Phương Nghĩa Kiệt ngồi nhà, đang đợi Tống Vũ Hà về.
Tối nay gã hẹn người, một người bạn từ phương xa đến, gần sáu rưỡi, cuối cùng Tống Vũ Hà cũng về. Phương Nghĩa Kiệt ngồi trên sofa, trong tay cầm tờ báo đang xem.
- Vũ Hà, em đi thay quần áo, tối nay có người bạn đến, cùng đi ăn cơm.
Tống Vũ Hà dường như không thích, nhưng Phương Nghĩa Kiệt đã bảo, cô lại không thể không cùng gã đi xã giao. Tống Vũ Hà để túi xuống:
- Vậy thì đợi chút.
Nói xong liền đi vào trong nhà vệ sinh.
Từ trong nhà vệ sinh đi ra, Tống Vũ Hà hỏi:
- Đi đâu ăn cơm? Đặt chỗ chưa?
- Vẫn đi vườn Phú Quý nhé, thế nào? Anh ấy lần đầu tiên đến.
Phương Nghĩa Kiệt trả lời.
Vườn Phú Quý? Tống Vũ Hà không khỏi hồi hộp, lần trước cũng tại vườn Phú Quý gặp được Hồ Lôi, suýt chút nữa gây ra rắc rối lớn. Nơi đó, có lẽ anh chàng Hồ Lôi rất quen thuộc. Tống Vũ Hà bèn nói:
- Nếu chưa đặt, hay là đi Đông Phương Hào Uyển đi? Mới mở, nghe nói hương vị cũng tuyệt.
Đông Phương Hào Uyển hơi xa, ở Thành Nam đi, chạy xa một chút, Tống Vũ Hà trong lòng suy nghĩ rất nhiều, còn Phương Nghĩa Kiệt thì không nghĩ nhiều như thế, nói chung đưa bạn đi ăn bữa cơm, không mất mặt quá là được rồi.
Thế là gã để tờ báo xuống, nhìn đồng hồ đeo tay:
- Thế em nhanh lên, chúng ta đi ngay, không thể để khách đợi lâu quá.
Nhà lầu thuộc tòa nhà Thành ủy, Trương Nhất Phàm đang từ trong phòng chuẩn bị đi ra, Đổng Tiểu Phàm buồn bực nói:
- Lại ra ngoài ăn à?
Trương Nhất Phàm cười:
- Nếu không đi cùng nhé? Đều là người nhà.
Đổng Tiểu Phàm lắc đầu, vẻ mặt không vui.
Điện thoại di động kêu, là Hồ Lôi gọi, Trương Nhất Phàm cười cáo lỗi với Tiểu Phú Bà, đi ra cửa:
- Alo, mọi người đang ở đâu?
- Vẫn chưa đặt, anh bảo đi đâu được?
- Tùy các anh, tôi sẽ đến ngay.
- Vậy thì tôi giới thiệu một nơi nhé, Đông Phương Hào Uyển mới mở ở Thành Nam, nghe nói hương vị rất tuyệt, chỉ có điều hơi xa chút.
Hồ Lôi đề nghị nói.
- Thế thì Đông Phương Hào Uyển, các anh đi trước đi, tôi đến sau.
Ngắt điện thoại, Trương Nhất Phàm đi thẳng đến chỗ xe riêng của mình.
Hồ Lôi mấy người rất nhanh, đã sớm đến Đông Phương Hào Uyển đặt phòng riêng. Tần Xuyên và Hồ Lôi đi cùng nhau, Diệp Á Bình đi cùng Liễu Hải, ngồi trên xe Liễu Hải lái chạy đến Đông Phương Hào Uyển.
Nhìn thấy thời gian cũng gần đến, Hồ Lôi nói:
- Các anh chị ngồi trước đi, tôi đi đón anh Phàm.
Diệp Á Bình nghe thấy Hồ Lôi xưng hô với Bí thư Trương như thế, trong lòng ngầm vui mừng, cuối cùng mình cũng có thể bước vào vòng tròn của Bí thư Trương. Có thể trong môi trường cá nhân, dám xưng hô gọi hắn là anh Phàm, ngoại trừ thân tín, bạn bè của hắn, còn có thể có ai nữa?
Hôm nay Bí thư Trương gọi mình đến, chứng tỏ là quan hệ của mình và Bí thư Trương đã tiến thêm một bước, Diệp Á Bình kìm nén sự hưng phấn trong lòng, tán gẫu với Tần Xuyên.
