Tạm thời không công bố tin Đổng Tiểu Phàm mang thai nhưng lại bị yêu nữ Thẩm Uyển Vân biết được.
Trương Nhất Phàm đang chuẩn bị đi tới chỗ Lưu Hiểu Hiên hẹn hò thì nhận được điện thoại của Thẩm Uyển Vân.
Nhà của Lưu Hiểu Hiên sửa sang lại đẹp lắm, đợi Trương Nhất Phàm đến duyệt vòng cuối cùng. Vốn không cần tự mình phải ra mặt nhưng Lưu Hiểu Hiên khăng khăng rằng:
- Nhà là quà của anh tặng em, anh là chủ nhà sao có thể không đi xem được chứ? Tối nay em còn chuẩn bị tiệc cùng với vài đồng chí cùng chung vui nhà mới nữa?
Mỗi khi như thế, Trương Nhất Phàm đều rất khó từ chối. Không ngờ đúng lúc đó Thẩm Uyển Vân gọi điện tới, Trương Nhất Phàm lại cùng cô ta đôi co một hồi. Thẩm Uyển Vân nói:
- Gần đây nhà anh có chuyện gì vui à?
Trương Nhất Phàm cũng không để ý, thuận miệng hỏi một lại:
- Chuyện vui gì?
Thẩm Uyển Vân nói với vẻ không hài lòng:
- Còn giả bộ, có phải vợ anh mang thai rồi?
Ầm ---- không cẩn thận, làm đổ ly trà trên bàn, Trương Nhất Phàm ngượng ngùng nói:
- Sao em biết?
Nha đầu này thật đáng ghờm, việc bảo mật như vậy, cô ta ở đâu mà biết? Nếu không tín nhiệm Thẩm Uyển Vân hắn có chút hoài nghi, có phải là theo dõi mình.
Sau khi được chứng thực, Thẩm Uyển Vân mỉm cười đắc ý.
- Đừng quên em là ai? ha ha...
Cái rắm, có quỷ mới tin lời cô ta, chắc là hôm ở bệnh viện kiểm tra, không chừng bị cô ta bắt gặp. Trương Nhất Phàm mắng một câu:
- Em sao không đi làm gián điệp đi?
- Yên tâm đi, em không đặt máy theo dõi ở nhà anh đâu, hôm đó vừa khéo em cũng ở bệnh viện, nhưng ngại không đến chào anh chị. Thẩm Uyển Vân cảm thấy cần phải giải thích một chút, nếu không Trương Nhất Phàm sẽ hiểu nhầm là mình theo dõi hắn.
Không có người đàn ông nào thích phụ nữ tự cho mình thông minh, Thẩm Uyển Vân cứ nên giải thích một lần.
Thẩm Uyển Vân trong lòng muốn sau khi được chứng thực, tiếp theo sẽ khởi xướng công kích.
- Thời gian này anh trở thành Vô Sự tiên sinh rồi nhỉ? Tối nay em đợi anh.
Trương Nhất Phàm hiểu rõ cái cụm từ Vô Sự tiên sinh, chính là nhân viên văn phòng ban ngày thì rảnh rỗi, buổi tối cũng chẳng có việc gì mờ ám để làm.
Nếu đổi lại lúc bình thường, Trương Nhất Phàm sớm đã phì cười, chỉ có điều hôm nay không tiện, lúc nãy không phải đã đồng ý Lưu Hiểu Hiên sao? Nên hắn nói đùa một câu:
- Thật xin lỗi, đã có người đặt trước, không thì ngày mai nhé?
Thẩm Uyển Vân lập tức thở phù rồi cười:
- Xem ra bây giờ anh nổi tiếng rồi, giống như đại minh tinh ấy, lịch đã sắp xếp cả rồi, cũng hết cách ai bảo tôi đi sau lưng người ta. Vậy thì bây giờ em đặt hết tất cả hàng tồn của tuần sau.
Thẩm Uyển Vân chính là Thẩm Uyển Vân, cô ta mơ hồ đoán được nhất định là đã bị Lưu Hiểu Hiên cuốn lấy. Con hồ ly tinh này cũng không thua kém mình! Mặc dù trong lòng có chút ghen tuông nhưng không có cách nào. Trương Nhất Phàm có thể thẳng thắn với cô, đây đã là việc không dễ dàng rồi, không chừng đến Đổng Tiểu Phàm đều chẳng hay biết gì.
