- Lý Tông Huy, anh đừng có quá đáng! Đây là thành phố Song Giang, không cho phép anh làm loạn ở đây!
Liễu Hải đứng trước mặt Trương Nhất Phàm, nhìn Lý Tông Huy trên đỉnh núi quát lớn.
- Câm miệng!
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm vừa xuất hiện, ánh mắt Lý Tông Huy lộ vẻ hung ác, cả khuôn mặt méo mó cả lên. Mối thù giết em trai, không đội trời chung! Sao có thể tha cho mày chứ? Liễu Hải đứng ra bảo vệ, khiến cho Lý Tông Huy giận quá hóa khùng! Anh ta chỉ vào mặt Liễu Hải lớn tiếng mắng:
- Mẹ kiếp! Hôm nay ông đây muốn xem thử, là mày cứng đầu hay là viên đạn của tao nhanh hơn!
Lý Tông Huy giơ súng lên, nói với Liễu Hải.
- Lý Tông Huy, không được làm càn! Ân oán giữa tôi và anh, hai chúng ta sẽ kết thúc tại đây!
Trương Nhất Phàm hét lên một câu, Lý Tông Huy lắc đầu nhìn hắn một cái:
- Mày muốn kết thúc như thế nào?
- Liễu Hải, cậu ở lại đây, nghĩ cách cứu Tiểu Phàm từ tay bọn chúng ra, tôi đi ngăn anh ta lại!
Trương Nhất Phàm hạ giọng nói.
- Anh!
Liễu Hải nóng nảy:
- Anh không thể đi!
- Bây giờ mấy người Tiểu Phàm đang trong tay bọn súc sinh này, tôi không đi chẳng lẽ nhìn bọn họ chờ chết sao?
Lời của Trương Nhất Phàm khiến cho Liễu Hải từ từ lui ra. Nhìn Trương Nhất Phàm đi về phía ngọn núi, Liễu Hải cắn răng, đi theo sau.
- Tại sao cậu không nghe theo lệnh hả?
Trương Nhất Phàm rất tức giận, quay đầu lại quát Liễu Hải một tiếng.
Liễu Hải ượng ngạnh cắn chặt răng nói:
- Em mặc kệ! Anh đi đâu em sẽ đi đấy?
Hai người đi đến sườn núi, dừng lại cách Lý Tông Huy chưa đến năm mươi mét, bàn tay to lớn của Lý Tông Huy vừa vẫy, vài người liền kéo đám người Đổng Tiểu Phàm đến.
- Tiểu Phàm! Mẹ ——
Đổng Tiểu Phàm ôm đứa bé, nhìn Trương Nhất Phàm gật đầu, Tô Tú Khanh kêu lên một tiếng:
- Thằng ba.
Không đợi họ lên tiếng, Lý Tông Huy đã rống lên một câu:
- Câm miệng! Sắp chết đến nơi rồi, còn lắm mồm cái gì!
Anh ta tức giận mắng một câu, liền nhìn chằm chằm Trương Nhất Phàm nói:
- Món nợ này tao sẽ tính toán thật kỹ với mày!
Chuyện đến ngày hôm nay, Trương Nhất Phàm bình tĩnh trở lại. Hắn còn đang suy nghĩ về những người mà đại ca cử đến, khi nào thì mới xuất hiện đây. Nhìn thấy bộ dáng hung thần ác sát của Lý Tông Huy, hắn nói:
- Anh nói đi, phải tính như thế nào? Trước khi tính sổ, hy vọng anh sẽ nghĩ đến hậu quả. Nhà họ Trương và họ Lý không phải là dòng họ bình thường, cho dù hôm nay có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không gánh nổi hậu quả này!
- Thối tha! Nếu như không nghĩ đến hậu quả, ông đây đã gọi người xông thẳng vào nhà mày, nửa đêm bắt mày vứt xuống sông làm mồi cho cá rồi! Sau đó giết sạch cả nhà mày!
- Hừ! Dựa vào anh, đáng sao?
Trương Nhất Phàm rút ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa, hít một hơi:
- Thả mẹ và vợ tôi ra, hai chúng ta mặt đối mặt tính toán sạch sẽ nợ nần.
