Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 391: Nhân viên phục vụ chuyên trách




Lần đầu đến thành phố Song Giang, Trương Nhất Phàm tạm thời ở tại nhà khách Song Giang.



Nhà khách Song Giang được bày trí trang hoàng hoàn toàn theo tiêu chuẩn ba sao. Trương Nhất Phàm ở là tổ hợp phòng, trong phòng phía bên ngoài có một bàn làm việc rất to, còn trang bị loa nhỏ.



Hôm nay từ tỉnh thành vội vàng tới, lại ở văn phòng cả một buổi chiều, Trương Nhất Phàm có chút mệt, tắm giặt qua loa, đang định gọi điện cho Đổng Tiểu Phàm thì Đổng Tiểu Phàm đã tự gọi đến.



- Ông xã, cảm giác thành phố Song Giang thế nào?



- Một chữ, mệt!



Trương Nhất Phàm nằm trên giường, cho tiếng điện thoại nhỏ nhất.



Thẩm Uyển Vân nằm trên ghế sofa, sờ bụng:



- Mệt là chắc chắn rồi, hiện tại anh là lãnh đạo chủ một phương, vừa may lại gặp tình hình đặc thù này. Có điều, anh cũng không cần phải sợ, phàm việc mưu định rồi thì hành sự thôi! Haha…



- Cám ơn bà xã đại nhân đã nhắc nhở.



Trương Nhất Phàm cười cười:



- Yên tâm đi, anh sẽ nhanh chóng mở ra cục diện.



- Ừ, tin anh, nhưng có điều trong tỉnh rất nhiều người đang muốn cười anh. Nói là tỉnh ủy đề bạt một quan chức nhỏ tuổi như thế, có ý lòe thiên hạ.



- Nói cứ để cho nó nói!



Trương Nhất Phàm ngáp một cái, bên này truyền đến giọng chói tai của Đổng Tiểu Phàm:



- Ah yo



- Làm gì thế? Em không sao chứ!



Trương Nhất Phàm đột ngột ngồi xuống, hỏi gấp.



- Em bé lại đạp, nó đang đạp em! Anh ngủ sớm đi. Nó có ý kiến rồi.



Đổng Tiểu Phàm hôn ống nghe, gác điện thoại



Trương Nhất Phàm nằm trên giường, trong đầu hiện lên hình ảnh Đổng Tiểu Phàm bụng to, đột nhiên cười ngốc nghếch.



ting tang



Vừa tắt điện thoại, có người bấm chuông, Trương Nhất Phàm đi dép lê ra mở cửa. Nhân viên phục vụ cầm hộp cơm đứng ở cửa:



- Bí thư Trương, mang cơm đến cho anh.



Trương Nhất Phàm thấy lạ, hình như tôi không gọi?



Nhân viên phục vụ dáng vẻ ít tuổi, trông cũng xinh, có lẽ do Từ Yến sắp xếp. Trương Nhất Phàm liếc nhìn cô ta một cái, vẫn chưa nói gì. Cô gái đó nhanh nhẹn nói:





- Em thấy anh sau khi tan ca, ở đây suốt, có lẽ là mệt quá, thế là chủ động làm cơm đưa đến cho anh.



- Cám ơn!



Trương Nhất Phàm nhìn nữ phục vụ khen ngợi, không cần nói, đang đói bụng, vốn chưa nghĩ ra đi ăn cơm, có điều ngửi thấy mùi cơm thơm, Trương Nhất Phàm lại thấy đói cồn cào.



Nữ nhân viên phục vụ đứng ở đó, cũng không có ý định đi, cô ta nhìn Trương Nhất Phàm mở hộp cơm, liền cười hihi rồi đứng ở bên, khả năng là do Trương Nhất Phàm tuổi còn trẻ nên cô ta có chút không sợ.



- Bí thư Trương, em tên là Thu Phi Tuyết, năm nay mười chín tuổi, sau này em sẽ là nhân viên phục vụ chuyên trách của anh. Anh gọi em là Phi Tuyết hoặc tiểu Tuyết cũng được.



Thu Phi Tuyết, cái tên cũng đẹp, người cũng đẹp, rất nhanh nhẹn.



Chỉ là con gái lớn thế không đi học, lại đi làm nhân viên phục vụ, thật là đáng tiếc, Trương Nhất Phàm vừa ăn vừa gật gật đầu:



- Ồ, tên đẹp!




Thu Phi Tuyết vui vẻ:



- Tên là do ông nội em đặt, ông ấy là giáo viên. Ồ, Bí thư Trương, em muốn hỏi anh một vấn đề riêng được không?



Trương Nhất Phàm ngạc nhiên, cô gái này thật to gan? Không ngờ dám làm càn như thế, mình ít nhiều cũng là Bí thư tỉnh ủy, đứng trước mặt cô ta không có một chút uy tín nào sao?



Có lẽ là cảm nhận được Trương Nhất Phàm không vui, Thu Phi Tuyết lập tức có chút ngại ngùng:



- Xin lỗi, em nhiều lời.



