Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 507: Lão già hám gái trẻ




Mặc dù Chủ tịch Ân có vẻ ra sức bảo vệ cho Lưu Hiểu Hiên, nhưng năng lực mà cô thể hiện ra vẫn làm người ta kinh người.



Chỉ là sau khi ăn xong bữa cơm, thư ký Giải đưa ra ý kiến đi đánh bóng cùng Chủ tịch Ân, Lưu Hiểu Hiên mượn cớ uống nhiều, mà tửu lượng kém nên không thể đi chơi bóng cùng lãnh đạo được.



Khi Lưu Hiểu Hiên bắt tay hết thảy mọi người, giả bộ hơi say đi về trước, Trương Nhất Phàm rõ ràng cảm giác thấy sự hụt hẫng của Chủ tịch Ân. Trong mắt ông ta ánh sự bất mãn.



Tên Chủ tịch Ân này cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì.



Nhưng những việc như vậy chỉ có thể nghĩ trong lòng, không được biểu hiện ra ngoài. Trương Nhất Phàm vẫn kiên trì đánh xong bóng cùng bọn họ mới về.



Trên đường, Lưu Hiểu Hiên như đã tính trước vậy, gọi điện đến đúng lúc:

- Sao rồi? Em đến Song Giang, anh cũng không ra đón em. Anh không sợ em một mình khó ngủ à?



Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, hơn mười một giờ rồi, tinh thần của Chủ tịch Ân khá tốt. Đánh bóng rất hay, xem ra là thường xuyên luyện tập đây.



Lần trước ông ta đến, hắn phải đánh mạt chược cả tối với ông ta. Hôm nay lại vừa đánh bóng cả tối với ông ta, mệt thấm mồ hôi. Đang lúc định về nhà tắm rửa đi ngủ thì chẳng ngờ Lưu Hiểu Hiên như là đã tính sẵn vậy. Trương Nhất Phàm phỏng đoán cô ta chắc chắn núp ở chỗ nào đó.



Trương Nhất Phàm nhìn quanh mà không thấy bóng dáng Lưu Hiểu Hiên đâu cả liền nói:

- Ra đi, lén lén lút lút.



Lưu Hiểu Hiên nói trong điện thoại:

- Em nhìn thấy anh, anh lại không nhìn thấy em, ngẩng đầu lên đi.



Trương Nhất Phàm nhìn lên, quả nhiên thấy Lưu Hiểu Hiên đang đứng cạnh cửa sổ nhìn hắn cười. Đúng là không còn cách nào với cô cả. Cô bé này để kịp thời nắm được hành tung của mình không ngờ lại thuê phòng ở ngay đối diện với quán bowling.



Nhà khách Thiên Luân cũng là nhà khách trung tâm khá tốt ở thành phố Song Giang này, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố còn tuyên dương nó nhiều lần. Trương Nhất Phàm thích cách quản lý và thái độ phục vụ của khách sạn này.



Mặc dù về thiết bị thì không được bằng khách sạn Hải Thiên nhưng về phần mềm thì họ phong cách phục vụ của họ dứt khoát phải tầm khách sạn ba sao trở lên. Cho nên, Trương Nhất Phàm cố ý ký tên đồng ý cho nhà khách này trở thành đơn vị hợp tác với Thành ủy.



Lý do mà rất nhiều người thích nghỉ ở nhà khách Thiên Luân này là ở tính bảo mật của nó. Cho nên, Tống Vũ Hà đến đây nhiều lần, cũng rất yên tâm. Đến Phương Nghĩa Kiệt cũng sắp xếp cho bạn mình vào nhà khách này cũng là điều đương nhiên.



Lưu Hiểu Hiên ở tầng bốn. Trương Nhất Phàm gõ cửa đi vào phòng, Lưu Hiểu Hiên giống như một con chim nhỏ vồ lại. Trương Nhất Phàm ôm cô ném vào ghế sô pha:

- Hôi chết đi được, anh đi tắm đã.



- Không sao, em lại thích người hôi như anh.

Lưu Hiểu Hiên ôm cổ hắn không thèm quan tâm.





Nhìn hai má ửng đỏ của cô, Trương Nhất Phàm vỗ vỗ mông cô:

- Em uống không nhiều?



