Buổi chiều chủ nhật Lý Tông Huy vội vàng tới thành phố Song Giang, gã ta tuyên bố phải báo thù cho em trai.
Lúc vội đi tới thành phố Song Giang vừa đúng buổi tối. Gã ta cùng đi với Phương Tấn Bằng, khi trực tiếp đến khách sạn Hải Thiên thì Phương Nghĩa Kiệt và Tống Vũ Hà cũng đã tới. Mấy người ăn cơm ở trong phòng bao, coi như là đón tiếp Lý Tông Huy từ phương xa tới vậy!
Lý Tông Huy và Lý Tông Hán hoàn toàn là hai người khác nhau. Lý Tông Huy xem ra rõ ràng có vẻ không phải là loại người ăn chơi trác táng. Gã ta là một người rất có khí phách, cũng là người rất hống hách.
Ngay cả ở trước mặt của Phương Nghĩa Kiệt, gã ta cũng làm như không thể nhường nhịn được nói:
- Tông Hán không thể chết như vậy được, các người phải giải thích cho tôi biết. Tôi muốn biết sự việc lúc đó thế nào. Phương Nghĩa Kiệt, không phải là anh ở hiện trường sự việc sao, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả?
Đối với đường đường là một Chủ tịch thành phố, vậy mà anh ta có thể gọi thẳng tên họ. Nhưng mà theo tính cách của gã ta, cho dù ở thủ đô có rất nhiều cán bộ còn cao hơn Phương Nghĩa Kiệt thì gã ta cũng làm như vậy.
Lý Tông Huy quát người ta như vậy, nếu người ta không có ý kiến ngược lại sẽ cảm thấy thân thiết. Từ đó có thể thấy một vị lão đại trong bộ tứ thiếu gia ở thủ đô đầy danh tiếng như như Lý Tông Huy thì không thể nào đến không như vậy.
Có rất nhiều người từng vì để tiếp cận Lý Tông Huy đã nghĩ tới trăm phương nghìn kế để lấy lòng, nịnh bợ gã ta. Số người thông qua Lý Tông Huy để vào được Lý hệ cũng không phải là con số nhỏ.
Nhưng hôm nay ở địa bàn của thành phố Song Giang gã ta lại gọi thẳng tên họ của Phương Nghĩa Kiệt như vậy, không cần phải nói bản thân Phương Nghĩa Kiệt, mà ngay cả Tống Vũ Hà cũng cảm thấy không vui.
Với lại nhà họ Phương cũng là đại gia tộc, sao có thể để cho anh gọi tới, gọi lui vậy chứ?
Người ở trong này thì chỉ có Cừu Cương là thân phận thấp kém nhất. Nếu như không có Phương Tấn Bằng giới thiệu thì hôm nay không có tới lượt anh ta được ăn cơm cùng với vợ chồng Phương Nghĩa Kiệt.
Nhìn thấy những người khác không nói lời nào, Cừu Cương liền nói:
- Thiếu gia Huy à, sự việc là thế này. Vốn dĩ ở trong khu vực quy hoạch mới, anh Hán và thiếu gia Phương đã kiếm được không ít đất. Nhưng không ngờ Ủy ban nhân dân thành phố đột nhiên ra một công văn là, chỉ cho phép nhà đầu thư khái thác và phát triển, không cho đầu cơ. Vì việc này, thiếu gia Phương đã giận dữ rời khỏi thành Phố Song Giang. Còn anh Hán thì không muốn quay về, nên ở lại đây. Ai mà ngờ không được mấy ngày sau, đúng lúc em có việc phải đi ra ngoài, anh Hán gọi điện thoại qua nói đụng chết người rồi, kêu em qua xử lý.
- Nhận được điện thoại của anh Hán lúc đó em ngẩn cả người ra, vội chạy tới đó. Đợi lúc em tới khách sạn Hải Thiên, ở đó có rất nhiều người dân vây quanh, còn có cảnh sát giao thông và 110 đến. Theo em tìm hiểu sau đó, thì người bị đụng phải là trợ lý của tổng giám đốc điều hành công ty Âu Phil tại đại lục, là người Singapore gốc Hoa.