Vì thế cô ta là sư tử miệng rộng, từ ngày mai muốn lấy tất cả hàng tồn của Trương Nhất Phàm. Ai cũng đều nói, tinh lực cả đời của đàn ông chỉ có một bình nước cô ca cô la, Thẩm Uyển Vân biết mình không thể độc chiếm, nhưng cũng không thể chịu thiệt phải không?
Trương Nhất Phàm mỉm cười bối rối
- Mai anh gọi điện cho em!
Hôm nay không biết là ngày gì, giải quyết xong hai con đàn bà, lại tới một người đàn ông. Nhưng cái tin này thực sự khiến người ta phấn chấn.
Trương Mạnh Phàm gọi điện thoại từ thủ đô, mừng khấp khởi báo cho hắn một tin giật gân, câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng cuối cùng đã bị niêm phong rồi, gã và Thẩm Kế Văn đã vất vả hơn nửa tháng trời, coi như đã thấy được chút thành tích. Lô thuốc phiện ngầm dưới đất cũng đã được bới lên rồi, chỉ tiếc một điều, Lý Tông Huy xảo quyệt dùng tên của người khác đăng ký giấy tờ, đại diện pháp nhân cũng không phải gã ta.
Thuốc phiện đã thu lại, câu lạc bộ cũng niêm phong rồi, nhưng Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Thẩm Kế Văn cũng bất mãn về điều này, chỉ bắt được hai tên thế mạng.
Nhưng, cũng coi như xả được cục tức, khiến Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng tổn thất nghiêm trọng.
Trương Mạnh Phàm còn lộ ra một tin tức, cặp song sinh Hoa tỉ muội bây giờ đang ở bên cạnh gã, đang chuẩn bị đưa họ đi Hồng Kông chơi, cùng gia nhập vào đoàn giải trí. Gã hỏi Trương Nhất Phàm một cách dung tục, có cần đưa đến cho hắn thưởng thức mùi vị không, thật sự rất đã ghiền.
Nghe giọng điệu, gã rất hài lòng với bản lĩnh lên giường của Hoa tỉ muội, nhưng Trương Nhất Phàm nghĩ đến các cô đã từng là đồ chơi của Lý Tông Huy và nhiều người khác, trong lòng có chút phản cảm. Hôm nay các cô ấy có thể vì danh lợi mà dựa dẫm vào Trương Mạnh Phàm, nói không chừng ngày mai lại có thể dựa vào kẻ khác, do đó, hắn khuyên em họ vài câu, loại phụ nữ này không nên lưu tâm quá, vui đùa thoải mái rồi buông ra đi.
Trương Mạnh Phàm nói liến thoắng, cái này yên tâm, em cũng không phải là trẻ lên ba.
Sáu giờ chiều, Trương Nhất Phàm nói dối Đổng Tiểu Phàm rằng hắn phải về muộn một chút. Đổng Tiểu Phàm cũng không nghi ngờ hắn, tan ca hắn đến thẳng nhà mới của Lưu Hiểu Hiên.
Mở cửa đi vào, Trương Nhất Phàm cảm giác mình giống như kẻ trộm vậy, nhanh như chớp chạy vào trong nhà, Lưu Hiểu Hiên từ đằng sau nhảy tới, bá cổ hắn làm nũng.
Cô trang trí phòng giống y như ở thành phố Đông Lâm, trên tường chỗ nào cũng đều là những bức vẽ chân dung xinh đẹp, gợi cảm của cô, phòng ngủ cũng có, khi hai người nằm xuống giường thì có thể nhìn thấy Lưu Hiểu Hiên sống động ở khắp nhà.
Chẳng qua, bức ảnh trong phòng ngủ càng có sức mê hoặc người, giống như một tiểu yêu tinh, hóa trang muôn hình vạn trạng. Trương Nhất Phàm nói:
- Em như thế này thì không sợ người khác nhận ra sao?
