường đường chính chính, căm hận cái ác như kẻ thù, hơn nữa lại không biết vòng vo tam quốc. Anh ta là người thẳng tính.



Bị Bạch Khẩn vạch trần tâm tư của mình, Liễu Hải mới ngượng ngùng cười nói:

- Thực ra cũng không có gì, anh Hồ Lôi đang điều trị ở Mỹ mà, anh muốn đi thăm anh ấy luôn.



Bạch Khẩn cười lớn:

- Vì anh không biết tiếng Anh nên mới kéo theo em chứ gì?

Bạch Khẩn giương mày lên vẻ đắc ý.



Liễu Hải đành nói thật:



- Không sai tí nào, ôi, anh đầu hàng, không việc gì giấu em nổi.



Bạch Khẩn đưa ngón tay giữa ra chỉ vào mặt Liễu Hải:

- Anh chính là có chút suy tư này, người ngốc nghếch cũng nhìn thấy huống hồ người thông minh như em.



Cô đưa cốc nước đã uống cho Liễu Hải, Liễu Hải đỡ lấy uống một ngụm, Bạch Khẩn hỏi:

- Còn ai đi cùng nữa không?



Liễu Hải lắc đầu:

- Không biết. Anh chưa nói với ai cả.

Nói câu này ra vẻ mặt anh có chút không tự nhiên. Bạch Khẩn tức điên người véo tai anh bảo:

- Em thấy anh ngày càng không thật thà rồi. Biết rõ mình không biết nói dối lại còn cố tình.



Liễu Hải đỏ mặt, tự mắng mình, đúng là sao mình ngu thế, sao da mặt mình mỏng vậy nhỉ, vừa nói dối liền đỏ lên ngay được.



Dưới sự ép cung của Bạch Khẩn, Liễu Hải đành phải khai thật ra:


- Vợ chồng Bí thư Trương chuẩn bị đi Mỹ.



Liễu Hải chưa nói hết câu, Bạch Khẩn liền cắt ngang:

- Sợ có người làm hại họ nên anh không yên tâm. Có thể lúc đầu anh cũng không nghĩ đến việc gọi em đi cùng đúng không? Chỉ là do anh không biết tiếng Anh, lại không muốn để lộ tin tức này ra ngoài, nên kéo em theo chứ gì?



Liễu Hải giống như một đứa trẻ phạm lỗi vậy, ngồi im không nói gì.



Bạch Khẩn thở dài:

- Con người anh đến lúc nào mới nghĩ cho bản thân mình nhỉ?



Liễu Hải ngẩng đầu:

- Em có đi không?



- Anh đã thẳng thắn với em thế rồi, em còn từ chối được sao? Nếu em không đồng ý e chừng anh sẽ mất ngủ vài ngày. Hơn nữa anh là một người rất kiên quyết, đã quyết định việc gì thì chẳng ai khuyên được.



- Em đồng ý rồi nhé.

Liễu Hải có chút phấn khích.

- Cảm ơn bà xã.



- Ối, giờ em vẫn chưa phải vợ anh đừng có gọi thế.

Bạch Khẩn cởi cái khăn tắm trên người ra đi vào phòng thay bộ đồ ngủ bó sát thân rồi lại đi ra.



- Nào, lại đây luyện tập cùng em, lâu lắm rồi không khởi động.

Cô vẫy tay về phía Liễu Hải, Liễu Hải liền đứng dậy:

- Anh làm em bị thương thì sao?



Bạch Khẩn làm vài động tác khởi động, lúc nhảy lên, bộ ngực không mặc áo chíp của cô cũng theo đó mà không ngừng lên xuống, cô vẫy vẫy tay:

- Làm em bị thương được là bản lĩnh của anh, đến đây.



Liễu Hải cũng không nói nhiều, cầm cái gối dựa ném về phía cô. Một tay ép chặt trên ghế xô pha, mượn lực làm cả người giống như một mũi tên trong tư thế chờ bắn ra khỏi cung tên, vượt gió mà đi.



Hai người đánh với nhau đều là đánh võ thật. Không phải là dạng mờ ám kiểu anh anh tôi tôi. Bạch Khẩn nhanh chóng nhảy sang một bên tránh được cái gối mà Liễu Hải ném tới. Không ngờ nắm đấm của Liễu Hải giống như quét đất xuất hiện ngay trước mặt.