Cừu Cương uống ngụm trà nói:
- Em vốn tới đó để cứu vãn tình thế, nhưng đáng tiếc em tới muộn một bước. Nhìn thấy nhiều cảnh sát như vậy, em liền gọi cho anh Hán hỏi anh ấy đang ở đâu? Anh ấy nói đang ở trong bar uống rượu. Thế là em bảo anh ấy chạy xa vào. Bởi vì cảnh sát của toàn thành phố đang tìm anh ấy, anh Hán nói là không sao đâu. Sợ cái gì chứ.
- Lúc đó em chưa hỏi anh ấy đang ở quán rượu nào thì anh ấy đã cúp mấy rồi. Đợi lúc vội chạy qua đó thì tất cả đã muộn cả rồi. Anh Hán từ trên lầu xuống ngã xuống rồi.
Cừu Cương nói xong, lại liếc qua nhìn Lý Tông Huy một cái.
Lý Tông Huy uống một hớp rượu nói:
- Tại sao phải hạ lệnh cho toàn thành phố đuổi bắt nó chứ? Chỉ cần các người đứng ra nói một tiếng không phải nó đã không phải chết rồi sao? Cho dù là nó có bị rơi vào tay của bọn công an kia thì bọn họ có thể làm gì nó chứ? Cùng lắm là bồi thường tiền bạc thôi mà!
- Phương Nghĩa Kiệ,t cậu thật là không biết điều mà. Cậu đường đường là một Chủ tịch thành phố, làm ăn cái kiểu gì thế không biết? Chẳng lẽ ngay cả lời nói của cậu người ta cũng không nghe sao? Lúc đó có cậu đứng ra nói một tiếng thì hôm nay sẽ không có kết cục như thế này đâu.
Phương Nghĩa Kiệt giận dữ đứng dậy, cầm ly ném mạnh một cái nói:
- Sao tôi không ra mặt, sao anh lại biết tôi không có ra mặt chứ? Lúc tôi đi, anh ta vẫn còn sống, đứng ở trên đỉnh lầu, tôi kêu anh ta một tiếng, kêu anh ta đừng có sợ, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng anh ta cứ thế mà nhảy xuống, anh bảo tôi phải làm sao bây giờ?
Phương Nghĩa Kiệt nổi giận rồi, bản thân mình vốn không có lỗi Lý Tông Huy lại cứ thế mà lên mặt nạt mình, anh ta chịu không nổi. Tuy bây giờ nhà họ Phương và nhà họ Lý đang trong lúc hòa bình, nhưng không thể tỏ ra là tôi phải sợ anh.
Mấy người kia liền kéo anh ta, Tống Vũ Hà cũng đứng lên, kéo lấy tay của Phương Nghĩa Kiệt nói:
- Đừng kích động, bây giờ có ầm ĩ cũng chẳng có ích lợi gì cả.
Tâm trạng của Lý Tông Huy rất là kích động nên gã ta cũng đứng lên hét nói:
- Anh là một Chủ tịch thành phố, làm ăn cái kiểu gì chứ? Bao nhiều cảnh sát như vậy chỉ cần anh nói một tiếng thì Tông Hán đã không bị chết như vậy. Sao anh không nói đi? Tông Hán là do các người hại chết mà.
- Cục cứt! Ông mày đây không nói gì sao? Anh có thể đi hỏi tất cả dân chúng ở trên đường, hỏi thử những người ở hiện trường có phải tôi là người đầu tiên đến hiện trường cứu anh ta không. Anh nổi nóng với tôi gì chứ, có giỏi thì đi tìm tên Trương Nhất Phàm đi. Chính hắn là người hạ lệnh truy tìm khắp thành phố đấy, là do hắn ta muốn giải oan cho tên đàn bà người Singapore đã chết đó. Thành phố Song Giang bây giờ hắn mới chính là người đứng đầu, sao anh không đi tìm anh ta đi? Có giỏi thì anh tìm tới chỗ hắn mà nổi nóng.
