Cửa chỗ cầu thang của quán bar, truyền đến từng đợt từng đợt tiếng bước chân dồn dập.
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Cừu Cương, Lý Tông Hán lại thấy căng thẳng, ngày chó gì mà trên đường lại còn có máy quay!
Mặc dù Lý Tông Hán uống rượu rồi nhưng trong lòng hiểu rất rõ, nếu video trong máy quay công bố ra ngoài, mình chính là cố ý mưu sát. Mưu sát với tai nan giao thông hoàn toàn là hai việc khác nhau!
Nếu sự việc xảy ra tại một nơi khác, mình cũng không phải lo lắng một chút nào, vì anh ta có năng lực và bản lĩnh, biến vụ án mưu sát này thành tai nạn xe cộ. Nhưng ở thành phố Song Giang chỉ sợ là không được, Trương Nhất Phàm với Liễu Hải đám người đó sẽ không buông tha cho mình đâu.
Nghĩ đến đây, Lý Tông Hán liền toát mồ hôi lạnh.
Xem ra mình sơ suất quá, tuyệt đối không thể rơi vào tay Liễu Hải bọn chúng. Nếu không thì chết chắc. Cho dù có Phương Nghĩa Kiệt ở đây, sợ là không phải là đối thủ của Trương Nhất Phàm. Cái chết của cô gái mắt kính còn quan hệ đến vấn đề quốc tế.
Ngay khi cảnh sát truy đuổi vào quán rượu, Lý Tông Hán vội vàng biến vào cửa sau, chạy tới hướng cửa cầu thang.
- Đuổi theo___
Có người nhìn thấy bóng dáng của Lý Tông Hán biến mất ở cửa sau, mấy cảnh sát lại đuổi theo.
Lý Tông Hán chạy đến cửa cầu thang đang định chạy xuống dưới, nhưng ở dưới truyền đến từng đợt từng đợt tiếng bước chân dồn dập, vẫn còn mấy cảnh sát kêu lớn.
- Mau___
Lý Tông Hán luống cuống liền quay lại chạy lên phía trên.
Hai tốp cảnh sát gặp mặt ở cửa cầu thang.
- Có phát hiện ra người không?
Người phía dưới chạy lên lắc đầu:
- Chưa phát hiện ra!
- Phía trên, nhất định là chạy lên trên rồi. Đuổi__
Thông thông thông___ tiếng bước chân càng ngày càng dồn dập, bảy tám người như đi đánh trận, vội vàng đuổi theo hướng trên lầu.
Tòa nhà này có 8 tầng, Lý Tông Hán đang thở hổn hển, một hơi chạy lên tận tầng thượng. Tiếng bước chân phía dưới càng ngày càng dồn dập. Tim của anh ta đập càng ngày càng nhanh. Mẹ nó, đám người này đang theo sát mình rồi!
Chạy đến tầng cao nhất, một khoảng bằng phẳng, không còn chỗ nào để chạy. Lý Tông Hán dùng gỗ chặn cửa, bản thân chạy đến bên cạnh nóc nhà.
Ầm___ có người đạp mạnh một cái mở cửa, bảy tám cảnh sát xông lên tầng thượng:
- Không được nhúc nhích, giơ tay lên.
Lý Tông Hán đứng trên mép tầng thượng:
- Các người không được đến đây, các người không được đến đây!
Nhìn thấy bao nhiêu cảnh sát mang nhiều súng đạn đến thế, cầm súng chĩa thẳng vào người mình, anh ta thật sự có chút hoảng hốt.
Trước kia thấy quen mình ức hiếp người khác, bây giờ nhìn thấy người khác cầm súng chĩa thẳng về phía mình, Lý Tông Hán trở nên căng thẳng. Liễu Hải lại đem theo vài người xông đến:
- Lý Tông Hán ngươi chạy không thoát đâu.
Nhìn thấy Liễu Hải, Lý Tông Hán lại càng sợ hãi. Số trời đã định Liễu Hải chính là sát tinh của gã. Mỗi lần chỉ cần Liễu Hải xuất hiện, anh ta chắc chắn gặp xúi quẩy. Nếu lần này rơi vào tay Liễu Hải, mình chết chắc rồi.
Lý Tông Hán lui về phía sau một bước, hai chân run rẩy, hay tay bám lấy lan can:
- Các ngươi không được đến đây, ta sẽ không để các người bắt được.
