Đại ca xã hội đen của thành phố Song Giang bị bắt, rất nhiều người lo lắng, ngủ không được.
Về chuyện bạch phiến, Cừu Cương tuyệt đối không dám nói cho Lý Tông Hán và Phương Tấn Bằng biết, cứ cho là bạn bè tốt đi, cũng có những bí mật riêng, huống chi bọn họ chỉ là bạn bè trên lợi ích mà thôi.
Cừu Cương trong lòng rất sốt ruột, đứng ngồi không yên.
Gã nghĩ hết mọi cách, cuối cùng mời Hà Kiện đến câu lạc bộ đêm của mình, còn cố ý sắp đặt mỹ nữ nổi tiếng tên Sở Sở tới hầu bàn.
Ở trong phòng riêng, chỉ có ba người, Cừu Cương, Hà Kiện và Sở Sở. Cừu Cương mang một tấm chi phiếu ra đưa tới trước mặt Hà Kiện,
- Đội trưởng Hà, tôi chỉ cầu xin được gặp mặt tụi nó một lần, đây là một trăm ngàn. Tôi lấy nhân cách của mình ra bảo đảm, tuyệt đối không mang lại bất cứ phiền toái nào cho anh nữa đâu.
Một trăm ngàn đồng để gặp một lần, Cừu Cương làm như vậy cũng là không còn cách nào nữa, để tự bảo vệ mình, tiền đối với y mà nói, thật sự cũng không là gì.
Hà Kiện có chút do dự, anh ta cũng không phải là chưa từng bị mê hoặc , được làm Đội trưởng của một Đại đội Hình sự, trước đây Cừu Cương đối với ông ta cũng đã từng làm như vậy. Nói sao đi nữa thì hai người cũng có qua lại với nhau.
Bên cạnh mình là một người con gái rất xinh đẹp và quyến rũ, y thì hết sức phong lưu, đúng là một đôi trai tài gái sắc, đôi tay nhỏ bé trằng nõn nà giống như mỡ dê, ôm lấy thân thể của Hà Kiện một cách gợi tình.
Thông thường đối với một người đàn ông, ai ai cũng đều ảo tưởng có thể được qua đêm với một người con gái như thế, cho dù chỉ là mấy tiếng đồng hồ cũng chấp nhận. Mà cái giá của sự mê hoặc thì không phải Hà Kiện có thể trả nổi.
Hôm nay, Cừu Cương được xem là một ông chủ phóng khoáng, tiền bạc, người đẹp, có bao nhiêu y cũng lấy ra hết.
Đương nhiên Hà Kiện hiểu được ý đồ của y, là một Đội trưởng, y phải lén lút sắp xếp để gặp một người, đúng là vẫn còn một chút năng lực.
Không thể không biết rằng Hà Kiện là một tên cáo già, mặc dù chỉ là một việc nhỏ nhặt, không cần y phải đích thân ra tay, chỉ cần nhấc cái điện thoại lên thì đã có thể giải quyết vần đề, hắn cũng muốn làm ra bộ dạng như đã cố gắng hết sức.
Đối diệnvới tờ chi phiếu một trăm ngàn của Cừu Cương, Hà Kiện hút điếu thuốc,
- Như vậy đi, để tôi suy nghĩ chút xíu.
-Cám ơn Đội trưởng Hà.
Cừu Cương nhìn Sở Sở một lần rồi rời khỏi phòng.
-Đội trưởng Hà, tôi nghe mọi người nói ngài rất khoáng đãng, lại là một người có nghĩa khí, hôm nay mới tận mắt chứng kiến, đúng là như vậy.
Sở Sở quyến rũ đa tình, đem thân hình xinh đẹp của mình uyển chuyển đi tới, tìm nơi nõn nà mềm mại nhất trong thân thể, kề sát vào cánh tay của Hà Kiện.
Một bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương, xuyên qua y phục của Hà Kiện, nhiệt tình phô ra những đường cong quyến rũ không gì sánh bằng của mình.
Ánh mắt Hà Kiện nhìn vào thân hình của Sở Sở, không kìm lòng nổi đưa tay ôm lấy cô ta vào lòng.
Một giờ đêm, Cừu Cương theo Hà Kiện đến Cục công an Thành phố, ngay tại phòng tạm giam, gã nhìn thấy Dương Vinh Phú.
Dương Vinh Phú ngồi ở trong góc, phiêu mắt nhìn Cừu Cương:
- Cuối cùng cậu cũng đã đến!