Lần đầu tiên Phương Nghĩa Kiệt thất lễ đến vỗ vào bàn nhìn Lý Tông Huy.
Bịch—— Lý Tông Huy đấm cho Phương Nghĩa Kiệt một cái ngã xuống đất. Gã ta chỉ vào người trong phòng quát:
- Được, việc này không cần các người quản. Từ nay về sau nhà họ Lý là nhà họ Lý, nhà họ Phương là nhà họ Phương, chúng ta cắt đứt quan hệ.
Ầm—— Lý Tông Huy ném chiếc ghế xuống làm cửa rung cả lên.
Phương Tấn Bằng chạy qua nói;
- Tông Huy à, anh điên rồi!
- Tránh ra, cậu cũng không phải là thứ tốt đẹp gì. Đưa nó tới sao không dẫn nó về chứ? Sao một mình chạy về thủ đô hả?
Phương Tấn Bằng kéo chặt lấy tay của Lý Tông Huy, đáng tiếc thân hình như con khỉ của anh ta căn bản không thể nào kéo chặt được con sư tử điên cuồng này. Bị Lý Tông Huy dùng sức vung ra cậu ta liền bị bay qua một góc tường.
Lý Tông Huy giận dữ đi xuống lầu, Cừu Cương và Phương Tấn Bằng đuổi theo sau, gã ta sớm đã bỏ đi không thấy bóng người rồi.
- Anh à, làm sao đây?
Phương Tấn Bằng xoa xoa cái hông bị đau nói:
- Mặc kệ anh ta, anh ta muốn tự tìm cái chết thì không thể trách người khác được.
Phương Nghĩa Kiệt rất tức giận, kéo lấy tay của Tống Vũ Hà hai người giận dữ đùng đùng rời khỏi khách sạn Hải Thiên.
Tống Vũ Hà cùng với Phương Nghĩa Kiệt quay về nhà, Tống Vũ Hà có chút lo lắng hỏi:
- Tính tình của tên Lý Tông Huy này làm sao vậy chứ, chưa hỏi ra trắng đen sự thật đã nổi giận như vậy rồi, thật là không thể nói nổi mà.
- Đừng để ý tới anh ta, anh ta tưởng đây là thủ đô, là thiên hạ của nhà họ Lý bọn họ.
Phương Nghĩa Kiệt đốt một điếu thuốc, vẻ mặt lạnh lùng hừ một tiếng.
Tống Vũ Hà nghĩ về tình hình lúc nãy, vẫn có một chút sợ hãi nói:
- Nếu thực sự anh ta liều mạng đi tìm Trương Nhất Phàm thì làm sao đây?
Phương Nghĩa Kiệt hừ một tiếng nói:
- Chỉ sợ anh ta không dám, đi thì càng tốt chứ sao. Dù sao thì người nhà họ Trương cũng không dám làm gì.
Lý Tông Huy từ trong khách sạn đi ra, lái xe lao như điên trên đường.
Với tốc độ hơn một trăm ki lô mét một giờ, chạy trên đường phố nhanh như bay, làm ra từng đợt chói tai kinh khủng. Lý Tông Huy hoàn toàn không để ý, đi xuyên qua mấy con đường thành phố. Ngay cả những đường phố náo nhiệt phi phàm cũng đã trở thành một trận gà bay chó sủa.
Nhưng với kỹ thuật điều khiển xe của Lý Tông Huy dường như không tồi, tuy anh ta chạy xe nhanh như vậy nhưng không hề đụng phải người nào cả. Xe như một tia chớp màu trắng chạy trên đường phố như bay.
Vài cảnh sát giao thông nhìn thấy rồi, cầm theo bộ đàm liên tục vừa kêu, vừa đuổi theo. Đáng tiếc tên tiểu tử Lý Tông Huy này chạy quá nhanh, chợt lóe lên rồi biến đâu mất.
Chưa đầy mấy phút xe của Lý Tông Huy đã xuất hiện ở bên bờ sông, gã ta đứng đối mặt với sông hét to.
- A——
- Trương Nhất Phàm à, tao quyết không để yên cho mày!
