Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 501: Đổng Tiểu Phàm nghi ngờ Hồ Lôi!




Thẩm Kế Văn vỗ vỗ vào vai anh ta:

- Anh không có hứng thú với chuyện này, cho cậu một con đường để tỏa sáng vậy!



Tạ Mạnh Phi sững người nhìn anh ta, Thẩm Kế Văn nói:

- Cậu không nghe Bí thư Trương nói sao? Người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hồ Thị ở tỉnh Tương các cậu là Hồ Lôi, là bạn bè của hắn, cậu có thể tìm anh ta để hợp tác.



Tạ Mạnh Phi đương nhiên biết Hồ Lôi, chẳng qua là, Tạ Mạnh Phi có được công trình này, Hồ Lôi kia chưa chắc không có được, người ta sẽ hợp tác với anh ta sao?



Thẩm Kế Văn nhìn thấy Tạ Mạnh Phi vẫn còn lưỡng lự, liền nói với anh ta:

- Nếu anh Phàm đã cho cậu cơ hội, cậu phải nắm bắt thật tốt, anh khuyên cậu một câu, đừng nghĩ ngợi này nọ nữa.



Tạ Mạnh Phi gật gật đầu:

- Vậy buổi tối em sẽ hẹn gặp Hồ Lôi.



Trương Nhất Phàm về đến nhà, vừa đúng tám giờ rưỡi, Vương Phú Nhân dẫn theo con gái đến tận nhà.



Không cần nói, ông ta đến báo cáo việc thương lượng hôm nay với Phương Nghĩa Kiệt. Sau khi vào cửa, Đổng Tiểu Phàm từ trong nhà chạy ra, tiếp đón hai người. Sau khi rót trà xong, cô ngồi xuống bên cạnh Trương Nhất Phàm.



Mẹ đã dẫn Tiểu Thiên Vũ đi ngủ từ sớm rồi, bốn người ngồi trong phòng khách. Vương Mộ Tuyết quan sát căn nhà của Bí thư Trương, lại nhìn vợ của hắn Đổng Tiểu Phàm, thầm nghĩ: Hóa ra Bí thư Trương có một người vợ xinh đẹp như vậy.



Những chuyện tốt đẹp trên thế giới đều một mình hắn chiếm hết, trẻ tuổi mà đã trở thành Bí thư thành ủy, vợ lại xinh đẹp như vậy, đây có thể nói là nhà vàng giấu người đẹp, bên ngoài con đường làm quan lại rất suôn sẻ.



Vương Mộ Tuyết vốn rất căn ghét Trương Nhất Phàm, sau này trải qua một số việc, cô dần thay đổi cách suy nghĩ. Hơn nữa dưới sự giúp đỡ của Trương Nhất Phàm, tập đoàn Hoa Long đã xoay chuyển cục diện, càng làm cho Vương Mộ Tuyết có cái nhìn tốt hơn về hắn.



Vương Phú Nhân ngồi trên ghế xa-lông, báo cáo với Trương Nhất Phàm về chuyện hôm nay đã quyết định cụ thể với Phương Nghĩa Kiệt. Ban đầu ông ta không muốn dẫn con gái đến, nhưng Vương Mộ tuyết cố tình muốn theo đến đây xem thử.



Trương Nhất Phàm nghe xong báo cáo của ông ta, nhìn đồng hồ, về buổi lễ, chính là tuần sau rồi.



- Nếu Chủ tịch thành phố Phương đã bố trí rồi, ông cứ yên tâm mà làm. Chủ tịch Hội đồng quản trị Vương, tập đoàn Hoa Long có được ngày hôm nay, các ông nhất định phải tăng cường bồi dưỡng văn hóa cho doanh nghiệp. Chú ý đến hiệu quả và lợi ích của thương hiệu, tôi hy vọng sau khi tập đoàn Hoa Long đạt được đột phá mười tỷ, lại phát triển kế hoạch mới, làm một sự đột phá mới. Các ông là doanh nghiệp hàng đầu của thành phố tôi, đồng thời ông cũng là hội trưởng hội thương mại, đại biểu Hội đồng nhân dân thành phố, trong thương trường rất có tiếng tăm, lần này nhà nước có thể giúp ông ra mặt trong buổi lễ, ông cũng nên mượn cơ hội này mà tuyên bố mạnh mẽ với toàn xã hội, như vậy có thể kéo nền kinh tế của Song Giang lên một bước phát triển nhanh hơn.



- Đúng thế, đúng thế—— Đây cũng là trách nhiệm của tôi!

Vương Phú Nhân gật đầu không ngừng:

- Tôi muốn sau khi khánh thành tòa nhà của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, từ đó sẽ đề nghị một vốn tài trợ lớn cho tập đoàn Hoa Long, việc trang hoàng tòa nhà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sau được kí kết xong, mọi chi phí đều do hiệp hội Thương nghiệp chúng tôi bỏ ra.



