Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 553: Học sinh xuất sắc




Trương Nhất Phàm đi ra khỏi phòng, Thẩm Kế Văn đi từ tầng dưới lên. Lần này một mình anh ta đến thành phố Song Giang, hai người bắt tay, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đi vào phòng bên cạnh.



Đồ ăn là do Tần Xuyên chọn. Phục vụ hỏi anh:

- Thưa anh, có thể mang đồ ăn lên được chưa ạ?



- Ừ

Trương Nhất Phàm gật đầu đồng ý. Phục vụ ra khỏi phòng thì hai người ngồi vào bàn.



Thẩm Kế Văn nói:

- Lần này lớn chuyện rồi. Không ngờ con Thẩm Uyên Vân lại to gan đến thế, làm bọn tôi ai cũng bị nó liên lụy.



- Rốt cuộc là có chuyện gì?

Giờ đây chỉ cần nghe đến cái tên Thẩm Uyển Vân là tim Trương Nhất Phàm lại đập liên hồi.



Thẩm Kế Văn châm điếu thuốc nhìn hắn hỏi:

- Nó vẫn không liên lạc gì với cậu à?



Khi nói những lời này thì anh cũng đang thăm dò, theo phán đoán của Thẩm Kế Văn, giữa em gái anh và Trương Nhất Phàm chắc chắn có gì đó, chỉ là Thẩm Uyển Vân không nói, anh cũng không hỏi được gì. Cuối năm ngoái Thẩm Uyển Vân đột nhiên chạy sang Singapore làm anh thấy rất khó hiểu.



Hơn nữa cô còn đổi cả quốc tịch điều này là một trong những nguyên nhân làm ông cụ nổi điên lên.



Một tia xấu hổ vụt qua trên mặt Trương Nhất Phàm:

- Tôi và cô ấy là bạn tốt với nhau. Chúng tôi quen nhau từ khi còn ở thị trấn Liễu Thủy, cô ấy là một phóng viên tốt, có tinh thần chính nghĩa.



Được thôi, cậu cứ giả bộ đi, để tôi xem chốc nữa cậu còn giả vờ được không. Thẩm Kế Văn tuyệt nhiên không tin hai người chỉ là quan hệ bạn bè.Tuy nhiên, Thẩm Uyển Vân mặc dù là em gái cùng cha khác mẹ với anh nhưng hai người chưa bao giờ can thiệp vào bất kỳ hành động cũng như quyết định nào của nhau.



Em gái đã nhiều tuổi rồi mà nhất định không chịu lập gia đình. Thẩm gia đương nhiên là sẽ không nuôi một cô gái đến ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa chịu lấy chồng, đặt biệt là trong gia đình quyền quý như vậy thì hôn nhân không do bản thân quyết định được.



Hai lần Thẩm Uyển Vân không chịu cưới làm Thẩm Kế Văn rất tò mò. Rốt cuộc là con bé thích người như thế nào nhỉ? Lần đầu anh nghĩ là do cô có ý muốn tự mình đi tìm hạnh phúc cho mình nhưng lần thứ hai thì là vì cái gì?



Đồ ăn được mang lên, phục vụ mở chai Mao Đài một cách thuần thục.



Đợi cô rót xong, Trương Nhất Phàm vẫy tay bảo:

- Cô ra ngoài đi, chúng tôi tự rót được.



Phục vụ đi ra, Trương Nhất Phàm ném cho Thẩm Kế Văn một điếu thuốc.

- Ngày xưa cô ấy giúp tôi khá nhiều việc, tôi vẫn chưa cócơ hội cảm ơn cô ấy. Cô ấy rốt cuộc đã làm gì mà để ông cụ giận đến thế?



Thẩm Kế Văn cười nham hiểm nói:

- Cậu thực sự muốn biết?



Trương Nhất Phàm đáp trả:

- Cậu có ý gì? Còn dùng ánh mắt đó nhìn tôi thì cẩn thận tôi không thèm chơi với cậu nữa đâu nhé.



Làm việc lâu trong Thành ủy khiến Trương Nhất Phàm rèn cho mình tính cách điềm đạm, thận trọng. Khó có cơ hội ngồi với một nhân vật như Thẩm Kế Văn tâm trạng của hắn cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.



