Mẹ Trương Nhất Phàm đã đến Song Giang, nhưng hắn lại phải bay đi tỉnh thành.
Émi sắp trở thành nhà đầu tư quan trọng của thành phố Song Giang, bởi vậy, Bí thư Thành ủy phải tự thân xuất mã. Vừa đúng lúc Trương Nhất Phàm ngày hôm trước phải lên tỉnh họp, hắn bèn đến tỉnh thành sớm một chút.
Hà Tiêu Tiêu đã đi Thâm Quyến, chỉ có Liễu Hồng ở lại công ty. Sau khi họp xong, Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị bảo Liễu Hồng về nhà nấu cơm, tối nay ăn cơm ở nhà. Không ngờ vừa định bấm số thì Lưu Hiểu Hiên gọi tới.
Trương Nhất Phàm hôm qua đã nói với Lưu Hiểu Hiên, mình phải tới tỉnh họp, không nghĩ tới lúc họp xong lại quên mất chuyện này. Lưu Hiểu Hiên vừa tan làm, cô dịu dàng nói:
- Mau về đi, em nấu cơm cho anh ăn.
Còn có cái gì thân thiết được hơn cái này chứ? Trong lòng Trương Nhất Phàm thấy rất ấm áp, liền trực tiếp lái xe đến tiểu khu Lưu Hiểu Hiên sống.
Vừa bước vào cửa, một thân thể thơm ngào ngạt đã bổ nhào vào ngực hắn.
Ầm —— Cánh cửa đóng sập lại sau một cước của Lưu Hiểu Hiên, tiếp đó, đôi môi thơm theo đà sáp lại, không ngừng hôn. Cô bé này chẳng khác nào sói mẹ đói khát, cứ ra sức ôm lấy cổ Trương Nhất Phàm.
Tay Trương Nhất Phàm cũng rất tự nhiên trượt xuống bộ ngực đầy đặn của Lưu Hiểu Hiên. Ngay khi hai người đang hôn say đắm, trong phòng đột nhiên có mùi giống như cái gì đó đang cháy vậy.
Trương Nhất Phàm chun mũi hít hà:
- Mùi gì thế?
- Chết rồi!
Lưu Hiểu Hiên lập tức chạy nhanh như gió, trọng nhà bếp đã mù mịt khói. Trương Nhất Phàm cũng chạy lại, hai người ba chân bốn cẳng dập lửa, mở cả cửa sổ để đẩy khói ra ngoài.
- Tối nay không có canh ăn rồi.
Lưu Hiểu Hiên tỏ ra hối lỗi, trên mặt vẫn còn dính nước miếng ban nãy Trương Nhất Phàm để lại.
- Thôi bỏ đi!
Trương Nhất Phàm từ đằng sau ôm lấy eo cô.
- Cứ tùy tiện làm hai món thôi, không cần vất vả quá đâu.
Lưu Hiểu Hiên nghển cổ, quay đầu nhìn Trương Nhất Phàm, bĩu môi nói:
- Canh này em đã hầm suốt cả buổi sáng, chiều lại hầm thêm ba tiếng nữa đấy, thật không ngờ lại hỏng trong gang tấc.
Trương Nhất Phàm hôn lên môi xinh của cô một cái, an ủi:
- Thôi bỏ đi, hay là hôm nay chúng mình ăn ở ngoài nhé?
Lưu Hiểu Hiên lắc đầu.
- Ra ngoài lại phải hóa trang, không thể để người ta nhận ra. Ở nhà vẫn thoải mái hơn, cũng không cần lo lắng gì hết. Anh cứ ngồi ở phòng khách nhé, em làm xong ngay, sẽ rất nhanh thôi.
Chụt —— Lưu Hiểu Hiên hôn lên má Trương Nhất Phàm, đẩy hắn ra khỏi phòng bếp.
Ngay khi Lưu Hiểu Hiên đang nấu cơm, chuông cửa vang lên, cô ta gọi với ra:
- Anh mở cửa đi, chắc là Ôn Nhã đấy.
Trương Nhất Phàm đang ngồi trên sofa đọc báo, nghe vậy liền đứng dậy mở cửa, quả nhiên Ôn Nhã đang đứng trước cửa.
- Sao anh lại ở đây?
Ôn Nhã có chút bất ngờ.
Trương Nhất Phàm mỉm cười, kéo cô vào trong.
- Không phải đã nói sẽ đến đón các cô sao? Tối không có chỗ ăn, cứ đến đây ăn chực đi.
Ôn Nhã lườm hắn.
- Anh thật biết tìm cớ, đều là cô nam quả nữ, cũng không sợ làm hỏng thành danh của Lưu Hiểu Hiên.
