Thời sự đưa tin, người khiếp sợ không chỉ có mình Phương Cảnh Sơn mà còn có Chủ tịch thành phố Giao Châu Tiếu Cố Đồng, chủ quản quy hoạch hóa của khu vực thành phố, Phó chủ tịch thành phố xây dựng cầu đường và còn có cả nhà thầu của công trình xây dựng này công ty xây dựng Đỉnh Thiên.
Tiếu Cố Đồng đang nghĩ, cuối cùng thì tin tức đã bị bại lộ rồi. Việc này đã chứng minh được câu nói muốn người khác không biết trừ phi mình đừng làm. Việc này thì không ai dám đùa nữa.
Hừ! ——
Ngoài ra, còn có một người rất là hoang mang. Đó chính là con dâu cả của Phương Văn Cảnh là Tống Vũ Hà. Lúc trước khi Chu Đỉnh Thiên thành lập công ty xây dựng Đỉnh Thiên, đã cho cô ta 10% cổ phần.
Con trai cả của Phương Văn Cảnh làm Phó chủ tịch thường trực tại thành phố Cổ Dương. Em họ của Tống Vũ Hà vợ anh ta cũng có một công ty xây dựng. Mà dự án này chính là từ sau khi công ty xây dựng Đỉnh Thiên nhận thầu thì đã chuyển lại cho em họ của Tống Vũ Hà.
Tên em họ này cũng không thầu, lại chuyển nhượng qua một đội công trình ở dưới không có năng lực gì cho lắm. Chu Đỉnh Thiên làm như vậy, là muốn tạo mối quan hệ tốt với nhà họ Phương. Bởi vì trong công ty của gã ta thì Tống Vũ Hà có cổ phần trong đó. Mà gã ta giao công trình này lại cho em họ của Tống Vũ Hà, không phải là muốn chiếu cố đến người nhà họ Phương của bọn họ sao?
Đội công trình của em họ Tống Vũ Hà, vốn không có thực lực gì. Gã ta có thể có được mấy dự án đều là dựa vào quan hệ của chị họ này cả. Với chuyện như thế này, nếu không xảy ra việc gì thì có thể bình an vô sự nhưng một khi đã xảy ra chuyện, vấn đề bị phơi sáng ra thì phiền toái vô cùng.
Từ tin tức nhìn thấy trên đài truyền hình, Tống Vũ Hà căng thẳng hẳn lên. Tuy cô ta có người bố chồng làm Chủ tịch tỉnh nhưng với cục diện trước mắt như thế này, không ai có thể đảm bảo là thuận buồm xuôi gió được.
Tống Vũ Hà gọi điện thoại cho Chu Đỉnh Thiên nói:
- Tiểu Chu à, việc này là sao đây hả?
Chu Đỉnh Thiên đang uống rượu, gã ta làm như không có việc gì, cười cười nói:
- Chị Tống à, không có gì đâu ạ! Việc này em sẽ xử lý chị cứ yên tâm đi nha!
Tống Vũ Hà vẫn có chút không yên tâm. Tuy với năng lực của Chu Đỉnh Thiên, việc này cuối cùng có thể sắp xếp đâu vào đó. Nhưng cô ta rất lo không biết việc này có bị truyền tới tỉnh không. Sau những lời cam đoan của Chu Đỉnh Thiên, Tống Vũ Hà mới có chút yên tâm mà cúp máy.
Bởi vì chuyện này, sẽ quan hệ đến em họ của mình. Làm cho cả buổi tối Tống Vũ Hà chẳng có tâm trạng làm gì cả.
- Mẹ kiếp! Chuyện này là do ai truyền ra đây chứ?
Chu Đỉnh Thiên vốn đang uống bia ở trong phòng bao, không có xem tin tức phát trên TV. Tuy lúc nãy gã nói như vậy với Tống Vũ Hà, nhưng thực sự gã không yên tâm khi chuyện này bị truyền ra ngoài, đâu phải là rắc rối nhỏ đâu.
Vì thế gã ta đập bàn ầm một tiếng, nói với hai tên đàn em:
- Hai đứa mày đi thăm dò thử, xem con phóng viên đáng chết nào dám làm ra chuyện này chứ?
Vừa mới kêu người đi thăm dò, bên Chu Chí Phương lại gọi điện thoại tới nói:
- Đồ khốn, mau về nhà ngay cho ta!
- Ông già lại lên cơn thần kinh gì vậy chứ, có chuyện gì to tát đâu.
Chu Đỉnh Thiên nói thầm một câu, đẩy cô gái bên cạnh ra, vội chạy về nhà.
