Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 410: Tập đoàn hoa long ngạo mạn




Tần Xuyên dẫn theo một trợ lý, đi đến Tập đoàn Hoa Long điều tra nguyên nhân của sự việc, trên đường anh ta vẫn thắc mắc tại sao Tập đoàn Hoa Long lại làm như vậy. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được là tại sao.



Tập đoàn Hoa Long chính là lấy trứng chọi đá, cũng không lay chuyển được nhà nước, hơn nữa việc chơi gái bị bắt, là một chuyện không vinh dự gì cả. Cục Công an không truy cứu, đây cũng đã là một chuyện may mắn rồi. Chẳng lẽ ông ta còn muốn trèo cao nữa, điều này thì hơi quá đáng rồi đấy!



Nếu như là như vậy, cũng dễ làm thôi, bởi vì người quá kiêu ngạo như vậy, chung quy thì cũng không làm được chuyện gì lớn. Nếu như nhà nước quyết định muốn đùa giỡn anh đến chết, anh còn nhảy nhót cái gì nữa???



Ba câu không thể nói hết được, cùng lắm thì người ta không hại gì anh, đừng tưởng nộp thuế nhiều thì có thể muốn làm gì cũng được, kể cả điều khiển người khác. Sau khi đến Tập đoàn Hoa Long, Tần Xuyên không thấy Chủ tịch hội đồng quản trị của họ - Vương Phú Nhân đâu.



Tiếp Tần Xuyên là cậu của Vương Phú Nhân tên Lư Khoái Phi, người tên Lư Khoái Phi này cũng không phải Tổng Giám đốc của Tập đoàn Hoa Long, nghe thấy cái tên Lư Khoái Phi, Tần Xuyên suýt chút nữa bật cười. (Lư: con lừa; Khoái: nhanh; Phi: bay. Lưu Khoái Phi: lừa bay nhanh)



Lư Khoái Phi, ở rất nhiều nơi trong tỉnh Tương, Lư và con lừa có cùng cách đọc, con lừa thì có bốn chân, nó có thể bay lên được không? Chỉ sợ có cho nó tám cái chân thì nó cũng không làm được! Lừa có thể bay nhanh ư! Có thể chạy cũng là tốt lắm rồi.



Khi nhìn thấy Lư Khoái Phi, nghe nói Chủ tịch Hội đồng quản trị đi khảo sát ở nước ngoài, ít nhất là một tháng sau mới trở về. Trong lòng Tần Xuyên liền có suy nghĩ, việc chơi gái đa phần là do Lư Khoái Phi gây ra.



Lư Khoái Phi nhìn thấy Trưởng ban thư ký Thành ủy đích thân đến đây, tỏ ra rất khách sáo, chỉ là khi nói đến sự việc chơi gái, ông ta vừa nghe đã thay đổi sắc mặt, bộ dạng ra vẻ rất tức giận.



Ý của ông ta rất rõ ràng, tôi nể mặt Trưởng ban thư ký và Thành ủy, nhưng tùy việc mà xét, hôm nay tôi khách sáo với anh và sự việc chơi gái không liên quan gì với nhau.



Người phải nể mặt là tôi chứ, những việc cần làm, các anh cũng nên làm cho tốt. Thái độ này của ông ta, Tần Xuyên sao không hiểu được chứ? Lư Khoái Phi với dáng vẻ rất bận rộn, nói vài câu với Tần Xuyên, chưa đến mười phút thì đã bỏ đi. Để lại một Chánh văn phòng cùng Tần Xuyên tìm hiểu tình hình.



Chánh văn phòng là một cô gái khoảng ba mươi mấy tuổi, khi Tần Xuyên nói chuyện với cô ta, hiểu rõ tình hình lúc đó hơn từ miệng cô ta. Người bị đánh tối hôm kia là Giám đốc bộ phận tiêu thụ của Tập đoàn Hoa Long, khi anh ta đang tiếp khách, có gọi đến bốn cô gái.



Kết quả là bị cảnh sát đi tuần bắt được, nhưng không biết vì sao giữa hai bên lại xảy ra xung đột, vị giám đốc của bộ phận tiêu thụ bị cảnh sát đánh cho một trận, còn bị đem về cục tạm giam một đêm.



Còn về quá trình cụ thể giữa hai bên thì vị Chánh văn phòng này cũng không rõ lắm.



Tần Xuyên bèn hỏi một câu:



- Vị giám đốc bên bộ phận tiêu thụ là người như thế nào?



