Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 398: Âm kém, dương sai




Đang ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó, đám người Liễu Hải chuẩn bị lặng lẽ rút lui, đột nhiên gã phát hiện trong một nhà xưởng bỏ hoang có ánh sáng lóe lên.



Bên trong có người? Điểm sáng nhỏ từ ký túc xá của nhà xưởng bỏ hoang phát ra, chắc là có người đang hút thuốc, chỉ có điều cách nhau quá xa nên không nghe thấy bên kia đang nói chuyện gì.



Liễu Hải lấy điện thoại di động ra:



- Anh, trong nhà xưởng có người, không biết có phải là bọn họ hay không.



- Mẹ kiếp, bị thằng nhóc này chơi rồi!



Trương Nhất Phàm mắng.



- Các cậu cứ tiếp tục ẩn nấp, cho một vài người đi thành Bắc xem xét.



Treo điện thoại, Trương Nhất Phàm cười khổ nói:



- Có vẻ như chúng ta đánh giá thấp chỉ số IQ của đối phương! Chắc chắn bọn chúng muốn cùng chúng ta chơi trò mèo vờn chuột.



- Như vậy đi, tôi cùng Hồ Khoa đi sườn núi cây tùng, anh mang theo hai người ở chỗ này chờ.



Hồ Lôi nói.



- Không, để tôi đi!



Trương Nhất Phàm khởi động xe, cùng với 3 thanh niên ngồi phía sau, cùng chạy tới sườn núi cây tùng. Hồ Khoa nói:



- Anh, làm sao bây giờ? Anh Phàm như vậy không an toàn!



Hồ Lôi bình tĩnh nói:



- Theo sau!



Hai chiếc xe lần lượt trước sau, đi vào sườn núi cây tùng, Trương Nhất Phàm lấy di động ra, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào không gian đen tuyền của rừng cây.



Một tên đầu trọc nhìn thấy hai chiếc xe xa xa chạy lại, liền lén lút gọi điện thoại



- Anh hai, bọn họ đang đến!



- Tốt lắm! Không cần lên tiếng, chờ bọn hắn đi rồi, các người hẵng rút lui!



Tên đầu trọc trả lời.



Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho đầu trọc:



- Chúng tôi tới rồi! xuất hiện đi!



- Thật ngại quá, chú em à, xe của chúng tôi có một số vấn đề, phiền các anh tới đây một chuyến, đến cầu Nhị Kiều đi!



- Các người rốt cuộc muốn làm gì? Muốn cùng bố chơi trò chơi à?



Trương Nhất Phàm rống lên một tiếng, trong giọng nói thể hiện sự mất kiên nhẫn.



Tên đầu trọc hơi sửng sốt. Mẹ kiếp! Cơn tức giận của thằng ranh này không nhỏ! Dám rống to xưng bố à! Vì thế gã mỉm cười ha ha vài tiếng, nói trong điện thoại:



- Thằng nhóc, người của mày trong tay tao, đừng có rống lên với bố! Cho chúng mày 20 phút, có tới hay không!



- Chúng mày nếu muốn lấy tiền thì đừng nhiều lời, nếu không thì đừng trách bố đây không khách khí! Tao muốn nói chuyện với cô ấy!



- Được! Có chí khí!



Đầu trọc nghe giọng điệu đối phương rất cứng rắn, mạnh mẽ, trong lòng hơi thiếu tự tin, tuy nhiên, đã đâm lao thì phải theo lao, bọn chúng không có lựa chọn nào khác.



Tên đầu trọc rất bực bội, bản thân gã là một kẻ cướp như thế nào mà đối phương lại mạnh mẽ và cứng rắn như vậy? Gã xé băng dính miệng của Hà Tiêu Tiêu ra



- Hắn muốn nói chuyện với mày.



Hà Tiêu Tiêu hừ một tiếng:



- Anh Nhất Phàm, em không sao, các anh phải cẩn thận.





Mới nói được một câu, đầu trọc liền lấy điện thoại đi.



- Có nghe hay không? Hiện tại mày yên tâm rồi chứ! Còn có 15 phút thôi, không đến thì tao giết con tin ngay tức khắc.



Tên đầu trọc treo điện thoại, rống lên với mấy tên đàn em đứng phía sau:



- Chúng mày lấy tinh thần chút đi! Lấy tiền xong là rút lui theo kế hoạch.



Trương Nhất Phàm tắt điện thoại:



- Đi!



Hồ Lôi vẫn đang nói chuyện điện thoại, gã ngồi sau xe nói:



- Tiếp tục theo dõi, bọn họ đổi điểm hẹn. Cầu nhị Kiều.



Bọn người Liễu Hải nhận được tin tức, gã càng khẳng định:



- Anh, em khẳng định bọn chúng đang ở tại nhà xưởng.



