Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 37: Đục nước béo cò




Cầm hơn 60.000 tệ tiền mặt đòi được từ chỗ Chung Tiểu Ân trở về, lại từ phòng tài chính Huyện kiếm một ít tiền, góp đủ 120.000, cuối cùng cũng thu gom được hơn bốn trăm mẫu đất.



Hạng mục của khu vực rau củ đã chính thức bước vào giai đoạn đấu thầu, nhận thầu.



Mùa mưa cuối cùng cũng đã đến!



Mùa mưa ở Thị Trấn Liễu Thủy giống như súng thép của đàn ông, rất lâu và cũng rất mạnh.



Trận mưa này kéo dài đến cả nửa tháng.



Sự thật lại một lần nữa chứng minh rằng, quyết định ban đầu của Trương Nhất Phàm là hoàn toàn đúng. Con sông Tế Thủy lại một lần nữa dâng cao, nước sông cuộn trào mãnh liệt, lao thẳng xuống dốc, dọc đường liên tục báo nguy cấp, tình hình trở nên cấp bách.



Không ít các lãnh đạo của huyện Tế Châu và Ủy ban nhân dân Huyện đích thân đến hiện trường chỉ huy phòng chống lũ, phòng bị rồi cũng chưa yên tâm lắm, nhìn ngọn lũ từng đợt từng đợt cuộn trào dữ dội, hết lần này đến lần khác đi qua những đoạn đường đầy nguy hiểm Bí thư Đoàn của huyện Tế Châu cũng cảm thấy kỳ lạ.



Mỗi lần nhìn thấy cơn lũ cuồn cuộn chảy đến, trong lòng anh ta lại thất giật thon thót, xém chút nữa thì nhảy lên, nhưng con đê ở sông Tế Thủy cuối cùng cũng bình yên vô sự, không có dấu hiệu nào của sự sụp đổ.



- Đi! Đi đến thượng nguồn xem xem.



Bí thư Đoàn vung tay chỉ huy, phía sau anh ta còn một nhóm người, thẳng tiến về thượng nguồn.



Tại sao năm nay lượng nước lại lớn như vậy mà sông Tế Thủy lại không xảy ra sự cố gì?



Bởi vì kênh Thông Tế nằm trong ranh giới của Tế Châu chỉ có một đoạn nhỏ, khi Chủ tịch Huyện Lâm bàn với chính quyền Tế Châu để khơi thông kênh đào, Chủ tịch Huyện Tế Châu chỉ đọc sơ lược rồi cười cười:



- Chủ tịch Lâm, việc này là việc nhỏ, cứ giao cho người ở Thị Trấn nhỏ xử lý là được rồi. Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ bảo bọn họ làm cho thỏa đáng.



Cho nên việc này cũng không có trình tự thông qua Chính Phủ và Huyện ủy, do người bên dưới của Thị Trấn đứng ra giải quyết, chuyện này Bí thư Đoàn cũng không hề biết.



Thật sự còn có một nguyên nhân khác nữa, khi kênh Thông Tế lên Nhật Báo Đông Lâm, Bí thư Đoàn đang khảo sát ở bên ngoài, cho nên ngay cả báo chí cũng không có xem qua.



Khoảng cách từ đầu nguồn sông Tế Thủy còn khoảng mười km đổ lại, xe của Bí thư Đoàn đang vượt qua một sườn dốc cao, vị trí của con dốc này cũng là vị trí mà buổi tối hôm đó phóng viên Nhật Báo Thành phố Thẩm Uyển Vân đã đi qua, đứng ở đây, vừa khéo có thể nhìn thấy kênh Thông Tế ngang qua Nam Bắc, nước sông chảy xiết phân thành hai nhánh, cuồn cuộn chảy xuôi theo dòng.



- Đợi đã!





Bí thư Đoàn khoát tay, tài xế lập tức lái xe vào vị trí ổn định trên sườn dốc, để Bí thư Đoàn vừa có thể nhìn thầy toàn bộ diện mạo dòng chảy của con sông.



Từ trên xe bước xuống, có người lập tức bật dù đứng phía sau Bí thư Đoàn, một nhóm người đứng trên sườn núi chờ đợi chỉ thị của lãnh đạo.



