Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 509: Bầu trưởng thôn




Nhận được tin tức đáng tin cậy từ Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm liền chẳng thèm để ý tên Quách Nhất Quân này nữa.



Quách Nhất Quân miễn cưỡng lăn lộn trong ngành xây dựng này. Y rất thích hai lô đất của công ty Âu Phil, giờ những chỗ đẹp hơn tí trong khu quy hoạch mới của thành phố Song Giang đều đã bị cướp sạch rồi.



Nếu y kiếm được một miếng đất có vị trí không đẹp thì dù là xây văn phòng hay nhà ở đều rất khó bán đi, như vậy y chẳng phải là thiệt hại nặng sao?



Bởi vậy y nhắm vào hai lô đất địa điểm đẹp của công ty Âu Phil này. Hai lô này là lúc ấy Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố đặc biệt phê chuẩn, vị trí rất đẹp, cũng là khu đất được tranh giành nhiều.



Không chỉ Quách Nhất Quân mà rất nhiều nhà đầu tư khác đều rất thích. Nhưng họ lại không có cái thực lực ấy. Đối với thành phố Song Giang mà nói, cho dù là ai, chỉ cần trả hết một lần 5,6 tỷ để khai thác, họ đương nhiên sẽ cho những ưu đãi rất lớn. Cho dù là đem cả khu đất đó tặng cho nhà đầu tư thì đối với chính quyền mà nói cũng là một việc rất có lời.



Nhưng những nhà đầu tư lớn như Âu Phil sợ rằng tìm cả cái đất này lên cũng không tìm được mấy nhà, giờ đột nhiên nhận được tin tức từ Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm tự nhiên sẽ loại bỏ tư tưởng cho Quách Nhất Quân tham gia vào vụ này.



Ăn xong, Trương Nhất Phàm cũng không cho y câu trả lời rõ ràng, chỉ nói sẽ xem xét. Quách Nhất Quân liền nhét một phong bì cho hắn nhưng bị hắn cự tuyệt.



Trước mắt, hắn vẫn chưa muốn đắc tội với Chủ tịch Ân, nên thái độ khá nền nã với Quách Nhất Quân.



Đến thứ ba, Trương Nhất Phàm vừa đi vào văn phòng, khi Lý Vĩ vào phòng rót trà cho hắn có chút gì đó nhăn nhăn nhó nhó. Trương Nhất Phàm biết y có điều muốn nói liền bảo:

- Cậu có gì thì nói đi.



Triệu Vĩ đi theo Trương Nhất Phàm đã gần một năm nay rồi, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn chưa thể thân thiết như với Tần Xuyên ngày xưa được. Đây chính là điều tiếc nuối trong lòng Triệu Vĩ, cho nên thường thường, y có chuyện gì sẽ không dám trực tiếp đề cập với Trương Nhất Phàm.



Buổi sáng nay Triệu Vĩ đến từ sớm, liền ngồi đó đọc báo, trên đó có một tiêu đề làm y chú ý.



Tối qua huyện Sơn Dương xảy ra một vụ tai nạn, Lưu Vĩnh nguyên Chủ nhiệm ủy ban thôn Tân Quang đã chết do tai nạn xe cộ khá kỳ lạ hôm qua. Trong lòng Triệu Vỹ khá run sợ.



Y quá quen với cái tên Lưu Vĩnh này rồi. Bởi vì đây là người duy nhất dám đến văn phòng Bí thư Thành ủy xin hắn chén nước.



Lưu Vĩnh đang khỏe mạnh như thế sao lại chết được?



Vài hôm trước khi mà Chỉ tịch Ân đến đây thị sát, Y còn cản đường kêu oan mà. Triệu Vĩ cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc gì.



Y cầm tờ báo sáng nay cung kính đặt trước mặt Bí thư Trương.



- Bịch



Đúng là coi trời bằng vung mà.



