Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 504: Hồ Lôi nằm viện!




- Mẹ kiếp! Đại nạn không chết, ắt sẽ được hạnh phúc đến cuối đời!



Đây là câu nói đầu tiên khi Hồ Lôi tỉnh dậy, nằm trên giường bệnh, phát hiện khắp người mình bị bọc trong tầng tầng lớp lớp những băng y tế giống như bọc tượng, chỉ cử động nhẹ một chút thôi cũng đau đến chết đi được.



May mắn là đôi tay còn có thể cử động được, Hồ Lôi nằm trên giường, cẩn thận nhớ lại những chi tiết hôm qua, bản thân mình đang yên đang lành, tại sao lại bị đâm bay ra như thế? Rốt cục là xảy ra chuyện gì, thật là bực quá đi mất! Trong đầu sao lại bùng nhùng thế này nhỉ!



Đang suy nghĩ thì Bạch Khẩn đẩy cửa đi vào:

- Anh Hồ, anh tỉnh lại rồi à?



Hồ Lôi gật đầu:

- Em là Bạch khẩn phải không?



Bạch Khẩn hơi sửng sốt, không phải chứ? Lẽ nào đến mình cũng không nhân ra sao? Cô nhìn Hồ Lôi một cách kỳ quái hỏi:

- Anh Hồ Lôi, anh không sao chứ?



Hồ Lôi cố gắng giãy dụa một chút:

- Nếu trói em như vậy, liệu em có thể không sao không?

Hồ Lôi nhìn Bạch Khẩn, vẻ mặt anh ta có vẻ mờ mịt một lúc rồi hỏi:

- Cô là ai? Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải.



Bạch Khẩn hoảng sợ, giơ hai ngón tay quơ quơ trước mặt Hồ Lôi:

- Đây là mấy?



- Mẹ kiếp, cô nghĩ anh là trẻ con à, cút…



Sau đó anh ta nằm xuống giường, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.



Bạch Khẩn thấy không ổn liền chạy đi tìm bác sĩ.



Y tá đến, hai người khẩn trương chạy nhanh vào, Bạch Khẩn hỏi dồn:

- Y tá, cô nói xem có phải anh ấy mất trí nhớ không?



Cô y tá bình tĩnh quan sát Hồ Lôi một lúc, rồi mở mắt cậu ta ra, rồi gật đầu:

- Có khả năng lắm! cô xem ánh mắt dại dại của anh ấy, có thể là di chứng của vết thương trên đầu.



- Cô cố gắng nhéo anh ta một cái thử xem, bình thường người mất trí phản ứng sẽ chậm hơn một chút, sẽ không thấy đau.

Y tá nói xong liền nhéo lên mặt của Hồ Lôi.



- Á___



Trong phòng bệnh vang lên một tiếng hét thảm thiết, cô y tá nhìn vết cắn trên tay hằn đỏ bầm, đau đến mức cô phải chảy nước mắt.



Hồ Lôi nhìn cô cười khì khì:

- Ngon, ngon!



Y tá bị dọa liền tránh ra xa không dám tới gần giường.



Bạch Khẩn lấy hết sức dũng cảm, đi đến bên giường:

- Hồ Lôi, anh đừng làm em sợ, nếu thực sự anh mất trí nhớ, cũng chỉ còn cách đưa anh vào bệnh viện tâm thần thôi.



Hồ Lôi không nói gì chỉ ngơ ngác nhìn trần nhà.



Trương Nhất Phàm và Liễu Hải đi vào:

- Thế nào rồi?



Bạch Khẩn chỉ vào đầu:

- Chỗ này của anh ấy không ổn rồi.





- Đừng nói bừa!

Liễu Hải phất tay:

- Mọi người đi ra ngoài hết đi!



Khi Bạch Khẩn và cô y tá đi rồi, Trương Nhất Phàm đến bên giường:

- Hồ Lôi, rốt cục gần đây cậu có đắc tội với người nào không?



Sau khi Liễu Hải đóng cửa lại, lúc này Hồ Lôi mới lắc đầu:

- Tôi thì có thể đắc tội với người nào? Nhưng chính tôi cũng không hiểu rốt cục là kẻ khốn khiếp nào muốn dồn tôi đến mức mất mạng thế này? Nhân phẩm của tôi đâu có kém cỏi gì?