Mà Hồ Lôi đi ra phòng riêng, đến cửa cầu thang gặp ngay ba người. Tống Vũ Hà trong số đó, hai người chào nhau. Sắc mặt Tống Vũ Hà lập tức thay đổi không được tự nhiên, sao lại gặp sát tinh này? Xem ra trong số kiếp của mình, nhất định phải dây dưa với anh chàng này.
Tống Vũ Hà trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, sợ anh chàng Hồ Lôi này lại có cử chỉ gì quá mức, liền ngầm đề phòng. Nhưng trên thế giới có nhiều việc, lại phát triển ở nơi không ngờ tới.
Trong trường hợp đông người Tống Vũ Hà luôn muốn cố gắng tránh xa Hồ Lôi, Hồ Lôi lại mang vẻ mặt tươi cười đáng ghét, đi về phía ba người, càng khủng bố hơn là, gã còn dang hai cánh tay, giống như diều hâu vồ gà vậy, vồ về phía mình.
Tống Vũ Hà sợ đến mặt trắng bệch, hai chân không còn sức lực, toàn thân nhũn ra, suýt chút nữa thì từ cửa cầu thang lăn xuống, không ngờ Hồ Lôi lại gọi to:
- Tiêu Chính Nhật! Sao lại là anh?
Sau đó một vòng ôm, từ bên cạnh Tống Vũ Hà nhào đến, ôm chặt lấy Tiêu Chính Nhật.
Tống Vũ Hà sợ đến nỗi bệnh tim muốn phát ra, một cánh tay trắng nõn ôm lấy ngực, trong lòng bấn loạn như hươu con. Vốn dĩ Hồ Lôi đang chào hỏi Tiêu Chính Nhật, mà khiến mình sợ phát khiếp.
Vừa nãy rõ ràng nhìn thấy anh chàng Hồ Lôi này bổ nhào về phía mình, mà cái vẻ mặt tươi cười đáng ghét, rõ ràng là hướng về mình. Tống Vũ Hà hoài nghi động cơ của gã. Vừa nãy là cố tình hù dọa mình.
Có điều vẫn may, Tống Vũ Hà giận dữ trừng mắt liếc Hồ Lôi một cái:
- Tên thối tha, anh muốn chết!
Tiêu Chính Nhật sửng sốt một chút, đột nhiên phát hiện anh chàng bổ nhào về phía mình là Hồ đại thiếu gia. Hai người sau khi ôm nhau, Tiêu Chính Nhật vỗ vỗ vai của gã:
- Sao anh cũng ở thành phố Song Giang.
Hồ Lôi cười nói:
- Tôi đến để đầu tư. Còn anh?
Gã vốn dĩ không có ý muốn làm quen với Phương Nghĩa Kiệt, Tiêu Chính Nhật lại không thể không giới thiệu:
- Ồ, anh đến đầu tư, vừa hay tôi giới thiệu với anh một chút. Đi, chúng ta đến phòng riêng nói chuyện.
Hồ Lôi nhìn đồng hồ, có lẽ Trương Nhất Phàm phải vài phút nữa mới tới nơi. Gã và Tiêu Chính Nhật tay nắm tay, bốn người đi vào phòng riêng.
- Hồ Lôi, nếu anh muốn đến thành phố Song Giang đầu tư, thì hai vị đại nhân cực kỳ quan trọng này anh không thể không làm quen. Vị này là Chủ tịch thành phố Phương, vị này là phu nhân của anh ấy tiểu thư Tống, chủ nhiệm ủy ban xây dựng.
Tiêu Chính Nhật chỉ hai người giới thiệu.
- Ồ, hân hạnh, hân hạnh, hóa ra là Chủ tịch thành phố Phương, chủ nhiệm Tống, tôi thật là có mắt mà không thấy Thái Sơn, thứ tội, thứ tội, tôi lần đầu đến Song Giang, mọi thứ đều không quen thuộc, đừng để ý.
Hồ Lôi giả vờ thật khéo, mà Phương Nghĩa Kiệt cứ cảm thấy mắt người này quen quen, hình như gặp ở đâu rồi.
Thực ra lúc ở Vườn Phú Quý lần trước, hai người đã từng gặp mặt, chỉ có điều lúc đó tâm tư của Phương Nghĩa Kiệt dồn vào Trương Nhất Phàm, không chú ý đến Hồ Lôi con người này.
Còn Hồ Lôi lại ra sức giả bộ, nhiệt tình bắt tay phu nhân Tử Nghĩa Kiệt, khi hắn và Phương Tử Kiệt bắt tay, nắm cái bỏ ra luôn, còn lúc nắm tay Tống Vũ Hà, lại nhẹ nhàng dùng lực, dường như ngầm ám thị, và trong mắt hắn, có tín hiệu mãnh liệt, tin rằng Tống Vũ Hà có thể hiểu rõ.