Chánh văn phòng nói với Tần Xuyên, thực sự thì người này cũng không có bản lĩnh gì, chỉ là khoác lác mà thôi, bởi vì anh ta là cháu trai của Tổng Giám đốc, nhờ mối quan hệ đó mà ngồi lên được vị trí này.



Biết được tin này, Tần Xuyên cơ bản đã hiểu được. Ngay cả không đi điều tra người cảnh sát tuần tra tối hôm đó, anh ta cũng phần nào đoán được. Nhất định vị giám đốc bộ phận tiêu thụ này ỷ có hậu thuẫn phía sau, nên mới kiêu ngạo như vậy, xảy ra xung đột với cảnh sát, người ta mới ra tay đánh anh ta.



Cảnh sát hiện tại tuy đang bị truy cứu vấn đề văn hóa chấp hành pháp luật, nhưng rõ ràng là anh sai mà còn kiêu ngạo, bọn họ cũng không phải ăn không ngồi rỗi, cho anh hai phát thì có làm sao?



Không ngờ người này thật sự không biết sống chết là gì, lúc ấy cãi nhau với cảnh sát, thái độ hung hăng, Liễu Hải mới gọi người lôi gã về tra khảo.



Sau khi từ Tập đoàn Hoa Long đi ra, Trương Nhất Phàm mới hỏi Liễu Hải, quả nhiên nhận được câu trả lời như vậy.




Sau đó Tần Xuyên bèn điều tra những tư liệu có liên quan đến xu hướng đầu tư gần đây của Tập đoàn Hoa Long, bởi vì anh ta cho rằng, Tập đoàn Hoa Long không thể nào ngốc đến nỗi vì chuyện chơi gái này mà làm đúng như nhà nước qui định, anh ta làm như vậy chắc chắn là có dụng ý khác.



Một tập đoàn lớn như vậy, muốn chuyển đi một cách nhẹ nhàng, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Vì thế anh ta quay về báo cáo với Trương Nhất Phàm, nói tỉ mỉ tất cả tình hình mà mình tìm hiểu được và suy nghĩ của bản thân cho hắn.



Vương Phú Nhân không ở thành phố Song Giang, nghe nói là đi khảo sát ở nước ngoài, phải mua một loại máy móc tinh vi nào đó. Năm nay Tập đoàn Hoa Long muốn mở rộng sản xuất, bắt đầu bố trí lại các hạng mục, các thiết bị máy móc ở trong nước không đạt tiêu chuẩn, chỉ có thể nhập từ nước ngoài về.



Nhưng loại máy gia công này không dễ mua, đã đi nước ngoài mấy lần, vẫn chưa đàm phán thành công, thế là ông ta liền vội vàng bay ra nước ngoài. Trương Nhất Phàm cũng biết rằng, máy móc tiên tiến của nước ngoài, không cho phép tiêu thụ ở bên ngoài, đặc biệt là phát triển ở Trung Quốc, đối với Trung Quốc thì càng hạn chế. Ông Vương Phú Nhân này nếu không có mối quan hệ ở nước ngoài, tám phần là sẽ không mua được.



Trương Nhất Phàm suy nghĩ một lúc:



- Tạm thời cứ vậy đã.



Tần Xuyên gật đầu lui ra, anh ta hiểu được ý đồ của lãnh đạo, cứ để nguội một chút, lấy tịnh chế động. Đến lúc bọn họ không chịu được nữa, tự động sẽ nói ra điều kiện của bản thân mình.



Một Tập đoàn Hoa Long bé nhỏ, Trương Nhất Phàm đương nhiên không coi ra gì, cứ xem Tập đoàn Hoa Sơn thì biết? Chẳng phải cứ vậy mà xử lý sao. Tuy Tập đoàn Hoa Long cũng được xem như một công ty lớn, nhưng so với một đế quốc buôn bán do một tay Lý Hoa Sơn gây dựng nên thì còn kém xa.



Tập đoàn Hoa Sơn có mấy chụctỷ cổ phiếu trong thị trường chứng khoán, mà Tập đoàn Hoa Long này nhiều lắn cũng chỉ có sáu bảy tỷ, tuy tuyên bố với bên ngoài rằng là xí nghiệp chục tỷ duy nhất ở khu vực Song Giang.



Mà phía Ủy ban nhân dân thành phố, Bộ Kiên Cố không thể nào hiểu nổi, cái tên Trương Nhất Phàm này đang làm cái quỷ gì vậy?