Liễu Hải đi tới:

- Chúng em cũng đã điều tra rồi, chắc tên lái xe không phải cố ý mưu sát, gã chỉ là một kẻ làm ăn, uống rượu cùng mấy người bạn, có thể mục đích không phải nhắm vào anh. Nhưng thật sự chuyện đêm qua rất rất kỳ lạ.



- Anh cũng nghĩ vậy!

Hồ Lôi gật đầu:

- Chỉ hy vọng là như thế!



Hắn đưa tay xin Liễu Hải:

- Cho anh điếu thuốc!



- Anh còn có thể hút thuốc sao?

Liễu Hải không cho, Hồ Lôi buồn bực chỉ Liễu Hải:

- Được lắm, tiểu tử bây giờ ngay cả cậu cũng bắt nạt tôi!

Liền chuyển hướng sang phía Trương Nhất Phàm:

- Em đáng thương qúa! Cho em điếu thuốc đi.



Cậu ta còn nhớ rõ, lúc Trương Nhất Phàm ở thị trấn Liễu Thủy, bị người ta đâm hai nhát, Hồ Lôi rất có nghĩa khí, nhân lúc không có ai liền cho hắn một điếu thuốc, ân tình đó không lẽ Trương Nhất Phàm lại quên mất rồi? Trong trí nhớ, hắn không giống kẻ vong ân phụ nghĩa. Hồ Lôi nhìn hắn đầy vẻ chờ đợi.



Vậy mà Trương Nhất Phàm lại xem nhẹ ánh mắt đó, nghiêm mặt nói:

- Nghiêm túc đi? Có muốn tôi gọi điện cho Băng Băng không? Lần này bị thương không nhẹ đâu!



- Đừng, thực sự không cần đâu!

Hồ Lôi sợ quá cuống quýt gần như ngồi lên vậy, nhưng đau đến mức anh ta rống lên:

- Ai da….



- Thế thì tôi gọi chị của cậu đến đây nhé! Thế thì tốt hơn, không có ai chăm sóc là không ổn!

Trương Nhất Phàm suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định gọi Liễu Hồng đến chăm sóc cho anh ta.



- Thật ra, thật ra…

Hồ Lôi lẩm bẩm nói:

- Thật ra cô bé Bạch Khẩn kia rất tốt, nếu không thì cho anh mượn vài ngày? Anh sẽ trả tiền thuê!



Trương Nhất Phàm liền mắng một câu:

- Bản tính cậu đúng là có chết cũng không thể thay đổi nổi, cậu không sợ bị Bạch Khẩn phế cậu à?



Hồ Lôi cười ha hả nói:

- Đầu em bị xe tông mà, chẳng lẽ không cho phép nói hai câu mê sảng sao, mọi người đi đi, em muốn yên tĩnh một chút.



- Vậy cậu hãy giữ gìn sức khỏe nhé!



Buổi chiều Trương Nhất Phàm có việc, cũng không tiện ở lại lâu, Liễu Hải cũng vì buổi lễ ở Tập đoàn Hoa Long, phải tăng cường cảnh giới, nên hai người nói chuyện phiếm vài câu xong đi ngay.



Trước khi đi ra ngoài, Hồ Lôi có nhắc nhở một câu:

- Ngàn vạn lần cũng không được cho Băng Băng biết nếu không cô ấy sẽ phát điên lên mất.



Trương Nhất Phàm gật đầu, vừa rồi hắn ở chỗ bác sĩ, tiểu tử Hồ Lôi này cũng không có gì đáng lo ngại nhưng một, hai tháng mới khỏi hẳn. Dù sao cũng bị gãy sương sườn, còn bị nội thương bên trong nữa.



Vừa rồi, Hồ Lôi giả vờ mất trí, không ngờ dọa được Bạch Khẩn và cô y tá. Cô y tá đáng thương kia đến bây giờ vẫn trốn trong phòng trực ban, nhìn vết thương nhỏ trên tay chắc hai chân đã nhanh chóng đi tiêm vắc- xin phòng bệnh rồi.



Lúc Trương Nhât Phàm rời đi, dặn dò đôi câu với Liễu Hải:

- Nếu Bạch Khẩn có thời gian rảnh, cậu hãy nhờ cô ấy chăm sóc thêm hai ngày, dù sao thân thủ của cô ấy cũng rất khá, cho dù kẻ nào có muốn gây khó dễ cho Hồ Lôi thì Bạch Khẩn cũng không sợ.



Liễu Hải gật đầu:

- Anh, em biết rồi.