- Gấp cái gì? Có thả họ ra hay không, phải xem tên tiểu tử mày có hợp tác hay không đã?
Lý Tông Huy từ từ đi đến:
- Mày quá độc ác, nếu không vì mày, Tông Hán hoàn toàn có thể không phải chết! Chỉ cần nó không chết, tao sẽ làm cho ra nhẽ, đưa nó ra ngoài được. Đáng tiếc, tên tiểu tử như mày ác độc quá, không ngờ lại kêu người ép chết nó! Vì vậy, hôm nay ông đây phải lấy máu của mày để làm lễ truy điệu! Còn mày!
Lý Tông Huy dùng súng chỉ vào Liễu Hải.
- Mày thật quá đáng ghét, dựa vào một chút bản lĩnh của mình, liền tự cho mình là đúng! Ông đây rất xem thường những người như mày!
Lý Tông Huy khẽ cười, dùng súng chĩa vào Liễu Hải:
- Cái chết của Tông Hán, nghe nói là do mày gây ra, có đúng không?
Lý Tông Huy rống lên.
Sâu thẳm trong rừng, Phương Tấn Bằng dẫn theo mấy người núp trong đám cỏ tranh, anh ta dùng kính viễn vọng nhìn tình hình bên này.
Hà Kiện cũng đem người tới, nhẹ nhàng núp gần đám cỏ tranh, lặng lẽ chú ý đến sự tiến triển của tình hình.
Lý Ngọc Đình chạy đến thành phố Song Giang, nghe nói anh trai Lý Tông Huy hẹn Trương Nhất Phàm trên núi, hơn nữa lại còn khống chế người thân của Trương Nhất Phàm, lúc ấy Lý Ngọc Đình căng thẳng đến nỗi khóc lên:
- Sao anh lại dại dột vậy chứ, không được, tôi phải đi ngăn anh ấy lại!
Cô vừa khóc gọi đến điện thoại về Bắc kinh, vừa gọi một chiếc xe chạy đến vùng ngoại ô.
- Ba! Anh cả anh ấy… Anh ấy bắt cóc người nhà của Trương Nhất Phàm rồi!
- Cái gì? Cái thằng súc sinh này! Nó muốn hại cái nhà này mà! Nhanh, con lập tức ngăn nó lại! Nói nó đừng có lộn xộn!
Lý Hoa Quân hét lên trong điện thoại, sau khi nói xong điện thoại với con gái, ông ấy gấp đến độ đi lại vòng vòng trong phòng làm việc.
Xong rồi, xong rồi, cái thằng súc sinh này rốt cuộc muốn gây ra họa lớn đến nhường nào đây! Chỉ sợ nhà họ Lý sẽ thảm bại trong tay nó.
Ông Lý liên tục gọi điện thoại cho Phương Cảnh Văn:
- Lập tức thông báo cho Phương Nghĩa Kiệt, với bất cứ giá nào, cũng phải ngăn chặn cái thằng súc sinh Lý Tông Huy lại!
Nếu như thật sự gây ra chuyện lớn, chỉ sợ từ nay về sau gia đình họ Lý sẽ sụp đổ mất. Phương Cảnh Văn nghe thấy cuộc điện thoại này, mặt đột nhiên trắng bệch.
- Nghĩa Kiệt, có phải Lý Tông Huy bắt cóc người nhà của Trương Nhất Phàm rồi phải không? Con lập tức đưa người qua đó, nói cậu ta không được làm càn!
Phương Nghĩa Kiệt bĩu môi, bây giờ nói gì cũng vô dụng, chỉ sợ là không còn kịp nữa!
Phương Nghĩa Kiệt lập tức gọi điện thoại cho Diệp Á Bình, Diệp Á Bình đang trên đường về Song Giang. Lúc này lòng bà ta như có lửa đốt vậy.
- Không kịp nữa rồi, mình tôi qua đó trước!
Phương Nghĩa Kiệt vốn muốn đến xem kịch, để cho hai nhà họ Trương và họ Lý đấu nhau, tốt nhất là cả hai đều bị thương. Vì vậy, trong lòng anh ta không có gì là lo lắng cả.