Ôn Nhã sau khi có được số cổ phần nhất định từ chỗ Trương Nhất Phàm, ngữ khí nói chuyện cũng khác hẳn, rõ ràng là giọng điệu bạn gái nói chuyện với bạn trai mà.
Kỳ thực, giờ phút này cô cũng có chút hoài nghi, mấy lần đến chỗ Lưu Hiểu Hiên, cô đều gặp Trương Nhất Phàm. Chẳng lẽ là trùng hợp sao? Người thông minh như Ôn Nhã bỗng phát hiện ra rằng, trước kia cô trách lầm Lưu Hiểu Hiên. Hóa ra cô ấy không phải cặp kè với cái lão Giám đốc đài gì gì kia, mà đã sớm âm thầm có tư tình với Trương Nhất Phàm rồi.
Lưu Hiểu Hiên ở trong bếp, thấy Ôn Nhã tới liền gọi:
- Ôn Nhã, cậu đến rồi à!
Ôn Nhã liếc nhìn Trương Nhất Phàm với ánh mắt đầy thâm ý, nói:
- Ờ, Hiểu Hiên, mình đến giúp cậu rửa rau nhé!
Ngửi thấy mùi khói trong bếp, Ôn Nhã liền cau mày hỏi:
- Cái gì cháy thế?
Lưu Hiểu Hiên cười cười, nhanh chóng thái rau, Ôn Nhã lại gần, liếc nhìn Trương Nhất Phàm trong phòng khách, nói nhỏ:
- Hiểu Hiên, cậu đúng là một tên lừa đảo đấy.
- Mình làm sao?
Lưu Hiểu Hiên phát hiện ra ánh mắt cô ấy có chút quái lạ liền hiểu được ngay.
- Nếu cậu thích, mình chia cho một nửa!
Ôn Nhã lập tức đỏ bừng mặt, không nghĩ tới Lưu Hiểu Hiên chẳng thèm kiêng dè gì, thừa nhận ngay trước mặt mình.
Giờ phút này, Ôn Nhã lại có chút hối hận, “Mình thật ngốc chết đi được, hỏi cái này làm gì chứ. Trong lòng biết rõ không phải là được rồi sao? Giờ thì hay rồi, cô ấy thì thoải mái như vậy, ngược lại, mình thì phải lén lén lút lút.”
Lưu Hiểu Hiên thì đã thông suốt rồi, dù sao việc này cũng không giấu được Ôn Nhã, hơn nữa cô cũng không muốn giấu diếm Ôn Nhã. Vì thế liền pha trò cười:
- Anh ấy vốn dĩ là người tình của đại chúng mà, có thêm mình cậu cũng không nhiều hơn là bao.
Ôn Nhã tức muốn chết đi được, chạy tới cù Lưu Hiểu Hiên.
A —— đừng!
Trong bếp vang lên tiếng cười vui vẻ của hai cô gái, Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng khách nói vọng vào:
- Hai người đang làm cái gì thế? Ảnh hưởng người ta xem tivi.
Lưu Hiểu Hiên đáp:
- Còn xem tivi gì nữa, hai đại mỹ nữ ở trong này nấu cơm, anh còn không mau qua giúp một tay đi.
- Không cần gọi anh ấy đâu!
Ôn Nhã lên tiếng phản đối, Lưu Hiểu Hiên liền vui vẻ nói:
- Haiz, mình còn chưa đau lòng, mà cậu đã đau lòng rồi à.
Ôn Nhã bị chọc tức, cầm ngay lấy quả cà tím, dọa:
- Mình đâm chết cậu!
- Để lại cho mình dùng với chứ!
Lưu Hiểu Hiên đáp lại khiến Ôn Nhã càng tức hơn, cô nhìn quả cà trong tay, đột nhiên nghĩ tới cái chỗ cứng cứng của Trương Nhất Phàm, bỗng cảm thấy rợn tóc gáy, quăng luôn quả cà xuống đất.
- Hiểu Hiên, cậu thật sự càng ngày càng hỏng rồi.
Trương Nhất Phàm xuất hiện, đứng ở cửa bếp ngắm nhìn dáng vẻ yểu điệu hai cô, cái cảm giác vui tai vui mắt này làm cho hắn vô cùng thoải mái.
- Anh nhìn bọn em làm gì?
Lưu Hiểu Hiên quay đầu lại hỏi.
- Ngắm cảnh.
Trương Nhất Phàm nhả khói, càng nhìn ngắm hào hứng hơn. Nghe nói nhìn phụ nữ từ phía sau, cảnh đẹp nhất chính là đường cong của phần mông. Hai đường cong bày ra trước mắt, mỗi người một vẻ, nhưng đều giống nhau ở điểm, nhìn qua đều thấy rất dễ chịu.
