Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 481: Dương Lập Thế điên cuồng!




Cục công an thành phố đã bắt được hai con cá lớn, trong xe của bọn chúng, còn thu được hai cây súng phi pháp.



Bằng chứng rành rành!



Diệp Á Bình lập tức báo cáo với Bí thư Thành uỷ, Trương Nhất Phàm liền ra chỉ thị, phải tra hỏi suốt đêm, buộc chúng mở miệng nói ra tung tích của số bạch phiến cùng với toàn bộ vụ án giết người vứt xác.



Bởi hai gã có tên là anh Phú và Lão Áp này, đã lăn lộn trong chốn giang hồ ở thành phố Song Giang này khá lâu, đã có máu mặt, cho nên Sở công an Thành phố lập tức phong toả tin tức và triển khai tra hỏi suốt đêm.



Nhưng cái tin hai tên đầu đảng trong xã hội đen bị bắt, đã nhanh chóng được lan truyền ra trong hai phái Hắc Bạch ở thành phố Song Giang. Hai phái đều bị tin này khiến cho khiếp sợ.



Sự sa lưới của hai tên này, đã giúp cho Liễu Hải bắt được một gã tên là Thố tử ở vườn Phú Quý, thông qua lời khai của tên này mới biết được anh Phú và Lão Áp mới là chủ mưu chính trong toàn bộ chuyện này.



Thố tử chỉ là một trong những thành viên nòng cốt trong đám bọn chúng, cũng đã tham gia vào toàn bộ quá trình của vụ án giết người vứt xác.



Vốn dĩ anh Phú muốn đưa gã đi cùng, không ngờ tên nhãi này lại chơi thân với một cô gái hầu rượu ở nhà hàng, mà cô gái hầu rượu này ngặt nỗi lại nghiện hít bạch phiến.



Một chuỗi các phản ứng dây chuyền, đã làm cho toàn bộ tình tiết của vụ án tiến triển một cách nhanh chóng, cảnh sát chỉ cần đẩy mạnh điều tra thì sẽ nhanh chóng tìm ra kẻ đứng sau hai tên anh Phú và Lão Áp.



Tin chắc rằng có rất nhiều cán bộ của Sở công an cảnh sát, đều đã nghe nói qua nhân vật tên là anh Phú này. Cừu Cương có thể xen lẫn giữa hai phe công an và xã hội đen tại thành phố Song Giang, có mối quan hệ cực lớn đối với nhân vật tên là anh Phú này.



Tình hình chung hiện giờ là, có thể giải quyết sự việc theo con đường chân chính, Cừu Cương sẽ đi theo con đường chính. Còn giải quyết sự việc theo con đường chân chính không xong, gã sẽ tìm anh Phú. Xét theo một phương diện nào đó, anh Phú vẫn là người nắm trùm đám tội phạm xã hội đen ở thành phố Song Giang.



Mà ngay thời điểm này, trong gia đình của một người nào khác cũng không được yên ổn.



Hiện giờ Dương Lập Thế đang ở nhà xem ti vi, đang bàn luận cùng con mình về tình hình chính trị gần đây của thành phố Song Giang, không ngờ bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.



Bang bang bang bang – Bang bang bang bang –

-Ai vậy?

Dương Lập Thế rất là tức giận, không ngờ lại có kiểu gõ cửa như thế, đúng là không lịch sự chút nào.



Gần đây Dương Lập Thế đang thất thế trong hội nghị Thường Vụ do đó tính tình cũng khá nóng nảy, lần trước Phó Chủ tịch tỉnh Ân đã đến, nhưng cũng không thay đổi được tình hình hiện giờ của ông ta.

Bối cảnh của Chủ tịch tỉnh Ân khác xa so với Trương Nhất Phàm, người ta làm sao mà nghe lời ông ta chứ?



Nghe thấy có người gõ cửa như vậy, Dương Lập Thế bực bội chạy tới,

- Gõ gõ gõ – có người chết hả?



Cửa mở ra rồi, anh của Dương Lập Thế bay vào như gió, đột nhiên quỳ xuống đất,

- Lập Thế ơi, em nhất định phải giúp anh cầu xin anh Phú, anh chỉ có một đứa con trai, em là chú ruột của nó, nhất định phải nghĩ cách để giúp nó.