Dưới tòa nhà, Phương Nghĩa Kiệt và Tống Vũ Hà cũng đã chạy tới, phía dưới vẫn còn rất nhiều cảnh sát, một số người qua đường dừng lại xem. Lý Tông Hán đứng trên sân thượng tầng tám, nơm nớp lo sợ.
Phương Nghĩa Kiệt đoạt lấy loa trong tay cảnh sát:
- Lý Tông Hán, cậu đừng làm việc ngốc nghếch, mau xuống đây! Nguy hiểm!
Còn chưa hét xong, Lý Tông Hán nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại nhìn xuống dưới. Tòa nhà cao thế này, nhìn xuống khiến người hoa cả mắt, hai chân mềm nhũn, Lý Tông Hán cái gì cũng tốt, chỉ là có chứng sợ độ cao.
Không can hệ đến tiếng gọi này của Phương Nghĩa Kiệt, anh ta chỉ liếc một cái, sức lực toàn thân dường như trong nháy mắt bị người ta rút đi hết rồi. Đột nhiên cơ thể lệch đi, A___ một tiếng thét sợ hãi thê lương chói tai vang lên bao trùm cả đêm tối.
Lại một đêm mất ngủ, một nỗi phiền muộn bao trùm rất nhiều người trong thành phố Song Giang.
Cảnh sát trên đường cái trước khi đi vội vội vàng vàng, bận lo liệu hai việc hậu sự này. Phương Nghĩa Kiệt giống như khúc gỗ đứng ở đó, loa trong tay đang nhiên rơi xuống đất, mơ hồ, choáng váng, hoảng loạn…
Lý Tông Hán đã chết rồi, tư thế chết vô cùng kinh khủng, từ trên tần tám rơi xuống, toàn thân xương gẫy nát. Đầu sọ vỡ tan, màu đỏ, màu trắng, màu tím lẫn lộn thành một mảng.
Màu đỏ sẫm của máu tươi, như từng bông hoa trong đám hoa diêm dúa, đang thành một biển máu khiến người ta sự hãi. Hai chân Phương Nghĩa Kiệt mềm nhũn, ngồi bệt mông xuống đất.
- Chủ tịch Phương, Chủ tịch Phương!
Mấy người bên cạnh xông đến đỡ ông ta vào xe. Tống Vũ Hà đứng ở đó, một cảnh kinh hoàng, sao lại có thể như thế? Sao lại có thể như thế? Quả thật không thể tưởng tượng nổi, Lý Tông Hán lại có thể chết như thế này!
Nhìn thấy khoảng khắc Lý Tông Hán nhảy xuống, Tống Vũ Hà chỉ cảm thây ngỡ ngàng trong lòng. Lý Tông Hán là ai cơ chứ? Đời thứ ba chính thống trong dòng họ Lý. Không ngờ lại ngã chết ở thành phố Song Giang.
Đối với cái kết của Lý Tông Hán, cho dù Phương Nghĩa Kiệt có đẩy đi sạch sẽ, Lý gia nhất định cũng sẽ trách cứ ông ta. Tại sao? Ông là Chủ tịch thành phố Song Giang, đến một người cũng bảo vệ không nổi được? Cái chữ Chủ tịch thành phố làm có ích lợi gì?
Lý gia có tiếng là bao che khuyết điểm của mình, tuy Phương Nghĩa Kiệt hoàn toàn có thể đem chuyện này đẩy đi sạch sẽ, Lý gia chắc chắn sẽ rất hận, rất hận Trương Nhất Phàm, rất hận Trương gia bọn họ, nhưng trong lòng nhất định cũng sẽ trách cứ Phương gia như thế.
Hai người được cảnh sát đưa về nhà, Phương Nghĩa Kiệt vẫn chưa tỉnh táo lại,trong đầu ông ta chỉ nghĩ xem là làm như thế nào đối phó với việc này.
Về phần cái chết của người Hoa quốc tịch Singapore kia, đã không còn quan trọng nữa rồi, vì người đâm cô ta là Lý Tông Hán cũng đã chết rồi. Việc này về tình về lý mà nói, bọn họ đều không thể truy cứu nữa, cùng lắm đến lúc đó bồi thường ít tiền để giải quyết.
Thi Vĩnh Nhiên nhắc nhở một câu:
- Gọi điện cho bố đi!
Phương Nghĩa Kiệt lúc này mới nhớ ra, phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp che giấu chuyện này đi. Tống Vũ Hà thì tự mình gọi điện thoại cho Cừu Cương, muốn anh ta đến nhà mình một chuyến. Cô muốn từ chỗ Cừu Cang tìm hiểu sự việc một cách chân thật nhất.