Lưu Hiểu Hiên cười hì hì nói:
- Trước khi treo lên em đã dùng băng keo dán kín, không thể có bất kỳ hư hỏng, vả lại sau khi trang hoàng xong em tự tay kéo lớp keo dán xuống, vì thế, ngoài anh ra, không có bất kỳ người đàn ông nào được xem bức ảnh này.
Những bức ảnh này, có thể nói là hơi bóng bẩy quá, có hai bức khỏa thân, chỉ có một mảnh voan mỏng che lấp chỗ nhạy cảm, một tấm ảnh khỏa thân nhưng không hề dung tục mà lại vô cùng mê hoặc lòng người.
Đây là loại ảnh nghệ thuật mờ ảo mà khiêu khích. Tin chắc rằng chỉ cần là đàn ông ai cũng sẽ động lòng. Trương Nhất Phàm thầm nghĩ:
- Mẹ, ngủ trong phòng này không cần thuốc tăng lực cũng có thể làm suốt đêm.
May là chỉ có ở trong phòng ngủ mới có thể nhìn thấy, Lưu Hiểu Hiên thấy hắn có vẻ lo lắng, bèn cười cười rồi tắt bóng điện đi. Thoáng chốc, tất cả bức ảnh đều không nhìn thấy được, giống như biến mất trên tường vậy.
- Chuyện này là thế nào?
Trương Nhất Phàm nhìn vách tường, thì ra những bức ảnh này đều là kiểu khảm vào, sao mỗi bức ảnh đều có mấy loại đèn màu sắc khác nhau, chỉ có bật đèn lên thì hình ảnh trên bức ảnh mới nổi lên.
Dưới sự chiếu sáng của bóng điện, trên tường lập tức hiện ra bức ảnh sống động như tiên, nhìn trông rất giống người thật.
Lưu Hiểu Hiên đẩy hắn xuống giường, nở nụ cười quyến rũ nói:
- Vì thế anh yên tâm nhé, người khác có vào phòng ngủ thì cũng không thể thấy được sự tồn tại của chúng, chỉ có anh mới chính là chủ nhân thực sự của chúng!
Nghĩ thực chu đáo! Trương Nhất Phàm không nhịn được cười. Hai người ăn cơm tối, cùng nhau tắm, Lưu Hiểu Hiên ôm hắn khỏa thân đi vào phòng ngủ.
Cũng không biết là do tấm ảnh hay là kết quả của mấy ngày không ăn thịt, tối hôm nay tiểu đệ vô cùng sung mãn, sát khí đằng đằng, khí phách hiên ngang. Khi Lưu Hiểu Hiên giúp nó lấy ra mà giật nảy mình.
Ngay sau đó, nó liền như một con dao sắc bén, đưa vào giữa hai bắp đùi của Lưu Hiểu Hiên, miệng cô lập tức mở thành hình chữ o, qua một lúc lâu cô mới hoàn hồn.
Vừa rồi khi ăn cơm, Lưu Hiểu Hiên bưng tới một bát canh cô nấu. Trông thấy bát canh, Trương Nhất Phàm cũng không hỏi, Lưu Hiểu Hiên cũng không nói, hai người giữ một kiểu tương đối thần bí. Trương Nhất Phàm cũng biết, bát canh này đã dùng cái gì để nấu thành.
Nán lại tới chín giờ, Trương Nhất Phàm quyết định phải về, ánh mắt Lưu Hiểu Hiên có chút lưu luyến, vô cùng ôn tồn tiễn hắn ra ngoài cửa. Sau đó hôn một cái rồi mới để hắn đi.
Mới vừa lên xe, mới phát hiện ra điện thoại rơi ở trong xe từ lúc nãy, có mười mấy cuộc gọi nhỡ. Có Hồ Lôi gọi, Củng Phàm Tân cũng gọi.
Gọi lại một cuộc, Hồ Lôi ở đầu bên kia quát lên:
- Làm máy bay à, giờ này còn họp sao? Điện thoại cũng không nhận. Tôi chuẩn bị gọi 110 đây, thằng ranh Củng Phàm Tân đã tới rồi, mau qua đây đi, cùng uống chén rượu.
- Đã muộn thế này, làm gì nữa?
