Mấy người đến khách sạn Hoa Thiên Cách, Bạch Khẩn càng có chút tỏ ra căng thẳng, vì Bạch Văn Thiên ở Đông Bắc là nhân vật vừa thiện vừa ác. Thủa thiếu niên từng tham gia xã hội đen, bây giờ chỉ làm kinh doanh, nhưng dù vậy, không ai dám qua mặt ông ta cả.
Chuyện khiến Bạch Văn Thiên nuốt không trôi cục tức, mình đường đường là một gia tộc lớn thế này, không ngờ lại không quyết được chuyện hôn sự của con gái, tên tiểu tử gọi là cái gì Liễu Hải là người thế nào? Dám cướp cả con gái cưng của ta?
Hừ.
Năm đó ta cướp phu nhân Áp Trại, thằng ranh đó được lắm, đánh vào chủ ý của con gái Bạch Văn Thiên ta.
Bạch Văn Thiên là đàn ông Đông Bắc đích thực, thân hình rất thô kệch, để râu dày, hai hàng lông mày dày đậm dựng đứng lên, tướng mạo uy nghiêm đó, thực sự khiến người ta nhìn vào phải khiếp sợ.
Trương Nhất Phàm không tài nào hiểu nổi, diện mạo thô kệch như Bạch Văn Thiên sao lại có thể sinh ra Bạch Khẩn một đứa con gái xinh đẹp như vậy, nói không chừng Bạch Khẩn được di truyền gen tốt từ mẹ, nói như vậy phu nhân của Bạch Thiên Văn phải rất xinh đẹp.
Nghênh tiếp bốn người là Bạch Thanh Tùng, sau khi nhìn thấy Trương Nhất Phàm liền gật đầu mỉm cười. Sau đó nói với Bạch Khẩn:
- Mẹ cũng tới rồi, các ngươi nói năng nên cẩn thận một chút!
Quả nhiên, khách sạn chuẩn bị phòng bao riêng hạng sang, có một phụ nữ gần năm mươi. Đoan trang và tao nhã, tuy khóe mắt điểm vài nếp nhăn, nhưng da mặt vẫn rất đẹp. Nếu không căn cứ vào tuổi của anh em Bạch Khẩn mà đoán thì người bình thường sẽ cho rằng bà ấy chỉ khoảng bốn mươi.
Chắc hẳn Bạch Văn Thiên nghe đến nhân vật Trương Nhất Phàm từ miệng của anh em Bạch Thanh Tùng. Con trai quen biết những bậc tinh anh chốn quan trường, điều này sẽ giúp đỡ rất lớn đến việc hắn thừa kế và phát triển sự nghiệp của gia tộc họ Bạch. Nhưng khi ông ta nhìn thấy bốn người đi vào, vẫn có chút ngạc nhiên.
Bạch Thanh Tùng rất nhạy bén, phát hiện nỗi lo lắng trong lòng cha mình, sợ sẽ sinh hiểu lầm, anh ta bèn giới thiệu:
- Cha, mẹ vị đây là anh Trương Nhất Phàm Chủ tịch thành phố trẻ nhất tỉnh Tương, còn vị này là phu nhân của anh Đổng tiểu thư.
Bạch Văn Bá nhíu mày, nghĩ thầm tên tiểu tử này không phải là đang lừa ta chứ? Chủ tịch thành phố trẻ nhất, ta thấy chỉ giống như là tụi công tử mà thôi. Tùy tiện kéo tới muốn gạt ta hả? Ông già này mắt không hoa, tim không mù, chút tài vặt này cũng lấy ra gạt người ta.
Vì thế, Bạch Văn Thiên sắc mặt không tốt chút nào, liếc nhìn vợ chồng Trương Nhất Phàm, hướng mắt qua Liễu Hải đang nắm tay của Bạch Khẩn. Bạch Khẩn lập tức cúi đầu xuống, trốn tránh ánh mắt uy nghiêm của cha. Rút tay lại, nhưng lại bị Liễu Hải nắm lại càng chặt hơn.
Sự kiên định của Liễu hải làm ấm lòng Bạch Khẩn, từ từ ngẩng đầu lên nhìn vợ chồng Bạch Văn Thiên giọng trầm trầm:
- Cha, mẹ!
