Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 484: Sự trầm tĩnh của Trương Nhất Phàm!




Cục Công an thành phố đột nhiên nhận được một túi tài liệu. Túi tài liệu này được gửi cho Diệp Á Bình.



Vừa mở ra xem, không ngờ là hai mươi kg bạch phiến. Suốt hơn nửa năm nay vẫn luôn truy tìm tông tích của số bạch phiến đó, thế mà giờ đây nó lạ lù lù xuất hiện trước mặt, bày ra ngay trên bàn làm việc.



Là ai gửi tới vậy?



Diệp Á Bình cho người đi thăm dò.



-Báo cáo Cục trưởng Diệp, đối phương dùng chứng minh thư giả.



Diệp Á Bình ngồi trong văn phòng, cân nhắc hồi lâu, sau đó cầm lấy túi của mình, vội vội vàng vàng đi về hướng văn phòng Thành ủy. Trương Nhất Phàm đang tiếp khách, Diệp Á Bình đợi Trương Nhất Phàm một hồi lâu mới thấy được vị Bí thư trẻ tuổi nhưng sát khí đằng đằng này.



Mấy ngày hôm nay, vẻ mặt của Trương Nhất Phàm rất nghiêm túc, dường như hắn ta đang có một áp lực rất lớn đang đè nặng lên vai vậy. Diệp Á Bình đi vào chào:

-Bí thư Trương! Có tin tốt đây!



Đột nhiên đạt được số bạch phiến này khiến cho Diệp Á Bình vô cùng hưng phấn.



Trương Nhất Phàm ngược lại rất bình tĩnh, đợi cho Triệu Vĩ pha trà xong, hắn mới ngẩng đầu lên hỏi:

-Có chuyện gì vậy? Trông cô có vẻ rất vui mừng.



-Lô thuốc phiện kia đã tìm thấy rồi.

Khuôn mặt Diệp Á Bình lộ rõ ra vẻ tươi cười.



-Ừ, đây là chuyện tốt!

Trương Nhất Phàm gật gật đầu, nhưng cũng không tìm thấy một chút kích động nào trên gương mặt của hắn cả. Hắn nói với Diệp Á Bình:

-Để phá được vụ án này, công của cô rất lớn.



-Không phải như thế đâu, Bí thư Trương.

Nghe thấy lãnh đạo lên tiếng biểu dương bản thân mình, Diệp Á Bình không dám kiêu ngạo, bèn thành thật nói. Không ngờ vẻ mặt của Trương Nhất Phàm vẫn bình tĩnh như cũ, dường như tất cả hắn đã dự liệu trước rồi vậy.



Diệp Á Bình có chút thất vọng, sao cậu không vui vẻ lên một chút chứ?



Một lát sau, mới nghe thấy Trương Nhất Phàm bình tĩnh nói:

-Điều này nói lên một vấn đề, chính là bọn họ đã có sự thỏa hiệp, không hy vọng chúng ta sẽ tiếp tục truy đến cùng nữa, và cũng sợ chúng ta lại tiếp tục cho điều tra, truy xét. Đó là một biểu hiện của sự sợ hãi.



-Cái này...

Diệp Á Bình đang định mở miệng, thì Trương Nhất Phàm khoát khoát tay, ý không cho bà ta nói:

-Cho dù thế nào, chỉ cần lô bạch phiến đó được tìm thấy thì đó cũng vẫn là công lao của Cục Công an các cô. Chuyện này tôi phải báo cáo lên trên. Nhất là cô là Cục trưởng đã vì trị an của thành phố Song Giang, vì sự ổn định và hài hòa xã hội đã bỏ không biết bao nhiêu là công sức. Hẳn là phải đề cao đánh giá, ngợi khen!