Dáng vẻ lúc nãy còn cười hihi, trong nháy mắt đã đổi thành dáng vẻ tủi thân muốn chết, sự chênh lệch của cô bé này thật lớn. Trương Nhất Phàm bèn mềm lòng, thầm nghĩ không cần thiết phải thật với cô gái này, thế là hắn nói câu:



- Em hỏi đi!



Thu Phi Tuyết nhìn hắn một cái, do dự nói:



- Em cũng chỉ tò mò thôi, anh đừng tức giận nhé? Bí thư Trương, anh qua ba mươi tuổi chưa?



Nhìn dáng vẻ ngây thơ của Thu Phi Tuyết, Trương Nhất Phàm cũng không thể mặt lạnh được, bèn mỉm cười:



- Em xem anh bao nhiêu thì bấy nhiêu.



Thu Phi Tuyết nhếch miệng, đưa hai tay ra sau lưng, thẳng cổ đứng đó.



Nhìn Trương Nhất Phàm ăn sạch hết cơm, Thu Phi Tuyết lập tức chạy lại dọn dẹp đồ cho hắn.



Cô nàng rất chăm chỉ, làm việc rất nhanh nhẹn, nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ mấy hộp cơm, sau đó lại lấy dụng cụ dọn dẹp vệ sinh:



- Bí thư Trương, nếu anh có cần gì, có thể gọi em bất cứ lúc nào. Hai tư giờ gọi khi nào đến khi đó.



Trương Nhất Phàm mỉm cười nhìn cô ta một cái, Thu Phi Tuyết mặc dù rất đáng yêu, nhưng lại ẩn dấu sự chín chắn không phù hợp với tuổi. Với tuổi của cô ta như thế, đang là lúc học tập, tại sao lại không đi học?




Hắn biết, Thu Phi Tuyết đến đây, chắc chắn là do Từ Yến đã dày công sắp xếp, nói thẳng ra là một người giúp việc! Trương Nhất Phàm nhìn cô ta:



- Tiểu Tuyết, tại sao em không đi học?



Nói đến đi học, làm Thu Phi Tuyết đang quét nhà thân hình run run, buồn bã nói:



- Em không thể đi học.



- Tại sao?



Trương Nhất Phàm không hiểu.



- Mẹ em đi theo người ta rồi, bố em cả ngày uống rượu, ông ấy không quan tâm đến em, bây giờ em sống cùng với ông nội.



Thu Phi Tuyết vẻ mặt ảm đạm, sau khi quét nhà xong, đi vào phòng vệ sinh, dọn bên trong một lượt, mới đi ra nói với Trương Nhất Phàm:



- Bí thư Trương, giám đốc đã dặn dò, từ nay trở đi, em chính là nhân viên phục vụ chuyên trách của anh. Anh có cái gì quần áo cần thay giặt cũng có thể đưa cho em!



Trương Nhất Phàm gật gật đầu, nhìn Thu Phi Tuyết ra khỏi cửa.



Thu Phi Tuyết 19 tuổi, mặc dù trông cũng xinh đẹp, đặc biệt là hai cái má lúm đồng tiền kia nhìn rất duyên, chỉ có điều cô gái này, trong lòng dường như ẩn chứa bí mật gì đó.



Trương Nhất Phàm nằm ở đó xem tivi một lúc, đang định đi ngủ, đột nhiên nhớ tới Thẩm Uyển Vân, buổi tối hôm đó cô ta thật không bình thường. Phải chăng cô bé này có tâm sự gì?



Thế là hắn liền gọi điện đi, không ngờ Thẩm Uyển Vân lại tắt điện thoại.



Thôi, hay là đi ngủ thôi!



Đồng hồ, mới hơn 9h, xem ra hôm nay mình mệt, từ tỉnh thành qua, bụi trần mệt mỏi, buổi chiều lại không được nghỉ.



Nằm trên giường, lại không ngủ được, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đã nhìn thấy trong văn phòng Thành ủy Song Giang.




Thành phố Song Giang của ngày hôm nay giống như một mớ hỗn loạn, không có manh mối. Tình hình gần giống như lần đầu mình đến thị trấn Liễu Thủy, rốt cuộc nên bắt tay từ đâu? Trương Nhất Phàm suy nghĩ làm sao trong thời gian ngắn nhất, có thể mở ra cục diện, đem uy tín của mình để tạo chỗ đứng lên.



Lúc này, hắn lại nghĩ đến Vệ Văn Bá, dường như hoàn cảnh của mình và ông ta lúc đó gần giống nhau! Thảo nào Vệ Văn Bá muốn làm quyết liệt, lên chức muốn làm vài cái giết gà dọa khỉ, chỉ có điều gà mà ông ta giết nhiều quá, mà lại không xem kỹ thân phận và bối cảnh của đối phương, chỉ đem lại hài lòng trong nhất thời.



Trương Nhất Phàm cân nhắc, mình nên bắt đầu triển khai công việc như thế nào, mà không được dập khuôn như Vệ Văn Bá. Do đó, hôm này kiểm tra tài liệu về những người kia, có thể coi như là làm được việc biết mình biết người.



