Nhâm Tuyết Y đứng dậy, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Có vài phần đố kỵ, có vài khinh miệt, cũng có vài phần khinh thường, nhưng vẻ mặt thanh cao thoát tục của cô, dáng người thon thả của cô, đôi mắt sáng ngời linh động của cô, khiến nhiều nữ phóng viên đeo cặp kính sinh ra một cảm xúc căm giận.
Cô xinh đẹp xuất chúng, vốn lẽ khiến cho một số nam phóng viên sản sinh thiện cảm và xúc động, nhưng câu nói vừa rồi của cô, không thể nghi ngời đó chính là mồi lửa, làm tan biến không khí hòa hợp êm đềm nơi đây.
Nha đầu này đến chính là muốn phá hư mọi chuyện đây!
Một số ít cùng ngành phóng viên với cô, tức giận bất bình nhìn chằm chằm vào cô, vì câu nói phía trên của Nhâm Tuyết Y, vài phóng viên nam kích động, hận không thể xông qua bẻ gẫy hai chân cô ta.
Nha đầu, cô không xem thể diện của bao lì xì, cũng phải xem vẻ mặt của mọi người. Câu hỏi như thế này, đợi chúng tôi đi về rồi, cô hãy từ từ mà hỏi, về phần người ta sẽ trừng trị cô như thế nào, chúng tôi không quan tâm!
Này cô bé ngốc à! Chưa thấy qua một số phóng viên ngu xuẩn không kinh nghiệm, trong đầu chỉ nghĩ làm cách nào để nổi tiếng, săn tin tức gì đó, mở cuộc điều tra ngầm làm cái gì, chuyện bị người ta giết chết ném thi thể xuống đồng hoang còn ít sao?
Chỉ tiếc, nếu cô gái như thế này bị người ta giết chết, chắc chắn cũng có một số người có chút ít buồn. Trong lòng một số người bảy nghĩ tám nhớ.
Sở Nam ở dưới đài lau mồ hôi, phát hiện nữ phóng viên này, chính là trợ lý mới tuyển vào của phó biên tập tờ soạn báo tỉnh, nha đầu này thật là lợi hại! Một chiêu trí mạng, xem ra là đã có chuẩn bị trước mà tới đây. Sở Nam nhìn thấy trên trán của chủ tịch thành phố Tiếu cũng có một hơi chút mồ hôi, trong lòng liền cảm thấy buồn bực. Sớm biết như vậy lúc nãy không nên phát những bao lì xì đó, chỉ cần chiêu đãi bữa trưa long trọng một phen, lập tức có thể ngăn chặn miệng lưỡi của những người này, chỉ sợ Nhâm Tuyết Y này mới là nhân vật chính. Nếu cuộc hợp báo này bị phá hỏng, không biết báo cáo kết quả như thế với Bí thư Chu đây?
Lì xì, lấy lì xì lại đây, để ta nện xuống dưới, xem xem có thể nhét cứng miệng của cô ta không!
Lúc Sở Nam đang sốt ruột, Tiếu Cố Đồng rất khó khăn mới có thể duy trì vẻ mặt mỉm cười, xem ra ông ta cũng đã chuẩn bị tốt kế sách ứng đối vẹn toàn.
Suy cho cùng cũng là Chủ tịch thành phố mà! Sở Nam lại phải đi lo lắng vô ích, chỉ nghe thấy Tiếu Cố Đồng tự tin mỉm cười trả lời:
- Sự việc chiếc cầu lớn Giao Châu, chúng tôi đang toàn lực điều tra, lúc nãy tôi đã nói qua, có vấn đề chúng tôi nhất định điều tra ra, có sai lầm, chúng tối nhất định sửa đổi, có hi vọng, chúng tới nhất định tranh thủ, cho nên, mong mọi người hay tin tưởng chúng tôi. Tôn chỉ của chính phủ nhân dân, vĩnh viễn là vì nhân dân phục vụ! Nếu đã là người đầy tớ của nhân dân, chúng tôi làm nhất định sẽ không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Vụ án này đang được điều tra, hơn nửa Ủy ban Kỷ luật thành phố đã phái người xuống, mời mọi người kiên nhẫn chờ đợi kết quả.
Đổi ngược tình thế cực đẹp, đem vấn đề đó để sang một bên.
Dùng câu nói vụ án đang trong thời gian điều tra, cho mọi người tràn đầy kì vọng chờ đợi một lời giải thích.