Thật là hùng vĩ! Chính phủ Huyện Thông Thành đã chịu chi một khoản tiền lớn nổi tiếng khắp Nam Băc.



Đoạn kênh Thông Tế rộng khoảng năm mét, dòng chảy quay cuồng, bọt tung trắng xóa, như muôn ngựa phi nhanh về nơi viễn xứ.



- Huyện Tế Châu của chúng ta tại sao lại không có ai nghĩ đến bước này nhỉ? Hàng năm muốn chống lũ lụt, muốn cứu nguy, chỉ giải quyết phần ngọn mà nghĩ đến chuyện giải quyết phần gốc.




Đối mặt với sự phê bình của lãnh đạo, cán bộ cấp dưới ai nấy cũng đều đỏ mặt tía tai, ngay cả hít thở bình thường cũng không dám thở mạnh.



Thư ký Lâm Viễn Dương vội nói:



- Nghe nói đề nghị sửa chữa con kênh đào này là một Chủ tịch Thị Trấn trẻ tuổi tên gọi Trương Nhất Phàm đưa ra, quy hoạch và thực hiện cụ thể đều do một mình hắm đảm nhận, Nhật Báo Thành phố còn đưa tin cụ thể về việc này.



Thấy Bí thư Đoàn không nói gì, Lâm Viễn Dương lại tiếp tục:



- Căn cứ vào các tư liệu đáng tin cậy, việc sửa chữa con kênh mất bốn tháng tám ngày, huy động toàn bộ hơn sáu ngàn nhân lực, chi phí sửa chữa hết 1.827.000 ngàn tệ,bề rộng của con kênh là năm mét, chiều dài là mười sáu kilomet.



Lâm Viễn Dương đưa ra những con số chính xác cụ thể, không bỏ sót một chữ nào mà Trương Nhất Phàm đã nói.



Bí thư Đoàn nghe xong, không ngớt gật đầu.



- Mười sáu kilomet chỉ tốn 1.827.000 ngàn tệ thôi sao? Chàng thanh niên này rất khá!



Nghe thấy Bí thư Đoàn khen ngợi Trương Nhất Phàm, trong lòng Lâm Viễn Dương lấy lại sự tự tin, những lời ý tứ mình mới vừa nói ra làm Bí thư Đoàn rất hài lòng, tuy là khen ngơi Trương Nhất Phàm, nhưng cũng là sự khẳng định đối với bản thân mình.



Vì thế, thừa dịp khi Bí thư Đoàn còn đang quan sát con nước, Lâm Viễn Dương lại cung cấp thêm một thông tin nữa.



- Bí thư Đoàn, theo những gì tôi biết, cái anh chàng Trương Nhất Phàm này cũng không được trọng dụng lắm, đến bây giờ vẫn chỉ là một Chủ tịch Thị Trấn mà thôi.




- Tin là những gì báo chí đã đưa tin trước đó, Bí thư Đoàn cũng thấy rồi, phương án chống sạt lỡ ở mỏ than Nam Khê cũng đều do một tay Trương Nhất Phàm lo liệu, tổ chức đội cứu viện xuống hầm cứu người, điều này mới có thể khiến cho không có ai bị thương vong trong tai nạn ở mỏ than đó, nếu không sự việc này chắc chắn sẽ không được giải quyết toàn vẹn như vậy.



Bí thư Đoàn gật đầu.



- Việc này tôi cũng đã nghe nói. Con người này đúng là một hạt giống tốt, nhưng tiếc rằng lại ở dưới trướng của Phong Quốc Phú, chung quy cũng không thể thu nhận hắn được.



Đối với tác phong của Phong Quốc Phú - Bí thư Huyện Ủy Thông Thành, Bí thư Đoàn cũng ít nhiều hiểu được bụng dạ của anh ta. Con người của Phong Quốc Phú phe cánh trong giới trí thức rất mạnh, chỉ cần là gây trở ngại cho anh ta hoặc không chung đường với anh ta, cho dù anh có năng lực thì anh ta sẽ ra sức chèn ép.



Nếu so sánh thực lực của Phong Quốc Phú với Chủ tịch Huyện Lâm ở Thông Thành thì có phần yếu hơn một chút, hay là xin chỉ thị của Thành Phố, đưa Trương Nhất Phàm đến Tế Châu chăng? Vấn đề của đoạn này là – Đục nước béo cò.