Tin này lan ra giống như thủy triều vậy, truyền đến tai Trương Chấn Nam, anh ta lập tức nắm chặt bàn đứng bật dậy, nhanh chóng gọi điện thoại cho đội tổ chuyên án của mình:
- Mấy người đang làm gì vậy? Vài người phụ nữ cũng không bảo vệ được sao? Khốn kiếp, khốn kiếp!
Trương Kính Hiên nhận được điện thoại của con trai, choang, một phát đập vỡ chiếc cốc trước mặt, không thể nhẫn nhịn được nữa! người nhà họ Lý thật đúng coi trời bằng vung!
Ông ta lập tức lên xe, đi về nhà, ông cụ đang ngồi đánh cờ với ông lão nhà họ Thẩm. Trương Kính Hiên vội vàng đi vào, bị ông cụ mắng một câu:
- Thật là càng lớn càng không tiến bộ, hoảng hốt lo sợ nên mất đi cả truyền thống rồi.
Trương Kính Hiên không màng đến nhiều như vậy, trước mặt ông cụ nói vài câu:
- Rầm ——
Ông cụ đập một cái vào bàn cờ:
- Thật là to gan lớn mật mà, nhà họ Lý muốn làm phản hay sao?
Ông lão nhà họ Thẩm đang hỏi, ông cụ đáp:
- Lão Thẩm, chuyện này e rằng phải nhờ ông giúp đỡ, thật không đúng lúc!
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Ông lão nhà họ Thẩm nhìn thấy bạn của mình thận trọng như vậy, liền căng thẳng hỏi.
Trương Kính Hiên liền kể lại chuyện một lần nữa, Thẩm lão gia mạnh mẽ đứng dậy:
-Trời gây nghiệp chướng còn có thể dung thứ, tự mình gây ra thì sẽ không sống nổi! Tôi đi gặp Tổng bí thư đây!
Lý Ngọc Đình ngồi trên xe, không ngừng thúc giục tài xế:
- Bác tài, anh có thể nhanh hơn chút được không!
- Cô à, không được đâu, nếu nhanh nữa sẽ xảy ra chuyện đấy, tôi đã chạy đến 90km/h rồi!
- Nhanh tí nữa, tôi cho anh tiền, cho anh tiền!
Lý Ngọc Đình đưa tiền ra, cũng không nhìn qua, nhét ngay vào tay tài xế.
Tài xế liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy khóe mắt cô vẫn còn vệt nước mắt, trong lòng nghĩ: Có phải nhà cô gái này xảy ra chuyện lớn gì rồi không?
Chiếc xe chạy đến cánh rừng cách khoảng hai mươi mét, vài người cảnh sát liền chặn xe lại.
- Xin lỗi! Phía trước cấm thông hành!
Lý Ngọc Đình nhảy xuống xe:
- Tôi là Lý Ngọc Đình, để tôi qua, muộn hơn sẽ không kịp mất.
Vài người cảnh sát thật không biết Lý Ngọc Đình là thần thánh phương nào, kiên quyết lắc đầu:
- Không được, phía trên đã chỉ định, người nào cũng không được đi qua.
Lúc này, xe của Phương Nghĩa Kiệt từ từ đi đến, Lý Ngọc Đình nhận ra Phương Nghĩa Kiệt:
- Chủ tịch thành phố Phương, hãy để mấy người này cho tôi đi qua, nếu không sẽ không kịp nữa.
Phương Nghĩa Kiệt và mấy cảnh sát chào hỏi nhau xong, liền cùng với Lý Ngọc Đình đi qua khu vực phong tỏa.
Lý Ngọc Đình vừa chạy, vừa gọi điện cho Lý Tông Huy, nhưng điện thoại của Lý Tông Huy đã khóa máy từ lâu rồi.
Trong rừng, tám người mặc quân phục, từ từ đi về phía sườn núi, một trong đó kêu lên:
- Đội trưởng Lãnh, người nhà Bí thư Trương đang nằm trong tay đối phương, phải làm sao đây?