Nhìn thấy con gái mấy ngày nay đã gầy đi nhiều, mẹ của Bạch Khẩn mắt đỏ lên, bà có chút mềm lòng:
- Bạch Khẩn, con lại đây.
Bạch Khẩn bỏ tay Liễu Hải ra, Liễu Hải mặt căng thẳng miễn cưỡng nở nụ cười:
- Bá phụ, bá mẫu.
Bạch Văn Thiên khoát tay
- Khoan đã gọi như vậy, chuyện của cậu và Bạch Cẩn, ta chưa dễ dàng đồng ý đâu, trừ phi cậu đáp ứng đủ ba điều kiện của ta, bằng không cậu mãi mãi không được bước vào nhà họ Bạch nữa bước. Mà ta còn xem như chưa từng sinh ra đứa con gái này.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy hết mọi chuyện, bèn tới giảng hòa:
- Ông Bạch, hay là như vậy đi. Có mấy vị lão đại từ xa tới, gọi món trước, vừa ăn vừa nói chuyện.
Bạch Văn Thiên nhận định Trương Nhất Phàm là công tử vì cô gái đi bên cạnh anh ta quả là rất xinh đẹp, vì thế ông cố chấp cho rằng Bạch Thanh Tùng và Bạch Khẩn kết hợp lại để gạt ông.
Liễu Hải là ai? Mặc trên người bộ quần áo hai trăm đồng, nghe nói là làm tài xế cho người ta, cậu ta có thể quen biết nhân vật lớn nào chứ? Ở cấp bậc như Bạch Văn Thiên nhìn không quen mắt những cán bộ chức nhỏ bình thường huống hồ hạng công tử suốt ngày chỉ biết nhậu nhẹt chơi bời.
Không ngờ Bạch Văn Thiên không nể mặt chút nào, ông giơ tay lên:
- Không cần ăn cơm nữa, ta còn có hẹn với một người bạn ở tỉnh Tương.
Thái độ của Bạch Văn Thiên còn thiếu nước đuổi hai người Trương Nhất Phàm đi. Trương Nhất Phàm trong lòng bực lên rồi chỉ là vì tình yêu của Liễu Hải và còn nể mặt Bạch Khẩn, hắn đành kìm nén lại.
Không tỏ rõ ngữ điệu hắn nói:
- Vậy mọi người nói chuyện trước, tôi và tiểu Phàm ở bên ngoài đợi.
Hai người ra ngoài rồi, Đổng Tiểu Phàm mới nói, cha của Bạch Khẩn hung dữ quá!
- Đừng để ý đến ông ta, kẻ có tiền đều là dạng nhỏ mọn!
Trương Nhất Phàm nắm tay người tiểu phú bà, không ngờ Tiểu Phàm đột nhiên dừng lại, nghiêng cổ nhìn hắn nói:
- Anh nói cái gì?
Trương Nhất Phàm không nhịn nổi cười:
- Xin lỗi, anh không dám nói đến dì Ngô.
Bạch Thanh Tùng nhìn bóng hai người đã đi khuất, bèn nói nhỏ bên tai cha mình:
- Cha, sao cha có thể đối xử với Chủ tịch thành phố Trương như vậy?
Bạch Văn Thiên nhìn con một cái, ánh mắt đó thiếu chút nữa là nói rằng, vở kịch nhỏ của các người lừa nổi ta sao? Bạch Văn Thiên là người cứng nhắc, chuyện mà ông nhận định thì thế nào cũng không thay đổi được.
Ai bảo Bạch Thanh Tùng không đem chuyện hai anh em kiếm được bốn mươi triệu đồng nói với cha, lần trước, khi đầu tư làm ăn với Trương Nhất Phàm, anh em họ Bạch bỏ vốn hai trăm triệu, được chia phần bốn mươi triệu.
Số tiền này Bạch Khẩn một đồng cũng không lấy, đưa hết cho anh mình, Bạch Thanh Tùng đem số tiền này về nói với cha, đây là tiền tự mình kiếm được nhờ đầu tư.
Có mấy tháng ngắn ngủi mà Bạch Thanh Tùng đã kiếm lời được bốn mươi triệu, tức hai mươi phần trăm, Bạch Văn Thiên vui lắm. Thế nên đã xác định Bạch Thanh tùng sẽ nhận quyền thừa kế trong tương lai.