Diệp Á Bình đỏ mặt. Lô thuốc phiện đó là do đối phương chủ động giao nộp, nếu như không có những lời nói đầy hào hùng, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán của Bí thư Trương thì có lẽ đối phương cũng sẽ không bao giờ tỏ ra yếu thế như vậy mà tự động giao nộp hàng. Có lẽ bọn chúng chính là sợ quân đội sẽ xuất kích, ra tay hành động, quét sạch tệ nạn ở thành phố Song Giang.



Chiêu rung cây dọa khỉ của Bí thư Trương đích xác đã có tác dụng. Cũng có lẽ những lời mà hắn nói đã truyền cho mọi người một sức mạnh và sự hưng phấn, và cũng đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh đối với các phần tử phạm pháp.



-Lực lượng đội ngũ công an không đủ, cảnh sát vũ trang giúp sức, lực lượng cảnh sát vũ trang không đủ, quân đội sẽ xuất kích! Tôi không tin không thể quét sạch được cơn oai phong tà khí này!



Câu nói này đã biểu thị đầy đủ một Bí thư Thành ủy đầy sự quyết đoán, đầy lòng quyết tâm và sự tự tin!



Cứ thế mà tính ra, thì công lao này phải thuộc về Bí thư Trương mới phải. Thế nhưng hắn ta lại cứ đẩy phần công lao đó sang cho mình và các đồng chí của hệ thống công an. Khi vụ án này được phá, thì chắc chắn sẽ đạt được một khoản thưởng khá lớn. Đến lúc đó, mỗi một đồng chí công an, ai cũng sẽ có phần.



Sự kính trọng của Diệp Á Bình đối với Bí thư Trương lại tăng thêm một bậc.



Trong lòng bà ta đã nghĩ rồi, đợi cho Hội nghị thu hút đầu tư chấm dứt, thì sẽ cấp chỉ tiêu duy nhất của Cục cho Liễu Hải đi học, kiếm lấy một cái văn bằng. Sau khi học xong thì sẽ có thể thăng tiến hơn nữa, như vậy cũng coi như là một sự báo đáp cho Bí thư Trương!



Đợi cho Bí thư Trương nói xong, Diệp Á Bình liền cẩn thận hỏi:

-Thế bước tiếp theo chúng ta phải hành động như thế nào?

Ý của Diệp Á Bình chính là nếu như đối phương đã tỏ rõ yếu thế rồi, thì chúng ta có cần phải dồn đến bước đường cùng, đế mức tao sống mày chết không. Cho dù Chính phủ có thừa năng lực và quyền hạn bức bọn chúng vào con đường tận tuyệt, lần lượt lôi từng tên ra ánh sáng, nhưng trước mắt không phải lúc.



Trương Nhất Phàm suy tư một lúc:

-Cứ từ từ đã, đối với cái án của hai tên đầu sỏ kia thì cứ đem tài liệu của bọn chúng trình lên tòa án, trình lên công tố, chúng ta nhất định phải đưa ra một câu trả lời thích đáng cho xã hội và những người đã chết oan vì bọn chúng.



Trương Nhất Phàm nhìn nhìn đồng hồ:

-Hôm nay là ngày mười sáu, còn một tuần nữa là đến cuộc Hội nghị thu hút đầu tư. Đến lúc đó công tác thu hút đầu tư và đấu thầu sẽ vô cùng bận, các chiến sĩ công an của hệ thống công an các cô phải hết sức đề cao cảnh giác, duy trì ý chí chiến đấu. Còn chuyện của bọn chúng, tất cả cứ đợi sau khi cuộc Hội nghị xong xuôi rồi hãy nói tiếp!



Khi Diệp Á Bình đi, vốn bà ta muốn nói một câu rằng buổi tối liệu có thể cùng nhau ăn bữa cơm, nhưng chợt nhớ đến chuyện của lần trước, bà ta đã bị mất mặt quá rồi, chính vì thế mà bà ta bỏ luôn ý định đó, không dám mở miệng nữa.



Không ngờ khi bà ta đi đến cửa thì Bí thư Trương bỗng gọi giật một câu:

-Cục trưởng Diệp!