Phương Cảnh Văn kinh sợ, cái tên Lý Tông Hán này sao lại chết ở thành phố Song Giang chứ? Đâm xe chết người, chạy chốn, nhảy lầu!
Đem chuyện này liên hệ lại với nhau, Phương Cảnh Văn ngay lập tức nghĩ tới một kết luận. Lý Tông Hán nhất định là gieo gió gặp bão. Chỉ là cách nói này người nhà Lý gia sẽ không tin.
- Để ta nghĩ một chút.
Phương Cảnh Văn gác máy điện thoại, đang cân nhắc xem đem chuyện này chuyển hóa khéo léo đi thế nào, nếu người nhà Lý gia biết được, họ chắc chắn sẽ nổi cáu với bố mình.
Người nhà Phương gia ở tỉnh Tương nhiều như thế này, không ngờ đến cháu trai của họ cũng không bảo về được. Lão già cố chấp họ Lý này, ông ta mới không quan tâm nhiều như thế, thông thường là đúng sai đánh mỗi người 50 roi lớn nói sau.
Phương Cảnh Văn đang cân nhắc, nếu đem chuyện này giá họa cho Trương Nhất Phàm. Hắn không phải cũng ở Song Giang sao? Hơn nữa nếu không phải hắn quản lý việc này, Lý Tông Hán có đâm thêm một hai người nữa, cũng không đến nỗi như ngày hôm nay.
Trương Nhất Phàm về đến nhà không lâu, liện nhận được điện thoại của Liễu Hải:
- Lý Tông Hán chết rồi sao?
Nghe được tin này, hắn cũng giật mình. Dù sao tên này cũng không phải nhân vật bình thường, Lý gia bọn họ chắc chắn sẽ gầm rít lên cho mà xem. Nếu căn cứ vào phân tích rõ tàng vụ án, Lý Tông Hán chắc chắn có chết cũng không hết tội, nhưng cái chết của anh ta, sau đó thế nào thì rất khó nói.
Trương Nhất Phàm lập tức ý thức được, quan hệ của bốn nhà trong kinh thành, sẽ vì cái chết của Lý Tông Hán mang đến một loại chuyển biến mang tính biến đổi. Nếu trước đây cái kiểu đấu nhau vẫn còn không rõ ràng hoàn toàn mà nói, thì từ nay về sau quan hệ của bốn nhà sẽ trở nên rất kịch tính.
Có người nhất định sẽ nói là mình muốn nhân cơ hội này giết chết anh ta! Mà Phương Nghĩa Kiệt ở đằng sau cũng sẽ đổ thêm dầu vào lửa, phức tạp hóa sự việc. Nỗi đau mất con, sẽ khiến cho người nhà Lý gia trở nên điên cuồng vô cùng.
Trương Nhất Phàm cân nhắc nhiều lần, hay là gọi điện thoại cho bố ở kinh thành xa xôi. Kể sự tình từ đầu đến cuối báo cáo một lần. Trương Kính Hiên cũng im lặng.
Ông ta tin rằng khi mình nhận được cuộc điện thoại này, người nhà họ Lý sợ là cũng đã nhận được tin tức này. Con trai lớn của Phương Cảnh Văn ở ngay thành phố Song Giang.
Thời khắc này ở thành phố Song Giang cũng đã bao phủ kín một tầng hơi thở dầy đặc, Trương Kính Hiên không do dự lập tức gọi điện ngay cho cụ ông báo cáo việc này. Cụ ông đang đánh cờ với Thẩm lão gia, Trương Kính Hiên đẩy cửa vào.
Hai ông cụ đều là người từng trải qua nhiều kinh nghiệm đã tu luyện mấy chục năm, Trương Kính Hiên mang cái tin tức nặng nề đến, bọn họ thoáng cái đã cảm ứng được ngay. Hai người ném cờ xuống.
- Kính Hiên, có chuyện gì sao?
Thẩm lão gia mang theo ý cười nói:
- Chúng ta đánh cược một phen, nhất định là xảy ra chuyện lớn rồi.
Hiếm có, ông ta vẫn có thể cười được, ông cụ gật gật đầu:
- Là Phương gia hay Lý Gia?
- Là Lý Gia!
Trương Kính Hiên trầm giọng trả lời.
- Là Lý Tông Hán nhảy lầu bỏ mạng ở Song Giang.