- Sao có thể? Ứng phó với họ thôi. Lưu Hiểu Hiên cười nói:

- Ngoài uống với anh, không cần biết là uống với ai khác, em đều không để cho mình say.



Thấy Trương Nhất Phàm không nói gì, Lưu Hiểu Hiên chu môi lên nói:

- Anh trách em đấy hả? Em cũng không còn cách nào cả phải xã giao một chút, nhưng, em thấy ông Chủ tịch Ân này cũng chẳng phải tốt đẹp gì.



Trương Nhất Phàm ôm cô:

- Không nói chuyện này nữa. Tắm trước đi.




Lưu Hiểu Hiên gật đầu:

- Cùng tắm đi, đang đợi anh đấy.



Hai người vào phòng tắm. Ở đây không có bồn tắm chỉ có vòi hoa sen. Lưu Hiểu Hiên giống như một con rắn nước, cởi quần áo giúp Trương Nhất Phàm xong, thì cũng nhanh chóng cởi bỏ sạch sẽ đồ trên người mình.



Dưới vòi hoa sen, Trương Nhất Phàm ôm chặt thân hình như rắn nước của Lưu Hiểu Hiên, sờ đôi gò bồng đào trước ngực cô. Lưu Hiểu Hiên xoay người, lấy sữa tắm xoa đều lên người Trương Nhất Phàm.



Lớp sữa tắm trơn trượt bôi trên cơ thể, hai người càng giống như cá loài cá da trơn trong nước vậy.



Trương Nhất Phàm ôm cô từ phía sau, nhân lúc Lưu Hiểu Hiên còn đang bôi sữa tắm lên người, bất thình lình đi vào trong cô. Cổ họng Lưu Hiểu Hiên liền phát ra âm thanh kinh hồn.



Đã lâu lắm rồi hai người không ở với nhau. Sự xâm nhập của Trương Nhất Phàm làm Lưu Hiểu Hiên ngay lập tức tìm lại được cảm giác mãnh liệt bị lãng quên lâu nay. Cô giống như một kho thuốc nổ, chỉ cần châm một cái là nổ bùng. Trương Nhất Phàm mới làm vài lần toàn thân cô đã bủn rủn cả ra rồi.



Khá vất vả để thích ứng được, Lưu Hiểu Hiên giống như một con sư tử mới tỉnh giấc, hồi phục lại sự cuồng nhiệt như ngày nào. Trong phòng tắm diễn ra một cảnh tượng vô cùng hấp dẫn.



Tắm xong, người Trương Nhất Phàm lại thấm đẫm mồ hôi. Hai người khỏa thân nằm trên giường. Lưu Hiểu Hiên châm cho hắn một điếu thuốc. Sau đó dịu dàng ôm vòng ngực rắn chắc của hắn. Đây là tín hiệu thỏa mãn sau khi xong việc của cô. Nhưng thường thì tình trạng này duy trì không được bao lâu thì Lưu Hiểu Hiên lại đưa ra yêu cầu cho hiệp hai.



Quả nhiên, Lưu Hiểu Hiên nói với Trương Nhất Phàm rằng do buổi tối phải ghi hình tiết mục nên sáng sớm mai cô phải về ngay. Trương Nhất Phàm hiểu ý cô ta. Thời gian cô ta ở thành phố Song Giang này rất ít nên mình cần phải tranh thủ thời gian hành hạ cô vài lần mới được.



Vì thế, hai người lại giống như củi khô lửa cháy ngùn ngụt vậy.



Sau khi hoàn toàn chinh phục Lưu Hiểu Hiên xong, cô cung cấp một tin tức kinh người:


- Ông Chủ tịch Ân này nhìn vẻ ngoài khá đường hoàng nghiêm chỉnh, thực ra rất ham tiền, lại còn háo sắc. Lão luôn lấy cớ đến Đài bọn em. Em thấy tâm địa ông ta bất chính, ông ta là có dụng ý khác đấy.



Trương Nhất Phàm biết, những lời này cô rõ ràng muốn nói cho mình nghe, chỉ là, nhìn biểu hiện hôm nay của ông ta, Trương Nhất Phàm thực sự là có thành kiến với ông Chủ tịch Ân này. Lần trước ở thành phố Song Giag này, ông ta bảo vệ cho Dương Lập Thế như vậy, lão đại này đã không thích rồi. Hôm nay lại nhìn thấy điệu bộ ông ta làm ra vẻ đạo mạo trước mặt Lưu Hiểu Hiên, càng làm Trương Nhất Phàm thấy khó chịu.



