Xem ra hôm nay thế nào cũng là một ngày đáng ghét, Trương Nhất Phàm vốn nghĩ sẽ chuyển giao công việc một chút, ngày mai ngày kia sẽ về sớm hơn.
Diệp Á Bình vừa đi khỏi, Cục trưởng Đàm của cục Xúc tiến đầu tư đã đến.
Khi Triệu Vĩ đi vào báo cáo, Trương Nhất Phàm đã biết mục đích mà ông ta đến đây. Chuyện của Tập đoàn Hoa Long hình như không liên quan gì đến ông ta? Khi người ta đi tuần tra, bắt được vài người chơi gái, hai bên có xảy ra xung đột, có liên quan gì đến cục Xúc tiến đầu tư của ông chứ?
Hơn nữa Tập đoàn Hoa Long ở thành phố Song Giang cũng đã hơn mười năm, lúc ấy khi họ đầu tư vào, Đàm Tân Duy ông hình như cũng chưa ngồi vào vị trí này. Trương Nhất Phàm nghe nói Đàm Tân Duy đến, trong lòng liền có chút gì đó không thoải mái.
Song Giang hiện nay, một đống chuyện lớn như vậy, bản thân còn chưa kịp thu xếp. Vừa mới dọn dẹp xong một cục Công an, những người và những việc khác, Trương Nhất Phàm cũng cân nhắc xem lúc nào thì bắt tay vào.
Cái hắn muốn khi đến thành phố Song Giang là thành tích chính trị, đây cũng là ý của hai lão gia nhà họ Trương và họ Thẩm. Sau này muốn đứng vững ở tỉnh, không đạt được thành tích chính trị gì, e rằng lòng người không phục!
Nước cờ Song Giang này, chính là hai vị lão gia muốn hắn có cơ sở để rèn luyện nên mới cố ý cử đi. Nhìn chung hai nhà họ Thẩm và họ Trương, trong những người nối nghiệp đời thứ ba, lăn lộn tốt nhất trong quân đội đương nhiên phải kể đến Trương Chấn Nam, còn lăn lộn tốt nhất trong chốn quan trường, đương nhiên là hắn - Trương Nhất Phàm.
Chưa đến ba mươi tuổi đã có thể trở thành Chủ tịch thành phố, Chủ nhiệm phòng Giám sát Tỉnh ủy, không có một năng lực nhất định nào, hắn có thể đứng vững được không? Hơn nữa biểu hiện của Trương Nhất Phàm ở địa khu Đông Lâm, cũng làm mọi người khá ngạc nhiên.
Cho nên cái Trương Nhất Phàm chú trọng chính là thành tích chính trị, cuộc sống của người dân, mà cái tên Đàm Tân Duy này, Trương Nhất Phàm vốn không có một ấn tượng nào với ông ta. Hôm nay ông ta đến đây là vì cái gì? Trước mặt lãnh đạo cứ nhảy lên nhảy xuống, muốn lãnh đạo biết được sự tồn tại của ông hay sao?
Trương Nhất Phàm đoán rằng dự định trong lòng ông ta không tốt đẹp gì, rõ ràng là ức hiếp một nữ cục trưởng, sau đó còn chèn ép người khác, nâng mình lên.
Vì thế Trương Nhất Phàm cố tình kéo dài hơn nửa tiếng, để cho ông ta ngồi ngoài chiếc ghế lạnh băng.
Đàm Tân Duy thúc giục vài lần:
- Thư kí Triệu, phải đợi Bí thư Trương bao lâu nữa?
Ông ta không ngừng nhìn đồng hồ, hình như một Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư như ông ta còn bận rộn hơn Bí thư Thành ủy vậy, bận rộn cả ngày.
Đàm Tân Duy đã bốn mươi sáu tuổi, tóc không nhiều lắm, thưa thớt, có chỗ bị hói. Mấy năm làm công việc thu hút vốn đầu tư, làm cho bụng ông ta sớm đã to lên. Ngồi ở đấy, nếu không nhìn kỹ, thì rất giống một người phụ nữ đang mang thai.
Triệu Vĩ là ai chứ? Làm thư ký chuyên trách đã hai năm, tuy rằng chưa biết được tương lai phía trước của anh ta, nhưng đối với những người như Đàm Tân Duy thì rất rõ để nhìn ra.