- Mẹ nó, xảy ra chuyện rồi. Tiểu tử Củng Tiểu Phàm tìm ta tính sổ.
Trong điện thoại Hồ Lôi không nói, Trương Nhất Phàm đoán rằng gã không tiện nói ra, bèn lập tức chạy tới.
Ba người ở phòng riêng gặp mặt, Hồ Lôi và Củng Phàm Tân đã uống nhiều rồi, trên bàn có hai cái bình không.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi vào, hai người liền đứng dậy, Hồ Lôi ném cho hắn điếu thuốc, ngầm làm mặt hề.
- Anh Phàm. Củng Phàm Tân gọi, bất mãn nói:
- Anh phải làm chủ cho tôi, tôi bị thằng cha này hại chết rồi.
Trương Nhất Phàm làm bộ như không biết tình:
- Sao nữa? Đại nam nhân, bộ dạng này.
Củng Phàm Tân bèn đứng dậy:
- Thằng cha này cho tôi uống thuốc, tôi...tôi... tôi và Tiền Tuyết Mai xảy ra quan hệ rồi.
Rốt cục gã cũng nói ra được, nhưng sắc mặt có chút uể oải.
Làm Hồ Lôi não cả ruột gan, gã đáp lại một câu;
- Đủ rồi, đủ rồi, hay là ta để ngươi bỏ thuốc, lại để một cô gái cho ta chơi một đêm, chúng ta huề nhau.
Củng Phàm Tân tức khí:
- Cậu thì biết cái rắm gì, hôm nay ông già Tiền Học Lễ đến tìm tôi, bắt tôi phải cưới con gái ông ta. Anh Phàm, anh nhất định phải giúp tôi! Nếu không thì chết chắc rồi.
Trương Nhất Phàm nhíu mày:
- Ông ta tìm cậu nói cái gì rồi?
Củng Phàm Tân buồn bực nói:
- Ông già ấy nói trong vòng nữa năm, chuẩn bị đám cưới. Hôn sự làm đủ tiêu chuẩn, không được để cô ấy thiệt thòi. Vả lại còn đòi tôi phải mua một căn nhà, tôi đi đâu kiếm được số tiền ấy? Chỉ có thời gian nửa năm thôi!
- Hứ.., cậu có thể có chút tiền đồ không!
Trương Nhất Phàm mắng một câu thô tục.
- Không phải chỉ là một căn nhà thôi sao, có gì to tát chứ. Vấn đề là cậu có thích Tiền Tuyết Mai không?
- Tôi, tôi, tôi...
Củng Phàm Tân nói một hồi, đột nhiên thở dài, haiz....
Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi nháy mắt nhau, thầm nghĩ thằng ranh này có phải là có nỗi niềm khó nói?
Hồ Lôi liền mắng gã một câu:
- Cậu có giống đàn ông không, anh em cũng vì cậu tốt nên mới giúp, người ta Tiền Tuyết Mai đã không nói gì, cậu còn than vắn thở dài làm gì?
Củng Phàm Tân uống một chén rượu, trừng mắt lên quát một câu:
- Đây không phải là giúp tôi, mà là hại tôi! Bị anh hại thê thảm rồi. Người tôi thích không phải là Tiền Tuyết Mai, nếu không thì cô ta yêu thầm tôi năm sáu năm rồi, tôi có thể không biết sao? Tôi cũng không phải đầu gỗ.
Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi nhìn nhau ngơ ngác, nhầm đối tượng rồi?
Củng Phàm Tân lại uống một ly, đây mới là nói lời thật lòng:
- Nhâm Tuyết Y mới là người tôi thích!
Trương Nhất Phàm nhức đầu rồi, thằng ranh này hắn thích em họ của gã, xem ra vẫn chưa đạt được, nếu không thì đã không có bộ dạng ủ rũ thế này. Hồ Lôi hỏi mông lung:
- Nhâm Tuyết Y là ai?
Củng Phàm Tân dường như uống say rồi, từng ly từng ly tưới vào người, rất nhanh, lại nghe tiếng gã thì thào:
- Tôi cũng đã yêu thầm cô ấy nhiều năm rồi, đáng tiếc, cô ấy lại không thích tôi!