Hắn thề trong lòng rằng nếu lão già này đã không muốn yên ổn hưởng tuổi già thì ta sẽ tìm cơ hội tác thành cho lão.



Trương Nhất Phàm ở lại chỗ cô đến 3h30 mới rời đi.



Về đến nhà, Đổng Tiểu Phàm đã ngủ từ lâu rồi.



Ngày hôm sau, Lưu Hiểu Hiên gọi cho hắn bảo hắn là cô về rồi. Trương Nhất Phàm nói vài câu với cô rồi gọi Triệu Vĩ và Tần Xuyên cùng đi đến nhà khách Song Giang đón Chủ tịch Ân.



Trương Nhất Phàm đúng 8h đi làm, nhưng Chủ tịch Ân thì tận 9h mới dậy. Mọi người đành phải đợi ông ta ở dưới sảnh.



Lại nửa giờ trôi qua, mới thấy Thư ký Giải cùng Chủ tịch Ân từ thang máy đi ra. Phương Nghĩa Kiệt đã đợi ở đó lâu rồi. Trương Nhất Phàm chào ông ta, nhưng Chủ tịch Ân chỉ gật đầu, Phương Nghĩa Kiệt đi trước dẫn đường mọi người cũng nhau xuống phòng ăn ăn sáng.



Bữa ăn này lại ăn mất gần một tiếng, rồi lại uống trà, đã hơn 10 rưỡi rồi. Trương Nhất Phàm nóng lòng đợi ở ngoài, trong lòng nghĩ:

- Lão ta như thế này thì thị sát cái khỉ gì chứ?



Nhưng người ta là lãnh đạo, Trương Nhất Phàm chẳng có cách gì cả.



Lúc ra khỏi nhà khách đã là 11h trưa rồi. Mười mấy chiếc xe nối đuôi nhau đi về khu quy hoạch mới. Chủ tịch Ân xuống xe, bước từng bước trên mặt bằng vừa được giải phóng san phẳng này, chỉ chỉ trỏ trỏ như một vĩ nhân vậy.



Theo sau là một đoàn phóng viên lúc nào cũng ghi lại thời khắc mang ý nghĩa lịch sử này. Chủ tịch Ân đi phía trước, vừa quan sát vừa phát biểu ý kiến, chỉ tay liên tục giống như khu quy hoạch mới này được xây dựng nên từ gợi ý của ông ta vậy.




Khi cả đoàn đi đến vùng đất quy hoạch cho công ty Âu Phil, ông ta dừng lại, đánh giá lô đất:

- Đây là sao hả đồng chí Nhất Phàm, anh là Bí thư Thành ủy, cần phải có được ảnh hưởng mang tính chất quyết định chứ? Đồng chí Phương Nghĩa Kiệt chỉ là Chủ tịch thành phố. Đảng lãnh đạo mọi việc, cậu có quyền quyết định, cậu ta chỉ là người thi hành. Phát triển kiến trúc một thành phố cần phải kết hợp cả hai yếu tố. Các cậu cần phải cố gắng hơn nữa, đồng tâm hợp lực thực hiện giấc mơ này.



Chủ tịch Ân nhìn xa xăm:

- Mục tiêu vĩ mô mà các cậu đưa ra nhằm xây dựng thành phố lớn thứ hai ở tỉnh Hồ Nam này là do một tay tôi phê duyệt. Các cậu đừng phụ sự đề bạt của tổ chức, cũng đừng phụ sự kỳ vọng của tôi. Còn về công ty Âu Phil này thì mặc dù là doanh nghiệp nổi tiếng quốc tế nhưng nếu thực sự không được, các cậu có thể xem xét đến doanh nghiệp bản địa.



Nguyên nhân tạm dừng Công trình của công ty Âu Phil Chủ tịch Âu biết rõ. Tuy nhiên mặc dù ông ta không trực tiếp nói ra nhưng có ý khuyên bộ máy lãnh đạo thành phố Song Giang nên từ bỏ đi. Trương Nhất Phàm vẫn chưa hiểu ý ông ta nhưng hắn nghĩ trong lòng, liệu có phải ai đó thông qua Chủ tịch Ân muốn vào khai thác công trình ở thành phố Song Giang này?