Đợi hai người đi rồi, Hồ Lôi nằm sững sờ trên giường bệnh, tôi thực sự xui xẻo như vậy sao? Đi ăn khuya cũng bị xe đâm? Liệu có phải cô Tống Vũ Hà này muốn giết người bịt đầu đầu mối?



Ngẫm lại chuyện này cảm thấy có chút không thực tế, Tống Vũ Hà không đến mức đó chứ chứ?



Đang lúc nghĩ ngợi đến Tống Vũ Hà, thì di động của Hồ Lôi vang lên. Bây giờ, Hồ Lôi trừ hai tay ra, những chỗ khác đều bị buộc chặt, bị thương nặng như vậy, đến cậu nhỏ cũng không thể vểnh lên được một chút.



Là Tống Vũ Hà gọi điện tới, Hồ Lôi nghe điện thoại, cũng không nói gì. Tống Vũ Hà nói trong điện thoại:

- Hồ Lôi, anh đang ở chỗ nào vậy?



- Cô là ai?

Hồ Lôi thô lỗ hỏi một câu. Đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, âm thanh thật thê thảm, dường như đang chuẩn bị ném vào vạc dầu ở trong động ác quỷ của điện Diêm Vương.



Tống Vũ Hà đập:

- Anh sao vậy?



- Cô là ai? Sao nghe giọng cô quen thế nhỉ! Mẹ kiếp, tối qua bị xe đâm, não có vấn đề rồi, cả người bó trắng như xác ướp. Không nói nữa, không nói nữa, đau đầu quá, ai da___

Hồ Lôi hừ một tiếng, rồi lại lên tiếng chửi thề:

- Được rồi, đợi ông mày khỏi rồi thế nào cũng phải đem cái thằng tài xế kia ra chém làm trăm ngàn mảnh.



- Này,…này… Hồ

Tống Vũ Hà còn chưa nói xong, Hồ Lôi đã tắt điện thoại.



Trong phòng làm việc Tống Vũ Hà nắm chặt lấy điện thoại, ngồi một chỗ sững sờ, không ai biết cô ta đang suy nghĩ cái gì?



Một lúc sau, cô ta tự nhủ một câu:

- Không được mình phải đi thăm cậu ta.




Cốc cốc, đang lẩm bẩm, Trưởng phòng tài vụ gõ cửa đi vào:

- Chủ nhiệm Tống___



- A___ cậu___

Tống Vũ Hà tỉnh lại, nhìn thấy Trưởng phòng Tài vụ, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chỉ vào người đó mắng:

- Đi ra ngoài, ra ngoài!



Khiến cho Trưởng Phòng tài vụ hồi lâu không hiểu gì, nghĩ mình đã đắc tội gì với cô ta? Cái con mụ Tống Vũ Hà này ỷ vào mình là vợ của Chủ tịch Thành phố, ở ủy ban xây dựng cả ngày mặt cứ lạnh lùng, chưa bao giờ thấy hòa nhã.



Tám mươi phần trăm là đến thời kỳ tiền mãn kinh rồi? thế nên tính khí mới thay đổi thất thường, lúc nắng lúc mưa như vậy. Tay Trưởng phòng Tài vụ hầm hầm tức giận chửi thầm trong lòng.



Tống Vũ Hà thật sự tức giận, cái loại điểu nhân này vào mà không thèm gõ cửa? Uy nghi của người chủ nghiệm để ở đâu? Trong phòng làm việc, Tống Vũ Hà tuyệt đối nghiêm túc, lạnh lùng, cao ngạo giống như người tuyết trên núi Thiên Sơn.



Rất nhiều người sợ cô ta, một người có khuôn mặt đẹp nhưng rất lạnh lùng có phong cách như bà ta, hậu quả của sự ra oai thì khủng khiếp vô cùng, cô ta động một tí là có thể tìm ra lý do hay một cái cớ nào đó để điều anh đến một xó xỉnh nào đó mà ngồi ghế lạnh.



Sự uy nghiêm của Tống Vũ Hà ở Ủy ban Xây dựng, so với Chủ nhiệm trước cao hơn rất nhiều. Cô ta nói chuyện từ trước đến giờ không nói lần thứ hai.



Trưởng phòng Tài vụ tức giận đi ra, lúc đó Tống Vũ Hà mới đứng lên, lấy chiếc túi nhỏ chuẩn bị đi ra cửa.



Thật ra lúc nãy cô ta trách nhầm tay Trưởng phòng tài vụ, tay đó trước khi vào có gõ cửa, chỉ vì cô ta thất thần nên không nghe thấy.



