Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 378: Thân sống ở bụi hoa




Hà Tiêu Tiêu bước xuống lầu, nhìn thấy bên ngoài phòng tắm có quần áo của Trương Nhất Phàm, trong phòng tắm lại mơ hồ vọng lại tiếng động làm cho người ta xấu hổ, trong nháy mắt cô ta liền hiểu ra được.



Anh Nhất Phàm về rồi! Hừ, lại đang ăn vụng hả, chị Liễu Hồng thật là không đạt tiêu chuẩn đó!



Cô ta cũng không lên tiếng, chỉ là lén lút trở về lầu, nói với Đổng Tiểu Phàm:



- Em Tiểu Phàm à, em ngủ trước đi, chị Liễu Hồng đang giặt đồ, chị đi tắm cái đã.



Hôm nay Đổng Tiểu Phàm quả thực rất là mệt. Nói chuyện cùng với cô ấy lâu như vậy. Nghe nói Hà Tiêu Tiêu muốn đi tắm, cô ta liền gật đầu đi ngủ trước. Hà Tiêu Tiêu dẫn cô ta từ từ tới cửa phòng, lại lén lút quay trở ra.



Đứng trước cửa phòng tắm, vốn dĩ muốn dọa bọn họ lại sợ gây ra chuyện gì đó. Ngộ nhỡ Liễu Hồng kêu to lên làm khinh động đến Đổng Tiểu Phàm ở trên lầu hoặc là Trương Nhất Phàm sẽ bị dọa tới hai chân nhũn ra, chuyện phòng the của em trai mà bị gì đó, thì vấn đề sẽ rất lớn.



Hà Tiêu Tiêu suy nghĩ một hồi, vẫn là lựa chọn việc lén lút bước vào, không cần phải bắn súng.



Lúc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không ngờ để cho Liễu Hồng đang nằm úp dưới nhìn thấy, Liễu Hồng giật mình, quần lót cắn Khẩn trong miệng đã bị rớt xuống.



Cô ta há miệng kêu a một tiếng nho nhỏ. Lập tức bị Trương Nhất Phàm bịt miệng lại. Trương Nhất Phàm nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu nhìn đến dáo dác, cười thầm nói:



- Lại là một người yêu vụng trộm nữa.



Liễu Hồng thấy Hà Tiêu Tiêu bước vào, cô ta liều mạng xoay người lại. Trương Nhất Phàm không đề phòng được, thứ đó bị trượt ra. Liễu Hồng nhặt cái quần lót ở dưới đất lên, còn có cả đồ ngủ mà mình đã chuẩn bị sẵn, tìm đường mà chạy.



Đi tới phòng khách, Liễu Hồng cảm thấy tâm can của mình như nhảy ra ngoài cả. Ngực cứ thế mà nhảy bùm bùm. Mẹ kiếp! Ngộ nhỡ bị Đổng Tiểu Phàm phát hiện, thì hình tượng của mình coi như mất hết. Tên Trương Nhất Phàm này cũng to gan quá đó, không ngờ lại dám vụng trộm đằng sau bà xã của mình.



Liễu Hồng đang làm đến nửa chừng thì lại chạy đi mất, khiến cho Trương Nhất Phàm có chút buồn bực. Khó lắm mới trông mong được các cô ấy quay về, không phải là để giải quyết việc gấp gáp ngày hôm nay sao?



Hà Tiêu Tiêu còn đứng ở đó, Trương Nhất Phàm liền nói:



- Cùng tắm với anh không nào?



Hà Tiêu Tiêu cười cười, phất phất tay nói:



- Bye bye!



Sau đó, cô ta đóng cửa lại.



Đi tới phòng khách, Liễu Hồng vẫn còn ngồi thở không kịp ở đó, không ngừng vỗ ngực. Hà Tiêu Tiêu lén lút đi tới, thình lình nhéo vào trước ngực của cô ta một cái, Liễu Hồng lập tức nhảy dựng cả lên như bị súng bắn phải vậy.



- Chị Liễu Hồng có vóc dáng thật đẹp!



Hà Tiêu Tiêu ngồi ở sô pha, Liễu Hồng trừng mắt nhìn cô ta nói:



- Nói ít thôi!



Sau đó lập tức mặt đồ vào.



Hà Tiêu Tiêu cười hì hì nói:



- Chị cũng thật là, đã ăn rồi thì cứ để anh ấy ăn cho no, nếu không phải ra ngoài ăn trộm đó.