Để mặc người ta ở đó nghĩ là xong việc, cũng quá xem thường Tập đoàn Hoa Long rồi. Tập đoàn Hoa Long tuy là doanh nghiệp tư nhân, nhưng sự trưởng thành và nâng đỡ của nhà nước thì không thể nào tách rời được.



Chứng kiến Tập đoàn Hoa Long phát triển nhanh chóng trong vài năm gần đây, lập tức trở thành xí nghiệp lên sàn chứng khoán duy nhất của thành phố Song Giang, phía này Ủy ban nhân dân thành phố cũng cảm thấy được mở mặt. Chỉ trong mười năm ngắn ngủi, Tập đoàn Hoa Long đã vượt qua tất cả các doanh nghiệp nhà nước, trở thành lão đại trong chốn thương trường.



Hiện tại Tập đoàn Hoa Long đã bước chân vào bất động sản và công nghiệp chế tạo.



Danh tiếng của Tập đoàn Hoa Long lớn rồi, những người bọn họ cũng mặt dày hơn, một lãnh đạo thành phố bình thường, người ta sao sợ chứ! Nghe nói quan hệ giữa Vương Phú Nhân và người trong tỉnh khá tốt, người ta chuẩn bị dọn lên tỉnh rồi? Chẳng lẽ một xí nghiệp được lên sàn chứng khoán nằm trong tay anh lại bị người đào lấy mất sao, anh còn mặt mũi nào nữa chứ?



Mấy ngày nay không thấy động tĩnh nào từ bên phía Thành ủy, căn bản là vốn không có ý gõ cửa cục Công an, khiến cho Bộ Kiên Cố mấy lần muốn chạy đến Thành ủy nói với Trương Nhất Phàm mấy câu.



Nhưng ông ta lại cố gắng nhẫn nhịn! Là một cán bộ già hơn bốn mươi mấy tuổi, đến xin chỉ thị trước mặt một người trẻ tuổi chưa đến ba mươi tuổi, mặt mũi ông ta để đâu chứ.



Bộ Kiên Cố là một người rất nhẫn nại, vì thành tích chính trị, những việc xấu trong những năm gần đây của Tập đoàn Hoa Long, ông ta đều có thể nhẫn nhịn.



Mà ông Tổng Giám đốc Lư Khoái Phi này lại là một tên kiêu ngạo, rất nhiều người trong thành phố Song Giang đều biết, Lư Khoái Phi có một sở thích rất kì quái, chính là bản tính trời sinh luôn muốn cướp vợ của người khác.



Nhìn thấy đàn bà đã có chồng, hễ là nhan sắc quyến rũ, không kể là tuổi tác lớn hay nhỏ, chỉ cần hợp khẩu vị ông ta, ông ta sẽ trăm phương nghìn kế mà kéo người ta đến đây để đùa giỡn.




Vì việc này mà rất nhiều người có thù xưa với Tập đoàn Hoa Long, nhưng không có cách nào, người ta có tiền mà. Những người đàn bà kia vẫn từng người một giống như bị ma ám vậy, cứ liều mạng mà đi vào miệng đao.



Không chỉ chuyện này, Tập đoàn Hoa Long còn gây ra không ít bất hòa. Dường như đối với những chuyện này Vương Phú Nhân đều nhắm mắt cho qua.



Bộ Kiên Cố còn giúp bọn họ dọn dẹp không ít tàn cục, tất cả những việc ông ta làm, chẳng qua chỉ là vì giữ lại xí nghiệp, suy cho cùng thì sự tồn tại của nó đối với Ủy ban nhân dân thành phố mà nói, cũng là một đống các thành tích chính trị.



Lư Khoái Phi cũng không phải tên ngốc, ông ta nhìn ra được ý nghĩ của phía nhà nước, bởi vậy chỉ cần chỗ nào không hợp với ý của bon họ, ông ta thường xuyên hơi một chút là đề xuất ngay, muốn chuyển đến tỉnh thành.



Chiêu này thử một trăm lần một trăm lần hiệu quả, nhất là nhà nước đang muốn quy hoạch, khi có hạng mục nào tốt, họ không thể phân biệt rõ được, Lư Khoái Phi liền dùng chiêu này để đối phó với nhà nước.



Hiện giờ cục Công an lại đem họ ra đùa giỡn, đến bây giờ Lư Khoái Phi cũng chưa đưa ra yêu cầu, mà phía bên Thành ủy dường như cũng lạnh đi, bởi vậy, Bộ Kiên Cố có chút lo lắng.