Gió mạnh người nhanh, nhanh như chớp giật, sấm đánh vậy.



Lúc Bạch Khẩn phát hiện ra thì nắm đấm của anh chỉ còn cách ngực cô tầm vài cm. Bạch Khẩn hít một hơi sâu. Cứng rắn di chuyển cơ thể về phía sau một ít, nghiêng người, hai tay chụp lấy cánh tay Liễu Hải.



Sau đó xoay người một cái, định vật lưng, Liễu Hải khẽ mỉm cười, mượn lực nhẹ nhàng xoay người lại.



Trong phòng khách, cảnh giao tranh quyết liệt, hai người đánh nhau thật.



Chỉ nghe thấy những tiếng hây hây ha ha. Bạch Khẩn cũng không yếu thế, ra sức chiến đấu.



Đương nhiên, so chiêu với Bạch Khẩn là để huấn luyện thân thủ cô. Bởi vì Bạch Khẩn vẫn còn có chênh lệch nhất định với Liễu Hải. Trước kia hai anh em cô liên thủ cùng nhau cũng chỉ đánh hòa với Liễu Hải.



Nhưng trong đám con gái, Bạch Khẩn cũng được coi là cao thủ hạng nhất nhì. Trong thời gian này, dưới sự huấn luyện của Liễu Hải, Bạch Khẩn tiến bộ rất nhanh. Bạch Thanh Tùng anh trai cô e rằng cũng không còn là đối thủ của em gái mình nữa rồi.



Cho nên Bạch Khẩn bám lấy Liễu Hải rất chặt bởi vì cô rất si mê võ thuật.



Tập võ thuật cũng rất chú trọng đến thiên bẩm. Bạch Khẩn có tư chất về võ thuật hơn anh trai cô. Chỉ là họ chưa gặp được danh sư thôi. Cho nên sự phát triển ở mặt này còn hạn chế. Giờ đây dưới sự chỉ điểm của Liễu Hải cô đã tiến bộ rất nhanh chóng rồi.



Hai người luyện tập tầm một tiếng đồng hồ, Liễu Hải bật lên quay lại sô pha ngồi:

- Không tập nữa đâu, không tập nữa đâu.



Bạch Khẩn đang lúc cao trào, nhảy lại kéo Liễu Hải đứng lên:

- Người ta còn chưa thỏa mãn, không cho dừng lại.



Liễu Hải có chút khó xử:

- Em đã tiến bộ nhanh vậy rồi, còn luyện nữa thì sau này ông chồng như anh đây cũng không phải là đối thủ của em rồi.



- Anh không thể ích kỷ vậy được. Còn tuyệt chiêu gì mau xuất ra đi.

Vừa rồi luyện tập lâu như vậy, mặt hai người đều đỏ bừng lên, toàn thân Bạch Khẩn đầy mồ hôi.



Liễu Hải dùng lực kéo mạnh cô vào lòng mình.

- Luyện võ cũng phải từ từ, không phải chuyện một sớm một chiều. Không thể nóng vội được. Em đã rất giỏi rồi. Nghỉ ngơi chút đi không mấy người ở tầng dưới lại lên hỏi thăm bây giờ.



Hai người sống ở tầng mười sáu, trong phòng thường có tiếng đánh nhau. Những người tốt bụng ở tầng trên tầng dưới thường tới của khuyên can, hai vợ chồng đừng đánh nhau nữa, có việc gì thì từ từ thương lượng nhé.




Bạch Khẩn lè lưỡi, lúc này mới buông tha cho anh ta. ngoan ngoãn nằm im trên ngực anh.



- Lúc nào chúng ta khởi hành?



- Visa đã làm xong rồi, anh muốn đi trước Bí thư Trương.



Bạch Khẩn thở dài, vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Liễu Hải:

- Anh đúng là người trung thành. Thảo nào Bí thư Trương coi anh như huynh đệ. Anh ấy đúng là rất biết thu phục nhân tâm.



Liễu Hải lắc lắc đầu:

- Em không hiểu anh ấy đâu. Anh ấy không mua chuộc lòng người mà đều đối xử rất thật lòng với bất kỳ huynh đệ nào. Anh đi theo anh ấy lâu như vậy rồi. Chưa từng có ai làm anh khâm phục như anh ấy.