Diệp Á Bình bỗng nhiên xoay người, chỉ nghe thấy Bí thư Trương nói một cách thật lòng:

-Cô vất vả rồi!



Nghe thấy câu đó, bỗng nhiên Diệp Á Bình đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch, tự dưng không biết làm gì cả, tay chân thừa thãi. Cảm giác đó giống như cảm giác của cô gái mới lớn được yêu lần đầu vậy, đột nhiên được người yêu hôn trộm, cảm giác đó vừa căng thẳng vừa bối rối.



Trương Nhất Phàm lại không ngờ chỉ vì một câu nói của mình thôi mà cũng khiến cho Diệp Á Bình xấu hổ, kích động đến thế, lại còn xấu hổ nữa chứ. Nếu như người nào mà không biết lại cho rằng mình đang nói những lời tình tứ với bà ta cũng nên.



-Buổi tối cùng nhau đi ăn cơm nhé!

Trương Nhất Phàm lại nói tiếp một câu. Lúc này Diệp Á Bình mới có phản ứng lại, bà ta gật đầu liên tiếp, một tư thế oai hùng hiên ngang, hào khí như nam nhi của Diệp Á Bình lần đầu tiên lại biểu lộ ra một vẻ ngượng ngùng xấu hổ như một cô gái, rồi sau đó vội vội vàng vàng rời khỏi văn phòng của bí thư Trương. Trên đường, bà ta vẫn còn rất phiền não vì thái độ và biểu hiện của mình lúc nãy.




Một người phụ nữ tuổi đã gần đến 40 rồi, không ngờ một chút lão luyện cũng không có, kém xa sự trầm tĩnh, lão luyện của một cậu thanh niên Bí thư trẻ tuổi kém mình những 10 tuổi. Có lúc Diệp Á Bình nghĩ, sự trầm tĩnh, lão luyện của Trương Nhất Phàm có phải được rèn luyện mà nên không?



Không thể tin nổi!



Phương Nghĩa Kiệt hai tay chắp sau lưng, đi đi lại lại trong văn phòng. Gã cũng không thể nào tin nổi với hiện trạng của thành phố Song Giang. Trước đây thành phố Song Giang là một thành phố loạn đến không thể loạn hơn được nữa, cuối cùng đã bị Trương Nhất Phàm chỉnh đốn cho đến nơi đến chốn, trật tự đâu ra đấy. Nhưng mấy ngày gần đây sự việc lớn nhỏ xảy ra cũng không phải ít, tất cả cũng chỉ vì thằng cháu trai khốn kiếp của Dương Lập Thế mà thôi.



Vốn tưởng rằng lần này Trương Nhất Phàm sẽ tiến hành thỏa hiệp. Nếu cứ như vậy sẽ nhất định không thể nào mà thu dọn nổi chiến trường. Nào ai có thể ngờ, hắn chỉ há mồm nói vài câu trên Hội nghị, rung cây dọa khỉ thôi, thế mà cũng trấn áp một cách dễ dàng toàn bộ các phần tử phạm pháp ở đây.



Cao! Đích thật là cao!



Nếu đổi lại là chính mình, chắc chắn là không thể.



Trước khi đến thành phố Song Giang, Phương Nghĩa Kiệt cũng vẫn luôn giữ một thái độ trịch thượng đối với Trương Nhất Phàm, nhưng xem chừng biểu hiện của hắn mấy tháng trở lại đây, gã lập tức phát hiện ra bản thân mình không phải là đối thủ của hắn.



Nếu như chuyện này để cho gã đứng ra thu xếp, dựa vào thế lực của Phương gia, đương nhiên có thể dàn xếp ổn thỏa, nhưng chắc chắn kết cục sẽ không được hoàn mỹ như thế. Đặc biệt là gã có nghe thấy số lô bạch phiến đó đã được truy tìm thấy, gã liền không thể không khâm phục sự cao minh của Trương Nhất Phàm.



