Rượu này nặng thật, uống xong mới ngấm, Diệp Á Bình đứng dậy:
- Xin lỗi không tiếp được. Tôi đi nhà vệ sinh.
Đợi sau khi Diệp Á Bình đi, Hồ Lôi mới nghiêm mặt nói:
- Anh Phàm, Lý Tông Hán và Phương Tấn Bằng hai tên này ở mãi thành phố Song Giang, dường như rất gần gũi với một tên là Lư Khoái Phi, chúng lợi dụng danh nghĩa công ty bất động sản khác nhau, kiếm được không ít đất đai, tôi đoán công trình giai đoạn hai, lại thuộc về bọn họ.
Hồ Lôi uống ngụm rượu:
- Cái tên Lư Khoái Phi kia đầu tư năm trăm triệu, Phương Tấn Bằng và Lý Tông Hán nói đi ngân hàng vay tiền, thực ra không lấy đồng nào, toàn bộ là tiền của Lư Khoái Phi, tôi đoán chừng công trình giai đoạn hai, họ lại kiếm chỗ đất đó, đi ngân hàng đặt cọc vay tiền. Sau đó tiếp tục cầm số tiền này, lại đi đặt cọc vay nợ, làm kinh doanh tay không bắt giặc.
Anh ta nhìn Trương Nhất Phàm một cái:
- Hiện nay rất nhiều nhà đầu tư kêu than rất nhiều, bởi vì họ không có đất, đấu thầu thường không trúng.
Trương Nhất Phàm không nói gì, Tần Xuyên nói:
- Ở những nơi khác, cách làm này chúng ta mặc kệ, nhưng ở thành phố Song Giang, e rằng cũng không thể thực hiện được. Anh cẩn thận đấy, đừng có mà vào hùa với bọn họ.
Hồ Lôi hiểu rõ câu nói của Tần Xuyên, nếu Trương Nhất Phàm không tỏ rõ thái độ, ý của anh ta chính là ý của Trương Nhất Phàm. Diệp Á Bình vẫn chưa quay lại, có lẽ là đi nôn, rượu này sau khi uống liền có cảm giác không bình thường. Đặc biệt là lần đầu tiên uống, vị rất tuyệt, nhưng không bao lâu, đến khi ngấm, thì không thể làm chủ được mình nữa.
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu nhìn Hồ Lôi một cái:
- Cậu cố gắng làm đi, tranh thủ đưa ra mấy cái công trình mẫu, còn những cái khác không cần để ý, làm phòng khai thác thương phẩm là được rồi. Ngày mai tôi giới thiệu cho cậu một người, có lẽ cậu cũng đã biết, tổng giám đốc điều hành cô Emi công ty ÂuPhil tại trung quốc, có thể hợp tác với cô ta, tên của cậu sẽ nổi tiếng hơn đấy.
Hồ Lôi vui mừng khôn xiết, Trương Nhất Phàm đã chỉ đường cho mình, nghe hắn nói, chắc chắn sẽ đưa ra chính sách gì đó.
Bốn người nói chuyện một lúc, Diệp Á Bình vẫn chưa quay lại, Tần Xuyên liền nói:
- Liễu Hải, cậu đi xem Cục trưởng Diệp, chắc không có vấn đề gì chứ?
Liễu Hải buồn bực trả lời:
- Cô ấy đi nhà vệ sinh nữ mà!
Hồ Lôi liền tiếp một câu:
- Bây giờ nam nữ bình đẳng, ai cản cậu đi nhà vệ sinh nữ?
Liễu Hải vẻ mặt lo sợ, có điều vẫn đứng lên chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh xem xem, vừa may Diệp Á Bình đẩy cửa vào, Diệp Á Bình mặt đỏ ửng, cười cười xin lỗi:
- Thật ngại quá, làm trò cười cho thiên hạ.
- Rượu này về sau mới ngấm, từ từ uống.
Trương Nhất Phàm cười nói.
Hắn nâng cốc, mọi người xong một chầu, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Sắp chuẩn bị cuộc họp thu hút đầu tư, công việc rất bận. Vấn đề trị an đương nhiên không thể xem thường, Cục trưởng Diệp, nhất định phải bảo đảm cho sự ổn định xã hội và an toàn tài sản tính mạng của các nhà đầu tư.