Vừa mới bước vào, liền bị Chu Chí Phương tát một bạc tai nói:
- Đồ khốn, xem việc mà mày đã gây ra kìa! Có phải muốn ông đây chết phải không? Nói thật đi, tên khốn khiếp mày đã ăn hết bao nhiêu tiền rồi hả?
Dự án cây cầu Giao Châu du lịch, ở trên chính quyền đầu tư bao nhiêu, bản thân Chu Chí Phương trong lòng đã ngầm biết cả rồi. Việc ông ta giận dữ, cho dù anh nhận thầu thì cũng phải làm cho sự việc có đầu có cuối một chút. Tốt xấu gì thì ba mươi năm hay bốn mươi năm cũng không cùng là một vấn đề nữa?
Cây cầu này vừa mới được xây dựng nửa năm. Một là chưa hề bị sét đánh, hai là chưa bị tàu thuyền đụng phải, ba là chưa bị quá tải trọng của xe. Chỉ có vài người đi qua đi lại, là nó có thể bị sụp rồi sao? Đúng là rất nhiều người làm quan, tất cả đều chết dưới bàn tay của vợ và con cái của họ, câu nói này quả là không sai chút nào.
Chu Chí Phương vừa nãy bị Chủ tịch tỉnh Phương chửi cho một trận. Gã ta cố gắng giải thích nói:
- Con đang xử lý, con đang xử lý mà.
Việc Phương Cảnh Văn tức giận đó là Chu Chí Phương biết việc mà dám giấu diếm không báo cáo. Xảy ra việc lớn như vậy, vậy mà gã có thể giấu diếm được hay sao?
Làm như người trong thiên hạ đều mù cả hả?
Không ngờ Chu Đỉnh Thiên trả lời lại:
- Ba sợ gì chứ, người nhà họ Phương bọn họ lấy nhiều hơn!
Chu Chí Phương sửng sốt nói:
- Mày nói cái gì vậy?
Ông ta không thể ngờ nổi, người nhà họ Phương đã bất ngờ nhúng tay vào rồi. Không cần nói, chắc chắn chính là cô Tống Vũ Hà hám tiền bạc của cải đó rồi.
Tống Vũ Hà nổi tiếng mò tiền. Chỉ cần chỗ nào có thể nhúng tay vào, cô ta sẽ không bỏ qua. Quả nhiên, câu nói của Chu Đỉnh Thiên đã chứng thật được suy đoán của ông ta, gã ta nói:
- Con đã cho cô ta hai phần cổ phần của công ty xây dựng, dự án này cô ta cũng nhúng tay vào không ít. Vả lại do đích thân cô ta trực tiếp giao nhượng lại việc thầu cho em họ của cô ta, nói vậy có nghĩa là cô ta lại lấy được một phần trung gian nữa.
Chu Đỉnh Thiên nghiến răng, nhẫn tâm gắn lên đầu của Tống Vũ Hà thêm một cổ phần nữa.
Tuy nhiên, kinh phí công trình mà đích thân Tống Vũ Hà chuyển nhượng qua, đích thực cô ta đã nhận được rất nhiều ưu đãi.
Nghe xong lời con trai nói, Chu Chí Phương liền chửi nói:
- Cút ——
Chu Đỉnh Thiên lập tức chạy ra khỏi nhà với vẻ hỗn loạn. Sau khi đến khách sạn, gã ta liền gọi điện thoại cho từng người một nói:
- Cho dù chúng mày dùng biện pháp nào, nhất định cũng phải tìm cho ra con tiện nhân phóng viên đó, mẹ kiếp, để coi ông đây sẽ xử lý mày ra sao đây!
Chu Đỉnh Thiên đổ trách nhiệm việc này vào người phóng viên đã đưa bản tin này. Đều là do họ quá nhiều chuyện, nếu không sao lại có chuyện này xảy ra được chứ?
Người âm thầm bảo vệ Nhâm Tuyết Y ở Giao Châu là Liễu Hải. Vốn dĩ Đường Vũ phái hai người đi bảo vệ. Nhưng Liễu Hải tự đề cử mình đi, nên Đường Vũ đã cho cậu ta cơ hội này.
Theo Nhâm Tuyết Y đi tới Giao Châu, Liễu Hải đã duy trì độ cảnh giác cao. Bản tin thứ nhất, dưới sự bày mưu của Thẩm Uyển Vân, Nhâm Tuyết Y chỉ đưa tin về thực tế của sự việc cầu Giao Châu đã bị sụp, không hề nói thêm nửa câu nói bình luận lung tung nào cả.
Ý của Thẩm Uyển Vân đó chính là phải mở rộng sự phân tích của người dân và người làm cán bộ về vấn đề này. Để họ bàn luận về toàn bộ tính chất của sự việc. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì dẫn đến một cây cầu đầu tư tới trăm triệu mà chỉ sau nửa năm thôi đã bị sụp đổ ầm ầm?
