110 nhận được báo án, ở công viên phát hiện khối thi thể vô danh.
Đại đội hình sự của Cục Công an lập tức xuất phát, ba bốn chiếc xe cảnh sát hú còi đi về phía công viên.
Hà Kiện mang theo mười mấy cảnh sát, nhanh chóng đuổi tới nơi địa điểm xảy ra, cản thận hỏi mấy cô gái phát hiện ra thi thể. Liễu Hải lúc này cũng nhận được điện thoại của Bạch Khẩn, vội tới nơi xảy ra chuyện, thấy vài cảnh sát đang ghi chép, anh ta bèn đi qua.
- Bạch Khẩn!
Nữ cảnh sát đang ghi chép nhìn thấy Liễu Hải, lập tức buông vở:
- Đội trưởng Liễu!
Liễu Hải khoát tay.
- Mọi người cứ làm việc đi, đây là bạn gái tôi, họ cũng là bạn tôi.
Bạn gái của đội trưởng Liễu, vài cảnh sát đang ghi chép liếc Bạch Khẩn một cái, lại nhìn mấy cô gái, thái độ càng thêm ôn hòa.
Hà Kiện thấy Liễu Hải tới, liền có chút không hài lòng, dù sao cũng không phải là phạm vi nhiệm vụ của anh ta, quản lí tốt tình hình trật tự, làm gì mà đến đây nhúng tay vào việc của người ta? Đối với sự xuất hiện của Liễu Hải, trong lòng có chút phản cảm, ai bảo thế của Liễu Hải quá mạnh. Cái lần truy đuổi kẻ buôn bán ma túy, biểu hiện quá đột nhiên. Khiến đội hình sự của anh ta mất mặt một thời gian dài.
Tuy nhiên, Liễu Hải nghe Trương Nhất Phàm nói, nếu một người không có tấm lòng bao dung, thì kẻ đó sẽ khó làm nên đại sự. Anh ta cũng lười không so đo với Hà Kiện. Hơn nữa, Bạch Khẩn là bạn gái của hắn ta, chính mình đến đón bạn gái có gì không đúng.
Liễu Hải cũng không đi tới, mà đứng đợi ở chỗ mấy người cảnh sát lấy khẩu cung.
Hà Kiện đi tới.
- Mọi người lấy xong khẩu cung chưa? Lấy xong rồi thì đưa mấy cô gái này về hỗ trợ điều tra.
Gã ta nói lời này, căn bản không để ý đến Liễu Hải.
Nữ cảnh sát gập vở đứng lên.
- Đội trưởng Hà, các cô này là bạn của Đội trưởng Liễu. Đều mang về hỗ trợ điều tra sao?
Hà Kiện lúc này mới nhìn Liễu Hải.
- Đội trưởng Liễu, hóa ra anh cũng ở đây à?
Liễu Hải đứng lên:
- Nếu khẩu cung lấy xong rồi, sẽ không gây trở ngại mọi người tra án, chúng ta đi.
Liễu Hải kéo tay Bạch Khẩn, mấy người liền rời khỏi cánh rừng.
- Cậu___
Hà Kiện tức giận, nhìn Liễu Hải đưa người bước đi không thèm quay đầu lại, bực mình ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân giẫm tắt đi.
Đám người Liễu Hải ra khỏi công viên, người đầu tiên phát hiện ra thi thể người đàn ông là Cù Tĩnh, đến bây giờ vẫn còn chưa hoàn hồn, tâm can cứ nhảy lung tung lên.
Cô lấy tay không ngừng vỗ vỗ ngực.
- Dọa tôi chết mất, sợ chết mất!
Liễu Hải khẽ cười nói:
- Không nghiêm trọng như vậy đâu, người chết có gì mà phải sợ. Trước kia khi bọn anh huấn luyện, còn cố tình cho bọn anh nằm ngủ giữa đống người chết kia.
- A ….
Nghe nói như thế, Cù Tĩnh lại hét ầm lên.
- Bạch Khẩn, bạn trai cậu là đồ xấu xa, còn dọa bọn em.
- Đúng thế, đúng thế, Bạch Khẩn, chấp hành gia pháp.