- Yên tâm đi, tôi đã làm xong công tác chuẩn bị ứng phó. Trong thời gian diễn ra hội nghị, đến các huyện thị điều động và tập trung lực lượng cảnh vệ, tuần tra hai mươi tư giờ, đồng thời cũng làm tốt công tác tuyên truyền ở các khách sạn, quán ăn và các nơi vui chơi giải trí.
Diệp Á Bình nhìn Liễu Hải một cái:
- Đội trưởng Liễu Hải đã sắp xếp nhằm vào những nơi có lưu lượng người đông. Bắt đầu từ ngày hôm nay, nếu là người ở trong khách sạn, nhà nghỉ, nhất loạt dùng chứng minh nhân dân của bản thân, mỗi phòng ở bao nhiêu người thì đăng ký bấy nhiêu người, người không có chứng minh nhân dân không được phép ngủ lại.
Phương án này thật không tồi, sau này nhân khẩu lưu động ra vào thành phố Song Giang, chỉ cần họ ở trong khách sạn, nhà nghỉ, thân phận và hành tung của họ toàn bộ đều nằm trong sự khống chế của Sở công an thành phố Song Giang. Trương Nhất Phàm gật gật đầu, biểu lộ sự khen ngợi.
Sau khi uống xong rượu, không còn việc gì khác.
Ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm liền gọi Tần Xuyên giữ tài liệu bí mật, điều đầu tiên là huỷ bỏ phí gia tăng, bất luận là người ngoài hay người địa phương, chỉ cần công dân ở thành phố Song Giang có năng lực mua phòng thương phẩm, thì lập tức có thể giải quyết hộ khẩu, một tổ hợp phòng ở có thể giải quyết vấn đề hộ khẩu từ một đến ba người mà không thu thêm phí gia tăng thành phố.
Trước đây, rất nhiều nơi trên toàn quốc, nông dân vào thành phố, nếu hộ khẩu chuyển đổi, cần phải nộp bốn năm nghìn thậm chí đến khoảng mười nghìn tiền phí gia tăng thành phố. Số tiền này nhiều ít, nhìn quy mô thành phố mà định.
Do đó, rất nhiều người vì muốn có hộ khẩu thành phố thị trấn, trăm phương nghìn kế tiêu tiền để mua không phải là số ít, mà chế độ hộ tịch này, phải tìm quan hệ ở khắp nơi, nếu không e rằng bạn chỉ có tiền cũng không dễ làm.
Đặc biệt là những cán bộ công nhân viên chức ngoại tỉnh đã ở thành phố Song Giang làm việc nhiều năm, Đội ngũ những người như họ rất nhiều, nhưng tiền lại không nhiều, muốn an cư ở thành phố rất khó khăn.
Điều khoản này của Trương Nhất Phàm, chủ yếu là nhằm vào đám đông. Đương nhiên, các doanh nhân các công ty thu nhập cao, họ không để ý đến mấy đồng tiền lẻ này, mà cái Trương Nhất Phàm nhìn trúng chính là số lượng to lớn công nhân viên chức từ tỉnh khác đến.
Những người này mặc dù thu nhập không cao, nhưng số lượng rất lớn, tích tiểu thành đại, nếu những người này đều an cư ở Song Giang, hoặc có 1/10 số người lưu hộ khẩu ở Song Giang, điều này sẽ làm cho kinh tế của thành phố Song Giang về sau phát triển, đem lại tác dụng to lớn.
Trương Nhất Phàm mãi ghi nhớ một điểm, những doanh nhân hoặc nhà tư bản càng nhiều tiền, thì càng không giữ được, thật sự có thể lưu giữ được là dân chúng, bởi vì cả đời họ không có nhiều điều kiện để thay đổi.
Cho nên Trương Nhất Phàm rất coi trọng môi trường sống của những cán bộ công nhân viên chức này từ ngoài vào, cũng cố gắng giúp họ giải quyết một số khó khăn về mặt chính sách.
Điểm thứ hai chủ yếu là nhằm vào sách lược quy hoạch mới thành phố Song Giang mà định, nói một cách đơn giản, cũng có thể gọi là lệnh cấm đầu cơ.
Trương Nhất Phàm trong quy định cấm đầu cơ, trong khu quy hoạch mới thành phố Song Giang, bao gồm tất cả các hạng mục khai thác trong phạm vi thành phố Song Giang sau này. Các phương thức vượt giá, đấu thầu được đất đai, tất cả không được tự do mua bát, cũng có thể nói, ai đấu thầu, mảnh đất đó chỉ quy cho người đó khai thác, đây chỉ là một loại thủ đoạn đánh vào đầu cơ.