Miệng Lưu Hiểu Hiên lớn, mông cũng lớn hơn Ôn Nhã. Có lẽ là do xương chậu của cô ấy khá lớn, còn mông Ôn Nhã thì khá vểnh, có hơi hướng của con gái phương Tây.
Trong lúc Trương Nhất Phàm đang xuất thần, Ôn Nhã đã phát hiện ra ý đồ của hắn, mặt có chút nóng lên, liền quay người lại, không muốn để phần mông lộ ra trước mắt Trương Nhất Phàm nữa.
Chỉ có điều cô tuyệt đối không ngờ rằng, dáng người lúc đứng xoay về một phía như vậy, đường cong phía bên mặt sườn càng làm cho phần mông cao vểnh của cô thêm hoàn mỹ.
Ánh mắt Trương Nhất Phàm không có khả năng xuyên thấu, nhưng hắn vẫn nắm rõ từng bộ phận được che dậy dưới lớp quần áo của hai cô. Cho nên Ôn Nhã rất xấu hổ, cứ cảm thấy như mình đang đang khỏa thân trong mắt hắn vậy.
- Hiểu Hiên, rau mình ửa xong rồi.
Ôn Nhã bỏ chậu xuống, xoa xoa hai tay rồi đi ra ngoài. Lưu Hiểu Hiên liền gọi cô lại:
- Ra làm gì, ở lại đây giúp mình!
Ôn Nhã thì thầm vào tai cô một câu, gương mặt Lưu Hiểu Hiên bỗng đỏ bừng lên. Cô quay đầu lại liền thấy, ánh mắt Trương Nhất Phàm quả nhiên rất khả nghi.
Ăn cơm xong, hai cô gái, một người nói muốn đi xem hát, một người nói muốn đi tắm suối nước nóng. Trương Nhất Phàm thì đã lâu không tắm suối nước nóng, nên nghe Lưu Hiểu Hiên nói vậy, cũng cảm thấy rất hứng thú.
- Vậy chúng ta đi tắm suối nước nóng đi!
Ôn Nhã chẳng còn cách nào, chỉ có thể thiểu số phục tùng đa số, ai bảo hai kẻ đó cấu kết với nhau chứ?
Tuy nhiên nghe Lưu Hiểu Hiên nói, cách tỉnh thành hai mươi cây, trong thôn Độ Giả có suối nước nóng. Phục vụ phòng VIP rất chu đáo, cả một khu nước nóng rất lớn, không hề bị quấy rầy.
Ôn Nhã nghe xong cũng thấy động tâm, lập tức nóng lòng muốn tắm thử. Dù sao ở Hồ Nam cũng rất ít khi được hưởng thụ điều này.
Lái xe đi hai mươi cây, mất bốn mươi phút đã có thể đến nơi, mà giờ mới có bảy giờ mười lăm.
Lưu Hiểu Hiên quay vào phòng ngủ lấy hai bộ quần áo, ba người liền vui vẻ rời đi. Hôm nay tâm trạng Trương Nhất Phàm cũng rất tốt, với tình trạng như vậy ở Song Giang, anh tranh tôi đấu, đột nhiên được nhảy ra khỏi cái vòng tròn ấy, dường như có cảm giác mình đứng ngoài sự việc, chẳng cần quan tâm.
Lẽ nào chỉ thả lỏng một lần như thế này, hắn liền hoàn toàn buông ra luôn chắc.
Ba người lên xe, dĩ nhiên Trương Nhất Phàm là đàn ông nên sẽ lái xe, hai cô gái ngồi phía sau rì rầm to nhỏ chuyện riêng tư. Trong thành phố xe cộ khá đông, thế nên đi hai mươi cây mất đúng năm mươi phút.
Lái xe đi vào sơn trang Đại Chu, Lưu Hiểu Hiên đưa ra thẻ VIP, nhân viên tiếp tân ở đó rất nhanh liền đưa ba người tới một gian nhà diện tích hơn năm mươi mét vuông. Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp nói:
- Xin chào ba vị, nếu ba vị có gì cần phục vụ, xin hãy nhấn chuông ở cạnh cửa này.
Lưu Hiểu Hiên đã tới đây nhiều lần, với cô mà nói, cái gì cũng đều quen thuộc như lòng bàn tay.
Đuổi nhân viên phục vụ đi rồi, Trương Nhất Phàm liền quan sát gian nhà này. Tường ở đây căn bản không phải gạch gì cả, mà là một thạch động dựa vào núi, phía dưới bức tường dựa vào núi là một ao tắm diện tích khoảng mười mét vuông.