- Tạm thời không cần di chuyển, tránh rút dây động rừng!




Hiện tại Trương Nhất Phàm ngược lại rất bình tĩnh, đối thủ gây sức ép như vậy, đơn giản chính là sợ mình báo cảnh sát, chẳng những tốn công dã tràng, còn phải ngồi tù.



Loại trò chơi này không có gì mới mẻ, mặt hắn bình tĩnh, hai chiếc xe vội vàng chạy tới cầu Nhị Kiều.



Lúc này, ở một nơi bí mật gần đó, một tên đang điều chỉnh đầu ống kính nói:



- Anh hai, bọn chúng đi rồi.



- Theo kế hoạch làm việc, đến đường cao tốc chuẩn bị sẵn sàng.



Treo điện thoại, tên đầu trọc liền bắt chéo chân, nhìn Hà Tiêu Tiêu cười nói:



- Tên tiểu tử kia thật không đáng tin, nếu hắn nhịn không được, dám báo cảnh sát, hừ, đừng trách chúng ta không khách sáo.



Trong nhà xưởng bỏ hoang tối đen, chỉ có một ánh đèn chiếu vào khuôn mặt phẫn nộ của Hà Tiêu Tiêu:



- Tôi khuyên các người đừng nên vượt quá giới hạn, nếu cần tiền, thì mau chóng cầm tiền rồi đi, nếu ông dám chạm vào một cọng lông trên người tôi.



Hà Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn từng người:



- Các người một người cũng không thoát!



Đầu trọc hừ lên một tiếng, trong lòng hơi chột dạ, bởi vì gã không biết tình hình của đối phương, chuyện này phạm vào tội bắt cóc. Vốn dĩ không muốn bắt cóc, không nghĩ tới sự tình diễn biến thành ra như vậy, đối với bọn chúng mà nói thì gã cũng chỉ thuận thế mà làm, lừa bán và bắt cóc cũng giống nhau, không có gì khác biệt, đều là cần tiền, chẳng qua, đến bây giờ còn chưa biết thân phận của đối phương là gì thôi. Nhìn đến sự bình tĩnh của Hà Tiêu Tiêu, gã không kìm nỗi hỏi một câu:



- Rốt cuộc mày là ai?



Hà Tiêu Tiêu không để ý tới gã, quay đầu qua chỗ khác.



- Rốt cuộc mày là ai?



Đầu trọc lại hỏi.



Hà Tiêu Tiêu hừ lên một tiếng:



- Nói ra thì hù chết ngươi! Không nên biết thì tốt hơn, cứ coi như tôi chưa nói gì.



- Ha ha … Ngươi giả bộ à!



Đầu trọc cười to, trong lòng lại càng chột dạ.



Lúc này, từ bên ngoài một tên lưu manh chạy vào



- Anh hai, hình như có người đến chỗ chúng ta.



- Ừ? Lão B, ngươi đem theo hai người ra xem!




Lão B không nói tiếng nào, mang theo hai người rời đi. Trong phòng còn lại ba người, giờ them tên lưu manh và đầu trọc là bốn người.



Nhìn thời gian, 20 phút đã qua, đầu trọc đang muốn gọi điện ngay cho Trương Nhất Phàm, không nghĩ tới điện thoại của gã lại vang lên trước. Nhìn đến dãy số này, đầu trọc lại mắng:



- Mẹ kiếp, lại thế nữa rồi. Bố cũng không phải ngốc.



Cừu Cương mang theo vài người chạy vào Đêm Mông Lung, phát hiện đầu trọc và đám người của gã không ở đây, liền gọi điện thoại. Đầu trọc nhìn dãy số, nghe cũng không được, không nghe cũng không được.



Thấy Đầu trọc nửa ngày không nghe điện thoại của mình, Cừu Cương liền bực mình. Thằng ranh này ở Song Giang lăn lộn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ dám không nghe điện thoại của gã, chẳng lẽ tên kia lại đưa người đi làm chuyện gì khác?



Tiền, Cừu Cương liền nghĩ đến, đương nhiên là tiền.



Hay là con nhỏ này rất có tiền, thằng đầu trọc này muốn đem đổi tiền? Cừu Cương lúc này nghĩ đến hai chữ, bắt cóc!



Lá gan thằng này càng lúc càng lớn! Cừu Cương hung hăng treo điện thoại.



Nhìn Lý Tông Hán cười bất lực:



- Xem ra thằng nhóc này câu được cá lớn rồi,



- Câu được cá lớn?



Lý Tông Hán khó hiểu hỏi.



- Có khả năng thân phận của con nhỏ kia không thấp đâu, chắc chắn thằng đó đem con nhỏ đó đi đổi tiền.