Tô Thiện phụ vào.
Trong bốn cô gái, Bạch Khẩn to gan hơn một chút, dù sao cô cũng luyện qua võ. Thân thủ cũng không tồi, theolời nói của cô, người sống còn không sợ, sao sợ một người chết?
Ra khỏi cửa công viên, Liễu Hải nói:
- Đi thôi, hôm nay tôi mời, chúng ta cùng đi ăn cơm.
Mấy cô gái lúc này mới như trút được gánh nặng tiến vào trong xe.
Đang họp Diệp Á Bình nhận được điện thoại.
- Báo có Cục trưởng Diệp, ở phía tây khu rừng rậm giao với công viên phát hiện một thi thể đàn ông. Trước mắt thân phận chưa được xác minh.
Diệp Á Bình trong lòng một trận xúc động mạnh, phát hiện một thi thể đàn ông vô danh ư? Cô lập tức cầm điện thoại đi ra:
- Nói cụ thể một chút, nguyên nhân cái chết.
Hà Kiện báo cáo:
- Nạn nhân trên người vẫn còn buộc dây thừng, hoàn toàn thay đổi, cổ họng có vết dao cắt, trên người cũng có những vết thương nặng nhẹ không giống nhau. Trước mắt pháp y đang kiểm nghiệm, nguyên nhân cái chết vẫn chưa rõ.
- Được! Về cục buổi chiều hai giờ rưỡi họp.
Diệp Á Bình trong lòng càng bất an, phía rừng rậm phát hiện thi thể đàn ông vô danh, có thể liên quan đến Thu Văn Chương mất tích đã lâu? Nhiều ngày như vậy, vẫn chưa tìm được Thu Văn Chương.
Diệp Á Bình họp xong, vội vàng chạy về cục. Bởi vì người chết đã quá lâu, thi thể rữa ra từng mảnh tanh tưởi, ghê tởm hơn là mũi của nạn nhân bị cắt rời, hơn nữa khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, không nhận ra thân phận thực sự.
Tất cả chỉ có chờ kết quả của pháp y mới có thể định luận được. Diệp Á Bình trong lòng suy nghĩ, việc này phải báo cáo với Bí thư Trương, nhưng kết quả vẫn chưa có, vẫn phải đợi thôi!
Buổi chiều hai rưỡi, Liễu Hải đang bên cạnh người yêu, không ngờ trên cục có điện thoại triệu tập về. Liễu Hải liền đoán được khẳng định là chuyện buổi sáng nay, vì thế anh ta hẹn Bạch Khẩn tối cùng đi ăn cơm, hát hò.
Trong phòng hội nghị của Cục Công an, không khí vô cùng căng thẳng. Diệp Á Bình tự mình chủ trì cuộc họp, bên kia pháp y mang kết quả tới. Nhìn kết quả phân tích, Diệp Á Bình lập tức từ máy tính điều tra kết quả những người có liên quan tới tin tức này.
Kết quả Thu Văn Chương quả nhiên nằm trong phạm vi, Diệp Á Bình trong lòng có chút căng thẳng.
Mọi người mở một cuộc nghiên cứu và thảo luận, chủ yếu nhằm điều tra thân phận của nạn nhân. Diệp Á Bình biết Hà Kiện không bằng được Liễu Hải ở phương diện này, liền gọi Liễu Hải cũng tham dự cuộc họp. Hai người đưa một tổ triển khai sắp xếp điều tra thân phận.
Thu Văn Chương vẫn nằm trong danh sách những người mất tích, người này rốt cuộc có phải là Thu Văn Chương hay không? Tên tội phạm giảo hoạt đó, hủy đi dung mạo của người chết, chính là muốn đánh lạc hướng công an, khiến cho việc phá án càng thêm khó khăn.
Bởi vì nạn nhân khi còn sống đã bị người ta lột hết quần áo, bởi vậy, cảnh sát không tìm ra bất cứ thứ gì chứng minh thân phận của hắn.
Diệp Á Bình vẫn gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm báo cáo việc này. Trương Nhất Phàm nghe được tin tức này, liền có dự cảm xấu. Hắn nghe nói, nạn nhân trên mông còn có một cái bớt màu xanh, to bằng đồng tiền, hình quả trứng.