Thẩm Kế Văn một trong bốn thiếu gia danh tiếng lừng lẫy khắp Bắc Kinh cũng có chút phong cách giống Hồ Lôi và Trương Mạnh Phàm.



Thực ra, bốn đại thiếu gia của kinh kỳ, mặc dù danh tiếng lừng lẫy nhưng tính cách thì khác biệt. Lý Tông Huy hống hách, Phương Tấn Bằng nham hiểm, Thẩm Kế Văn bất cần đời, còn một người nữa thì không cần đề cập tới.



Thẩm Kế Văn thích cười, mà cười rất đểu, thường bị Trương Nhất Phàm nói là nụ cười đê tiện.



Nhưng hắn lại được con gái thích, tuy nhiên sau khi trải qua hoạn nạn cùng Triệu Khả Hinh thì anh ta đã thay đổi khá nhiều. Anh không thèm để ý đến lời trêu đùa của Trương Nhất Phàm, nâng cốc lên:

- Nào, chạm cốc một cái đã.



Hai người cạn một ly. Thẩm Kế Văn lắc đầu nói:

- Tôi không ngờ con bé lại to gan đến thế, chạy sang Singapore thì thôi, lại còn lén lút đổi quốc tịch, đáng chết hơn nữa là nó lại kết hôn cùng với một người Singapore.



Bịch

Một chiếc đũa rơi xuống sàn nhà. Nghe tin này mà lòng Trương Nhất Phàm thấy không thoải mái, Thẩm Uyển Vân kết hôn rồi?



Bất kỳ người đàn ông nào khi nghe được tin mình quan tâm tự nhiên sẽ không thể giữ được thái độ bình tĩnh. Trương Nhất Phàm có chút thất thần nhưng lập tức che dấu ngay được.



- Gia đình cậu chẳng phải luôn mong cô ấy kết hôn là gì? Có thể cô ấy đã tìm được người mình thích rồi.

Hắn phát hiện ra mình lên tiếng tự lúc nào, nhưng có lời nói này không phải là suy nghĩ của hắn.



Đối với một cô gái như Thẩm Uyển Vân, Trương Nhất Phàm có tình cảm khá sâu nặng. Lúc này trong lòng hắn đang có hai luồng suy nghĩ giằng xé nhau. Thẩm Uyển Vân theo hắn lâu như vậy, lúc cô không thể trốn tránh vấn đề này được nữa, có thể đây là biện pháp tốt nhất.




Xa rời tổ quốc, không bao giờ cần phải gặp lại Trương Nhất Phàm nữa. Như thế sẽ tránh được chút xót xa và xấu hổ.



Đồng thời, trong lòng hắn lại không muốn tin đây là sự thật. Bởi vì khi Thẩm Uyển Vân bỏ đi đã để lại cho hắn một bức thư. Cô nói cô không thể yêu ai khác ngoài hắn.



Hoặc là, hôn nhân và tình yêu là không có liên quan với nhau. Hôn nhân chỉ là một dạng công cụ để che đậy. Nhưng cho dù là tình huống nào thì Trương Nhất Phàm cũng không thích nghe đến đề tài này.



Đàn ông, sinh ra là có cái tật chung này. Trong nháy mắt Trương Nhất Phàm nghĩ rất nhiều rất nhiều.



Thẩm Kế Văn cũng không phải là nhân vật tầm thường, anh nhâm nhi một hớp rượu nói:

- Chút suy tư này của Thẩm Uyển Vân không thể giấu tôi được.



Hắn thản nhiên nhìn Trương Nhất Phàm một cái:

- Còn một tin nữa, xem chừng cậu còn không thích nghe hơn cơ.



- Nói đi.

Trương Nhất Phàm thầm nghĩ: đã bị đả kích như vậy rồi thì còn để ý đến cái gì nữa?



Thẩm Kế Văn đột nhiên hỏi một câu:

- Cậu có bị bệnh tim hay cao huyết áp không?



- Cậu chết đi, thế là có ý gì? Rủa tôi à?

Trương Nhất Phàm hơi bực mình, Thẩm Kế Văn cười ha hả nói:

- Trả lời tôi



- Không có.

Trương Nhất Phàm thở dài:

- Có người anh em như cậu đúng là đau buồn.



Thẩm Kế Văn để ý đến câu nói cuối cùng rồi cười bảo:

- Cậu chắc chắn?