Trương Nhất Phàm xem xong báo, đập bàn đứng dậy, trên báo viết khá mập mờ như có ý nói bóng gió. Trương Nhất Phàm sao có thể không nhìn ra ý của phóng viên viết trong bài báo rõ ràng ám chỉ vụ tai nạn này là có chủ định chứ.



Lần trước khi Lưu Vĩnh đến kêu oan, hắn vốn tưởng rằng Triệu Vỹ gọi điện xuống, thì bọn họ có thể giàn xếp được vụ này, ai ngờ vài hôm sau một người đang sống sờ sờ ra đó đã chẳng còn nữa.



Hai tay Trương Nhất Phàm ôm đầu suy nghĩ, thở dài một hơi, cầm điện thoại lên gọi:

- Cục trưởng Diệp, hôm nay cô đi cùng tôi xuống thôn một chuyến.



Diệp Á Bình thấy có chút kỳ lạ, Bí thư Trương sao lại đột nhiên gọi điện thế này nhỉ? Trương Nhất Phàm trong điện thoại chỉ bảo cô là mang theo ba đến năm người, mục đích là gì thì không nói, cụ thể làm gì Diệp Á Bình cũng không biết.



Nhưng Bí thư Trương yêu cầu không đi xe cảnh sát.



Diệp Á Bình không biết được ý nghĩa của việc này nhưng vẫn làm theo.



Không đến nửa giờ, đội của Diệp Á Bình đã xuất phát, đợi sẵn ở dưới tòa nhà Thành Ủy.



Đến thành phố Song Giang lâu như vậy rồi Trương Nhất Phàm rất ít khi đi đến những huyện bên dưới thị sát, bởi hắn không thích tiền hô hậu ủng, lại thêm mười mấy phóng viên vác máy quay chạy theo, viết những bài chỉ mang tính chất đưa tin.



Gọi thêm Diệp Á Bình thì hệ số an toàn sẽ cao hơn chút. Hắn gọi thêm cả Tần Xuyên, Triệu Vĩ, tổng có ba chiếc xe liền xuất phát.



Đến cả lái xe cũng là đến lúc đi mới biết hôm nay phải xuống huyện Sơn Dương.



Đi đến con đường hơn trước đã đi, Trương Nhất Phàm có chút tức cảnh sinh tình, Lão Tống chính là bị người ta đâm chết ở đây. Nghĩ đến lão Tống, Trương Nhất Phàm liền hỏi Triệu Vỹ :

- Công việc của con gái lão Tống đã thu xếp ổn thỏa chưa?



Triệu Vỹ trả lời:

- Tôi đã đánh tiếng với ủy ban nhân dân thành phố rồi.



Trương Nhất Phàm cũng không hỏi thêm nữa. Triệu Vỹ liền dặn lòng phải nhớ việc này ngày mai phải đi thúc người ta mới được.



Lúc đến huyện Sơn Dương, Trương Nhất Phàm cũng không vội vào thị trấn mà bảo lái xe lái thẳng đến thôn Tân Quang. Diệp Á Bình không hỏi gì cũng không nói gì, chỉ bảo với lái xe đi theo xe phía trước.



Cô sờ vào báng súng đeo trên người, suy nghĩ xem dụng ý hành tung lần này của Bí thư Trương.



Chỉ là cô không sao hiểu nổi, Bí thư Trương đột nhiên sao lại muốn về vùng núi này? Một cảnh sát ngồi bên cạnh Diệp Á Bình cũng xem báo hôm nay, một câu của anh đã nhắc nhở Diệp Á Bình:

- Cục trưởng Diệp này, Bí thư Trương đã xem báo sáng này rồi phải không nhỉ?



Diệp Á Bình vẫn chưa kịp xem báo sáng nay, cô liền vội vã hỏi:

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?



Cảnh sát trả lời:

- Là bài báo đưa tin về một ông Chủ nhiệm ủy ban thôn bị xe đâm chết.



- Người bị xe đâm chết? Lại còn có chuyện như thế nữa à?