Sau khi cúp điện thoại, hắn bèn hỏi cô bé Thu Phi Tuyết đang đùa nghịch với cậu bé:
- Tiểu Tuyết. Trên người ba cô có ký hiệu gì không? Ví dụ như cái bớt chẳng hạn?
Thu Phi Tuyết lắc đầu.
- Tôi không biết ạ.
Cô còn không có phản ứng, cũng không suy nghĩ chuyện này. Hơn nữa Thu Văn Chương mất tích cũng không phải một hai lần, trước kia thua tiền, vì trốn nợ liền chơi trò mất tích.
Không lấy được manh mối gì có giá trị từ chỗ Thu Phi Tuyết, tạm thời cũng không muốn kinh động tới cô bé. Thật ra đáp án của Thu Phi Tuyết đã sớm dự liệu được, con gái sao có thể biết ở mông ba mình có cái bớt chứ?
Không ngờ may mắn không tới, hắn đành phải chỉ thị cho Diệp Á Bình, mau chóng tìm được vợ trước của hắn là Yến Yến, xem cô ta có phát hiện ra manh mối gì hay không.
Lúc này, Liễu Hải mang theo người đã tới nhà Thu Văn Chương, phát hiện trong phòng hỗn loạn, tầng trên tầng dưới một đống hỗn độn. Liễu Hải trong trong lòng buồn bực, nơi này mặc dù bị nhét vào công trình quy hoạch thứ hai, nhưng trước mắt còn chưa giải phóng mặt bằng.
Thu Văn Chương có cần vội vã chuyển nhà như thế không? Cứ coi là chuyển nhà, ông ta cũng không cần giống như quỷ Nhật Bản đột nhập vào vậy chứ. Đột nhiên, Liễu Hải phát hiện trong góc tường, có một chút bột phấn trắng.
Anh ta lập tức gọi người lại đây, thu thập bột trắng này đem về cục xét nghiệm.
Hà Kiện mang theo người tới chỗ ở của Lư Khoái Phi, tìm được vợ trước của Thu Văn Chương là Yến Yến. Liễu Hải mang theo người từ nhà Thu Văn Chương trở về. Bên này bèn lập tức đem bột màu trắng đi xét nghiệm, bên kia thì đưa Yến Yến đi xác nhận thi thể.
Yến Yến đi vào nhà xác, một cảnh sát vạch tấm khăn màu trắng cho Yến Yến đi qua, ngay lập tức một mùi tanh tưởi xộc vào mũi khiến bà ta phải bịt mũi chạy ra.
- Ọe…
Cô ngồi xổm trên mặt đất, liên tục nôn mửa. Lại vào nhà xác, cô nhận đi nhận lại, rầu rũ gật đầu. Bởi vì thi thể đã bị biến dạng nghiêm trọng, phù thũng, hơn nữa hung thủ có ác ý hủy hoại dung nhan, Yến Yến cũng không dám khẳng định quá mức. Cô chỉ có cảm giác hơi giống, rốt cuộc có phải là Thu Văn Chương hay không còn rất khó nói.
Về phần cái bớt, dường như trên người Thu Văn Chương cũng có, cô cũng không nhớ rõ lắm. Người phụ nữ đáng thương này, không ngờ quên cả vết đặc thù trên người chồng đã cùng mình chung sống mười mấy năm.
Một nữ cảnh sát hỏi cô.
- Cô và chồng sinh sống nhiều năm như vậy, có nhớ trên người chồng có đặc điểm gì không?
Yến Yến trả lời, bọn họ mỗi lần quan hệ nam nữ đều là tắt đèn làm. Cho dù là có vài lần không tắt đèn, Thu Văn Chương cũng không cởi hết quần áo ra, mình cũng không nhìn rõ có cái ký hiệu nào hay không.
Nữ cảnh sát không phán xét nữa, nhìn bà ta bằng một ánh mắt khinh bỉ.
Vô sỉ!
Hai mươi bốn giờ sau, theo tiêu bản lấy ra từ nạn nhân. Kết quả xét nghiệm DNA cho thấy, nạn nhân chính là Thu Văn Chương.