Toàn bộ phong cảnh của Giao Châu, chính quyền địa phương đã đầu tư hai trăm mấy triệu. Bọn họ có thể dẫm đạp số tiền nộp thuế của người dân sao? Đối mặt với đủ sự nghi ngờ, hẳn phải có nhiều người hơn nghĩ sâu một chút về sự việc.
Mà công việc tiếp theo của Nhâm Tuyết Y đó là lấy chứng cứ từ người dân đã nhìn thấy tận mắt cảnh tượng cây cầu bị sụp. Để xem thử lúc đó có cảnh tượng như thế nào. Bởi vậy, công việc tiếp theo rất là cực khổ và cũng có tính nguy hiểm nhất định.
Cô ta muốn đưa tin, thì phải vạch trần, đương nhiên sẽ có người ngăn cản và phản đối. Nhâm Tuyết Y đi vào một ngõ nhỏ, đang chuẩn bị hỏi thăm người dân ở thành phố về tình cảnh lúc đó thì từ ngõ nhỏ đó có ba người thanh niên chạy tới.
- Chính là cô ta, cô ta ở đây này!
Có một người thanh niên chỉ vào Nhâm Tuyết Y kêu lên nói.
Sau đó ba người họ lập tức xông tới, một người thì đoạt lấy micro của cô ta, một người thì đoạt lấy túi xách còn một người xông tới như muốn đánh người vậy. Liễu Hải từ đằng sau chạy ra, lạnh lùng hô một tiếng nói:
- Dừng tay lại!
- Thằng ranh, không phải việc của mày, cút mau ——
Một người chỉ vào Liễu Hải hung hăng quát.
Nhâm Tuyết Y hét một tiếng, đồ trên tay liền bị bọn họ lấy mất, Liễu Hải xông tới, đá cho một cước.
- Hô ——
Tên thanh niên chỉ vào anh ta, nháy mắt đã bị văng ra ngoài, Liễu Hải lại đá hai người kia lăn ra, kéo Nhâm Tuyết Y bỏ chạy.
Nơi này là địa bàn của người ta, anh ta không muốn gây chuyện. Ngộ nhỡ bị bọn xấu đó mà làm ra tội danh gì, bị bắt tới Cục công an, bản thân mình thì không sao nhưng Nhâm Tuyết Y thì chẳng phải sẽ thảm sao?
Một cô gái yếu ớt như cô ta, người ta mà muốn xử cô ta cũng rất là đơn giản. Vả lại Chu Đỉnh Thiên tên đó lòng lang dạ sói, nhìn thấy cô gái đẹp như vậy, không chụp mồi ngon sao?
Hai người chạy ra ngõ nhỏ, Liễu Hải ngăn xe lại vội vàng quay về khách sạn, ít nhất thì ở trong này vẫn an toàn hơn. Cuộc phỏng vấn ngầm ngày hôm nay, cũng không thu hoạch được gì. Nhưng ít nhất bọn họ cũng biết được toàn bộ cảnh tượng sụp cầu lúc đó.
Tuy không có trực tiếp thấy tận mắt, nhưng bọn họ đã họ đã biết được một số thông tin từ chính miệng của người dân thành phố nói ra. Lúc đó đúng vào buổi trưa, nắng chói chang, một số người dân thành phố đang ở dưới cầu hóng mát.
Đột nhiên cảm giác thấy cầu động đậy, mấy người đó chưa có phản ứng gì thì đột nhiên nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên. Cả cây cầu bị sụp xuống từ chính giữa cây cầu, ước chừng thiếu một lỗ hổng khoảng hai mươi hoặc ba mươi mét.
May mắn là hai cây trụ cầu vẫn không có vấn đề gì. Chỉ bị sụp ngay giữa chỗ vòm cầu mà thôi. Người dưới cầu hóng mát đó kinh sợ nhưng may là không gặp nguy hiểm.
Nghe nói lúc đó có mấy chiếc xe từ trên cầu rớt xuống vẫn còn một số người đi bộ trên cầu. Nhâm Tuyết Y nghe thấy tin này liền thở một hơi dài.
Phát sinh chuyện lớn như thế này, không ngờ bọn họ dám giấu diếm không báo cáo, quả là quá to gan mà. Vả lại đến bây giờ, cũng không có ai đứng ra chứng thật chuyện này. Rốt cuộc là có mấy chiếc xe, mấy người bị chết trong sự cố lần này đây?
Đáp án này, chính phủ địa phương vẫn còn chưa công bố.