Nhìn bộ dạng gấp gáp của Đàm Tân Duy, trong lòng không khỏi mắng thầm một câu: “Giả vờ gì nữa? Tôi còn không biết Cục trưởng Đàm ông bận rộn đến cỡ nào sao? Thu hút vốn đầu tư, chẳng phải là ‘đánh vào tấm biển của nhà nước’ hay sao, ăn chơi đàn đúm, lấy cớ là tiếp khách hàng. Năm ngoái Đàm Tân Duy ông đã thu hút được bao nhiêu nhà đầu tư, kéo được bao nhiêu khách, tôi cũng không phải là không biết?”.
Tuy trong lòng Triệu Vĩ nghĩ như vậy, nhưng cũng không để lộ ra mà nói:
- Bí thư Trương có nói, ông cứ đợi thêm chút nữa. Nếu không để tôi đi thúc giục giúp ông lần nữa nhé?
Triệu Vĩ là một người có ý tứ, anh ta không nói là tôi đi xem thử giúp ông, mà lại nói tôi đi thúc giục giúp ông. Cái chữ “thúc giục” này, Đàm Tân Duy sao có thể không nghe ra được chứ?
Thế là ông ta lập tức vẫy vẫy bàn tay mập mạp:
- Không cần đâu, không cần đâu, để tôi đợi vậy!
Đàm Tân Duy sao dám để Triệu Vĩ đi thúc giục chứ? Nếu như Bí thư mới đến nổi giận, để lại ấn tượng không tốt trong lòng lãnh đạo, đến lúc đó sẽ tùy ý tìm lý do để thu dọn ông ta.
Lưu Bá Lâm không phải đã bị giáng chức rồi sao? Nghe nói Lưu Bá Lâm còn có quan hệ với người trong tỉnh, người ta như vậy mà còn bị xử lý, lẽ nào mình không tỉnh ngộ.
Nhìn đồng hồ, bản thân đã đợi ở đây hơn bốn mươi phút rồi, cũng không biết Bí thư Trương có ý gì, cố ý để cho mình ngồi ở cái ghế lạnh băng này? Ban nãy sau khi ông ta thấy Diệp Á Bình rời khỏi mới đi vào. Đàm Tân Duy ngồi đấy, trong lòng liền cảm thấy có chút bất an.
Lại đợi thêm hai mươi phút, Trương Nhất Phàm mới kêu lên một tiếng:
- Thư ký Triệu, anh qua đây một chút!
Triệu Vĩ đi vào:
- Bí thư Trương, chuyện gì ạ?
Trương Nhất Phàm đặt bút xuống:
- Có phải có người đến không?
Triệu Vĩ gật đầu:
- Là Cục trưởng Đàm ở cục Xúc tiến đầu tư.
Triệu Vĩ cũng không dám nhắc đến Đàm Tân Duy đã đến từ bao lâu.
Trương Nhất Phàm nằm ngửa ra sau ghế:
- Để ông ấy vào đi!
Khi Đàm Tân Duy đi vào, hơi khom lưng:
- Bí thư Trương!
Trương Nhất Phàm ừm một tiếng, ngồi ở đấy nhìn ông ta. Phát hiện bụng của ông này thực sự hơi bị lớn, tròn trịa, trông chẳng vừa mắt tí nào. Đây là bụng đậu hũ đen tối điển hình đây! Không biết ông này tốn hết bao nhiêu tiền công quỹ cho cái bụng này.
Mà Đàm Tân Duy có phần khinh miệt đối với vị Bí thư mới đến này, nhưng sau khi đi vào, phát hiện mình lầm rồi.
Vị Bí thư trẻ tuổi ngồi ở kia, ánh mắt nghiêm túc sáng ngời đang nhìn ông ta, Đàm Tân Duy lập tức chột dạ.
- Cục trưởng Đàm, có chuyện gì sao?
Trương Nhất Phàm hỏi một câu, cũng không mời ông ta ngồi. Đàm Tân Duy đứng đó sững người, đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong. Ông ta đành ngập ngừng nói:
- Bí thư Trương, tôi đến báo cáo công việc với anh.
- Ồ, chuyện gì?
Theo lý thuyết, Đàm Tân Duy nên đến chỗ Bộ Kiên Cố mới đúng, đến chỗ mình là có ý gì? Tại sao trước kia ông ta chưa từng đến đây? Lần này đến đây rõ ràng là kiện cáo mà.
Kiện ai chứ?
Người mới nhậm chức Cục trưởng cục Công an Diệp Á Bình.