Lý Tông Hán bình thường chỉ biết sống phóng túng, đột nhiên hôm nay quan tâm nói



- Theo mày thì có nên hay không bỏ mặc con nhỏ kia.



Cừu Cương cũng sửng sốt



- Cái này cũng khó nói lắm.



Tuy nhiên, trong lòng Cừu Cương có suy nghĩ, bọn chúng làm loại chuyện này, bản thân cũng không nên dính dáng vào, Cừu Cương ở thành phố Song Giang là nhân vật có uy tín, đương nhiên sẽ không ngu đến nổi đi làm bắt cóc. Hơn nữa tiền của gã xài còn không hết, chỉ một nhà hàng 5 sao và khách sạn cao cấp, hai nơi này, hằng năm ít nhất cũng đạt doanh thu gần 100 triệu.



Hơn nữa vài năm gần đây đúng là náo nhiệt, buôn bán ngày càng nâng cao, bản thân mạng lưới quan hệ của gã ở thành phố Song Giang, đã kéo không ít quyền ký kết kinh doanh với các cơ quan chính phủ, đều giúp gã mang lại không ít lợi nhuận.



Nếu như đám người đầu trọc đó lừa gạt con nhỏ đó, thì bản thân là ông chủ, nhưng gã không muốn dính dáng vào. Tuy nhiên, Lý Tông Hán lại càng cảm thấy hứng thú:



- Thằng nhóc cứng đầu, mày kêu thằng nhóc kia đem con nhỏ đó tới đây xem, mặc kệ có được hay không, tiền này tao trả, gấp đôi!



Cừu Cương có chút khó xử nói:




- Cái này không cần đâu, anh Hán à, bọn kia đi phá rối, không lẽ anh muốn dính dáng vào à?



- Không có, tao chỉ là tò mò, muốn xem một chút, rốt cuộc con nhỏ đó là người như thế nào mà khiến nó không nghe lời chỉ huy của mày, nó có thể vì tiền mà đắc tội với anh hai, có thể thấy được con nhỏ này không đơn giản. Thử hỏi, làm sao tao không có hứng thú với con nhỏ đó?



Lý Tông Hán sau khi rời khỏi thủ đô, từ phía nam đến, tính đi Quảng Đông, không ngờ vừa mới đến đây Cừu Cương gọi điện thoại mời gã đến Song Giang chơi vài ngày.



Lý Tông Hán vốn đang nhàn rỗi, lại thêm câu lạc bộ quốc tế Thiên hồng bị cảnh sát bắt giữ, gã và ông anh cãi nhau một trận ầm ĩ. Gã thề, về sau phải dựa vào bãn lĩnh chính mình vì Lý gia mà cống hiến sức lực.



Tình trạng của tập đoàn Hoa Sơn, Lý Tông Hán vẫn luôn nhớ trong lòng, hơn nữa lần này gã đi Quảng Đông cũng chính là gặp cô gái kia. Tuy rằng Lý Hoa Sơn không tán thành, nhưng vì muốn chứng minh gã không phải là không đúng, nhất định phải thành công.



Lúc đó lời nói của tay anh Cương rất hấp dẫn, lại nghe nói giám đốc quỹ đầu tư Phàm phàm cũng tới Song Giang, gã liền muốn đến. Được lắm, phải chỉnh đốn con đàn bà này, phải cho thiên hạ biết, Lý gia không phải dễ đối phó. Nếu ai dám đụng tay vào Lý gia, thì kết cục nhất định sẽ rất thảm.



Vì thế ý muốn gặp Hà Tiêu Tiêu ngày càng mãnh liệt, lời nói vừa rồi của Cừu Cương, khiến gã sinh ra một ý nghĩ táo bạo. Điện thoại của Đầu trọc và cô gái kia có phải hay không là cùng một người?



Nhược điểm của Lý Tông Hán cũng không có gì đặc biệt, chỉ có điều gã rất thích chơi bời. Tính tình rất tốt, không được cũng không sao. Dù sao thiên hạ này, không có gã Lý gia cũng không có chuyện gì.



Cừu Cương đương nhiên không tiện từ chối gã, do đó lại gọi một cú điện thoại.



Nhóm Trương Nhất Phàm , giờ phút này cũng chạy tới cầu Nhị Kiều. trước đó thằng nhóc đầu trọc đã điện thoại.



- Thật ngại quá, người của chúng tôi vừa mới phát hiện cầu Nhị Kiều có cảnh sát, nơi đó giờ không an toàn, các người đi về phía nam đến nhà xưởng bỏ hoang đi! 10 phút, nhanh lên, lâu quá không có lợi đâu!