Tiêu Chính Nhật nói:
- Chủ tịch thành phố Phương, vị này đúng là tỉnh Tương.
Hồ Lôi lập tức nói tiếp:
- Chủ tịch thành phố Phương, Chính Nhật, tôi có chút việc gấp, hẹn người bạn, đi trước một chút, rồi quay lại ngay, quay lại ngay!
Hồ Lôi mời hai người thuốc, rồi khoát tay mỉm cười đi ra.
Tống Vũ Hà thở phào nhẹ nhõm, tại sao đến đâu cũng gặp sát tinh này, có điều cô ta cũng lưu ý lời nói lúc nãy của Tiêu Chính Nhật, lúc đang giới thiệu Hồ Lôi, để Hồ Lôi đem lời nói chuyển đi, cô ta lưu ý đến chi tiết này, liền hỏi:
- Chủ tịch thành phố Tiêu, vừa nãy vị Hồ tiên sinh này các anh rất thân thiết sao?
Tiêu Chính Nhật nói:
- Là bạn học trước đây, anh ta là con của Hồ Trí Minh.
- Hồ Trí Minh? Có phải là Hồ Trí Minh tiên sinh, người xếp thứ ba trong số những người giàu có nhất tỉnh Tương không?
Tiêu Chính Nhật gật gật đầu:
- Không sai, chính là ông ấy, cụ tiên sinh Hồ Trí Minh, chắc anh quen chứ?
- Có quen, có quen.
Phương Nghĩa Kiệt khó chịu gật gật đầu, chắc chắn là có quen, chỉ có điều, Hồ Trí Minh này không dễ đối phó, có quan hệ rất thân thiết với Trương Hệ, đặc biệt là thế hệ Trương Kính Hiên. Họ dường như là một người vậy.
Mà người ngạc nhiên nhất là Tống Vũ Hà, cô ta tuyệt đối không thể ngờ rằng, sáu năm trước có qua với mình, bây giờ Hồ Lôi lại duy trì quan hệ mờ ám, không ngờ là con của Hồ Trí Minh. Anh chàng đáng chết này, xem ra anh ta đã biết thân phận của mình.
Tống Vũ Hà sắc mặt không được tốt, bây giờ cô ta bắt đầu hoài nghi, Hồ Lôi lúc nãy có phải cố tình hù dọa mình. Anh chàng này, xem ra không trị anh ta không được, Tống Vũ Hà ngầm quyết định, tìm thời gian xử lý anh chàng này.
Khi Trương Nhất Phàm đến Đông Phương Hào Uyển, Hồ Lôi đang đứng đợi ở cửa, nhìn thấy Trương Nhất Phàm xuống xe, gã lập tức ra đón, nhỏ giọng nói:
- Tiêu Chính Nhật đến, đang ăn cơm cùng Phương Nghĩa Kiệt.
- Sao anh ta lại đến Song Giang.
Trương Nhất Phàm vừa đi vừa suy nghĩ, hồi qua Tết còn nghe Hồ Lôi nói, Tiêu Chính Nhật đang làm Chủ tịch thành phố của tỉnh nào cơ mà? Tại sao anh ta lại đi cùng với Phương Nghĩa Kiệt?
Trong phòng riêng ở lầu hai, Hồ Lôi chỉ về phía trước:
- Họ ở phòng đó.
Trương Nhất Phàm cũng mặc kệ họ, hai người đẩy cửa vào, Tần Xuyên và Diệp Á Bình, Liễu Hải mấy người họ đều đứng lên:
- Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm khoát tay:
- Đừng khách sáo, đều ngồi xuống đi.
- Hồ Lôi, hôm nay uống rượu gì?
Hồ Lôi cười nói:
- Tôi biết anh thích uống loại bảo vệ sức khỏe, còn có Tam Đàn, đều ở đây.
Trương Nhất Phàm cũng hiểu được rượu kia mà hắn nói là thuốc gì đó pha chế, có hiệu quả, ít nhất mình uống nhiều lần như thế, mấy cô gái đều phản ứng tuyệt vời, đều nói mình lợi hại hơn trước. Trương Nhất Phàm vẫn cứ tìm nguyên nhân, phải chăng do rượu này tạo thành.
Nếu rượu này thật sự tốt, thế thì phải thường xuyên uống một chút, rượu bảo vệ sức khỏe mà, không hại đối với cơ thể.
Diệp Á Bình hôm nay rất hào hứng, bình thường chẳng uống rượu, đặc biệt là ở ngoài cô ta gần như không uống rượu, hôm nay cũng định bằng bất cứ giá nào, cũng phải mời Bí thư Trương mấy chén.