Bởi vì anh ta che giấu việc này, nên Bạch Văn Thiên mới không hiểu rõ về con người Trương Nhất Phàm, hơn nữa hắn còn dẫn theo một cô gái xinh đẹp như thế, Bạch Văn Thiên bèn nhận định Trương Nhất Phàm là hạng công tử.
Ở bên ngoài, Trương Nhất Phàm và vợ mình gọi hai ly trà, ngồi từ từ thưởng thức. Đổng Tiểu Phàm nói:
- Anh nói cha của Bạch Khẩn cần Liễu Hải đồng ý ba điều kiện gì?
Trương Nhất Phàm đang uống trà thì cười thản nhiên:
- Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, thiên hạ bát nháo đều vì lợi. Yêu cầu của ông ta không gì ngoài tiền bạc, địa vị, quyền lực!
Đổng Tiểu Phàm chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt đáng yêu:
- Anh không nghĩ rằng yêu cầu của ông ta chỉ là Liễu Hải phải đối xử tốt với Bạch Khẩn?
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Em xem người khác cao thượng quá rồi đấy, nếu có, thì đây chỉ có thể là ý nghĩ của bà vợ ông ta mà thôi.
Quả nhiên, ở bên trong phòng riêng, Bạch Văn Thiên nhìn Liễu Hải như nhìn phạm nhân vậy, nhìn cả hồi lâu cũng không bảo hai người ngồi xuống, chỉ hỏi bằng giọng trầm trầm:
- Bạch Khẩn, con chuẩn bị đi cùng cậu ta thật hay sao?
Bạch Khẩn cầm tay Liễu Hải nói một cách kiên định:
- Cha, mẹ hãy tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này. Cả đời này con chỉ có anh ấy thôi.
Bạch Khẩn luôn luôn kiên cường, dũng cảm, rất có chủ kiến, lúc này cũng lộ ra vẻ yếu ớt của một nữ nhi. Cầm tay của Liễu Hải, thế nào cũng không buông ra.
Liễu Hải ngẩng đầu nhìn Bạch Văn Thiên.
- Bá phụ, bá mẫu, hãy tin tưởng ở con, con nhất định làm cho Bạch Khẩn hạnh phúc!
Bà Bạch đang định nói thì Bạch Văn Thiên hừ lên một tiếng:
- Hạnh phúc? Ngươi dựa vào cái gì để cho nó hạnh phúc? Thân phận, địa vị hay là gia thế của ngươi?
Nói trắng ra là, ông coi thường một tài xế. Nhà họ Bạch đường đường gia thế hiển hách, tìm một lái xe cơ quan không đáng mấy đồng, ông đương nhiên không đồng ý. Hơn nữa ông có một đứa con gái văn võ song toàn, Liễu Hải ngươi có cái gì?
Liễu Hải không nói gì, lặng lẽ nhìn Bạch Văn Thiên, một lúc lâu mới cắn răng mà nói rằng:
- Tuy bây giờ chúng con hai bàn tay trắng, nhưng con sẽ cố gắng.
Bạch Văn Thiên cười nhạt:
- Có những việc không phải chỉ dựa vào nỗ lực là làm được. Trên đời này người nổ lực nhiều lắm, thực sự thành công có mấy người?
Lúc này Bạch Khẩn nói:
- Cha, bây giờ cha mẹ thu lại thẻ ngân hàng và tất cả đồ đạc mà gia tộc đã cho con, con cũng hai bàn tay trắng, cha mẹ không thể buông tha cho bọn con sao? Bất kể về sau giàu nghèo sang hèn thế nào, con cũng nguyện được ở bên cạnh anh ấy.
Bạch Văn Thiên nhìn cái đồ vô dụng này, nhà họ Bạch sao lại sinh ra đứa con bất hiếu này? Vợ Bạch Văn Thiên khóc thút thít, lén lau nước mắt:
- Văn Thiên! Anh có gì thì nói thẳng ra, đừng có giày vò đứa trẻ này nữa.
Bạch Văn Thiên trừng mắt nhìn bà xã, thầm nghĩ còn không phải là do bà chiều chuộng mà ra sao! Không thì hôm nay đã không xảy ra chuyện mất mặt này. Bạch Văn Thiên nhìn Liễu Hải lạnh lùng nói:
- Nếu cậu là đàn ông, nếu cậu thật lòng yêu Bạch Khẩn, nếu cậu một lòng vì nó, ta cũng không cần cậu hứa hẹn cái gì, chỉ cần cậu dùng hành động chứng minh cho ta thấy cậu là đàn ông!