Trương Nhất Phàm buồn bực:

- Vớ vẩn, có gì thì mau nói ra.



- Vậy tôi nói nhé.

Thẩm Kế Văn nghiêm chỉnh bảo:

- Ông cụ thực sự tức giận không phải vì nó đổi quốc tịch, hơn nữa nó còn hai lần kháng hôn, mà dám kết hôn với một thương nhân Singapore lại còn sinh một đứa con với tên đó nữa.



- Từ khi nào?



- Tầm hai ba tháng gì đó rồi.



- Bịch

Lại một cái đũa nữa rơi xuống sàn nhà. Thẩm Kế Văn thấy lạ. Sao cái đũa này hôm nay chỉ thích rơi xuống đất thế? Nhưng hình như không có liên quan đến cái đũa thì phải? Hai cái đũa làm Thẩm Kế Văn hoàn toàn chứng thực được suy đoán của mình.



Thẩm Uyển Vân e rằng đã sớm thích tên Trương Nhất Phàm này rồi, nên mới phải chạy ra nước ngoài để trốn kết hôn. Nếu không đoán nhầm thì nó sẽ sớm ly hôn và trở về nước nhanh thôi. Nhưng như vậy thì chỗ ông cụ nó sẽ hơi bị khó khăn đây.



Thẩm Kế Văn nhặt đũa lên nói không chút để ý:

- Ai dà, đũa ơi là đũa, mày đúng là đáng chết, sao lại làm lộ tâm tư của Nhất Phàm thế này?



Trương Nhất Phàm không để ý đến lời anh nói, uống chén rượu nói:

- Cậu đến Song Giang là vì việc này?



- Cậu đúng là không có tim gan gì cả, việc này lại không nghiêm trọng sao? Tôi mặc kệ. Tóm lại thời gian tôi ở Song Giang cậu phải bao ăn bao ở bao chơi. Đợi sóng gió qua đi tôi lại về.



Sau đó mặt anh nở nụ cười đê tiện rút ra một tấm danh thiếp, bên trên có một dãy số viết bằng tay:

- Cái này tặng cậu

Tôi phải vất vả lắm mới có được nó đấy. Cậu đừng có phụ lòng tốt của người khác đấy.



Trương Nhất Phàm liếc nhìn, trên danh thiếp chỉ có một dãy số không có tên.



Dãy số là: 0065—6*********6. Hình như là một số điện thoại, đầu 0065. Trương Nhất Phàm nhìn liền hiểu ngay. Đây chính là mã vùng quốc tế của Singapore. Hắn không nói gì mà cầm lấy tấm danh thiếp:

- Bên này tôi còn có một bữa tiệc nữa, đi một tý rồi sẽ quay lại.



Mặt Thẩm Kế Văn lộ vẻ tôi hiểu, nhìn Trương Nhất Phàm ra khỏi phòng liền cười thầm.




Điện thoại trên bàn reo lên. Thẩm Kế Văn cầm lên nhìn:

- A lô



- Ông chủ, Phương Tấn Bằng đến tỉnh rồi. Tầm ngày mai sẽ đến thành phố Song Giang.



- Để nó đến. Ông mày đợi nó đây.

Thẩm Kế Văn cúp máy, cười kinh miệt:

- Phương Nghĩa Kiệt còn không được, Phương Tấn Bằng mày thì có bản lĩnh gì chứ? Vùng nước đục thành phố Song Giang này chúng mày không dây vào được đâu.



Đây mới là mục đích thực sụ mà Thẩm Kế Văn đến thành phố Song Giang này. Cho dù Phương Tấn Bằng có âm mưu gì đi nữa thì anh quyết không đứng nhìn nữa, cuối năm, anh sẽ hoàn thành hôn lễ với Triệu Khả Hinh. Thẩm Kế Văn quyết định tặng một lễ vật đặc biệt.



Lễ vật này phải phù hợp với lợi ích của hai nhà Trương Thẩm, rất trí tuệ.



Ăn xong ra về, trong lòngTrương Nhất Phàm vẫn nghĩ mãi về chuyện của Thẩm Uyển Vân, nên tinh thần hơi bất an. Nằm trên sô pha mà thất thần. Đổng Tiểu Phàm là một cô vợ có khả năng quan sát khá tốt. Cô thấy Trương Nhất Phàm có chút không bình thường bèn quan tâm hỏi han:


- Uống nhiều không nên khó chịu hả anh? Em đi pha chén trà cho anh nhé.