Tung __ bên ngoài truyền đến tiếng nước chảy tích tắc, hai người già đều nhíu mày lại. Đây không phải là hiện tượng tốt, Lý gia sợ là muốn nổi giông tố rồi. Lý Tông Hán với Lý Tông Huy đề là đời thứ ba của Lý hệ hậu bối được lão già họ Lý tương đối thích, anh ta sao lại đột nhiên chết ở thành phố Song Giang chứ?
Điều ông cụ lo lắng vẫn là, việc này sợ là có liên quan đến Trương Nhất Phàm không? Nếu quả thực là như vậy, Trương Lý hai nhà chỉ sợ từ nay về sau sẽ xé rách mặt nhau ra đến cùng.
Một không khí trầm lắng cắt ngang trong phòng, Trương Kính Hiên chậm rãi nói:
- Anh ta bị tình nghi cố ý đả thương người khác, đâm chết một người Hoa quốc tịch Singapore ngay tại chỗ, trong quá trình đang trốn tránh truy bắt, ngã lầu chết.
- Chết còn chưa hết tội!
Thẩm lão gia đột nhiên mắng một câu. Lý Tông Hán cái tên ăn chơi trác táng này, ở kinh thành làm cũng không ít chuyện xấu, cũng được tính là nhân vật có tiếng xấu rõ ràng. Chỉ là những người như anh ta, không ngờ vẫn không được liệt vào bốn thiếu gia ở kinh thành, nói lên rằng vẫn còn người lợi hại hơn anh ta.
Kỳ thực là Lý Tông Hán chẳng qua là dưới cái bóng của ông anh, nếu không thì cũng được tính là một đại quái ở kinh thành. Bất kể như thế nào, cái chết của Lý Tông Hán chắc chắn sẽ kéo theo thần kinh một số người.
Thẩm lão gia đứng dậy:
- Xem ra tôi phải đi Giang Nam một chuyến rồi, suốt ngày ở kinh thành, cũng nên đi ra ngoài hoạt động một chút.
Hai người đều biết, ông ta mượn cơ hội này đi xuống xem xem, rốt cuộc là ai dám ở phía dưới gây chuyện thị phi? Dựa vào tiếng tăm trong quân đội của Thẩm Gia, ai không kiêng nể ba phần?
Nếu có người dám lợi dụng chuyện của Lý Tông Hán khơi mào rắc rối, Thẩm gia cũng không ngồi yên mặc kệ, thái độ của ông cụ Thẩm rất rõ ràng. Ông cụ ngẫm nghĩ một chút
- Thế tôi ở lại kinh thành, Kính Hiên, con cũng cùng ông ta đi dạo đi!
Lý gia tại kinh thành, từng đợt âm thanh như tiếng rít gào trong đêm khuya. Bang bang___ liên tiếp nghe được có tiếng người đập vỡ bát đĩa. Trong tầng ba của ngôi biệt biệt thự mang đến cho người ta cảm giác bất an.
Bên cạnh đó có hai người đàn bà, đang khóc sướt mướt, đau lòng vô cùng. Lý Tông Huy đứng ở bên cạnh, nắm chặt nắm đấm, mặt xanh mét, không nói được câu nào.
Một chiếc xe lại một chiếc xe, nối tiếp nhau đến, đỗ trong sân nhỏ của biệt thự. Cụ ông Phương gia cũng đến rồi:
- Ông Lý, ông Lý!
Cụ ông Lý gia giờ phút này, ngược lại đã giữ được bình tĩnh.
- Gia môn bất hạnh, người đầu bạc đưa tiễn người đầu xanh!
Ông cụ Phương gia vẻ mặt cũng thê lương.
- Tôi có lẽ vẫn phái người đi thành phố Song Giang, đưa Tông Hán về trước đã.
Ông cụ Lý gia gật gật đầu.
- Vậy để Tông Huy đi đi!
Lý Tông Huy gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tôi nhất định phải cho bọn nó nợ máu phải trả bằng máu!
- Hồ đồ!
Ông cụ Lý gia mắng một câu.
- Ngươi muốn theo chân em trai ngươi sao?
Lý Tông Huy cuối cùng gầm gừ.
- Lẽ nào việc này cứ như vậy là xong sao?
- Khốn khiếp! Làm việc phải dùng đến đầu óc! Ngươi đừng đi nữa, để bố ngươi đi!
Cụ ông giáo huấn xong phẩy phẩy tay.
- Ngươi lui ra trước đi, ta có chuyện nói với bố ngươi.