- Vẫn câu nói đó, cậu có thể đáp ứng ta ba điều kiện, ta sẽ để Bạch Khẩn đi với cậu ngay bây giờ, từ nay không can thiệp vào chuyện của hai đứa nữa.
Bạch Văn Thiên đứng dậy thong thả bước đến bên cạnh Liễu Hải.
Liễu Hải lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh mang theo khí sát phạt, anh ta đã từng nghe Bạch Văn Thiên ngày trước lăn lộn xã hội đen, thân thủ không tệ, nếu không thì hai đứa con của ông ta cũng sẽ không có được bản lĩnh cao như thế.
Chẳng lẽ ông muốn mình thi võ? Liễu Hải ngầm suy đoán.
- Xin bá phụ cứ nói, đừng nói ba việc, ba trăm, ba ngàn việc con cũng đồng ý!
Liễu Hải ưỡn ngực.
Bạch Văn Thiên hơi sững sốt, không ngờ tiểu tử này đúng trước mặt mình mà sắc mặt không đổi tim không nhảy, bình tâm như nước. Khí thế khiếp người của mình, chẳng lẽ cậu ta không cảm nhận được sao?
Không thể nào!
Bạch Văn Thiên không sợ lại lần nữa đọ mắt với Liễu Hải, muốn lấy uy thế con nhà võ để uy hiếp tâm lý người khác. Hừ!
Ta xem xem, ngươi có bản lĩnh gì.
Người luyện võ đều có bệnh chung này, giống như văn học, chỉ muốn lấy vấn đề của hai cái muỗng khoan ra làm khó người khác một chút, Bạch Văn Thiên có ý nghĩ này, không đúng mới lạ, hai đứa con đều là ông ta dạy dỗ mà nên, Bạch Văn Thiên quả không đơn giản.
Nhưng Liễu Hải đứng ở đó bất động, phảng phất như núi Thái Sơn trầm ổn, đối với khí thế bừng bừng của Bạch Văn Thiên anh ta để hết ngoài tai. Bạch Văn Thiên nói:
- Ở Họ Bạch ta đều là nam tử Hán đội trời đạp đất, nếu cậu muốn cưới Bạch Khẩn phải nhận của ta ba chưởng, đương nhiên, nếu có bản lĩnh cậu có thể né ra.
- Cha----
Bạch Khẩn nghe xong lập tức hoảng hốt, trong trận đấu ở kinh thành, Liễu Hải đã bị nội thương, đến giờ chưa khỏi hẳn đỡ không nổi một chưởng của cha. Vì thế cô kêu lên, nên Bạch Văn Thiên càng khẳng định, Liễu Hải xem ra không có gì ghê ghớm, chỉ là từng đi bộ đội mà thôi. Do đó, ông ta càng khẳng định mình có thể dọa Liễu Hải bỏ chạy.
Chỉ có điều, lần này e là ông phải thất vọng rồi.
Bà Bạch cũng có chút lo lắng, đàn ông nhà mình như thế nào chẳng lẽ bà không biết? Nếu đánh chết người ta thì làm sao? Coi như là không muốn gả con gái cho người ta cũng không nên làm căng quá như vậy. Dù gì cũng là phụ nữ lòng dạ mềm yếu hơn đàn ông. Bà thấy Bạch Khẩn một mực yêu Liễu Hải như vậy, thầm nghĩ, không cho Liễu Hải vào nhà họ Bạch không được. Dù sao sản nghiệp nhà họ Bạch ăn mấy đời cũng không hết, cả nhà sống vui vẻ, bình yên không phải rất tốt sao?
Có lẽ, đây chính là điểm khác biệt giữa đàn ông và đàn bà.
Bạch Văn Thiên cười khẩy:
- Nếu sợ rồi, ngươi có thể đi ngay bây giờ. Từ nay về sau rời xa Bạch Khẩn!
Liễu Hải đẩy Bạch Khẩn ra:
- Yên tâm đi, anh không sao!
Bạch Khẩn lo lắng rời đi mấy bước, lòng ưu tư mà nhìn hai người.
May mắn là căn phòng này đủ lớn, Liễu Hải đứng vào giữa:
- Đánh đi!