Liễu Hồng tức chết, lại không phải là do cô ta gây ra. Vốn dĩ giữa mình và Trương Nhất Phàm chưa tới mức độ đó, vẫn chưa bị đâm. Hà Tiêu Tiêu xem phim quốc đảo đó nhiều rồi nên đã bị ảnh hưởng quá nặng. Không ngờ muốn mình cùng cô ta phục vụ vị thiếu gia này.



Lúc ở Thâm Quyến, Liễu Hồng cũng đã ỡm ờ đồng ý rồi. Nhưng đây là ở trong nhà của Trương Nhất Phàm, trong tầm nhìn của Đổng Tiểu Phàm, có đánh chết cô ta cũng không dám lỗ mãng.



Hà Tiêu Tiêu vẫn còn ngồi cười cô ta nên cô ta có chút tức giận. Cô ta đi tới ngồi bệt xuống bên cạnh Hà Tiêu Tiêu, hai người họ liền cãi lộn với nhau. Lúc Trương Nhất Phàm từ trong phòng tắm bước ra nhìn thấy hai người vẫn chưa ngủ, liền chạy tới nói:



- Còn chưa đi ngủ sao?



Mặt của Liễu Hồng đột nhiên đỏ lên, không dám nhìn vào Trương Nhất Phàm nói:



- Em đi ngủ đây, hai người nói chuyện với nhau đi.



Thấy Liễu Hồng vội vàng bước lên lầu, Trương Nhất Phàm nhìn Hà Tiêu Tiêu nói:



- Sao rồi? Em không đi ngủ sao?



Hà Tiêu Tiêu đột nhiên nhảy dựng lên, ôm lấy cổ hắn hun một cái. Lúc này mới cười cười nói tiếng chúc ngủ ngon, chạy lên lầu.



Trương Nhất Phàm làm sao cũng không ngủ được, ngồi trên ghế sô pha hút thuốc. Xem TV mãi cho đến hơn hai giờ sáng mới vào phòng đi ngủ.



Ngày hôm sau, Đổng Tiểu Phàm kinh ngạc phát hiện bên cạnh mình lại có một người đàn ông nằm cạnh. Sau khi ngồi vụt dậy, cô ta mới vỗ vào Trương Nhất Phàm mấy cái nói:




- Dọa chết người ta mà, đồ khốn!



- Hôm nay là chủ nhật mà, ngủ tiếp đi mà!



Trương Nhất Phàm giơ tay ra kéo lấy Đổng Tiểu Phàm, lại đặt cô ta xuống giường.



Đổng Tiểu Phàm lấy tay của hắn ra rồi ngồi dậy, vừa mặc quần áo vừa nói:



- Không được, chị Liễu Hồng bọn họ quay về rồi.



- Anh biết mà.



Trương Nhất Phàm trả lời với bộ dạng uể oải.



Đợi Trương Nhất Phàm thức dậy, thì đã là lúc giữa trưa. Từ dưới lầu vang lên giọng của Đổng Tiểu Phàm gọi:



- Heo lười à, còn không mau dậy hả? Hôm nay là ngày đầu tiên chị Liễu Hồng và Hà Tiêu Tiêu tới đây ăn cơm đó, anh còn không mau dậy đi sao?



Hà Tiêu Tiêu nói:



- Để chị đi gọi cậu ta vậy!



Trương Nhất Phàm vốn dĩ đang dậy, nghe thấy cầu thang có tiếng đăng đăng, hắn ta lại nằm xuống.



Hà Tiêu Tiêu đẩy cửa vào:



- Cậu em rể à, còn không thức dậy sao?



Thấy cô ta đến bên giường, Trương Nhất Phàm giơ tay kéo mạnh cô ta vào giường sau đó lật người ép cô ta xuống dưới người mình.



- Anh làm gì vậy?



Hà Tiêu Tiêu trừng mắt to, nói nhỏ:



- Anh muốn chết hả?




- Tối hôm qua bị em hại chết rồi.



Trương Nhất Phàm vỗ cô ta hai cái, từ trên giường nhảy xuống.



Hà Tiêu Tiêu cười quyến rũ nói:



- Đợi lát lúc em đi ra, anh đi theo sau là được rồi.



Nói xong, cô ta lại nói lớn:



- Anh cơm rồi kìa, còn không dậy mau lên nào!



Tay nghề của Liễu Hồng cho dù là lúc nào đi nữa cũng đều làm cho người ta cảm thấy thích thú vô cùng.



Nhìn trên bàn với những món ăn đó, Trương Nhất Phàm kìm không nổi mà khen vài câu, làm cho Liễu Hồng có vẻ ngại. Đổng Tiểu Phàm đã vài ngày không ăn uống được gì, thời gian ba tháng nay cứ muốn nôn, bây giờ thì đỡ rất nhiều rồi.