Phương Nghĩa Kiệt đương nhiên không biết số lô bạch phiến đó được tìm thấy ra sao, bởi vì toàn bộ sự việc chỉ có Diệp Á Bình và một số tay chân cốt cán của Diệp Á Bình biết mà thôi.



Điều khiến cho Phương Nghĩa Kiệt khâm phục chính là cách dùng người rất giỏi của Trương Nhất Phàm. Hắn dám dùng người, dám dùng một người phụ nữ như Diệp Á Bình, hắn đã biết phát huy ưu thế lớn nhất của bọn họ.



Nguyên tắc dùng người của Phương hệ không chỉ ở tài năng của người ta, mà chính là ở tấm lòng trung thành như nhất của họ. Điều này đương nhiên là tốt, nhưng ở mộ trình độ nhất định nào đó lại hạn chế sự phát triển của bọn họ. Một nhân vật không có năng lực, thì cho dù có trung thành đến mấy thì cũng chỉ là một cỗ máy biết nghe lời, phát triển theo hình thức mà bạn đã lập trình sẵn. Nếu như người đó không được, cũng không thể có tư duy độc đáo của mình được.



Phương Nghĩa Kiệt đang thở dài, liệu có nên đề xuất ý kiến với ông nội một chút, hãy sửa đổi một chút những nguyên tắc không hợp lý. Những phương án dùng người tích lũy từ trước đến nay đã khiến cho sự phát triển của Phương gia dần dần tụt xuống thứ ba rồi. Có lẽ đó chính là nguyên nhân căn bản.




Hiện tại sau khi Phương Nghĩa Kiệt tiến về thành phố Song Giang, không có một động thái nào to lớn đáng kể. Gã đang nghỉ ngơi dưỡng sức, đang nuôi trồng thế lực của chính mình.



Mà Trương Nhất Phàm thì ngược lại, hắn đã làm được một sự phát triển vượt bậc, gã không những không phản đối mà thậm chí còn muốn có sự ủng hộ, giúp đỡ. Dù sao thì sự phát triển của một địa phương, bản thân gã là một Chủ tịch thành phố cũng được nở mày nở mặt. Chuyện tốt như thế này cớ sao phải đi phá quấy chứ?



Nhưng sự viếng thăm tối hôm qua của Dương Lập Thế khiến cho gã không vui chút nào. Dương Lập Thế quyết định lùi về tuyến hai, tự mình chắp tay lùi về phía nhau, Phương Nghĩa Kiệt tuy rằng rất tức giận nhưng gã cũng biết, nếu như không đến bước đường cùng thì chắc chắn Dương Lập Thế không bao giờ cam tâm tình nguyện nhường vị trí của mình cho người khác!



Phỏng chừng thằng cha này đã chột dạ rồi, bị Trương Nhất Phàm rung cho sợ rồi.



Nhưng ngoài sự lựa chọn đó ra thì Dương Lập Thế không còn một sự lựa chọn nào khác.



Trên thực tế, buổi sáng hôm nay đã nhận được tin tức từ Từ Yến rồi, cô ta nói rằng tối hôm qua Dương Lập Thế có tìm đến nhà của mình. Đợi khi mình nói xong rồi, Từ Yến mới phát hiện mình đã lỡ miệng.



Bởi vì trong ánh mắt đó của Bí thư Trương dường như có sự nghi ngờ. Tốt xấu gì thì Dương Lập Thế kia cũng đường đường là một ủy viên thường vụ, đến tìm cô làm cái gì chứ? Chỉ có thể nói, người này chắc chắn có bối cảnh.




Trông thấy ánh mắt của Trương Nhất Phàm, Từ Yến liền thầm kêu: nguy rồi, nguy rồi! Dường như chính bản thân mình đã bị lột trần ra hết trước mặt của Bí thư Trương vậy.



Từ Yến lập tức giải thích, Chủ tịch tỉnh Ân là cậu của mình.