Nếu như bộ máy bốn vị lãnh đạo ở Song Giang, chỉ có Quan Bảo Hoa là có chút quan hệ gián tiếp, nhưng Quan Bảo Hoa đối nhân xử thế thế nào? Trương Nhất Phàm cũng không biết gì về ông ta, trước đây cũng không nghe Quan Hán Văn nói về chuyện này.



Đương nhiên, hắn không thể nhờ Quan Hán Văn chứng thực, thế là, hắn liền gọi điện cho Dương Mễ.



Giai đoạn này Dương Mễ đang làm ở báo Thành phố Đông Lâm, cũng coi là rất linh hoạt, chỉ có điều lâu rồi không liên hệ với Trương Nhất Phàm, đột nhiên nhận được điện thoại của hắn, có chút không ngờ tới



- Trương…Chủ tịch thành phố Trương, xin chào.



Dương Mễ cẩn thận như thế, khiến Trương Nhất Phàm cảm thấy buồn cười. Có cần thiết phải căng thẳng như thế không? Lẽ nào trước đây mình đối xử với Dương Mễ rất hung tợn? Nghĩ kỹ xem nào, cô gái Dương Mễ này cũng coi như không tồi, có điều quần hơi rộng.




Ôi, thật đáng tiếc, làm hỏng một cô gái, chỉ là cô ấy cũng bất đắc dĩ, vì điều kiện gia đình, một cô gái vừa mới tốt nghiệp, muốn đầu tư đất đai, đại khái không mấy lựa chọn.



Uông Viễn Dương sau khi đến thành phố Đông Lâm, hai người lại lén lén lút lút ở cùng nhau. Tất cả điều này, người ngoài đều biết.



Quan Hán Văn cũng không biết việc giữa cô ta và Uông Viễn Dương, sau đêm đó, Dương Mễ đối với anh ta vừa xa vừa gần, khiến anh ta đoán không ra. Do đó, Quan Hán Văn rất buồn rầu.



Trương Nhất Phàm trong điện thoại, nói với Dương Mễ vài câu, tùy ý nói chuyện tình hình gia đình Quan Hán Văn, Dương Mễ nhanh nhẹn:



- Nghe nói anh ấy còn có anh trai, mai em thăm dò anh ấy .



- Ừ!



Trương Nhất Phàm hài lòng gật gật đầu. Dương Mễ trước mặt mình, biểu hiện không tồi, có cơ hội cho cô ta lên chức!



Năng lực và thái độ làm việc, cái này so với phong cách sống của cô ta không có mối liên quan lớn, chỉ cần cô ta tiếp tục biểu hiện như thế, Trương Nhất Phàm vẫn quan tâm đến những người qua đường cùng mình



Bây giờ và trước đây không giống nhau. Trương Nhất Phàm muốn nắm rõ những quân bài cuối cùng của những người này, mới quyết định nã pháo như thế nào, nã pháo vào ai. Hắn không muốn ngốc nghếch như Vệ Văn Bá, nhìn ai không vừa mắt là nổ súng, cuối cùng ngay cả mình cũng bị mai táng trong trận chiến chính trị này.



Vừa nãy trong đầu cũng suy nghĩ đến tình hình tổng thể. Chuông điện thoại reo. Hắn cầm lên nhìn mới biết là số mới của Hà Tiêu Tiêu



- Tiêu Tiêu, sao giờ này lại gọi điện thoại đến?



Đồng hồ trên tường đã chỉ 11h, có lẽ Hà Tiêu Tiêu không ngủ được. Thời gian này cô ta rất bận, căn bản không có thời gian gặp mặt Trương Nhất Phàm, bởi vậy khi Trương Nhất Phàm đi, cuối cùng cũng không chào được cô ta.



Nghe được giọng của Trương Nhất Phàm, Hà Tiêu Tiêu dịu dàng nói:



- Sao hôm nay anh mệt à?



- Tạm ổn!



Trương Nhất Phàm ngáp một cái:



- Vì tối một mình thấy chán.



Hà Tiêu Tiêu cười khanh khách:



- Họ đều không rỗi sao?



Trương Nhất Phàm buồn bực, Tiêu Tiêu cô bé này biến thành bình dấm chua khi nào vây? Hay là tại mình mấy ngày hôm nay bận bàn giao, không quan tâm đến cô ta nên cô ta có ý kiến?



Nghe thấy Trương Nhất Phàm không có phản ứng gì, Hà Tiêu Tiêu biết câu nói này của mình hơi quá đáng, thế là cô ta vội vàng nghĩ cách sửa sai:



- Ngày mai em đến thăm anh nhé! Xem anh một mình cô đơn.



Trương Nhất Phàm vốn cho rằng cô ta chỉ đùa thôi, nên trả lời: Được thôi!



Không ngờ, Hà Tiêu Tiêu lần này đến thành phố Song Giang, nhanh chóng mở màn cho phong trào cải chính của Trương Nhất. Thành phố Song Giang mở ra một thời kỳ mới tạm thời khác.