Dương Lập Thế bị anh trai gây náo động một phen, lập tức đơ người.



- Chuyện gì xảy ra vậy? Đứng lên trước đi rồi nói.



Anh của Dương Lập Thế là một người nông dân, vốn không có đi học, anh ta đã sinh một đứa con trai có dáng vóc cao to lực lưỡng, từ nhỏ nó đã thích gây rối đánh nhau, chưa tốt nghiệp tiểu học thì đã bỏ học ở nhà rồi.



Trước mắt đã đến tuổi phải lấy vợ sinh con rồi, vậy mà vẫn lang thang đầu đường xó chợ, vốn dĩ Dương Lập Thế đã giúp nó tìm được một công việc, nhưng thằng nhóc này chỉ vì một chuyện nhỏ, không ngờ lại đánh cho lãnh đạo của đơn vị đó bị thương. Gãy mất ba cái xương sườn, làm hại người ta phải nghỉ ngơi dưỡng thương hết hai tháng trời.



Kể từ đó, thằng khốn này lại chạy long nhong trong thành phố Song Giang, làm quen với những tên lưu manh trong giới xã hội đen. Vài năm gần đây, tên nhóc này cũng làm không tồi, một mình xưng bá ở thành phố Song Giang này. Bất kể là sòng bạc, phòng gội đầu, karaoke, hộp đêm, nhà trọ, khách sạn nào đều có phần của nó.



Danh hiệu anh Phú đây, được biết đến trong sáu bảy năm gần đây thôi. Trước kia những người ngang tầm với y , không phải bị cảnh sát xử lý, thì chính là bị gã đuổi ra khỏi phạm vi của thành phố Song Giang.



Bởi vậy, Dương Vinh Phú cũng được coi như là một người nắm trùm ở thành phố Song Giang, không ngờ lần này lại lọt vào tay của Cục công an, bị người ta bắt quả tang. Ít nhất thì khẩu súng trong tay của y, cũng đủ để y lãnh án, ngồi mấy năm tù.



Vả lại trên tay của y còn có vài án mạng, ngay cả vụ án giết người vứt xác ở thôn Cao Bằng mà Bí thư Trương quan tâm nhất, không ngờ cũng là kiệt tác của y. Mặc dù cái chết của Thu Văn Chương, không phải do chính tay y tạo nên, nhưng là do y đứng đằng sau sai khiến, hơn nữa lại còn dính vào bạch phiến.




Anh của Dương Lập Thế là một người nông dân hiền lành nhút nhát, thì cho dù Dương Lập Thế có là một tay che trời, thì gã cũng không thể đưa một người mù chữ lên nắm quyền được, không có một chút văn hoá nào thì cho dù được làm bảo vệ cũng xem như uổng phí.



Trên thực tế, Dương Lập Thế ngoại trừ đưa mấy đồng tiền cho anh trai của gã ra thì rất ít khi về nhà. Và gã cũng không thích ông ấy đến thành thị tìm gã. Bởi vì ông ấy là một người nhà quê lỡ bị người nào nhìn thấy, gã đúng là rất mất mặt.



Không ngờ đến hôm nay ông ấy tìm đến tận cửa, lại vì đứa cháu trai không ra gì. Dương Lập Thế trừng mắt nhìn:

- Mau đứng lên, đừng đứng ở trước cửa làm mất mặt xấu hổ.



Trước đến giờ Dương Lập Quốc rất sợ em trai mình, bởi vì gã làm quan còn mình chỉ là một người nông dân. Bình thường vì sợ bị em trai, em dâu xem thường nên cũng không dám tìm đến. Nhưng hôm nay thật sự bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể mặt dày mày dạn tìm tới tận nhà.



Thời điểm mà Dương Vinh Phú bị bắt, có một thuộc hạ lập tức chạy đến nhà y đem tin tức này nói cho Dương Lập Quốc biết.



Dương Lập Thế với bộ mặt khó chịu đứng ở trong phòng khách, nhìn đôi giày giải phóng rách đang được đi ở dưới chân của anh gã, một bên ống quần quấn lên cao, trong lòng càng thêm tức giận vô cớ. Thằng nhà quê!