Quả nhiên, Đàm Tân Duy nói một lần nữa chuyện tối hôm qua:
- Bí thư Trương, chuyện này phải xử lý nghiêm khắc, nếu cứ để họ làm loạn như vậy, rất không thuận lợi cho con đường phát triển về sau ở thành phố chúng ta. Xã hội này có khuynh hướng như vậy, vài người đàn ông gặp mặt nhau, uống rượu, ca hát, có một vài vị khách có sở thích đặc biệt, chúng ta không thể vì một số lý do nào đó, gây ảnh hưởng đến tâm trạng của các nhà đầu tư, phá hỏng hết triển vọng phát triển của cả thành phố.
Ông ta thấy Trương Nhất Phàm không nói gì cả, chỉ nghiêm túc ngồi nghe, liền nói tiếp:
- Vốn dĩ tôi cũng không muốn nhúng tay vào chuyện này, chỉ có điều mấy nhà đầu tư lớn sau này có việc phải qua lại với Tập đoàn Hoa Long, hơn nữa họ cũng vì hợp tác với Hoa Long, mới quyết định đầu tư vào Song Giang, nếu như chuyện này không được xử lý tốt, e rằng…
Ý nói rằng, nếu chuyện này không xử lý tốt, công việc thu hút vốn đầu tư sau này sẽ không phát triển nữa. Cục Xúc tiến đầu tư không có thành tích gì, anh đừng có trách tôi, bởi vì cục Công an bên ấy không chịu hợp tác, làm cho khách hàng sợ mà bỏ chạy mất rồi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, tất cả đều đúng như mình đoán, Trương Nhất Phàm không để lộ ra mà nói:
- Vậy ý của Cục trưởng Đàm là thế nào?
Đàm Tân Duy cũng khá ý tứ, nhìn thấy Trương Nhất Phàm không có biểu lộ gì, thậm chí còn bình tĩnh hơn lúc mình mới bước vào. Ông ta nghĩ thầm trong bụng, “Bộ dạng nghiêm túc vừa này là giả vờ sao! Rõ ràng là người trẻ tuổi, còn cố tình tỏ ra lão làng”.
Ông ta nghĩ như vậy, trong lòng liền biết không phải như vậy, Trương Nhất Phàm cũng không mời ông ta ngồi, tự ông ta ngồi xuống ghế, người mập mà, đứng lâu rất là mệt!
Chẳng phải trên các phương tiện công cộng đều dán chỗ ngồi dành cho người già, trẻ em, người tàn tật và phụ nữ mang thai sao? Đàm Tân Duy tuy không già, không trẻ con, không đau ốm, không tàn tật, cũng không mang thai, nhưng do bụng ông ta lớn quá!
Ông ta vừa nói, vừa đi đến cái ghế rồi ngồi xuống:
- Cũng không phải là ý của tôi, Chủ tịch Tập đoàn Hoa Long và tôi có chút giao tình, ý của ông ấy là, nếu như người cảnh sát đánh người kia chịu xin lỗi công khai, họ có thể sẽ không truy cứu chuyện này nữa, còn nếu không thì, họ sẽ rút khỏi thành phố Song Giang, chuyển bộ phận quản lý đến Phú Dương.
- Chỉ vậy thôi sao?
Trương Nhất Phàm nhìn ông ta một cái, Đàm Tân Duy cũng không để ý gì, đưa tay rút điếu thuốc từ trong túi ra:
- Chỉ có ý đó!
- Rầm ——
Ai biết được, Trương Nhất Phàm nổi giận đùng đùng, đập mạnh lên bàn một cái:
- Buồn cười!
Cái đập này thật sự rất mạnh, Đàm Tân Duy kinh ngạc, thân hình mập mạp trượt từ trên ghế xuống, mông ngồi ngay dưới đất. Ông ta hoảng sợ nhìn Trương Nhất Phàm, một hồi lâu không có phản ứng gì cả.
Khi Trương Nhất Phàm đứng dậy, hai hàng lông mày dày lập tức dựng lên, nếp nhăn sâu giữa hàng lông mày, mang theo một sự tức giận khiến người ta run sợ. Đàm Tân Duy tuyệt đối không thể ngờ tới, Trương Nhất Phàm thay đổi bất thường, ban nãy còn trời quang mây tạnh, trong chớp mắt nổi trận lôi đình, tức giận phẫn nộ. Thật là đáng sợ!
Ngay cả lão Bí thư trước kia, cũng không có vẻ hung tợn như hắn.
Sau đó, Trương Nhất Phàm phẩy phẩy tay:
- Ông ra ngoài đi, tôi biết rồi.