Nghe được tin tức này, Trương Nhất Phàm có chút đau đầu. Cũng không biết chuyện này phải nói với Thu Phi Tuyết thế nào. Cô bé này không ngờ phải chịu đựng nhiều chuyện dầy vò như vậy. Chuyện này đối với cô bé mà nói là một đả kích quá lớn.
Cục Công an lại tổ chức họp thâu đêm, nhằm điều tra vào nguyên nhân cái chết của Thu Văn Chương.
Còn thứ bột màu trắng mà Liễu Hải mang từ nhà Thu Bài Phong về, kết quả cho thấy, đúng là heroin. Tất cả, đúng như đoán định của Liễu Hải, hắn liền đem ý nghĩ của mình báo cáo cho cục trưởng.
Nguyên nhân cái chết của Thu Văn Chương, khả năng liên quan tới sự thất bại của những kẻ buôn bán bạch phiến mấy năm về trước. Năm trước, phá án và bắt giam, Cục Công an vẫn chưa tìm được nguồn hàng của bọn chúng. Liễu Hải bèn bạo gan đoán rằng, rất có khả năng thuốc phiện được bọn chúng giấu ở nhà Thu Văn Chương, hoặc là Thu Văn Chương tìm ra mới dẫn tới họa sát thân.
Giả thiết này nhận được sự đồng tình của Diệp Á Bình, nếu không bằng cách đối nhân xử thế của Thu Văn Chương, cho dù ông ta yêu đánh bạc, mượn vay nặng lãi, đối phương cũng không có khả năng giết người tàn nhẫn như thế.
Vụ án dường như đã sáng tỏ, nhưng nguồn thuốc phiện kia lại đi đâu rồi? Sát hại Thu Văn Chương là những kẻ nào?
Liễu Hải nói:
- Cái này phải bắt đầu điều tra từ nơi mà Thu Văn Chương thích đến, có lẽ có thể có kết quả từ đây. Thú vui lớn nhất của Thu Văn Chương là uống rượu và đánh bạc. Muốn tìm nơi Thu Văn Chương thường xuyên đến thì phải tới những song bạc ngầm, thật sự cũng có chút khó khăn.
Bởi vì vụ án của Thu Văn Chương, Trương Nhất Phàm không đi đàm phán các dự án đầu tư của Tập đoàn Hoa Long và Emi.
Toàn bộ buổi sáng, Trương Nhất Phàm đều ở Cục Công an họp báo, hắn ra chỉ thị cho toàn Cục Công an và tất cả cảnh sát, không tiếc gì hết, tất cả mau chóng phá án. Tuyệt đối không được để thuốc phiện chảy vào thị trường.
Theo tư liệu tỉnh Quảng cung cấp, năm trước những kẻ bị tiêu diệt trong vụ buôn bán ma túy, ít nhất mang theo hai mươi kg tiến vào thành phố Song Giang. Số lượng khổng lồ như vậy, thật sự trong lịch sử thành phố Song Giang chưa từng thấy.
Gần mấy tháng qua, Cục Công an vẫn không từ bỏ việc tìm tòi thuốc phiện, không ngờ mấy tháng sau, đống thuốc phiện này lại liên lụy tới án mạng này.
Yến Yến trở lại biệt thự nhỏ của Lư Khoái Phi, sợ tới mức cả người nhũn ra, đặt mông ngồi phịch xuống đất. Thu Văn Chương bị bọn chúng giết chết!
Mấy ngày hôm trước khi ở cùng Phương Tấn Bằng, trong lúc vô ý nghe được Cừu Cương và một người nữa nói chuyện điện thoại, nói đã tìm được thuốc phiện rồi, ở trong tay một người họ Thu. Yến Yến lúc đó dường như không để ý, bây giờ đột nhiên nhớ lại việc này, liền sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.
Theo lời bọn chúng người họ Thu chính là Thu Văn Chương sao?
Thật ra, ở Cục Công an, cô nhận ra thân phận của nạn nhân, đúng là chồng trước cùng mình chăn gối mười mấy năm. Nhưng cô không dám nói ra, chỉ đối phó một cách hàm hồ.