Trong ao bốc lên hơi nóng, một dòng nước nhỏ róc rách chảy ra từ vết nứt trên vách đá. Ao này là ao nhân tạo, ở phía bên kia có một lỗ hổng, nước đầy sẽ tràn qua bên đó, để duy trì mực nước trong ao.
Trên trần nhà, thoạt nhìn cũng là từ vách đá tạc nên, phía trên dùng các loại cây có màu xanh quấn quanh toàn bộ trần. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, từng điệu nhạc nhẹ nhàng, tao nhã truyền ra từ trong vách đá.
Lưu Hiểu Hiên khóa cửa, mỉm cười với hai người kia rồi nói:
- Yên tâm, ở đây chỉ cần khóa cửa, cho dù là nhân viên phục vụ cũng không vào được. Chúng ta muốn tắm thế nào thì tắm.
Ôn Nhã nhìn cô rồi đột nhiên đứng ngây ra, cũng bởi Lưu Hiểu Hiên không kiêng dè gì mà cởi luôn quần áo. Chiếc áo len đỏ đã được cởi ra, bên trên chỉ còn duy nhất chiếc áo lót màu hồng phấn. Da cô rất trắng, dưới ánh đèn dịu nhẹ, quả thực mềm mịn chẳng khác nào da em bé.
Tiếp đó cô cúi người, cởi chiếc quần dài, toàn thân cũng chỉ còn chiếc quần lót. Chiếc quần lót ren trắng bọc chặt nơi thần bí nằm sâu giữa hai đùi. Ôn Nhã nhìn đến ngây người.
- Ngây ra đó làm gì? Hai người không tắm à?
Lưu Hiểu Hiên mỉm cười lấy từ trong túi ra một chiếc áo quây, đưa cho Ôn Nhã.
- Nếu cậu không quen, thì dùng cái này đi. Cố ý chuẩn bị cho cậu đấy. Mình thì không cần, không quen.
Cô quay sang Trương Nhất Phàm nói:
- Anh quay mặt đi, không được nhìn trộm đấy.
Trương Nhất Phàm nhịn cười, tự cởi quần áo rồi nhảy xuống bể.
Độ nóng vừa phải, người vừa nằm xuống liền tạo ra rất nhiều gợn sóng, phảng phất một hương thơm khiến người ta khoan khoái. Trương Nhất Phàm nằm trong nước nóng, cả người cảm thấy thư thái không tả nổi.
Ôn Nhã có chút ngượng ngùng nhận lấy chiếc áo quây.
- Cậu không cần thật à?
Lưu Hiểu Hiên bật cười.
- Uổng cho cậu ở nước ngoài nhiều năm như vậy, mặc quần áo ngâm suối nước nóng, hoàn toàn là thừa thãi. Anh ấy lại không phải người ngoài, cậu còn sợ anh ấy ăn thịt cậu sao?
Nói xong, Lưu Hiểu Hiên liền cởi áo lót, bộ ngực trắng mịn lập tức bật ra, dưới ánh đèn rung lên nhè nhẹ. Ôn Nhã khẽ cắn môi, cũng chậm rãi cởi quần áo, sau đó xoay người, mặc áo quây vào.
Lưu Hiểu Hiên rất dứt khoát, cả quần lót cũng cởi ra, không mảnh vải che thân, kéo Ôn Nhã bước vào trong ao.
Trương Nhất Phàm nhìn cô mỉm cười.
- Bộ dạng em như vậy không phải là dụ người phạm tội sao?
Lưu Hiểu Hiên ám muội lườm hắn một cái.
- Xấu xa! Chưa thấy qua nam nữ Nhật Bản tắm chung bao giờ à?
Trên người Ôn Nhã vẫn còn chiếc áo quây và quần lót, lúc xuống nước, thấy Trương Nhất Phàm cũng mặc quần lót, mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong khi ba người đang nằm trong nước, Lưu Hiểu Hiên lên tiếng:
- Thường xuyên đến đây tắm giúp da căng mịn. Nhất là với con gái, làn da và khuôn mặt đều quan trọng. Ôn Nhã, cậu dứt khoát chuyển đến tỉnh thành đi, sau này cứ đến cuối tuần hai chúng mình lại đến đây.
Ôn Nhã bỗng bật ra một câu:
- Vẫn mang đàn ông đến sao?
Phụt —— Trương Nhất Phàm rốt cuộc cũng không nhịn được, bật cười lớn. Lưu Hiểu Hiên hai mắt trợn tròn, giơ tay lên đánh Ôn Nhã.
- Cậu đúng là một kẻ không có lương tâm!