Dù sao thì xây dựng kinh tế mới là công việc nội bộ của Thành ủy, làm tốt thì có công lao của Thành ủy, làm không không tốt thì là sai lầm của Thành ủy các anh. Bộ Kiên Cố nghĩ trong lòng, phải chăng Trương Nhất Phàm có ý kiến gì với ông ta, muốn mượn kế này để đánh mình?



Thực ra Trương Nhất Phàm không suy nghĩ nhiều như vậy, thái độ của Bộ Kiên Cố rất rõ ràng, chỉ cần Thành ủy không nhúng tay vào chuyện của bên nhà nước, ông ta đang ôm trong mình nguyên tắc nước giếng không phạm nước sông.



Trương Nhất Phàm mới đến đây được hơn một tháng, có rất nhiều việc chưa thu xếp được, còn có tâm trạng nào mà đi gây hấn với ai chứ? Nhưng thật ra những người ở Song Giang trong lòng luôn có suy nghĩ, vị Bí thư mới đến có giết mình không?



Việc sa thải Lưu Bá Lâm là bằng chứng về tính cách của vị Bí thư mới đến, trong lòng rất nhiều người giống như một quả bom vậy, thấp thỏm lo âu. Nhưng họ lại không dám bước vào phòng làm việc của Bí thư Thành ủy một cách nhẹ nhàng, sợ rằng sau khi đi rồi, giống như Đàm Tân Duy vậy, đang yên tự dưng xảy ra chuyện, ngược lại còn bị chửi rủa thậm tệ.



Vốn dĩ Cục trưởng Đào của cục Thuế vụ cũng muốn tìm đến Bí thư Thành ủy để báo cáo công việc, chuyện ông ta muốn nói là chuyện của Tập đoàn Hoa Long. Dù sao quan hệ của cục Thuế vụ và Tập đoàn Hoa Long càng sâu hơn, ông ta cũng muốn làm công tác tư tưởng, thử xem giọng điệu của vị Bí thư Thành ủy như thế nào.



Cục trưởng Đào ở Thành ủy có mấy cặp mắt, cảnh hôm qua Đàm Tân Duy bị mắng, sớm đã bị người khác nhìn thấy, vì vậy mà tin tức đã lan truyền rất nhanh.



Mà Trương Nhất Phàm đã sắp xếp hết công việc trong thời gian gần đây, lại gọi Tần Xuyên và Ninh Thành Cương đến phòng làm việc, giao cho một vài việc. Xem ra biểu hiện trong mấy ngày nay của Ninh Thành Cương cũng khá lên nhiều. Dường như trong hơn một tháng đã khiến anh ta suy nghĩ được rất nhiều vấn đề. Khi Trương Nhất Phàm gọi anh ta vào, không ngờ anh ta lại có vẻ vừa mừng vừa lo, bởi vì bình thường, ngoại trừ họp hành, cơ bản là hai người chưa từng nói chuyện với nhau.



Nghe nói Trương Nhất Phàm phải đi khỏi mấy ngày, bản thân sẽ trở thành chủ nhân của tòa nhà Thành ủy, suy nghĩ của Ninh Thành Cương lại linh hoạt hẳn lên.



Tuy không phải là Bí thư Thành ủy quang minh chính đại, tốt xấu thì cũng được làm chủ vài ngày. Ninh Thành Cương nghĩ trong lòng, mình phải tranh thủ cơ hội này, làm tốt công việc của Thành ủy, phải để cấp trên nhìn thấy, không có Trương Nhất Phàm ở đây, anh ta, Ninh Thành Cương cũng có thể chủ trì mọi công việc của Thành ủy.



Đây là cơ hội nghìn năm có một, khi Ninh Thành Cương ngồi trong phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, trong đầu toàn nhìn thấy bản thân là một người với dáng vẻ rất uy phong.



Viên Thế Khải cũng còn được làm Hoàng đế 83 ngày, mình làm Bí thư Thành ủy có mấy ngày cũng đáng thử lắm chứ?



Ninh Thành Cương lúc này, chỉ hận một nỗi Trương Nhất Phàm không lập tức đi ngay, lâu sau mới quay trở về. Dùng lời của hắn mà nói, tốt nhất là một đi không trở về! Nếu thật một ngày không trở về, không chừng vị trí này sẽ rơi vào tay mình.



Khi Ninh Thành Cương nghĩ như vậy, hoàn toàn không xem Bộ Kiên Cố ra gì?