Mà Nhâm Tuyết Y cũng không phải dễ đối phó, theo Thẩm Uyển Vân lăn lộn ở ngoài đã lâu, điều này đơn giản như thế nào? Tất nhiên cô biết đây chính là thủ thái cực một ít cán bộ thường dùng. Bởi vậy, cô lại đặt một câu hỏi không để lộ dấu vết:
- Trong việc này, thành ủy Giao Châu và ủy ban nhân dân thành phố phản ứng rất nhanh chóng, cứu giúp cũng rất đúng chỗ, nhưng theo tôi được biết, trong số những người đi đường và xe cộ rơi xuống nước, ít nhất vẫn còn năm người tới hôm nay vẫn còn chưa tìm thấy tung tích, Chủ tịch thành phốTiếu, xin hỏi việc này giải thích thế nào đây?
Một câu hỏi rất hiểm hốc, rất sắc bén lại được đặt ra, không ngờ còn có chuyện như thế vậy? Xem ra công tác che giấu ở thành phố Giao Châu cũng không tồi! Kỳ thật, trong nhóm phóng viên này, một số người chỉ là những kẻ qua đường, nếm thử mùi vị. Không nghĩ đến ở đây vẫn còn một đại hữu văn chương.
Câu hỏi này của Nhâm Tuyết Y được đặt ra, ngay lập tức gợi lên một làn sóng ồn ào xôn xao.
Sở Nam thầm nhủ nguy rồi, xem ra phóng viên tòa soạn báo tỉnh này không dễ đối phó đây, người ta tám phần đều hướng về Giao Châu. Ông ta nhìn qua Tiếu Cố Đồng, phát hiện khuôn mặt của Tiếu Cố Đồng nổi lên sự giận dữ cấp tính.
Đối mặt với câu hỏi sắc sảo như thế, xem ra lại một lần nữa đem lương tâm quăng qua một bên, trước tiên phải nghĩ ra một câu nói dối nào để nói. Suy nghĩ kỹ sẽ đối phó với nữ phóng viên này như thế nào, thư ký của Chủ tịch thành phố Tiếu vội vàng chạy vào, nói thầm vào tai ông ta vài câu.
Tiếu Cố Đồng như trút được gánh nặng, làm vẻ mặt không phải nhìn mọi người phất phất tay:
- Thật ngại quá, bởi vì có nhiệm vụ cấp bách, buổi họp báo hôm nay chỉ mở đến đây, sau đây Trưởng ban Sở sẽ cùng quí vị tiếp tục giao lưu.
Tiếu Cố Đồng nói hai câu, vẻ mặt hấp tấp chạy đi rồi.
Sở Nam mắng vài câu, Lão cáo giá, chơi trò máy bay gì vậy, lại đổ lên cho tôi bên này.
Nhìn thấy Chủ tịch thành phố Tiếu vội vội vàng vàng rời khỏi, ông ta không thể không đi lên bục tiếp tục chủ trì cuộc họp báo.
Trụ sở tỉnh ủy, trong phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy, Tạ Kiến Đông hút điếu thuốc, đi qua đi lại. Thẩm Hoành Quốc thì ngồi kế bên hắn, nhìn thấy bộ dạng do dự của Tạ Kiến Đông, trong lòng nói: Lão cáo già còn không mau ra tay đi?
Lúc trước Trương Kính Hiên làm chủ tịch tỉnh, ông ta là như thế. Bây giờ Phương Cảnh Văn làm chủ tịch tỉnh, ông ta cũng như thế. Tạ Kiến Đông vẫn theo một nguyên tắc nhất định, không phải loạn, phải hài hoà, phải ổn định, các thế lục phải cân bằng.
Tuỳ các người muốn gây sức ép như thế, miễn là mọi người cùng nhau duy trì bình tĩnh, cố gắng đừng làm cho mọi thứ loạn cả lên, ông ta đều có thể chịu đựng được. Nhưng vấn đề Giao Châu lần này, một người che đậy một người lại muốn bóc mẽ bại lộ ra ngoài. Hiện tại Uỷ ban Kỷ luật lại nhận được thư tố giác, vài ngày trước ông ta liền đưa xuống chỉ thị:
- Phản hồi với uỷ ban kỷ luật Giao Châu, để bọn họ đi điều tra.
Thẩm Hoành Quốc hiểu được ý của ông ta, nếu người dân ở mọi nơi cũng đến cấp trên trình báo, thì cán bộ tỉnh uỷ sẽ bận chết đi được rồi! Nguyên tỉnh Tương nhiều địa phương như vậy, nhiều người như thế, quản không sao hết được.
Loại việc như thế này, đương nhiên chỉ có thể để lại Uỷ ban Kỷ luật thành phố quản. Thẩm Hoành Quốc đương nhiên chỉ có thể tôn trọng ý kiến của ông ta, đem thư tố giác giao tới uỷ ban kỷ luật thành phố Giao Châu.