Đội trưởng Lãnh cầm kính viễn vọng lên quan sát phía trong cánh rừng:
- Không được, chúng ta phải nghĩ cách tiếp cận gần một chút, các anh dùng súng ngắm xem sao, có thể bắn hạ mấy tên kia không?
Hai người lính đang giơ súng ngắm lên, nhìn về hướng cánh rừng kia. Đột nhiên, từ đầu ngắm của khẩu súng phát hiện đối diện với ngọn núi, đang có vài người ẩn núp với bộ dạng rất khả nghi.
- Báo cáo đội trưởng Lãnh, bên kia cánh rừng xuất hiện vài người rất khả nghi, hình như cũng là tay súng bắn tỉa.
- Cái gì!
Đội trưởng Lãnh kinh ngạc, giơ kính viễn vọng lên, nhìn về phía đối phương, quả nhiên có vài người đang nấp bên đó, đội trưởng Lãnh dứt khoát ra lệnh:
- Tiêu diệt chúng!
- Pằng ——
Một tiếng súng nhỏ vang lên, tên đang giơ súng ngắm ngắm vào Trương Nhất Phàm và Lý Tông Huy ở bên kia cánh rừng, đột nhiên cơ thể run lên, bị bắn rồi!
- Phương thiếu gia! Lão Thương bị bắn rồi!
Có người hô lên.
Phương Tấn Bằng kinh ngạc, anh ta từ từ chạy qua, phát hiện tay súng bắn tỉa của mình đang tập kích ở đó bị trúng một phát súng, nằm ở đó không động đậy gì giống như heo chết vậy. Phương Tấn Bằng bị dọa sợ hãi:
-Mau giải tán!
Ban đầu là muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, anh ta không phải xử lý Trương Nhất Phàm thì cũng là xử lý Lý Tông Huy, lúc này bị dọa đến như vậy, mấy người lập tức men theo sườn núi, đi xuyên cánh rừng bên cạnh.
Đội trưởng Lãnh dùng kính viễn vọng nhìn mấy tên chạy trốn thảm hại, quả quyết vẫy tay:
- Nhanh! Tiến lại gần!
Lý Tông Huy đứng cách Trương Nhất Phàm mười mét, nhìn Liễu Hải quát:
- Qua đây! Không phải mày muốn làm anh hùng sao? Hôm nay ông đây sẽ cho mày toại nguyện! Chết đi! Khốn kiếp ——
Pằng —— một phát súng bay qua, trúng ngay ngực Liễu Hải, Liễu Hải cứ thế ngã xuống.
- Liễu Hải! Liễu Hải ——
Trương Nhất Phàm rống lên, chạy về phía Liễu Hải.
Lý Tông Huy quát:
- Đứng đó —— nếu không ông đây đánh chết con của mày.
Bước chân của Trương Nhất Phàm đột nhiên dừng lại:
- Lý Tông Huy, nhà họ Lý các người sẽ phải trả giá tất cả cho ngày hôm nay!
- Haha ——
Lý Tông Huy cười lớn, huơ huơ khẩu súng trong tay:
- Đừng có nhiều lời, hôm nay không phải mày chết thì tao chết!
Lý Tông Huy giơ súng lên, rống lên lạnh lùng với Trương Nhất Phàm:
- Có thể vì nhà họ Lý mà loại đi một đối thủ như mày, xem như tao chết cũng đáng!
Khi đang sắp nổ súng, Lý Ngọc Đình từ dưới núi chạy lên:
- Đừng —— Anh cả, đừng ——
Lý Tông Huy hơi sửng sốt:
- Ngọc Đình, em đến đây làm gì? Mau về đi!
Lý Ngọc Đình loạng choạng chạy lên:
- Anh cả, anh đừng u mê nữa! Mau dừng tay đi!
Lý Tông Huy buồn bã cười:
- Dừng tay, không thể được nữa rồi! Không thể được nữa rồi! Đã quá muộn rồi. Hôm nay anh muốn nó chết!
Lý Tông Huy nổi giận gầm lên một tiếng, hướng về phía Trương Nhất Phàm bóp cò.