Và trong văn bản quy định, đất bỏ hoang không được để quá 1 năm, trong vòng 1 năm không khai thác sử dụng, tất cả đồng loạt bị chính phủ thu hồi, tiến hành đấu thầu lại.
Điều này có thể đề phòng nhóm người dụng tâm không tốt, biến khu quy hoạch mới đẹp đẽ trở thành một mảnh sa mạc hoang vu, theo tiếng địa phương của tỉnh Tương mà nói, chính là nơi quỷ đánh chết người!
Tư tưởng ban đầu của Trương Nhất Phàm, là trưng dụng tiền thuế đất nhàn rỗi, nhưng sau đó xét đến một số nhân tố, liền yêu cầu nghiêm khắc một chút. Thực ra, quy định này và “ Thông báo về việc sử dụng đất tiết kiệm tập trung” do quốc vụ viện ban hành nhiều năm sau khác nhau một trời một vực.
Cũng theo quy định “ Pháp luật quản lý bất động sản thành phố” sau này ban hành mục đích là giống nhau. Trong quy định “ Pháp luật quản lý bất động sản thành phố” có một điều: ngày tháng triển khai động thổ đã quy định trong hợp đồng chuyển nhượng đủ một năm mà chưa tiến hành động thổ, có thể trưng thu phí đất nhàn rỗi tương đương dưới 20% tiền chuyển nhượng quyền sử dụng đất đai. Sau khi đủ 2 năm vì tiến hành khởi công khai thác, có thể thu hồi một cách không ràng buộc quyền sử dụng đất.
Mục đích chung của họ là, trưng thu phí đất đai nhàn rỗi là đề phòng đất đai nhàn rỗi, để chế ước hành vi cố ý để đất đai nhàn rồi hoặc lợi dùng đất đai nhàn rỗi bỏ không để đầu cơ bán đất, thúc đẩy đơn vị hoặc cá nhân sử dụng đất có đất nhàn rỗi nhanh chóng sử dụng khai thác đất.
Mọi người đều là vì muốn đánh vào những doanh nhân đầu cơ trục lợi trái phép, lợi dụng mạng lưới trong tay, trắng trợn đầu cơ đất, từ đó lũng đoạn khai thác thị trường, mà kết quả của việc đầu cơ, cuối cùng người mua vẫn là người tiêu thụ cuối cùng, cũng chính là tầng lớp nhân dân cấp dưới có nhu cầu thật sự về nhà ở và bất động sản.
Trương Nhất Phàm vừa nói, Tần Xuyên vừa ghi chép.
Nhận được chỉ thị của lãnh đạo, lập tức đem một số nội dung này chỉnh sửa, đối chiếu cẩn thận, chỉnh sửa, cuối cùng làm thành văn kiện. Sau đó đưa cho Bí thư Trương đích thân duyệt, mọi sự chuẩn bị đều hoàn tất, chỉ đợi cuộc họp thu hút đầu tư xong xuôi, sau khi cuộc họp thường ủy lần sau thông qua, văn kiện có thể chính thức được ban bố và thực thi.
Những tài liệu chưa được công bố, được coi là tài liệu tuyệt mật, chỉ có Trương Nhất Phàm và Tần Xuyên biết. Mấy ngày nay Tần Xuyên cứ ngầm suy nghĩ, Bí thư Trương quả nhiên lợi hại, khó trách lúc trước hắn cho Tống Vũ Hà làm chủ nhiệm.
Tống Vũ Hà người phụ nữ này rất lợi hại, mặc dù ở vị trí này, tự nhiên cho người của mình vào, lúc đấu thầu làm một số tay trái, tiếc là cô ta tuyệt nhiên không ngờ được, đằng sau có một cái chụp đang chờ cô ta.
Mà chiêu này của Trương Nhất Phàm, dường như không hoàn toàn nhằm vào cô ta.
Nếu Tống Vũ Hà cô không muốn chui từ trong ra, người khác cũng không có cách nào cứu được cô.
Chủ ý của hắn là muốn chụp vào những nhà đầu tư đó, nếu cô đã đến rồi thì yên tâm mà làm khai thác phát triển. Không được rắp tâm làm chuyện đầu cơ trục lợi, thành phố Song Giang chúng tôi không ủng hộ. Đó chính là tính cách của Trương Nhất Phàm, đây cũng chính là nguyên nhân hắn không muốn Hồ Lôi tham gia vào đầu cơ đất.