Hóa ra Chủ tịch tỉnh Ân là cậu của cô ta. Trương Nhất Phàm hiểu rồi, nói thế còn được chứ, nếu không Dương Lập Thế kia dựa vào cái gì mà lại mò đến một Từ Yến có thân phận không bằng mình kia chứ.



Cái cô Từ Yến này cũng giấu kỹ thật! Có một hậu thuẫn như vậy, nên cô ta được ngồi ở cái vị trí này, đó là điều không lấy gì làm lạ lắm. Hơn nữa Từ Yến dạo gần đây cũng có dấu hiệu về phe mình, điểm này khiến cho Trương Nhất Phàm cũng khá hài lòng.



Bốn rưỡi chiều, Dương Lập Thế đến rồi. Trương Nhất Phàm cố ý để gã đứng ở bên ngoài đợi hơn một tiếng đồng hồ. Nếu như không hẹn với bọn Diệp Á Bình cùng đi ăn cơm thì có lẽ hắn còn bắt gã đợi thêm nữa.



Dương Lập Thế chắc chắn là đã đi chạy vạy vài chỗ rồi, cuối cùng mới chạy đến cửa của mình. Trương Nhất Phàm cũng không cho gọi người đi pha trà, chỉ ngồi trên ghế, xem Dương Lập Thế muốn nói điều kiện gì với mình.



Sáu giờ đúng, Dương Lập Thế từ trong văn phòng của Bí thư Thành ủy đi ra, thở một hơi thật dài, dường như gã đã nhẹ nhõm đi rất nhiều. Lần nói chuyện này, hoàn toàn đã giải quyết được mọi khúc mắc. Từ nay về sau, bản thân mình sẽ không bao giờ còn lăn lộn vào trong cuộc đua tranh lợi ích này nữa. Kỳ thật, có nhiều lúc, không đếm xỉa đến chưa chắc không phải là chuyện tốt.



Khi Dương Lập Thế đi ra, có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào văn phòng của Bí thư Thành ủy.



Trương Nhất Phàm gọi một cuộc điện thoại cho Tần Xuyên:

-Gọi cả Liễu Hải và Hồ Lôi nữa nhé, buổi tối cùng nhau ăn cơm.

Tần Xuyên cười ngoác miệng, tối nay lại có thể thoải mái rồi. Lão Đại đúng là nhiều tiền thế lớn, thế mà vẫn rất trân trọng những nhân vật cấp dưới của mình như thế!



Anh ta gọi điện thoại cho Lưu Hải:

-Buổi tối anh không về ăn cơm đâu nhé, Bí thư Trương mời cơm rồi.



Lưu Mai mắng anh ta một câu:

-Suốt ngày để cho lão đại mời cơm, có cấp dưới nào giống như anh không? Cũng không biết khi nào thì anh mời Bí thư Trương đến ăn bữa cơm đây.



Tần Xuyên cười giả lả: Được rồi, được rồi!



Thằng ranh Hồ Lôi dạo gần đây vô cùng đắc chí, vì anh ta đã phát hiện ra được một bí mật động trời: Tống Vũ Hà chính là phu nhân của Chủ tịch thành phố, lại là Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng. Trong lần Hội nghị thu hút đầu tư lần này, chắc Tống Vũ Hà không dám phớt lờ mình đâu.



Tuy nhiên, Tống Vũ Hà cũng không tìm đến Hồ Lôi nữa, điều đó khiến cho anh ta rất bực mình. Vì hai người đã ước định, Hồ Lôi không được chủ động đi tìm cô ta, anh ta không có được quyền chủ động đó, mà chỉ có quyền bị động mà thôi.



Không ngờ lại nhận được cuộc điện thoại của Tần Xuyên, trong điện thoại Tần Xuyên có truyền đạt chỉ thị của lãnh đạo: tối nay liên hoan.



Hồ Lôi liền hào hứng đồng ý.