Lướt qua dự án công ty Âu Phil, Chủ tịch Ân liền không có hứng xem tiếp, Phương Nghĩa Kiệt đề nghị ngay:

- Chủ tịch Ân, cũng gần 12 rưỡi rồi, đi ăn xong rồi chiều ta tiếp tục chứ ạ?




Chủ tịch Ân bừng tỉnh:

- Nhanh thế đã 12h30 rồi cơ à? Các cậu xem xem, chúng ta vừa đi đã hết cả buổi sáng rồi. Thời gian trôi nhanh thật. Vậy đi thôi, đi ăn cơm cái đã. Chuyện của buổi chiều thì buổi chiều tính.



Sau đó đoàn người quay về, sắp đến chỗ để xe, thì đột nhiên có một người từ bên đường chạy lại. Người đó quỳ xuống đất:

- Chủ tịch Ân, Chủ tịch Ân, tôi có một việc quan trọng cần tố giác. Trong kỳ tuyển chọn cán bộ của thôn Tân Quang xã Sơn Dương có người làm trò ám muội dùng tiền mua chức vụ, khiến cho người dân trong thôn vô cùng phẫn nộ. Ngài phải đứng ra giải quyết việc này cho chúng tôi mới được.



Chủ tịch Ân nhìn người này một cái:

- Có chuyện gì?



Không đợi trả lời, thì có vài cảnh sát đã tới là mang tên Lưu Vĩnh đi rồi. Trương Nhất Phàm âm thầm mắng:

- Chẳng phải đã bảo Triệu Vĩ đi dàn xếp vụ này sao? Sao lại để cho tên này chạy đến đây tố cáo chứ? Tên Lưu Vĩnh chó chết này. Mình nhất thời không chú ý lại để gã ta chạy đến đây kêu oan rồi.



Trương Nhất Phàm mắng vài câu. Trong đầu chợt này ra ý định, huyện Sơn Dương này đúng là cần phải đi xuống thị sát rồi, người ta đã lên tận Thành ủy khiếu nại thế này, xem ra nội tình rất sâu sắc.



Cũng may Chủ tịch Ân không tra cứu tiếp vụ việc này mà chỉ cau mày rồi bước lên xe.



Về đến khách sạn Song Giang, Chủ tịch Ân dường như đã quên ngay sự việc ban nãy rồi. Lúc ăn cơm vẫn vui vẻ chuyện trò, không khí vô cùng sinh động.



Chỉ là sau khi ăn cơm xong, ông chỉ tay lên đầu mình:

- Rượu vào đau đầu rồi, tôi phải về nghỉ ngơi chút đã.



Khi lên lầu, ông ta nói với Trương Nhất Phàm và Phương Nghĩa Kiệt:

- Các cậu đi làm việc đi, không phải ở đây đợi tôi đâu.



Khi Trương Nhất Phàm rời đi, thì một chiếc Audi đen chạy tới. Trương Nhất Phàm để ý thấy đó chẳng phải là chiếc xe vừa trở Chủ tịch Ân sao. Lúc hai chiếc xe lướt qua nhau, Trương Nhất Phàm nhìn thấy một khuôn mặt rất quen ngồi trong xe đó.



Cho nên hắn giảm tốc độ xe, từ gương phản quang của xe nhìn thấy người vừa xuống xe chính là Tần Ức Liễu người dẫn chương trình của Đài truyền hình thành phố Song Giang. Trương Nhất Phàm sửng sốt. Tần Ức Liễu sao lại ngồi trong xe của Chủ tịch Ân chứ? Cô ta đến nhà khách Song Giang làm gì?



Nhìn thấy cảnh này, hắn chợt nhớ lại những lời Lưu Hiểu Hiên nói với hắn tối qua. Chủ tịch Ân này chỉ có vẻ bề ngoài đạo mạo nghiêm trang thôi chứ thực ra là một tên ngụy quân tử. Chẳng lẽ cô Tần Ức Liễu này lại có quan hệ gì với ông ta sao?



Chủ tịch Ân già đến mức có thể làm ông của Tần Ức Liễu ấy chứ. Đúng là không thể tin nổi.



Tần Ức Liễu và Chủ tịch Ân không thể tự nhiên quen nhau được, không biết ai là người dẫn mối.

Trương Nhất Phàm cười thầm rồi bỏ đi.