Lý Tông Huy đã giải tỏa được rồi, quay về trên xe, đốt một điếu thuốc bắt đầu hút. Ánh mắt nặng nề mang theo sát khí lạnh lẽo. Lý Tông Huy lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
- Các người nghe cho rõ đây, phải theo dõi hắn ta 24/24. Có tình hình gì thì phải báo cáo với tôi bất cứ lúc nào.
Cúp điện thoại, anh ta liền lái xe đi, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.
Liễu Hải ở trong căn nhà của mình, nói với Bạch Khẩn vừa mới tắm xong:
- Ngày mai Bí thư Trương phải đi thị sát, có khi anh cũng phải đi theo anh ấy. Em ở đây tự mình làm cái gì đó ăn đi nha? Đợi tới tối anh quay về anh sẽ cùng em đi ăn cơm.
Bạch Khẩn nói:
- Không sao, ngày mai anh của em cũng sẽ tới đây, em đi ăn cùng anh ấy cũng được mà.
Liễu Hải nói với Bạch Khẩn xong, liền quay về phòng của mình. Tuy hai người đã yêu nhau trong một thời gian dài, nhưng mỗi lần cũng đều là chia giường ra mà ngủ. Căn nhà này của Liễu Hải có hai căn phòng và một sảnh. Nghe nói Bạch Khẩn muốn đến nên anh ta liền dọn dẹp sạch sẽ phòng ốc, còn mua thêm một khung giường mới.
Thấy Liễu Hải quay về phòng ngủ, Bạch Khẩn khẽ cau mày nói thầm:
- Tên đầu gỗ này thật là!
Một đêm bình an vô sự, ngày hôm sau trời trong, quang đãng. Đúng ngày Trương Nhất Phàm dẫn lãnh đạo bộ máy chính quyền Song Giang đi huyện Nam thị sát. Huyện Nam là một huyện thành nghèo nhất của khu vực Song Giang. Việc làm này của Trương Nhất Phàm chủ yếu muốn an ủi dân chúng nghèo khó của khu vực, và tìm hiểu về tình hình cuộc sống của bọn họ.
Nhân viên đi theo rất nhiều, có Cục trưởng Cục tài chính, Cục trưởng Cục dân chính, Cục trưởng Cục nông nghiệp, Chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo còn có Trưởng ban thư ký Thành ủy Tần Xuyên, và đám người Phó trưởng ban thư ký Từ Yến, Phó chủ tịch phân công quản lý nông nghiệp của thành phố.
Ngoại trừ những nhân viên này còn có đài truyền hình thành phố và ký giả của tòa soạn báo. Diệp Á Bình phái Liễu Hải dẫn đội và ba chiếc xe cảnh sát theo sau hộ giá.
Từ thành phố Song Giang đến huyện Nam phải hơn một trăm km. Cho nên Trương Nhất Phàm đề nghị xuất phát sớm một tí. Đoàn xe tám giờ rưỡi đã chờ lệnh.
Lái xe Tống nhìn thấy thói quen của Trương Nhất Phàm là thích ngồi ở vị trí phía sau. Trong mắt hiện lên một thần sắc khác thường hình như có chuyện gì muốn nói vậy nhưng lại không thể nói ra.
Đoàn xe bắt đầu xuất phát, bọn phóng viên lo quay và chụp lại con đường đồ sộ đó. Trước sau có hơn mười chiếc xe, đây là từ lúc chào đời tới nay là lần đi mà có cảnh tượng lớn nhất và khí thế huy hoàng nhất của Trương Nhất Phàm.
Với chặng đường hơn một trăm km, vốn dĩ nếu như lái xe đi một mình thì cùng lắm nửa giờ là có thể tới rồi. Nhưng đối với đoàn xe lớn như vậy, đương nhiên phải chậm hơn rất nhiều.