Diệp Á Bình lau mồ hôi:

- Báo đâu?



Vừa hay trên xe có một tờ báo buổi sáng, có người đưa cho cô. Diệp Á Bình chộp lấy, đọc tỉ mỉ bài báo.



Xe đã đến thôn Tân Quang tự bao giờ.



Trong thôn rất náo nhiệt, hỏi ra mới biết hôm nay là ngày bầu cử của thôn thảo nào mà nhiều người vội vội vàng vàng thế, như là họp chợ phiên vậy.



Rất trùng hợp, vừa may đúng vào ngày thôn Tân Quang bầu cử, ở quảng trường trước văn phòng của ủy ban thôn có hai người đầu tóc bóng loáng đang ngồi, có lẽ là cán bộ thôn, một thanh niên tầm ba mươi tuổi tay cầm bốn điếu thuốc đi lại, chia mỗi người một điếu, người này ngồi đối diện với hai người kia, ba người cười cười nói nói.



- Chủ tịch xã Đàm, hay là đợi lúc nữa đi câu cá?



- Được đấy.

Một người đàn ông trung niên mặc đồ âu cách tân, rút điếu thuốc ra khỏi túi, người thanh niên liền châm thuốc cho ông ta.



Chủ tịch xã Đàm hút xong điếu thuốc, điệu bộ kiểu cách nói:

- Buổi chiều sau khi câu cá xong, buổi tối đến chốn Đào Viên hát hò tí, cậu đi sắp xếp đi.

Tên trẻ tuổi gật đầu.



- Không thành vấn đề, không thành vấn đề.



Người trung niên trẻ hơn người kia một chút nói:

- Lưu Tam, lần này cậu lên Chủ nhiệm ủy ban thôn Tân Quang thì nên ăn mừng mới được. Chủ tịch xã Đàm thích hát, tôi thích mát xa, hay là sau khi ca hát xong cậu đưa bọn tôi đi đấm lưng.



- Yên tâm đi, chủ nhiệm Vương, có hết, có hết.



Người thanh niên cười duyên dáng trả lời.



Trên sườn núi, vài cán bộ xã chia làm bốn tổ. Mỗi tổ vác một cái hòm. Trong tay những người này cầm phiếu bầu, đi đến từng nhà từng hộ điền phiếu bầu.



Trong đó một người nói:

- Điền cái cứt à. Vài người chúng ta tự điền cũng được mà?



- Không được, như thế thì quá đáng quá.




- Quá đáng? Ha ha ha …… Nếu cậu thấy quá đáng thì đừng đi cùng nữa.



- Hai người cãi nhau cái chó gì. Mục tiêu của anh Lưu Tam là thông qua 100%. Hơn nữa cần bọn họ tâm phục khẩu phục tự mình điền vào phiếu. Đừng phí thời gian nữa. Chủ tịch xã Đàm còn đang đợi kìa, việc này sẽ phải làm xong trước 2h.



Vài người lại vác hòm đi xuyên từ nhà này sang nhà khác. Một người thanh niên đập cửa thô lỗ:

- Điền phiếu bầu, điền phiếu bầu.



Một đôi vợ chồng từ trong nhà đi ra hỏi:

- Năm nay bao nhiêu tiền một phiếu?



- Chọn anh Lưu Tam thì 20, chọn người khác thì không có gì.



Có người đưa ra 60 đồng:

- Đây là ba phiếu của gia đình anh chị.




Người phụ nữ trẻ cầm lấy 60 đồng, đẩy chồng:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau điền đi.



Đợi bốn người vác thùng đi rồi, người chồng nói với vợ:

- Em lấy tiền của người ta làm gì? Đã nói là sẽ bầu cho Thư ký Lưu cơ mà.



- Chọn ai chẳng là chọn. Bỏ phiếu lại còn có tiền, ngu mới không thèm. Người vợ trừng mắt với chồng:

- Anh không thấy Lưu Vĩnh đi khiếu nại bị người ta giết chết đấy à?