Cừu Cương ném đếu thuốc đi, nhìn ra ngoài không thấy ai, bèn trầm giọng nói:
- Dương Vinh Phú, hiện tại người duy nhất có thể cứu cậu, chỉ có chính bản thân ngươi. Chỉ cần cậu chết vẫn không nhận tội, đem tất cả mọi tội trạng đổ lên đầu của lão Áp, cậu mới hi vọng được sống sót.
Dương Vinh Phú không nói gì, y bị cảnh sát đánh đập đau khắp cả người, ngồi ở trong đó không động đậy. Rất lâu rồi không được hút thuốc, nhận được điếu thuốc, liền hút một cách thèm thuồng.
Cừu Cương hạ giọng nói,
-Chỉ cần cậu cố gắng chịu đựng, có lẽ tôi có thể duy trì được mạng sống của cậu.
Cừu Cương hút điếu thuốc:
- Không thể trông mong vào chú của cậu rồi, hôm qua đã bị Cục trưởng Diệp đuổi về, suýt chút nữa còn đánh nhau với Liễu Hải.
-Mẹ kiếp, thằng chó chết Liễu Hải, ông đây chỉ cần còn sống để ra ngoài đó, tuyệt đối không tha cho mày!
Ánh mắt của Dương Vinh Phú hằn lên một tia giận dữ tàn ác.
Cừu Cương nói không để lộ âm sắc:
- Hiện tại, việc duy nhất mà cậu có thể làm, chính là phài giữ mồm giữ miệng! Ông lão Áp này có đáng tin không? Để tôi qua đó xem sao, buộc ông ta tự mình gánh hết mọi tội trạng.
Trong ánh mắt của Dương Vinh Phú có chút thương tâm:
-Tôi rất xin lỗi ông, lão Áp!
Dương Vinh Phú có thể ở trong thành phố Song Giang, có địa vị như hôm nay, cũng nhờ có lão Áp ra sức giúp đỡ rất nhiều.
Lão Áp cùng với Dương Vinh Phú lăn lộn với nhau rất lâu rồi, từ lúc Dương Vinh Phú chưa có địa vị như ngày hôm nay, y cũng được coi là bá chủ của một phương. Không ngờ lúc sau đi theo Dương Vinh Phú, hai người quan hệ rất mật thiết.
Không nghĩ đến rốt cuộc bây giờ, lại muốn y gánh tội thay, Dương Vinh Phú cũng không còn cách nào.
Chính vì Cừu Cương biết được quan hệ của bọn họ, cười lạnh nói:
- Cậu và lão Áp chỉ có thể cứu một, cậu suy nghĩ đi rồi quyết định! Chỉ dựa vào vụ án giết người và chuyện tàng trữ vũ khí trái phép đã thừa sức phán tội tử hình cho các cậu rồi.
-Nhớ đó, chuyện về bạch phiến, tuyệt đối không được nói!
Trước lúc đi khỏi, Cừu Cương dặn dò một câu.
Đây mới là điều quan trọng khiến y phải mạo hiểm đến đây, cũng là điều y quan tâm nhất.
Ầm --- cửa sắt đóng lại, Cừu Cương từ phòng giam đi ra, đi đến một gian phòng khác.
Cũng giống như vậy, lão Áp bị nhốt trong một căn phòng âm u, không có ánh sáng. Bỗng nhiên trước mắt có ánh đèn, có người đến. Lão Áp nằm ở trong đó không hề động đậy.
Cừu Cương vẫn như cũ ném điếu thuốc vào,
- Trong này còn ở được là tốt rồi!
Lão Áp mỉm cười,
- Không lâu nữa cũng sẽ đến lượt ngươi thôi, đừng đắc ý!
-Chuyện gì mày cũng khai hết rồi sao?
Cừu Cương rất căng thẳng, nắm lấy cổ áo của lão Áp. Lão Áp cười lạnh nhạt nói:
-Tao cứ nghĩ rằng Cừu Cương là một người đàn ông chân chính, không ngờ cũng sợ chết, ẻo lả!
Lão Áp có chút khinh thường.
Cừu Cương chợt tỉnh táo lại, lão ta chắc chắn đang hù doạ mình, nếu như lão ta đã khai hết, mình còn có thể vào tận đây để thăm tù sao? Chỉ sợ đúng như lời nói của lão Áp, thì mình rất nhanh sẽ vào ở chung với bọn họ thôi.
Y buông lão Áp ra, ngồi xổm xuống chậm rãi nói:
- Chứng cứ rành rành rồi, đây là sự thật không thể chối nữa, ông tính làm sao bây giờ? Chẳng lẽ kéo theo Dương Vinh Phú cùng chết, hay là một mình ông lên đường.