- Không cần đâu.

Trương Nhất Phàm kéo tay vợ hai người cùng nằm trên sô pha.



Ánh mắt dừng lại trên nét nét đẹp tuyệt mỹ và trắng mịn của Đổng Tiểu Phàm, trong lòng hắn có chút áy náy.



Từng một thời tuổi trẻ lông bông đã gây nên nỗi hoang mang hôm nay, bản thân làm như thế có phải là hơi có lỗi với vợ yêu không? Nghĩ tới việc cô có cảm giác sợ hãi với hôn nhân là trong lòng hắn có chút bất an.



Nhưng hắn có thể làm gì được? Ruồng bỏ mấy cô gái này sao?



Vừa nãy ở nhà hàng làng chài Bắc Hải nghe tin Thẩm Uyển Vân sinh con, trong lòng hắn có chút lo lắng, Thẩm Uyển Vân mới ra nước ngoài mấy tháng? Mười một tháng mà con cô ấy đã hơn hai tháng tuổi rồi.



Đứa bé là con ai? Trương Nhất Phàm rất rõ, lại là trách nhiệm đặt trên vai hắn. Trương Nhất Phàm đột nhiên thấy mình cần phải làm gì đó.



Đổng Tiểu Phàm đương nhiên không biết tâm tư của hắn. Đưa tay sờ lên chán hắn hỏi:

- Anh không sao chứ?



Trương Nhất Phàm ôm chặt cô nói:

- Yên nào.



Đổng Tiểu Phàm ngoan ngoãn rúc vào ngực hắn, để mặc hắn ôm mình.



Một lát sau, Đổng Tiểu Phàm ngẩng cổ lên:

- Đừng nằm ở đây nữa, đi tắm đi hôm nay trả bài.



Nghe nói đến vài tiếng trả bài, Trương Nhất Phàm liền cười rất cổ quái. Hắn buông vợ yêu ra:

- Tần suất thu bài của em giờ nhanh hơn trước đấy nhỉ.



- Đương nhiên rồi. Mấy ngày nay tiểu Quai không có nhà, em có thời gian để đối phó với anh.

Nụ cười của Đổng Tiểu Phàm làm say đắm lòng người, khiến tâm trí chỉ muốn hướng về phía nụ cười ấy.



- Vậy thì đi thôi, còn đợi gì nữa?

Trương Nhất Phàm nắm tay cô, hai người cùng nhau đi vào phòng tắm.



Tiếng nước trong phòng tắm như một loại thuốc thôi thúc xuân tình vậy. Làm người ta háo hức. Trong phòng tắm Đổng Tiểu Phàm phát ra những tiếng cười liên tiếp làm suy nghĩ Trương Nhất Phàm trở nên điên cuồng. Vừa xả xong xà phòng, hắn liền ôm ngang người vợ yêu, hiên ngang đi qua phòng khách tiến vào phòng ngủ.



Làm Đổng Tiểu Phàm trừng mắt, ra sức cắn răng thụi vào lưng hắn.

- Xấu hổ chết đi được, anh tên khốn khiếp này, mau thả em xuống.



Trương Nhất Phàm không hề để ý đến cô, ném cô lên giường, làm bộ mặt rất háo sắc, từ từ tiến về phía Đổng Tiểu Phàm, sau đó bổ nhào về phía cô.



- Á, Không được.

Đổng Tiểu Phàm kêu lên sợ hãi. Hai người vừa cười vừa đùa, chỉ vài động tác, Trương Nhất Phàm lật ngửa cô ra, làm một chuyến thần tốc. Đổng Tiểu Phàm phát ra âm thanh của sự khoái cảm, ồ …



Đêm nay thật là mãnh liệt, hai người như ôn lại mộng cũ vậy, làm Đổng Tiểu Phàm cảm thấy rất mới mẻ. Xong việc, cô âu yếm vuốt ve khuôn mặt Trương Nhất Phàm, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện.



Trương Nhất Phàm cười hỏi:

- Cô giáo, bài tập hôm nay đạt tiêu chuẩn chứ?