Lần này đầu trọc thông minh hơn, gã sợ dũng khí của Trương Nhất Phàm nạt mình, nói xong gã liền treo điện thoại. Nghe được những lời này của đầu trọc, Trương Nhất Phàm liền quyết đoán gọi điện thoại cho Liễu Hải:




- Cậu đoán đúng, bọn chúng đang ở nhà xưởng bỏ hoang kia, thế nào, có cách nào tiếp cận chúng không?



- Để tôi thử xem!



Cúp điện thoại, Liễu Hải cùng 4 người nữa lén quay lại.



Đầu trọc dùng đèn pin chiếu vào đồng hồ:



- Lão B, chuẩn bị chút đi, bọn chúng sắp đến rồi, mày dẫn người đi kiểm tra, chúng ta một tay giao người, một tay lấy hàng, lấy tiền rồi đi.



- Vài người các ngươi, chuẩn bị sẵn sàng, nếu bọn họ đuổi theo, liền nổ súng! Dọa bọn chúng, không cần giết người.



Tên đầu trọc nói hai người phía sau.



- Dạ biết, anh hai!



Trong đó một người mang theo một gói to màu đen, bên trong có hai cây súng lục, khoảng 30 viên đạn.



Sắp xếp tất cả xong, thì Cừu Cương gọi điện thoại tới. Đầu trọc bất đắc dĩ nghe điện thoại:



- Thật ngại quá, anh Cương, em vừa bị tiêu chảy, không nghe điện thoại reng. Đang chuẩn bị gọi cho anh thì anh điện….



- Thằng kia mày nói xạo giỏi lắm, có phải mày bắt người trao đổi tiền phải không? Ra giá với đối phương bao nhiêu?



Đầu trọc sửng sốt, lập tức giả bộ oan ức nói:



- Không có chuyện đó, anh đừng nghĩ như vậy.



- Đừng lắm lời! Có phải con nhỏ đó khoảng hai mươi mấy tuổi, cao 1m68, người rất đẹp, tóc thẳng xõa ngang vai.



Cừu Cương hỏi.



Đầu trọc trợn tròn mắt, khăng khăng vặn lại:



- Sao anh biết?



Câu này không thể nghi ngờ nữa, không đánh mà khai, Cừu Cương hít sâu, thật là cái thằng kia không nể mặt ông chủ, gã liếc nhìn Lý Tông Hán, quyết đoán nói:



- Bà mẹ mày, mày thật to gan, con nhỏ đó là bạn gái của bạn bố mày mà mày cũng bắt, gan thật!



Đầu trọc vừa nghe xong liền luống cuống:



- Sao thế ạ? Anh biết cô ta sao?



- Mẹ kiếp, cô ta tên là Hà Tiêu Tiêu, thằng chó to gan lớn mật, ngay cả bạn bố mày cũng dám bắt cóc, hiện tại mày có hai con đường, 1 là lập tức đem cô ta mang về, chúng ta xem như chưa có gì xảy ra. 2 là mày từ nay về sau hãy trốn đi, đừng bao giờ xuất hiện ở Song Giang. Nếu không chỉ còn con đường chết.



Bị Cừu Cương hù dọa, đầu trọc lập tức muốn té xỉu, chuyện này là sao? Hắn nghi ngờ nhìn Hà Tiêu Tiêu, nghĩ đến lời cô đã từng nói



- - Tôi khuyên các người đừng nên vượt quá giới hạn, nếu cần tiền, thì mau chóng cầm tiền rồi đi, nếu ông dám chạm vào một cộng lông trên người tôi. Các người một người cũng không thoát.



- Nói ra thì hù chết ngươi! Không nên biết thì tốt hơn, cứ coi như tôi chưa nói gì.



Con mẹ nó, cô ta đúng thật là người của Cừu Cương? Thảm rồi, thảm rồi!



Đầu trọc kêu than thấu trời, hiện tại gã càng khẳng định, vì sao con nhỏ này một chút cũng không sợ hãi, hóa ra là có chỗ dựa vững chắc. Nói như vậy, chuyện lấy tiền chuộc thân hoàn toàn chỉ là cái bẫy, nói không chừng bọn họ nhân cơ hội này bắt hết bọn gã.



Cừu Cương là người không phải dễ chọc, người nhà của gã ở Song Giang, chạy được hòa thượng chạy không được miếu!



Tên đầu trọc càng ngày càng thấy lạnh người, vừa lúc đó Cừu Cương lại nói một câu:



- Nếu mày bây giờ, đem người mang về đây, chúng ta sẽ xem như việc này chưa xảy ra, mày và các anh em, tao sẽ cho 100.000 tiền giao hàng. Cũng coi như là đạo lý làm ăn. Mày cứ liệu mà xử lý đi!



Tên đầu trọc không nói gì, lập tức phất phất tay lên.



- Đi!