Mấy hôm trước trong lúc ăn cơm hắn đã nói rồi, muốn Hồ Lôi làm mấy cái công trình mẫu, nếu Hồ Lôi làm theo cách của hắn, sau này đội ngũ Hồ Lôi trong chiếc bánh ngọt thành phố Song Giang này, tuyệt đối không bị thiệt.
Cái Trương Nhất Phàm cần là cái gì? Chiến tích!
Khi thành phố Song Giang làm phát triển thành phố, các người đều như ong vỡ tổ chạy đến cướp đất, sau đó đầu cơ kiếm chác rồi chạy lấy người. Phát triển thế này ai muốn làm?
Cuộc họp thu hút đầu từ đúng hẹn lại đến, kết quả giống như Trương Nhất Phàm và mọi người dự liệu, có điều Hồ Lôi trong lần thu hút đầu tư này, cũng kiếm được hai mảnh đất, cộng thêm vào khoảng bốn trăm mẫu, đủ cho anh ta khai thác phát triển một tiểu khu.
Hai mảnh này giáp nhau, nhưng lại là hai lần đấu thầu.
Hồ Lôi có thể lấy được một phần chiếc bánh ngọt này làm của mình, Trương Nhất Phàm thật không ngờ. Bởi vì từ trước tới nay anh ta không hề tham dự vào chuyện này, cũng cố tình không đi tham gia vào việc này, để xem Ủy ban nhân dân thành phố và Tống Vũ Hà làm thế nào.
Nếu hắn biết quan hệ mờ ám giữa Hồ Lôi và Tống Vũ Hà, thì tự nhiên sẽ chẳng thấy gì là lạ.
Kế hoạch phân chia bánh ngọt lần này, tự nhiên ưu tiên mấy tập đoàncủa Phương Tấn Bằng và Lý Tông Hán, lấy được nhiều phần. Họ chuyển năm trăm triệu của Lư Khoái Phi toàn bộ dốc vào giai đoạn một của công trình, sau đó lại lấy mảnh đất này đi đặt cọc, vay ngân hàng gần 1 tỷ, lại đầu tư vào giai đoạn hai của công trình.
Với quan hệ của Phương Tấn Bằng và Lý Tông Hán, vay tiền không có gì là khó, với lại trong tay họ có lượng lớn đất đai, những mảnh đất này đều có thể tăng giá trong thời gian ngắn.
Tất cả, đều nằm trong kế hoạch của họ, hai người ngày ngày đắm chìm trong ma lực, dường như nhìn thấy trước mắt những tờ lá phiếu đếm không xuể đang ném vào mình. Lư Khoái Phi và Yến Yến cũng ngày ngày đắm chìm trong ma lực, đối với hai vị gia gia này có thể gọi là khâm phục sát đất.
Theo kế hoạch của hai người, một tỷ rưỡi này đổ vào, đến lúc đó tiền thu về không chỉ một ít, rất nhiều người đã nếm qua được sự ngon ngọt của việc đầu cơ đất ở Hải Nam. Ở thành phố Song Giang cũng muốn làm như thế, tiếc là họ không biết rằng phía sau sẽ có kết cục không ngờ tới đang đợi họ.
Lư Khoái Phi cầm cái chén, ôm ấp Yến Yến, hướng về hai người mời rượu:
- Lý Thiếu gia, Phương Thiếu gia, lần này thiệt thòi cho hai người, còn có cả Tổng giám đốc Cừu, nào nào nào, cạn cái.
Phương Tấn Bằng nhìn Yến Yến bên cạnh Lư Khoái Phi, trên mặt mang một nụ cười rất lạ, Lý Tông Hán thở mạnh nói:
- Tổng giám đốc Lư, đều là người nhà, mọi người không cần phải khách sáo, bạn bè của Cừu Cương mà, cũng là bạn của chúng tôi, mọi người hợp tác vui vẻ.
Mấy người đều nâng chén:
- Hợp tác vui vẻ!
Cừu Cương lại cười cười:
- Tổng giám đốc Lư, việc của lần này, thiệt thòi cho chủ nhiệm Tống, không có cô ấy, anh có thêm tiền cũng uổng công!
Lư Khoái Phi liên tục gật đầu:
- Tôi biết, tôi biết.
Gã giơ tay:
- Số này được không?
Năm trăm ngàn à!
Vài người hiểu rõ không nói, cười trận to haha.