Bạch Khẩn nói:

- Cũng đúng. Có điều em cũng chưa từng trách cứ anh. Con người anh ấy em đã từng tiếp xúc. Thực sự là biết cách cảm hóa người khác.



- Một người chỉ cần làm việc bằng cả tấm lòng mình thì sẽ cảm hóa được người khác. Anh ấy làm quan vài năm nay đã làm không ít việc cho nhân dân. Ít nhất thì anh ấy cũng không vắt óc tìm kế hại người. Chỉ cần dựa vào điểm này. Trong xã hội bây giờ rất hiếm rồi.



- Dường như là anh rất hiểu anh ấy vậy.


Bạch Khẩn cười cười, điệu cười rất ám muội.



Liễu Hải không hiểu:

- Sao em lại cười.



Bạch Khẩn không nói gì. Cô nghĩ đến lúc gặp Trương Nhất Phàm lần đầu tiên ở trường, làm bốn cô gái cùng phòng kí túc xá đều cảm động. Mỗi lần nghĩ tới việc này, cô cảm thấy rất buồn cười. Hắn là một lãnh đạo tốt, cũng là người rất thu hút các cô gái.



Nếu không phải vì gặp Liễu Hải trước, Bạch Khẩn nghĩ chắc là cô cũng mê tít hắn rồi.



Liễu Hải châm điếu thuốc:

- Sự tích của Bí thư Trương nếu mà em biết chắc là sẽ rất cảm động.

Rồi anh kể chuyện ở thị trấn Liễu Thủy cho Bạch Khẩn nghe, mặc dù anh ta không tận mắt chứng kiến. nhưng đã từng nghe Liễu Hồng và Hồ Lôi kể.



Nhất là Trương Nhất Phàm làm quân tiên phong đem theo vài người của đội cảm tử xuống hầm mỏ cứu người. Đây không phải là việc người bình thường có thể làm được. Có lẽ lần đó nếu không phải vì sự dũng cảm của Trương Nhất Phàm thì mười mấy người đã chết trong hầm mỏ rồi.



Bạch Khẩn nghe xong trở nên trầm mặc. Cô ngẩng đầu nhìn Liễu Hải hỏi:

- Trả lời một câu hỏi của em.



- Em nói đi.



- Nếu em và Bí thư Trương cùng gặp nạn. Anh nên cứu ai?



- Cứu anh ấy.

Liễu Hải trả lời không chút do dự.



Bạch Khẩn tức điên người, đánh cho anh ta một đấm:

- Anh không suy nghĩ một chút rồi hãy trả lời à? Cho dù là nói dối một câu cũng được. Anh làm em tức chết được. Hừ. Tối nay đừng có mà động vào người em đấy.



Nói xong, Bạch Khẩn đứng phắt dậy, Liễu Hải kéo tay cô:

- Nếu em đã biết là anh không thể nói dối, thì sao lại còn hỏi anh câu hỏi như vậy? Em biết võ công, có thể tự bảo vệ mình. Còn anh ấy chỉ là một thư sinh.



- Anh thôi đi, anh đúng là anh em như chân tay còn phụ nữ chỉ giống quần áo.

Bạch Khẩn nhếch mép không phục.



- Không phải, anh chưa từng có suy nghĩ đó bao giờ cả. Nhưng em là chiếc áo mà anh mặc không bao giờ phai màu. Đã mặc là mặc cả đời.

Liễu Hải cười. Đây là lần đầu tiên anh ta nói những lời củ chuối như vậy.



Bạch Khẩn đẩy anh ra:

- Em đi tắm đây.



Phương Tấn Bằng mấy hôm nay không đi đâu cả, nằm trong khách sạn thờ ơ hút thuốc suốt. Một kẻ trong điệu bộ giống vệ sĩ đi vào nói:

- Ông chủ, đã hỏi dò xong rồi. Vợ chồng Trương Nhất Phàm chiều ba mươi bay sang Mỹ. Điểm đến là New York.



- Ừ.

Phương Tấn Bằng xua xua tay, tên này liền cung kính đi ra ngoài.



Trên mặt Phương Tấn Bằng đột nhiên nở nụ cười:

- Trương Nhất Phàm, lần này ông mày nhất định sẽ cho mày có đi mà không có về.