Cừu Cương vỗ vỗ bờ vai của lão ta:
-Mà không, trên đường đi chắc chắn ông sẽ không cô độc đâu, có mấy người anh em đi cùng ông, vài người trong bọn Thố tử, chỉ sợ không còn đường sống để trở ra. Người nhà của ông, tôi sẽ thay ông chăm nom. Nếu thất hứa, trời tru đất diệt!
Cừu Cương đã thề độc.
Lão Áp đột nhiên mỉm cười với ánh mắt sắc lạnh:
- Yên tâm đi, tôi sẽ làm mọi cách để cứu anh Phú, chúng tôi đã làm anh em rất nhiều năm rồi, thành phố Song Giang không thể không có anh ấy. Cái chết của tôi cũng có giá trị đấy, nhất định các anh em sẽ quậy một phen làm cho thành phố Song Giang long trời lở đất. Ha ha …
Đột nhiên Lão Áp cười một trận hả hê, làm cho Cừu Cương một phen hoảng sợ. Y lạnh lùng nói:
- Nói nhỏ tiếng thôi, muốn chết hả!
-Dù gì tôi cũng sắp chết, sợ gì chứ! Nhưng còn cậu, nhất định phải sống cho tốt. Nếu như trở mặt nuốt lời, ông đây có làm ma cũng không tha cho cậu!
Ánh mắt lão Áp hiện lên vệt sáng lạnh băng muốn giết người vậy, đã doạ Cừu Cương một phen hú vía.
Đó là một ánh mắt oán hận vô cùng ác độc, làm người ta run như cầy sấy. Nhân vật lão Áp này, lão ta có tiếng là vô cùng tàn nhẫn.
Cừu Cương cầm điếu thuốc đưa vào miệng của lão Áp, dùng sức vỗ vỗ bờ vai của ông ta:
-Ra đi mát mẻ! Chúng tôi nhất định sẽ đến tiễn ông.
Từ phòng giam đi ra, Cừu Cương mới thở một hơi nhẹ nhõm thật dài.
Chết tiệt, lô hàng kia phải được xử lý ngay lập tức, không thể để trong thành phố Song Giang được nữa!
Hôm sau là ngày chủ nhật, Trương Nhất Phàm vừa mới gặp Emi và Ôn Nhã để cùng đi ăn cơm trưa. Hà Tiêu Tiêu cũng đi theo hắn trở về nhà thăm Tiểu Thiên Vũ. Sau khi vào cửa, hai chị em liền đi vào phòng nói chuyện.
Chủ nhật, Diệp Á Bình cũng không nghỉ ngơi, lại tiếp tục thẩm vấn, không nghĩ đến việc thẩm vấn này, lại vô cùng thuận lợi. Cái gì lão Áp đều khai ra hết, đem tất cả tội danh gánh lên vai của mình.
Đúng là không ngờ việc thẩm vấn diễn ra rất thuận lợi, Diệp Á Bình lập tức đem sự tình báo cho Bí thư Trương biết, Trương Nhất Phàm trầm ngâm suy nghĩ:
- Cục trưởng Diệp, bên trong chắc chắn là có nội tình!
Diệp Á Bình bỗng nhiên rùng mình, cẩn thận suy nghĩ, quả đúng như vậy. Nếu không phải có ai đó âm thầm sai khiến họ, thì khẩu cung của bọn họ sao lại có thể ăn khớp như thế chứ? Hai tên tội phạm, một người đẩy hết một cách sạch sẽ, người còn lại thì ôm toàn bộ sự việc, chắc chắn có bí mật gì đó ở đằng sau.
Có lẽ là phần tử phạm tội, cảm thấy không thể thay đổi cục diện, chỉ có thể lui một bước, để bảo toàn lực lượng. Danh tiếng của Dương Vinh Phú ở thành phố Song Giang rất hiển hách, ai mà không biết, y có làm chuyện nào tốt đâu?
Sau khi gác máy điện thoại, trong lòng Diệp Á Bình có chút bất an, Bí thư Trương nhìn thấy rõ mồn một, đúng điểm mấu chốt, xem ra công việc của mình vẫn chưa đến nơi đến chốn. Thế là, Diệp Á Bình lập tức ra lệnh, gắn máy theo dõi trong phòng thẩm vấn và phòng giam giữ ở Cục công an.
Vừa mới báo cho Bí thư Trương, không ngờ đến Dương Lập Thế đã tới tận cửa, tuy nhiên, thời khắc mà Dương Lập Thế bước vào, thì Diệp Á Bình đã hiểu được rồi.