Hôm nay buổi họp báo Giao Châu, Tạ Kiến Đông đã chú ý đến các dự đoán của mọi người, hắn gọi Thẩm Hoành Quốc vào. Thuốc cũng đã hút hết ba điếu rồi, ông ta vẫn chưa có quyết định gì.
Thẩm Hoành Quốc đương nhiên biết, ông ta vì tin tức kinh động lòng người được đăng trên tờ báo của hai hôm trước, không ngờ thành uỷ Giao Châu và Uỷ ban nhân dân thành phố cũng thật to gan, chuyện lớn như thế này mà cũng dám lừa dối giấu giếm, trong mắt chỉ sợ không có Bí thư Tỉnh uỷ này.
Tạ Kiến Đông kêu mình đến đây, đơn giản là muốn can thiệp vào vụ án Giao Châu, Thẩm Hoành Quốc đang suy nghĩ, rốt cuộc ông ta lo lắng chuyện gì? Lúc hút xong điếu thuốc thứ tư, cuối cùng Tạ Kiến Đông cũng ngừng lại, ngồi xuống vị trí của mình.
- Lão Thẩm, bộ máy lãnh đạo Giao Châu nên điều chỉnh lại đi!
Thẩm Hoành Quốc trong lòng kinh sợ, ông ta không nghĩ đến Tạ Kiến Đông lại nghĩ đến việc điều người của hai đại lãnh đạo Giao Châu, suy đoán lúc đầu, ông ta còn muốn tham gia vào Uỷ ban Kỷ luật, xem lại lão cáo già này suy xét vấn đề này, sợ không phải chỉ mới một hai ngày nay đâu!
Bây giờ ông ta thăm dò giọng điệu của mình thì lại là vì cái gì đây? Là người lăn lộn nhiều năm trong quan trường, Thẩm Hoành Quốc đương nhiên không ngốc đến nổi cho rằng đường đường một Bí thư Tỉnh uỷ sẽ trưng cầu ý kiến của mình.
Tuy rằng không khí của ông ta có ý hỏi, kỳ thật là muốn khiến mình ra mặt. Buổi chiều không phải là mở hội nghị thường vụ sao? Ý của Tạ kiến Đông rất rõ ràng, mình phải điều động vào bộ máy lãnh đạo Giao Châu thôi, nhưng câu nói này không thể do tôi mà nói ra, anh không phải là chủ nhiệm Uỷ ban Kỷ luật sao? Đối với tình trạng Giao Châu gần đây rất rõ.
Thẩm Hoành Quốc không nghĩ rằng Tạ Kiến Đông khiêm tốn bây lâu nay, lại đặt ra một bàn tính như ý thế này, nếu đoán không sai, ngay cả người ông ta cũng liên lạc xong cả rồi, chỉ đợi mình ở hội nghị thường vụ đề xuất ra thôi.
Sau đó mọi người sẽ thảo luận thảo luận, Sau cùng sẽ do ông ta đánh nhịp!
Cao tay! Thật sự là rất cao tay.
Chẳng qua, đây là do Thẩm Hoành Quốc nguyện ý nhìn thấy, ông ta khẽ cắn môi, mình bị người ta coi như một hồi súng đùa giỡn rồi! Chỉ có điều không biết, trong lòng Tạ Kiến Đông đã nhắm trúng ai đây?
Hai người ở trong phòng làm việc với nhau xong, Thẩm Hoành Quốc trở lại phòng làm việc của mình, liền gọi Trương Nhất Phàm qua đây. Nói cho hắn một tin tức, cuối cùng Tạ Kiến Đông cũng đã ra tay, ông ta muốn động vào bộ máy lãnh đạo Giao Châu, nhưng cái tội danh này thì do mình lãnh.
Ở tỉnh Tương, người của Phương Hệ và người của Trương Hệ vẫn tranh giành cấu xé lẫn nhau, tuy rằng mấy năm nay Trương Hệ đã chiếm được ưu thế, không nghĩ đến lão cáo già này đột nhiên ra tay, điều này ngay cả Trương Nhất Phàm cũng không có dự đoán trước được.
Không cần phải nói, Tạ Kiến Đông nhất định muốn khẳng định thế lực của chính mình, đây là vấn đề không khỏi nghi ngờ. Tuy nhiên, ông ta và Thẩm Hoành Quốc lộ ra tin tức này, lần này thì do Thẩm Hoành Quốc ra mặt, lúc bắt gặp lần điều chỉnh sau, ân tình này nhất định sẽ dành cho ông ta.
Nói như vậy, hai người xem như một loại giao dịch rồi, chính phó hai vị bí thư ký kết hiệp nghị thành công, nếu không lấy bối cảnh của Thẩm Hoành Quốc. Ông ta sẽ bán đứng ngươi không?