Theo như người dân thành phố nhớ lại, sau khi sự việc xảy ra khoảng ba tiếng đồng hồ thì Cục công an và đồn công an đột nhiên phái một đội cảnh sát lớn, phong tỏa toàn bộ hiện trường và lập tức tiến hành công tác vớt xác.
Kết quả cuối cùng như thế nào thì không ai biết rõ. Nghe thấy tin ghê rợn cả người này, sắc mặt xinh đẹp của Nhâm Tuyết Y cũng hoảng sợ. Lúc cô ta quyết định thâm nhập vào điều tra thì không ngờ gặp phải những người này.
- Anh Liễu Hải à, bước tiếp theo chúng ta làm sao đây?
Nhâm Tuyết Y phát hiện ra thân thủ của Liễu Hải cũng rất khá, vừa nãy anh dũng như vậy, trong lòng cô ta rất là khâm phục.
Liễu Hải nói:
- Em tốt nhất vẫn nên báo cáo tình hình này cho cấp trên biết, sau đó mới quyết định đi!
Nhâm Tuyết Y gật gật đầu nói:
- Cảm ơn lời nhắc nhở của anh.
Sau khi gọi điện thoại cho Thẩm Uyển Vân, Nhâm Tuyết Y thấy Liễu Hải ngồi chỗ kia hút thuốc, cô ta nhìn qua ngoài cửa sổ. Cô ta cảm thấy hiếu kỳ hỏi:
- Anh Liễu Hải à, nghe nói trước kia anh là vệ sĩ kiêm lái xe của chủ nhiệm Trương phải không?
Liễu Hải khiêm tốn nói:
- Đó là anh ấy coi trọng tôi thôi.
Liễu Hải không nói nhiều, nói xong cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhâm Tuyết Y nghe thấy cậu ta gọi Trương Nhất Phàm là anh, không khỏi tò mò, mặt đỏ lên hỏi câu:
- Người như chủ nhiệm Trương tốt lắm phải không?
Liễu Hải lúc này mới quay đầu lại nhìn cô ta, nghiêm túc gật gật đầu nói:
- Anh ấy là lãnh đạo tốt nhất của tôi, là anh em và cũng là ân nhân.
Nhâm Tuyết Y thè lưỡi, xem ra tên Liễu Hải này có quan hệ rất sâu sắc với Trương Nhất Phàm. Lúc này, trong ánh mắt cô ta hiện lên vẻ rất là hâm mộ.
Liễu Hải không có chú ý kỹ tới cô ta. Chỉ cảm thấy cô Nhâm Tuyết Y này cũng rất xinh đẹp. Nhưng trong lòng của Liễu Hải đã có chủ, vừa mới thân nhau với Bạch Khẩn nên cũng không để ý mấy đến cô gái khác. Nhưng cậu ta vẫn phát hiện mặt đỏ lên của Nhâm Tuyết Y, trong lòng thầm nhủ:
- Tại sao nói đến anh Nhất Phàm là cô ta lại đỏ mặt? Hay là cô ta mến thầm anh ấy rồi?
Lúc này, Nhâm Tuyết Y cúi đầu nói:
- Em nghe nói trước đây lúc anh ấy ở dưới làm Chủ tịch thành phố rất là uy phong, anh có thể nói cho em biết chút gì về anh ấy không?
Tuy Liễu Hải là một tên ngốc trong chuyện tình cảm, nhưng từ sau khi yêu đương với Bạch Khẩn thì tâm tình đã trở nên rộng mở trong sáng hơn, có ngốc cũng nhận ra biểu cảm xấu hổ của Nhâm Tuyết Y này là mang ý nghĩa gì.
Anh Nhất Phàm quả thật làm cho nhiều người yêu mến thật! Chỉ là từ sau khi có các cô như Đổng Tiểu Phàm và Liêu Hiểu Hiên thì Nhâm Tuyết Y này e rằng phải thất vọng rồi. Cậu ta thầm thở dài, nghe nói chị và Tiêu Tiêu quay về rồi, có thời gian phải đi tỉnh thành thăm họ mới được.
Nhâm Tuyết Y nghển cổ lên đợi, nhìn Liễu Hải một cách trông mong, mong là Liễu Hải sẽ kể cho cô ta nghe câu chuyện của Trương Nhất Phàm.
Chu Đỉnh Thiên đang ở trong khách sạn mà gã ta thường trọ, nghe thấy tin tức mà thuộc hạ vừa mới báo áo là nhìn thấy cô phóng viên đó và một người đàn ông bước vào khách sạn Giao Châu. Bọn họ hỏi Chu Đỉnh Thiên bước tiếp theo nên làm sao?
Chu Đỉnh Thiên nghiêm túc lại, nhíu mày nói:
- Để tôi đi tìm hiểu một chút về bọn họ nào!