Anh chồng không nói gì nữa chỉ lắc đầu, thời buổi này người tốt chưa chắc đã có kết cục tốt.



Cô vợ biết chồng đang lẩm bẩm liền run bần bật nói:

- Em biết là chú Lưu Vĩnh chết oan, nếu chú ấy không tranh giành chức Chủ nhiệm ủy ban thôn với Lưu Tam thì sẽ không có kết cục như ngày hôm nay đâu. Anh còn không tỉnh ra, đấu với Lưu Tam anh đấu lại được không? Không nghe thấy y đưa lời hăm dọa nếu không bầu cho y, sẽ không có ngày tháng yên bình nữa đâu. Giờ người ta dùng tiền mua phiếu bầu, anh có gì không phục, nếu anh có tiền anh cũng mang tiền đi mua xem sao?



- Cô thì biết cái chó gì. Lông dê mọc trên người dê. Hôm nay mình lấy của hắn 20 tệ mai hắn bắt mình trả 2000 tệ. Cô nghĩ Lưu Tam là thứ tốt đẹp gì chứ?

Anh chồng tức giận đi vào nhà.



Lúc này, nhà bên cạnh đang xảy ra xung đột, một người trung niên tầm 50 tuổi cầm một cái cuốc đứng canh giữ cửa:

- Chúng mày đứa nào dám vào nhà tao, lão đây hôm nay sẽ cuốc chết đứa đấy. Xem chúng mày đứa nào có gan làm bừa. Muốn tao bầu cho Lưu Tam, chúng mày cứ ngồi đấy mà mơ.



Người trung niên múa lưỡi cuốc, bộ dạng như muốn liều chết với người ta vậy.



Người thanh niên trẻ vác cái hòm nói:

- Chú Lưu, chú thế đừng nên không chịu giác ngộ thế. Phiếu của chú hôm nay điều cũng phải điền mà không điền cũng phải điền. Tóm lại 80 tệ này cho chú, bốn phiếu nhà chú chúng tôi sẽ điền giúp chú.



- Tao cuốc chết lũ súc sinh chúng mày. Giúp kẻ xấu làm điều ác, chúng mày cũng chẳng tốt đẹp gì. Thôn Tân Quang này ai mà không biết thằng Lưu Tam có ý định gì, chẳng phải là muốn tự mình nhận thầu mỏ than trong thôn. Nếu nó làm Chủ nhiệm ủy ban thôn, thì mỏ than này sẽ trở thành của riêng nó rồi.



- Được rồi, được rồi, chú Lưu. Chúng tôi không nói nhiều với chú. Mấy phiếu này chú muốn hay không đều như nhau, Anh Lưu Tam lên giữ chức Chủ nhiệm ủy ban thôn là chắc rồi. Người ta Chủ tịch xã Đàm chỉ định anh ấy làm, chú không phục thì đi tìm Chủ tịch xã Đàm mà lý luận.



- Đàm Sơ Sinh cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Cá mè một lứa. Loại người như nó, sớm muộn gì cũng bị bắt thôi.

Ông già bất bình kèm tức giận mắng.



Vài người dưới sự mắng mỏ như té tát của lão Lưu liền bỏ chạy, có người nói:

- Vậy bốn phiếu của nhà họ phải làm sao?



- Mày ngu thế. Họ không điền thì mình điền giúp họ. Anh Lưu Tam nói rồi, không cần biết dùng cách gì chỉ cầm bảo đảm 100% số phiếu là được.



- Mẹ nó chứ, lão già này không biết đường, nếu là ngày thường, tôi đã đánh cho lão một trận rồi.



- Tế Mạnh Tử, không được làm bậy. Hôm nay là ngày anh Lưu Tam được chọn làm Chủ nhiệm ủy ban thôn, không cho phép đánh người, sẽ rủi ro.