Trương Nhất Phàm không đồng ý đối với cách làm có qua có lại mới toại lòng nhau này của Vương Phú Nhân, hắn phẩy phẩy tay nói:

- Nhà nước đã nâng đỡ các ông, không phải hy vọng sẽ lập tức nhận được sự báo đáp, các ông không ngừng phát triển lớn mạnh, chính là sự báo đáp tốt nhất cho thành phố Song Giang. Nếu như các ông thật sự có lòng, đến lúc đó giúp đỡ một chút cho các khu vực nghèo khó, quyên tiền cho các khu vực ấy, còn hơn so với việc trả lại cho nhà nước.



Việc trang hoàng tòa nhà chính phủ, là do chính sách nhà nước chi ra, nếu tập đoàn Hoa Long đứng đầu, kéo sự tài trợ của nhà nước, Trương Nhất Phàm cảm thấy như có chút gì đó làm những chuyện vô ích.



Hắn uống một ngụm trà:

- Chủ tịch Hội đồng quản trị Vương, vậy đi! Sau khi cơ bản đã chứng thực xong hạng mục ở khu quy hoạch mới, đến lúc đó Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có một số phương án tiện cho người dân, đến lúc các ông có thể ra chút sức lực cho mặt này. Tôi luôn không tán thành việc các doanh nghiệp quyên tiền cho các tổ chức nội bộ của nhà nước.



Vương Phú Nhân nhớ kỹ từng chút một, khi rời khỏi nhà Bí thư Trương, trên đường đi hai cha con bàn bạc, Bí thư Trương coi trọng nhất chính là thành tích chính trị:

- Mộ Tuyết, con cảm thấy làm việc gì thì Bí thư Trương sẽ có hứng thú?




Vương Mộ Tuyết nghĩ rồi trả lời:

- Khi hắn từng làm Chủ tịch thành phố ở thành phố Đông Lâm, đã xây dựng một bệnh viện bình dân, chi bằng chúng ta cũng xây dựng một bệnh viện bình dân ở thành phố Song Giang. Chúng ta có thể chuyển các công nhân viên chức trong bệnh viện của doanh nghiệp, mở rộng ra bên ngoài! Nếu đề nghị này được Bí thư Trương ủng hộ, ba cũng có công lao không nhỏ.



- Ý kiến này rất hay, Mộ Tuyết, chuyện này giao cho con, con đừng có tính khí trẻ con nữa đấy!



Vương Mộ Tuyết le lưỡi, cô biết rằng ba còn nhắc đến việc năm ngoái mình trêu đùa Bí thư Trương.



Đợi hai cha con Vương Phú Nhân vừa đi, Đổng Tiểu Phàm liền kéo ông xã đi nghỉ ngơi.



Hai người nằm trên giường, Đổng Tiểu Phàm liền rúc người vào người hắn:

- Vụ án Lý Tông Huy sao rồi?



Trương Nhất Phàm dựa vào đầu giường:

- Nghe ý kiến của ba là, lão gia nhà họ Lý lui về sau đổi lấy sự bình an của Lý Tông Huy.



- Thật là lợi cho tên súc sinh này.

Đổng Tiểu Phàm giận dữ mắng một câu, nhìn Trương Nhất Phàm nói:

- Ngày hôm đó làm em sợ chết luôn, mẹ và con trai cũng bị phen hoảng sợ, đến bây giờ con trai vẫn nằm mơ mà khóc, từ trước đến nay chưa bao giờ như vậy.



Trương Nhất Phàm ôm chặt lấy vai cô:

- Yên tâm đi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.



Khi sắp ngủ say, Đổng Tiểu Phàm đột nhiên thốt lên:

- Nhất Phàm, bây giờ anh và cái người Phương Nghĩa Kiệt kia sao rồi?



- Sao đột nhiên em lại nhắc đến anh ta?

Trương Nhất Phàm thấy kì lạ, đang ngủ say, bà vợ nhỏ lại nhắc đến vấn đề kỳ lạ này.



Đổng Tiểu Phàm thần bí bò dậy, nhìn Trương Nhất Phàm nói:

- Anh nói xem Hồ Lôi có thể phản bội anh không?



- Tuyệt đối không thể!

Trong nhiều anh em như vậy, Trương Nhất Phàm yên tâm nhất là Hồ Lôi, chỉ không biết tại sao Đổng Tiểu Phàm lại đột nhiên nhắc tới như vậy.



Đổng Tiểu Phàm cười cười vuốt ve mặt của Trương Nhất Phàm:

- Xem ra anh thật sự không biết.