Tuy nhiên món ăn mà Liễu Hồng nấu, đặc biệt là hai món canh nhạt làm cho cô ta rất thèm ăn, cứ mãi khen ngon. Nhưng mà, cô ta phê bình Trương Nhất Phàm vài câu:



- Chị Liễu Hồng làm giám đốc của công ty, sao anh không nói sớm cho em biết chứ?



Liễu Hồng hiểu ý của cô ta, liền giải thích nói:



- Không sao đâu, dù sao công ty cũng quyết định dọn về tỉnh thành rồi, chúng ta ở gần nhau một chút cũng rất là tiện mà.



- Như vậy có được không đó?



Đổng Tiểu Phàm có vẻ áy náy, Trương Nhất Phàm có vẻ rất tự nhiên nói:



- Không sao đâu mà, lại đâu phải người ngoài, các em ở đây ở là được rồi.



Đổng Tiểu Phàm đang uống canh, nói đùa một câu:



- Chúng tôi thì không có sao, chỉ sợ là mình đàn ông như anh uống say vào rồi đi nhầm phòng thôi.




Dong—— mặt của Liễu Hồng đỏ lên, muỗng canh trên tay rớt xuống đất.



Hà Tiêu Tiêu liếc nhìn cô ta một cái, gan nhỏ như vậy sớm muốn cũng sẽ bị Đổng Tiểu Phàm đoán ra thôi. Liễu Hồng có vẻ hoang mang cúi người xuống lượm những mảnh vỡ.



Nói cho cùng đúng là đàn ông da mặt quá dày. Hắn liền cười như không có gì nói:



- Chỉ cần hai người đẹp đồng ý, thì tôi không có ý kiến gì.



Lúc này, Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu cùng lúc lườm hắn một cái, cùng nói:



- Đẹp là chết anh!



Mượn cơ hội ăn cơm, ba người thảo luận một chút về việc của quỹ đầu tư. Hà Tiêu Tiêu muốn Trương Nhất Phàm làm chủ, Trương Nhất Phàm cười hì hì nói:



- Ông chủ chính thức là bà xã của tôi, Tiêu Tiêu em biết mà, việc khởi động năm trăm ngàn vốn lúc đó là do cô ấy đem lại mà.



Đổng Tiểu Phàm sửng sốt nói:



- Các người chỉ đầu tư năm trăm ngàn để làm vốn thôi sao?



Nhìn dáng vẻ của cô ta hình như là không thể tin nổi vậy.



Trương Nhất Phàm đắc ý gật gật đầu nói:



- Em nghĩ thế nào, chỉ năm đầu tiên thôi Hà Tiêu Tiêu đã đưa về giúp công ty hơn bảy triệu lợi nhuận rồi.



Từ năm trăm ngàn đã làm nên một quỹ đầu tư với mức vốn năm triệu. Không ngờ là chỉ cần tới bốn năm ngắn ngủn, Đổng Tiểu Phàm quả thực có chút không tin nổi, trời ạ! Bọn họ mới quả thực là thần thoại của giới thương nhân. Không được, em phải thương lượng với mẹ em một chút, mời mọi người làm trợ thủ mới được.



Ăn xong cơm trưa, Liễu Hồng dẫn Đổng Tiểu Phàm ra ngoài đi dạo, Hà Tiêu Tiêu mượn có ở lại.



Hai người họ đốt cháy một hồi, sau khi xong việc, Hà Tiêu Tiêu đề nghị bản thân tốt nhất vẫn nên ra ngoài thuê một căn phòng. Ở đây trong lòng cứ có cảm giác không yên tâm. Cô ta nói, chị Liễu Hồng cứ ở đây đi, chăm sóc Tiểu Phàm cũng tiện một chút.



Trương Nhất Phàm cũng biết là giữa cô ta và Đổng Tiểu Phàm chắc là có chút xấu hổ. Cho nên, hắn cũng không cản cô ta.



Ba ngày sau, Bạch Văn Thiên từ Tùng Hải quay về. Đối với môi trường đầu tư ở đó, ông ta có vẻ cũng rất vừa lòng. Mấy căn cứ chế dược của Tùng Hải đúng là một trong những điều kiện cần thiết mà ông ta cần có. Ở Tùng Hải không có sân bay, Bạch Văn Thiên đi máy bay về Đông Bắc phải đi qua tỉnh thành, nên ông ta cố ý ở lại đây vài ngày.