Hôm nay lúc đi ra, cô ta đã tính toán kỹ, đợi thức ăn mang lên, Trương Nhất Phàm cầm chén, trên bàn gõ hai cái:
- Nào! Mọi người đi trước một, tối nay, chúng ta có thể hết mình.
Hắn nói xong câu này, phát hiện không đúng, Diệp Á Bình là con gái, hắn liền bồi thêm câu:
- Đồng chí Diệp Á Bình là nữ giới, thì tùy ý, có thể uống bao nhiêu thì uống, không ai được phép rót rượu
Khi cùng với người của mình, Trương Nhất Phàm uống rượu thích hết mình. Lại không thích rót rượu, cũng không thích bị người rót. Đó là khi hắn kết hôn, không còn cách nào khác, bị đám Hồ Lôi mấy người họ giúp rót trời đất u ám.
Có điều, lúc bình thường, lại không có ai rót cho hắn, mà đi ăn cơm cùng với hắn, tự nhiên không phải góc độ bình thường, ngoài lãnh đạo to trong tỉnh đến, Trương Nhất Phàm mới có thể chịu hy sinh uống nhiều vài chén, mà Diệp Á Bình hôm nay cũng có chuẩn bị mới đến, tấm lòng sắt cần biểu hiện chút trung thành của mình, chủ động nâng chén:
- Bí thư Trương, rất cám ơn vì hôm nay có thể ngồi uống rượu cùng mọi người, tôi tửu lượng kém, nhưng để cảm ơn ơn đề bạt của Bí thư Trương, tôi xin cung kính cạn trước.
Trương Nhất Phàm thật ra rất thích sự phóng khoáng, thẳng thắn của Diệp Á Bình, nhìn thấy Diệp Á Bình cạn rồi, hắn cũng không khách khí, một ngụm uống hết rượu trong chén. Nhưng Diệp Á Bình lại nâng chén:
- Rượu ngon uống ba chén, đây là lần đầu tiên tôi kính nể người như vậy, cũng là lần đầu tiên tôi khâm phục một người, Bí thư Trương, anh có thể tùy ý, tôi cung kính cạn trước.
Ực, Ực. Diệp Á Bình làm một hơi uống liền ba chén rượu, Hồ Lôi nhìn cô ta chằm chằm như nhìn quái vật vậy. Mẹ ơi, cái này là rượu bảo vệ sức khỏe, ngấm từ từ, đợi lát nữa xem mẹ làm thế nào?
Phụ nữ cuối cùng vẫn là phụ nữ, uống rượu rất dễ lên mặt, mặt của cô ta nhanh chóng ửng đỏ, phụ nữ 40 tuổi, da mặt chăm sóc tốt, vẫn thế trong trắng ửng hồng, nhìn khiến Hồ Lôi có chút phản ứng.
Mặc dù là Trương Nhất Phàm gọi đến, có thể vào được vòng này, tự nhiên cũng không phải người bình thường, Hồ Lôi liền nói đùa:
- Cục trưởng Diệp, rượu này mặc dù tốt, cũng không thể mê rượu, rượu này, rượu này…
Hồ Lôi nhìn cô ta cười:
- Chị uống ra vị chưa?
- Vị gì?
Diệp Á Bình vừa nãy uống như trâu, thật sự chưa thưởng thức kỹ, nghe Hồ Lôi nói như thế, cô ta liền tò mò hỏi câu, thêm cho cô ta một chén:
- Chị uống lại xem!
Diệp Á Bình uống một ngụm:
- Rượu là rượu ngon, chỉ không biết là rượu gì.
Hồ Lôi cười thần bí:
- Đây là rượu nam giới uống có phản ứng, đợi lát nữa chị đem một chút về cho ông xã chị uống xem xem, anh ấy sẽ nói cho chị kết quả.
Diệp Á Bình lập tức hiểu rõ, mặt của cô ta, đột nhiên hồng một mảng.
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn Hồ Lôi một cái:
- Đừng nghe nó nói bừa, chỉ là rượu chưa được đưa ra thị trường thôi.
Hồ Lôi chắc chắn không nói bừa, bây giờ Diệp Á Bình đã cảm giác được có chút không đúng, bởi vì loại rượu này, lần đầu tiên uống, rất dễ nảy sinh phản ứng, thời gian dài thì ngược lại không có cảm giác được, vừa nãy Diệp Á Bình không biết, uống vội. Rượu này đã ngấm, thì ngồi không vững nữa.
Cô ta muốn cái kia!