Dương Lập Thế đã không còn oai phong như trước kia nữa, giọng điệu nói chuyện, rõ ràng khiêm tốn rất nhiều, dường như có vẻ nhượng bộ.
Hiển nhiên, ở chỗ Diệp Á Bình không thể bảo đảm được bất cứ điều gì, một lần nữa Dương Lập Thế tức giận ngút trời rời khỏi. Diệp Á Bình đó, cứ nghĩ rằng có chỗ dựa là Trương Nhất Phàm, không coi mình ra gì. Đúng thật là quá đáng!
Nhưng Diệp Á Bình suy nghĩ một vấn đề, có phải Dương Lập Thế lợi dụng quyền lực trong tay mình, làm tay chân đằng sau, chính vì thế mà hôm nay thẩm vấn mới vừa có kết quả, lập tức y đã tìm tới tận cửa?
Hơn nữa, vì đứa cháu trai của mình, kể từ đó Dương Lập Thế ăn nói khép nép ra mặt, chỉ sợ không đơn giản như thế? Với một đứa cháu xã hội đen, đáng để y làm như vậy sao? Diệp Á Bình có chút hoài nghi.
Chỉ có điều sự tình này không có chứng cớ, đó chỉ là sự phỏng đoán của cô ta thôi.
-Bí thư Trương, vừa rồi…
Diệp Á Bình nghĩ tới nghĩ lui, không biết có nên đem việc này nói cho Trương Nhất Phàm biết không, dù gì cũng có liên quan đến danh dự một người trong Uỷ viên thường vụ.
Trương Nhất Phàm hiểu được việc phỏng đoán của Diệp Á Bình cũng có lý, nhưng chỉ dựa trên suy đoán, chẳng thể làm gì được Dương Lập Thế. Trương Nhất Phàm nghĩ rồi nghĩ,
- Không cần kết luận vội, sự tình của bọn họ, chắc chắn không dừng lại ở đó.
Đó là chuyện tất nhiên, Dương Vinh Phú và lão Áp đã cùng nhau lăn lộn gần hai mươi năm, y mười mấy tuổi đã bắt đầu lưu lạc giang hồ, vậy thì làm sao mà án tử hình lại rơi lên đầu của cả hai tên cùng một lúc được chứ?
Có khả năng tranh giành đến địa vị như ngày hôm nay, Dương Vinh Phú đã làm biết bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí, khẳng định là không ít. Tra, tiếp tục tra!
Vừa rồi sau khi nghe Diệp Á Bình báo cáo, Trương Nhất Phàm cười nhạt, bọn họ nghĩ có thể tuỳ tiện đưa một người ra gánh tội thay, cứ tưởng đã thoát hết tất cả mọi tội lỗi của mình ư. Dù thế nào cũng phải tra ra sự tình trước kia của bọn họ, từng cái một tính sạch, nếu không đi qua cửa hàng hôm nay thì mai làm gì có thôn làng chứ.
Diệp Á Bình hiểu được ý của người chỉ huy, tuy nhiên cô cũng cân nhắc trong lòng, thật sự muốn xúc phạm triệt để Dương Lập Thế sao?
Bởi vì lần này bắt được chính là hai nhân vật quan trọng, những người ở hai phái hắc bạch cũng vô cùng khiếp sợ. Câu nói bừa của lão Áp quả nhiên không sai, những tên lưu manh ẩn náu đã lâu, từng người từng người nhảy ra gây sự.
Có tên công bố, nếu Cục công an không chịu thả người, sẽ đem thuốc nổ tới làm nổ nhà của Diệp Á Bình.
Cũng có tên kiêu ngạo nói, nên tìm vài người, xử lí Diệp Á Bình như thế nào thế nào đó, gần đây người phụ nữ này rất đắc ý ở thành phố Song Giang. Không biết trời cao đất rộng!
Còn có tên nói, kêu Trương Nhất Phàm nên cẩn thận một chút! Đừng có làm chuyện thái quá, nếu không thành phố Song Giang sẽ không được bình yên.
Hai phía hắc bạch ở thành phố Song Giang, trong chốc lát đã phao tin đồn, liên tục không ngừng.
Đám người Tần Xuyên lo lắng thay cho Trương Nhất Phàm, bởi vì Đổng Tiểu Phàm đang mang đứa nhỏ cùng ở đây, còn mẹ của Bí thư Trương cũng thế, chẳng may xảy ra chuyện gì, thì một thuộc hạ cấp dưới như mình, làm sao còn có mặt mũi để gặp người?