Lúc này, Liễu Hải và Bạch Khẩn đã quay về thành phố Đông Lâm. Nghe nói Bạch Văn Thiên tới bọn họ đã cố tình từ bên huyện Ngũ Dương chạy qua. Lúc Bạch Văn Thiên gọi Trương Nhất Phàm cùng ăn cơm với ông ta, có nói tới vấn đề này.



Chế dược Trường Bạch Sơn quyết định thành lập một công ty thành viên tại Tùng Hải. Mà người tổng phụ trách của công ty thành viên là Bạch Thanh Tùng. Ông ta yêu cầu Bạch Khẩn ở công ty đảm nhiệm Phó tổng giám đốc kiêm quản lý tài vụ.



Bạch Thanh Tùng lúc nghe thấy câu nói này, có vẻ không vui. Anh ta cảm thấy hình như bố có vẻ không yên tâm với anh ta lắm thì phải, còn tìm em gái về để giám sát cậu ta.



Trên mặt của Bạch Thanh Tùng có vẻ không vui sau đó chợt biến mất, nhưng đã bị Trương Nhất Phàm thấy được. Hắn ta liền suy đoán thầm, tên Bạch Thanh Tùng này có vẻ không đáng dựa dẫm.



Lần trước lúc hai người đầu tư vào hai trăm triệu, Bạch Khẩn vì giúp cậu ta ngay cả một phần tiền của mình cũng không cần. Bạch Thanh Tùng cả nửa chữ cũng không có nhắc tới, vả lại sau khi quay về nhà cũng không giúp em gái nói vài câu, chỉ nói là số tiền này là do đích thân cậu ta kiếm được từ việc đầu tư ở bên ngoài.



Bởi vậy, nhân phẩm của cậu ta cũng không được cho lắm. Trương Nhất Phàm đã thầm bài trừ cậu ta ra khỏi danh sách.



Chỉ là chuyện nhà máy chế dược Trường Bạch Sơn được chứng thực, sau này nếu như thực sự mà do Bạch Thanh Tùng quản lý chưa chắc là một chuyện tốt. Nhưng việc như thế này thì cậu ta lại không nhắc cho Bạch Văn Thiên biết.



Bạch Văn Thiên có vẻ lại rất là bình thường. Ông ta nói nếu như bên này phát triển tốt thì quyết định sẽ dời tổng công ty tới Tùng Hải. Sau đó sẽ đưa ra thị trường tại Thâm Quyến. Bởi vì như vậy có thể tránh được những tên ăn tươi nuốt sống ở Đông Bắc lại tiếp tục làm khó mình.



Cho tới bây giờ, ông ta đối với thái độ với Liễu Hải vốn không có tính thay đổi nào cả.



Tối hôm đó, Lâm Đông Hải gọi điện tới, cảm ơn những gì Trương Nhất Phàm đã làm cho Tùng Hải. Việc này của Bạch Văn Thiên cơ bản đã có được mục đích cụ thể. Vả lại hai bên đã ký kết hợp đồng. Việc đầu tư của nhà máy chế dược Trường Bạch Sơn đã có kết quả. Bởi vậy, ông ta đặc biệt gọi điện thoại tới cảm ơn Trương Nhất Phàm.



Sau đó hai người lại nói đến vấn đề của Lâm Uyên. Lâm Đông Hải nói dạo gần đây Lâm Uyên có tâm trạng không tốt cho lắm. Cũng không biết là con bé này bị sao nữa? Ông ta nghĩ lúc nào mà Trương Nhất Phàm có thời gian rảnh thì đi thăm cô ta. Dù sao từ tỉnh thành tới thành phố Đông Hải cũng rất gần mà.



Trương Nhất Phàm trong lòng thầm kêu khổ thì cũng quá muộn. Cũng không biết lãnh đạo có thật là không biết hay là giả ngây ngô. Nếu như mình mà đi thật thì có lẽ sẽ xảy ra chuyện. Sau này Lâm Đông Hải quay về nói chuyện này với vợ, vợ của ông ta liền mắng:



- Người làm cha như anh, quả là làm quan làm đến mơ hồ rồi. Lâm Uyên con bé này đã thích người ta rồi đó! Trương Nhất Phàm làm vậy là muốn tránh con bé đó!



- Ôi! Nếu sớm biết vậy thì lúc trước tôi sẽ không nên có ý này!



Vợ của Lâm Đông Hải thở dài, có chút hao tổn tinh thần.



Lâm Đông Hải nghĩ kỹ lại, mới phát hiện ra cảm tình của Lâm Uyên đối với Trương Nhất Phàm quả thật là có gì đó khác lạ. Thế là cậu ta nói:



- Vậy thì ngày mai tôi sẽ gọi người đón con bé về!