Dương Vinh Phú rơi vào tay của Diệp Á Bình, nếu y biết điều, cái gì cũng không thừa nhận, nói không chừng còn có khả năng chuyển biến tốt, còn y không cầm cự nổi, đem sự việc nói hết ra, chỉ sợ thần tiên cũng không cứu được.



Dương Lập Thế không biết rốt cuộc cháu của gã phạm vào tội gì, nhưng gã suy đoán rằng chắc chắn là một số chuyện trái pháp luật nào đó. Từ sau khi Trương Nhất Phàm đến đây, sự đột kích đối với các băng nhóm tội phạm ngày càng gắt gao hơn.



Hiện tại không còn là thời đại của Lưu Bá Lâm nữa, mà là thời đại của Diệp Á Bình, Trương Nhất Phàm. Thời điểm Trương Nhất Phàm mới đến, oanh oanh liệt liệt chỉnh đốn phong trào, khiến cho trong lòng ai ai cũng hoảng sợ. Các băng nhóm tội phạm lớn lớn nhỏ nhỏ, tất cả đều bị đập tan, nơi hỗn loạn như nhà ga xe lửa, cũng được khắc phục lại một cách có trật tự.



Mà một người lăn lộn như Dương Vinh Phú, không ngờ không biết được tin tức, lại diễu võ dương oai ngay tại thành phố Song Giang. Trước đây thời điểm gã mới vào nghề, ít nhiều cũng đã gầy dựng tên tuổi cho bản thân, Dương Lập Thế còn nhớ rất rõ, đã từng đích thân gọi điện thoại cho thuộc cấp để phái người bảo lãnh mấy lần ở Sở công an.



Không ngờ thằng ranh ấy lại lợi dụng tên tuổi của bản thân, để lăn lộn ở bên ngoài.



Sự việc ngày hôm nay, nếu như gặp phải Lưu Bá Lâm, có lẽ ông ta còn sẽ còn nể cái mặt dày của mình ba phần, nhưng hiện tại ở Cục công an, Diệp Á Bình là người lo liệu mọi chuyện, căn bản gã không thể mở miệng dù chỉ nửa câu.



Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của anh trai y, Dương Lập Thế liền gọi điện thoại đến Cục công an, hỏi một người cùng phe với mình là Phó cục trưởng, về tình hình của vụ án tối nay.




Đối phương đem tình hình mà mình biết được, báo cáo lại với Bí thư Đảng uỷ Công an. Dương Lập Thế ngay tức khắc hít một hơi thật sâu. Mẹ kiếp, thằng chó này điên thật rồi, ngoại trừ tàng trữ súng ống, còn đề cập đến vụ án giết người ném xác, bạch phiến. Mà động cơ giết người, chính là trước đến giờ đám người ở Cục công an vẫn không thể tìm được số bạch phiến đó.



Đó không phải là một số lượng nhỏ, hai mươi mấy kilo gam bạch phiến, bất luận lọt vào tay ai, chết một vạn lần cũng không đủ. Dương Lập Thế gác điện thoại, liền vội vã rời khỏi nhà.



Đi tới Cục công an, đám người Hà Kiện và Liễu Hải, đang thẩm vấn suốt đêm.



Tên Lão Áp này rất kín miệng, nhân viên thẩm vấn lợi dụng chiến thuật kiệt sức, để y nhịn đói hai ngày, thế mà một câu y cũng không thốt ra. Còn Dương Vinh Phú cũng thế, rất ngoan cố, đánh chết cũng không chịu khai.



Liễu Hải đứng dậy đi ra ngoài hút điếu thuốc, đúng lúc chạm mặt với một tên cảnh sát đi cùng Dương Lập Thế:

-Bí thư Dương!

Liễu Hải kêu gã một tiếng, Dương Lập Thế kêu cũng không kêu một tiếng, còn vênh váo hung hăng nói:

- Tôi muốn gặp Dương Vinh Phú.



Liễu Hải có chút bực bội, sớm đẽ nghe nói Bí thư Đảng uỷ Công an này, thích cậy quyền thế mà lên mặt. Mình đã lên tiếng chào hỏi ông ta không thèm đáp lại thì thôi, thế mà lúc hỏi cũng có thái độ hống hách như thế.