Đợi Thẩm Hoành Quốc đi rồi, Trương Nhất Phàm gọi một cuộc điện thoại cho ba, Hai người nói về chuyện xảy ra gần đây ở tỉnh Tương. Trương Kính Hiên trầm ngâm nói:
- Chuyện dự kiến ra tay của Tạ Kiến Đông, con cũng không cần phải quá căng thẳng, ở vị trí này sẽ nán lại khoảng nửa năm, tranh thủ sang năm hãy nhảy ra đi.
Trương Nhất Phàm hiểu ý của ba, chuyện bọn họ những thần tiên đánh nhau, chính mình tốt nhất không nên nhúng tay vào. Dù sao mình ở phòng giám sát kiểm tra kỷ luật nán lại một năm rưỡi nữa, hãy nhảy ra ngoài gây sức ép cho bọn họ.
- Người trẻ tuổi vẫn là ở những tình huống thế này luyện tập một chút mới tốt, chuyện gì cũng đừng quá ra mặt.
Đây là lời khuyên của Trương Kính Hiên dành cho con trai, Trương Nhất Phàm nhớ kỹ lại.
Trước khi cũng chỉ có Trương Phương hai hệ âm thầm tranh đấu, hiện tại Trương Kính Hiên và Đổng Chính Quyền đều đi rồi, rất nhiều người trở nên sinh động hẳn lên. Chuyện cấp cao, Trương Nhất Phàm nhúng tay không được. Việc hắn bây giờ cần làm, chính là giấu tài nghệ bồi dưỡng thêm, chính mình chuẩn bị tốt cuộc chiến này.
Quả nhiên, trong hội nghị thường vụ nghị diễn ra vào buổi chiều, Thẩm Hoành Quốc lấy ra một sấp thư tố giác, nhằm vào vấn đề Giao Châu trình bày giải thích rõ. Sau đó có một vài ủy viên thường vụ lập tức tỏ thái độ, bí thư thành ủy Giao Châu quá mạnh mẽ, bất lợi cho triển khai công tác của bộ phận chính phủ. Hơn nữa Chu Chí Phương có tiếng là độc đoán, cộng thêm dạo này Giao Châu rất không bình yên, liên tục xảy ra chuyện. Bây giờ bị ủy viên thường vụ đem vấn đề bày ra, Phương Cảnh Văn lập tức phát hiện mình không thể khống chế kịp.
Trước đây ông ta vẫn luôn cho rằng, chỉ cần Tạ Kiến Đông không tỏ thái độ, người mới lại Thẩm Hoành Quốc sẽ không nhấn chìm được ông ta, nói thế nào thì ông ta là Chủ tịch tỉnh cũng là nhân vật số hai trong ủy viên thường vụ, vậy mà không thể ngờ được Tạ Kiến Đông nói ra câu nói như vậy:
- Đã có vấn đề, bộ máy lãnh đạo ở Giao Châu cũng nên điều chỉnh thôi.
Phương Cảnh Văn thoáng chốc như người đang nằm mộng vạn lần không nghĩ ra được mình bị lão cáo già này lừa gạt, trước đó không lâu phòng chứa hồ sơ Ủy ban Kỷ luật tỉnh bị cháy, ông ta cũng không tỏ thái độ gì, tuy rằng có từng nói sẽ điều tra, nhưng cuối cùng cũng chỉ là sấm chớp và mưa lớn.
Trong vấn đề Ngưu Ái Vũ, ông ta cũng khá khiêm tốn, nói cái gì phương châm của Đảng là trị bệnh cứu người, lấy giáo dục là việc chính. Không nghĩ tới ông tay lại đào sẵn cái hố to như thế để mình tự nhảy vào đó.
Tới bây giờ ông ta mới hiểu được, Tạ Kiến Đông chính là hi vọng Giao Châu xuất hiện vấn đề, sự việc càng lớn càng tốt, như vậy ông ta mới có cơ hội duỗi thẳng tay ra.
Cảm giác của Phương Cảnh Văn, giống như là chính mình cực khổ nuôi con heo hai năm, cảm giác như thoáng cái bị con diều hâu gắp đi. Lại giống như chính mình phí sức lao động cưới được vợ, không dễ dàng sinh được đứa con trai, kết quả người ta nói với ông ta, đưa nhỏ đó không phải là con ruột của mình. Mẹ nó, lại phí công tát nước vào giỏ trúc rồi!
Phương Cảnh Văn rất không may, kết quả điều chỉnh không cần nghĩ cũng biết, Tạ Kiến Đông một mình đi Giao Châu nhận chức bí thư thành ủy, Chu Chí Phương được điều đến Mai Châu nhận chức chủ tịch thành phố.