Lái ô tô đến bệnh viện ở trung tâm Thành phố, Tống Vũ Hà tìm thấy phòng bệnh của Hồ Lôi, với thân phận của cô ta muốn hỏi thăm tung tích một người không phải là khó. Hơn nữa cô ta biết quan hệ của Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi nên đoán chắc nhất định Hồ Lôi phải được ở phòng chăm sóc bệnh đặc biệt.



Lúc Tống Vũ Hà đến đúng lúc Bạch Khẩn không ở đó, Hồ Lôi một mình nằm trên giường bệnh buồn chán nhìn lên trần nhà.



- Một con dê, hai con dê, ba con dê…



Người này đang đếm dê? Tống Vũ Hà nhẹ nhàng khép cửa:

- Hồ Lôi! Anh không sao chứ?

Cô ta liền nhào vào lòng Hồ Lôi:

- Ái___ Hồ Lôi đau đớn thét lên một tiếng thảm thiết, đau đến mức chỉ thiếu chút nữa là ngất đi.



Tống Vũ Hà sợ hãi, liền lùi lại sau mấy bước:

- Anh sao rồi? anh sao rồi?



- Cô là ai?



Hồ Lôi lẳng lặng nhìn cô ta, hỏi một cách mơ hồ.



- Em là Vũ Hà, Hồ Lôi anh đừng làm em sợ được không?



- Vũ Hà? Vũ Hà là ai? Vũ Hà?

Hồ Lôi lắc đầu, lại nhìn lên trần nhà đếm dê:

- Một con dê, hai con dê, ba con dê…



- Hồ Lôi, Hồ Lôi, anh đừng làm em sợ.

Tống Vũ Hà ôm lấy đầu Hồ Lôi đau lòng khóc.



- Đều tại em không tốt, đều tại em không tốt! Em là một con đàn bà độc ác. Hồ Lôi, anh đừng trách em, đừng trách em được không?

Tống Vũ Hà khóc thật, cô ta ôm đầu Hồ Lôi vào ngực, một mùi da thịt lẫn nước hoa xộc tràn vào lỗ mũi Hồ Lôi, trong phút chốc suy nghĩ của anh ta bị đứt đoạn.



Điệu bộ này của Hạ Vũ Hà rốt cục là thật hay giả? Nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết của cô ta lúc này, Hồ Lôi bỗng cảm thấy bị mềm lòng.



Cốc cốc, có người gõ cửa. Tống Vũ Hà liền lau nước mắt, đứng bên cạnh cửa sổ, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.



Bạch Khẩn nhanh chóng đi vào, phát hiện trong phòng có một người phụ nữ. Cô ta đặt hoa quả ở đầu giường, rồi lại vội vàng kéo cửa đi ra ngoài. Người phụ nữ lúc nãy đứng ở cửa sổ vừa rồi nhìn dáng người rất đẹp, chỉ có điều cô ta quay lưng lại nên mình không thể nhìn rõ hình dáng của cô ta.



Trong lòng Bạch Khẩn nghĩ tới lai lịch của người này, sớm nghe nói tiểu tử Hồ Lôi rất phong túng, không lẽ đó là tình nhân của anh ta ở Thành phố Song Giang? Bạch Khẩn đi ra khỏi phòng bệnh đi về phía cầu thang.



Một lúc sau, cái bóng quen thuộc lúc nãy cũng vội vàng đi ra ngoài, hướng về phía cầu thang đi mất. Lúc này Bạch Khẩn xuống tầng, quay trở lại phòng bệnh.



Hồ Lôi vẫn ngơ ngác như cũ, không biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì.



Bạch Khẩn lấy nghế ngồi xuống bên cạnh giường, nghiêm mặt hỏi:

- Được lắm, đừng có giả bộ nữa! Cô gái vừa rồi là ai?



Hồ Lôi quay đầu lại:

- Cô cứ coi tôi là thằng ngốc có được không, đừng ầm ĩ nữa, yên lặng chút đi! Chán quá đi mất!



Bạch Khẩn nhìn anh ta với vẻ kì lạ, cũng không nói gì nữa, quay người lại mở cửa đi ra ngoài.



Hồ Lôi nằm trên giường, đột nhiên nhắm hai mắt lại, đau khổ đánh xuống giường:

- Tống Vũ Hà ơi là Tống Vũ Hà, cô làm cái gì vậy? Nếu cô đã ra tay rồi sao lại còn nói cho tôi biết làm gì?