Dương Vinh Phú có quan hệ gì với ông ta? Mà khiến cho ông ta phải đích thân đến Cục công an để gặp. Liễu Hải nhìn ông ta với ánh mắt dò xét, không ngờ Dương Lập Thế rất vênh váo nói:

- Lời nói của tôi cậu không nghe thấy sao? Dương Vinh Phú ở đâu?



- Xin lỗi, tội phạm đang trong thời gian điều tra thẩm vấn, bất cứ người nào cũng không thể gặp.



-Tôi lấy thân phận là Bí thư Đảng uỷ Công an cũng không thể sao?

Dương Lập Thế khí thế khắp người, với giọng điệu giận dữ.



Liễu Hải cũng tức giận nói:

- Không có Cục trưởng Diệp đích thân phê duyệt, bất cứ người nào cũng không thể.




Hô ---

-Cậu nghĩ làm sao mà dám ở trước mặt ông đây nói như thế.

Dương Lập Thế nổi giận đùng đùng, một cái tát bay qua. Liễu Hải không tránh cũng không né, giơ tay lên đỡ lấy. Dương Lập Thế giống như đập vào sắt thép vậy, đau đến nỗi chỉ còn biết nhe răng nhếch miệng thôi.



-Cậu định làm phản hả___

Dương Lập Thế một phen giận dữ, chỉ vào Liễu Hải lạnh lùng nói:

- Cậu được lắm, cậu … cậu … Cậu tên là gì!



-Liễu Hải!

Liễu Hải thản nhiên đáp trả.



-Được, Được, Được! Tôi sẽ gọi điện thoại cho Diệp Á Bình.

Dương Lập Thế tức giận đến rùng mình, chỉ tay vào Liễu Hải nói.




-Diệp Á Bình, cô lập tức qua đây cho tôi, hôm nay tôi đích thực là muốn coi cô quản giáo thuộc hạ của mình như thế nào. Quả là coi trời bằng vung!

Dương Lập Thế sát khí bừng bừng rồi gác điện thoại.



Thực ra, Diệp Á Bình đang dự Hội nghị cùng với Bí thư Trương ở trên lầu, còn có Uỷ viên của Cục công an và mấy vị Phó cục trưởng thảo luận vụ án. Cô giơ giơ tay lên,

- Bí thư Dương đến đó.



-Dương Lập Thế? Ông ta đến để làm chi?

Trương Nhất Phàm thấy khó hiểu bèn hỏi.



-Tên đầu sỏ tên là Dương Vinh Phú, chính là cháu trai của y đó.

Một vị Phó cục trưởng ngồi cạnh bên nói.



- Cô đi thế nào!



Nghe Bí thư Trương nói thế, Diệp Á Bình vội vội vàng vàng chạy xuống lầu.



Dương Lập Thế đang nổi cơn thịnh nộ ở đó, tức giận dữ dội chỉ vào Liễu Hải mắng, Diệp Á Bình đi tới,

- Bí thư Dương, chuyện gì mà làm cho ông giận dữ như vậy.



-Diệp Á Bình, tôi mặc kệ người này là ai? Cô lập tức kêu hắn cút đi! Vĩnh viễn đừng xuất hiện ở thành phố Song Giang này nữa.

Dương Lập Thế giận dữ ngút trời.



Diệp Á Bình nhìn Liễu Hải,

- Sao lại ra thế này?



Liễu Hải nghiêm túc nói:

- Ông ta muốn gặp phạm nhân, bị tôi từ chối, vì thế ông ta nổi giận đánh người.



Diệp Á Bình hiểu mọi chuyện rồi, xoay người lại nói với Dương Lập Thế:

- Thật không phải, Bí thư Dương, phạm nhân đang trong lúc thẩm vấn, không thể gặp bất cứ người nào.



-Ầm ---

Dương Lập Thế đá mạnh một cái về phía cửa,

- Các người phản rồi hả, ai đặt ra mấy cái quy định này, đừng quên tôi mới là Bí thư Đảng uỷ Công an! Ai cho các người có quyền lớn như vậy?



-Tôi ---

Trương Nhất Phàm từ trên cầu thang đi xuống, cất tiếng trả lời.