Đàm Tân Duy thảm hại bò ra từ phòng của Bí thư, nhanh như bay chạy ra ngoài. Chạy một hơi từ tầng bốn xuống tầng một, sau đó mới nhẹ nhàng chậm rãi thở phào, vỗ ngực thở hổn hển.
Đưa tay lên lau trán một cái, lúc này mới phát hiện bị dọa đến nỗi túa cả mồ hôi.
Thảm hại, từ ngày Đàm Tân Duy nhậm chức đến giờ, đây là lần thảm hại nhất.
Xa xa có mấy cô gái ở văn phòng Thành ủy từ bên ngoài đi đến, Đàm Tân Duy lập tức kéo áo, ưỡn bụng, ngẩng đầu đi ra phía cửa chính.
Chủ tịch thành phố Bộ Kiên Cố ngồi trong phòng làm việc, nghe ý kiến của Chủ nhiệm khu Kinh tế, nói Tổng Giám đốc của Tập đoàn Hoa Long lộ vẻ bất mãn. Họ kiện cán bộ ở cục Công an, lời nói trong quá trình thi hành pháp luật không văn hóa, động tác thô lỗ, có hành vi bạo lực trong thi hành pháp luật.
Chuyện xảy ra vào tối hôm qua, muốn Ủy ban nhân dân thành phố có ý kiến.
Hai tiếng trước Bộ Kiên Cố cũng nghe đến việc Đàm Tân Duy của cục Xúc tiến đầu tư cũng khiếu kiện như vậy, ông ta liền đẩy Đàm Tân Duy cho Thành ủy. Chuyện này chẳng phải do Trương Nhất Phàm gây ra hay sao? Các hoạt động truy quét văn hoá phẩm đồi truỵ, gây hại cho xã hội được đẩy mạnh nên gần đây trên truyền hình cục Công an rất được nở mày nở mặt, cô ta là Phó Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng cục Công an, còn nổi bật hơn cả cái chức Chủ tịch thành phố.
Hiện tại trong thành phố Song Giang, ai mà chẳng biết vừa chuyển đến một vị nữ Cục trưởng nhanh nhẹn quyết đoán! Không phải các người muốn chơi trội hay sao, tự mình gây nên phiền phức thì tự mà giải quyết. Đến lúc thật sự để Tập đoàn Hoa Long ra đi rồi, xem mặt mũi của cái vị Bí thư Thành ủy kia để ở đâu.
Phải biết rằng, Tập đoàn Hoa Long là công ty duy nhất của thành phố Song Giang có tên trên thị trường chứng khoán.
Nghe xong báo cáo của Chủ nhiệm khu kinh tế, Bộ Kiên Cố chỉ thản nhiên nói một câu:
- Biết rồi!
Tần Xuyên đến Phòng làm việc của Trương Nhất Phàm, hai người nghiên cứu thảo luận về việc này. Sáng nay, anh ta cũng nghe được chuyện này, thế là Tần Xuyên Lập tức cử người điều tra Tập đoàn Hoa Long.
Khi Trương Nhất Phàm hỏi anh ta, Tần Xuyên nói:
- Nhà đầu tư hiện nay đều bị nhà nước làm hư rồi, thật sự rất kiêu ngạo. Bọn họ ỷ có một đống tiền dơ bẩn, thật đúng là không xem người khác ra gì.
- Gần đây bọn họ có xu hướng gì?
Trương Nhất Phàm hỏi.
- Việc này thì không nghe nói, nhưng tôi đã điều tra được tư liệu của họ, năm ngoái Tập đoàn Hoa Long có thành lập một hạng mục, quyết định sẽ mở rộng phát triển, về sau không biết vì sao chuyện này thất bại, không có tin tức gì cả.
- Bọn họ ở bên ngoài đầu tư vào những ngành gì?
- Cái này để tôi điều tra lại, thời gian gấp quá.
Tần Xuyên thật thà nói.
Trương Nhất Phàm gật đầu:
- Chuyện này giao cho anh, cố gắng điều tra, xem thử có thể can thiệp một chút vào Tập đoàn Hoa Long không. Nhưng có một điều, tuyệt đối không cần nhân nhượng vì lợi ích của toàn cục, mở ra lỗ hổng này, về sau không có cách nào xử lý nữa.
Tần Xuyên trả lời một câu:
- Được, tôi lập tức chuẩn bị.
Sau đó rời khỏi phòng làm việc của Bí thư.