- Có gì thì nói thẳng đi! Hồ Lôi theo anh nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ nghi ngờ anh ta, có phải là em nhìn thấy gì không?



Đổng Tiểu Phàm cười càng thích thú:

- Anh nói xem, nếu như Phương Nghĩa

Kiệt đột nhiên phát hiện, vợ mình có quan hệ mờ ám với người đàn ông khác, anh ta sẽ nghĩ sao?




Trương Nhất Phàm ngồi mạnh dậy:

- Em nói gì?



- Anh gấp gáp cái gì chứ? Lại không phải nói vợ anh.

Đổng Tiểu Phàm lầu bầu nói một câu.



Trương Nhất Phàm nghiêm mặt nói:

- Em nói rõ chút đi, đừng đùa nữa!



Đổng Tiểu Phàm cười khẽ một tiếng, hậm hực, không chịu nói ra. Cô chỉ tay vào mặt mình, Trương Nhất Phàm hiểu rất rõ dụng ý của cô, thế là phủ một cơn mưa hôn lên mặt cô:

- Nói đi!



- Không có thành ý gì cả, anh chỉ hoàn thành nhiệm vụ thôi!



Trương Nhất Phàm nóng ruột, lại mạnh mẽ mổ vào mặt cô mấy cái, Đổng Tiểu Phàm mới mỉm cười nói:

- Hôm qua em nhìn thấy Hồ Lôi và Tống Vũ Hà, họ cùng nhau ăn cơm.



Cái gì —— Trương Nhất Phàm buồn bực ngồi xuống:

- Sao em cũng trở thành nhiều chuyện rồi, hai người ăn cơm cùng nhau có gì kì lạ đâu chứ.

Hồ Lôi là một nhà đầu tư, Tống Vũ Hà là Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng, Trương Nhất Phàm đang nghĩ, có thể Hồ Lôi đến nịnh bợ Tống Vũ Hà, mời cô ta ăn một bữa cơm thật ra cũng không có gì, chắc chắn là Đổng Tiểu Phàm nghĩ nhiều quá.



Đổng Tiểu Phàm thấy hắn không tin, liền có chút nản lòng:

- Anh không tin thì thôi, hôm qua vài người của Cục Tài chính chúng ta cũng ăn cơm ở đấy, lúc em đi nhà vệ sinh thì phát hiện, sau khi Hồ Lôi đi vào, liền đến ôm Tống Vũ Hà, Tống Vũ Hà lại không chống cự lại.



Trương Nhất Phàm nhíu nhíu mày, không thể nào? Cứ xem như hai người họ có chuyện đó, chẳng lẽ Tống Vũ Hà không chú ý đến hoàn cảnh sao? Đó có thể là chuyện làm tan cửa nát nhà.



Đổng Tiểu Phàm cũng không biết là đang nói Trương Nhất Phàm hay đang nói Hồ Lôi, cô buồn bã nói:

- Về mặt này phụ nữ rất nhạy cảm, đặc biệt là với người mình khá thân thuộc, mỗi hành động, mỗi ánh mắt của anh ta đều làm cho người khác nhìn ra. Nếu hai người chỉ là thỉnh thoảng góp vui, rất có thể sẽ lừa được cặp mắt của người khác, nhưng nếu hai người thật sự có tình cảm với nhau, những hành động và biểu hiện vô tình của họ sẽ bán đứng anh ta (cô ta).



- Em có lợi hại vậy không?

Trương Nhất Phàm nhéo mặt cô một cái:

- Ngủ đi! Ngốc ạ!



Đổng Tiểu Phàm bĩu môi, chú ý đến vẻ mặt của Trương Nhất Phàm, sau khi tắt điện, cô một mình trốn trong chăn cười thầm, tin rằng lời nói của mình, Trương Nhất Phàm nghe rồi sẽ hiểu.



Mà Trương Nhất Phàm đang nghĩ, cái tên tiểu tử Hồ Lôi này có quan hệ gì với Tống Vũ Hà? Tiểu tử này, đợi ngày mai mình thử thì sẽ biết thôi!



Nếu thật sự có chuyện này, Phương Nghĩa Kiệt sẽ trở thành Tô Sĩ Dân thứ hai, chỉ có điều xét về gia thế, về dung mạo thì Tống Vũ Hà đều không thua kém, sao cô ta lại phải làm vậy chứ?



Đối với một người phụ nữ ngoại tình mà nói, đó quả thực giống như chơi với lửa! Trương Nhất Phàm suy nghĩ trong lòng, ngày mai phải xem phản ứng của Tống Vũ Hà như thế nào, nếu chinh phục được Tống Vũ Hà, Phương Nghĩa Kiệt sẽ là một con vịt chết! Có mạnh miệng như thế nào, cũng không dám làm trái ý mình.



Nhà họ Phương bọn họ, không thể vứt người này được!