Từ Song Giang đến huyện Nam không có đường cao tốc, còn phải đi quốc lộ bậc thấp. Ở trong cảnh nội của Song Giang thì vẫn còn tốt nhưng sau khi đi vào huyện Nam thì toàn là đường núi quanh co khúc khuỷu. Có một vài nơi có đường toàn bùn đất, cát đá. Trương Nhất Phàm nhìn những thứ này trong lòng cứ liên tục thở dài. Thành phố Song Giang đã là một trong khu vực tốt nhất của tỉnh Tương. Không ngờ còn có huyện thành xuống cấp đến như vậy. Xem ra tỉnh Tương phải vượt qua vùng duyên hải phát đạt đó mới được. E rằng phải đi tới khoảng mười mấy cái hai mươi năm nữa.
Đang nghĩ ngợi thì xe đột nhiên rung lắc vài cái, rồi tắt máy.
- Chuyệ gì thế?
Trương Nhất Phàm có vẻ không hài lòng, có chút nổi giận hỏi một câu.
Ông Tống này làm sao vậy, tình hình này đã xảy ra mấy lần rồi. Chẳng lẽ tối hôm qua ông ta không có kiểm tra kỹ xe sao?
Là một lái xe làm lâu năm rồi, biết rõ là ngày hôm sau phải đi ra ngoài làm việc vậy mà có thể sơ sẩy như vậy, quả thực thật là không nên. Trương Nhất Phàm liền nghĩ thầm trong lòng, tài xế như lão Tống chắc phải đổi người khác thôi, thật là không xứng đáng với chức vụ mà.
- Thư ký Triệu à, anh dẫn Bí thư Trương ra ngoài nghỉ ngơi tí đi, xe bị thả neo rồi.
Ông Tống nhìn qua kính phản quang, ánh mắt có chút cổ quái. Trương Nhất Phàm không nói lời nào, mở cửa đi xuống xe.
Tình hình đường xá ở đây không được tốt, vừa rồi chỉ có đúng một chiếc xe đi qua mà thôi. Trương Nhất Phàm đứng ở ven đường, đợi ông Tống sửa chiếc xe.
Mấy chiếc xe ở sau đi theo tới nói:
- Bí thư Trương à, xe bị gì rồi hả? Xe của anh có phải là nên đổi một chiếc mới rồi không, hay là nhận chiếc xe cũ của Bí thư trước.
Từ Yến và Tần Xuyên và còn có cả Cục trưởng Cục dân chính cùng xuống xe. Mấy người đang nói, ông Tống lại khởi động xe chạy tới trước. Mọi người không ai để ý, cứ tưởng ông Tống đang thử xe. Ai mà biết được ông Tống đang chạy xe cứ thế mà đi về phía trước, cứ thế mà đi, một chút ý muốn dừng lại cũng không có.
Tần Xuyên liền kêu một câu nói:
- Ông Tống này có chuyện gì vậy hả?
Chưa có nói xong từ ngã tư đường bên kia chỗ quẹo bên trái, có một chiếc xe vận tải lao tới. Tốc độ của xe tải rất là nhanh dường như không thể khống chế được. Vả lại con đường đó lại là đường dốc, xe vận tải liền ầm ầm chạy theo hướng này tới.
- Không được, ông Tống sẽ gặp nguy hiểm mất.
Tần Xuyên phát hiện có vẻ không ổn, vừa đúng lúc muốn hô lên thì mọi người chợt nghe thấy một tiếng nổ, ầm—— Binh—— Hai chiếc xe chạm vào nhau. Chiếc xe Audi màu đen dưới tác dụng cực lớn của quán tính lập tức bị đụng tới bay lên, sau khi quay trên không đến mấy vòng, mới từ từ ngã xuống đất, tung tóe văng ra rất nhiều mảnh vỡ.
- Ông Tống ——
Bọn người Trương Nhất Phàm lập tức lao thẳng tới nói:
- Ông Tống ——
Ông Tống trong xe bị đâm tới máu chảy ròng ròng, vô cùng thê thảm. Có lẽ nghe thấy tiếng của Bí thư Trương nên ông Tống cố gắng mở hai mắt ra, đưa tay ra nói với Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Trương… Trương à, có người… có người…. muốn hại anh…đó.
Vừa mới nói dứt lời thì ông Tống đã lệch cổ mà tắt thở rồi.
- Ông Tống à——