Đang lúc Huyện ủy Tế Châu quan sát công trình kênh đào Thông Tế, thì Trương Nhất Phàm đang gọi điện thoại cho đại tiểu thư nhà họ Đồng.



- Tiểu Phàm, quan hệ của chúng ta xem như đã xác định rồi nhé?



Mấy ngày nay, Trương Nhất Phàm luôn nghĩ đến một vấn đề rất hiện thực này.



Người ta luôn nói, đàn ông là động vật luôn dùng nửa thân đưới để suy xét vấn đề, Trương Nhất Phàm dường như cũng không ngoại lệ, từ sau đêm vượt rào đó, hắn luôn nhớ lại mỗi khi nhàn rỗi, nói chung là có một cảm giác gì đó rất là kỳ diệu khó mà diễn tả được.



Nhưng đã làm một Chủ tịch thị trấn, hắn lại càng không thể ngày ngày chạy ra bên ngoài đùa giỡn với em út được, đó không phải là tính tình của hắn, mà không phải quan hệ của hắn và Đồng Tiểu Phàm đã xác định rồi sao, như vậy có thể danh chính ngôn thuận muốn làm gì thì làm rồi.




Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên có chút mỉm cười đắc ý.



Đồng Tiểu Phàm không hiểu ý tứ của hắn, tại sao đột nhiên lại nghĩ thông, trước đây cha mẹ của Trương Nhất Phàm luôn nhắc đến chuyện của hai đứa, Trương Nhất Phàm chẳng mảy may để ý đến, bộ dạng thì thờ ơ, lại thêm hai người tuổi cũng còn nhỏ, Đồng Tiểu Phàm cũng chưa muốn vội vàng kết hôn.



Yêu là một việc mà kết hôn lại là một việc khác, Trương Nhất Phàm uống lộn thuốc hay sao thế? Đột nhiên nghĩ đến bản thân mình và người khác xác định mối quan hệ yêu đương. Nếu như cô biết được mưu đồ đen tối của Trương Nhất Phàm, chỉ sợ ngay lúc này sẽ chạy đến bóp chết con sói háo sắc này.



- Quan hệ của chúng ta không phải là rất tốt hay sao? Anh chỉ xem còn chỗ nào chưa tốt?



Đồng Tiểu Phàm mừng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt thì làm bộ ngây ngô không hiểu. Tên khốn này rốt cuộc cũng chịu mở miệng rồi.



- Còn có thể có cái gì đó à, chẳng lẽ em không thích anh sao?




Khi không có người, Trương Nhất Phàm thỉnh thoảng cũng cởi bỏ dáng vẻ kiêu ngạo của chốn quan trường mà cùng với Đồng Tiểu Phàm nói chuyện rất là tình cảm.



- Nằm mơ đi, ai thích anh chứ?



Đổng Tiểu Phàm bĩu môi, trong lòng thầm vui sướng.



- À! Hóa ra trước giờ anh luôn tự mình thêu dệt tình cảm rồi!



Trong giọng nói của Trương Nhất Phàm có phần chán nản, uất ức nói:



- Nếu như hôm này không thổ lộ hết những gì trong lòng, thì anh vẫn mãi luôn mong đợi. Nếu đã như vậy, thì không nên gượng ép, chúc em luôn may mắn, anh sẽ đi kiếm người nào đó thích anh đây!



- Anh dám!



Trong giọng nói của Đồng Tiểu Phàm nghe có vẻ đầy mùi vị ghen tuông, tên ngu ngốc này sẽ không đi thật chứ? Đồng Tiểu Phàm nghe thấy Trương Nhất Phàm muốn đi kiếm người khác, đột nhiên hét toáng lên.



Sau đó dỗi hờn nói:



- Thật đúng là một tên đại ngốc, người ta chỉ đùa với anh mà không được àh.



- Khỉ thật! Tiểu Phàm, em thật là hư, hóa ra em chỉ gạt anh thôi, hại anh đau lòng muốn chết.



Đồng Tiểu Phàm không nói gì, trong điện thoại im lặng vài giây, Trương Nhất Phàm cười ha hả nói:



- Vậy em định khi nào đến đây? Anh sẽ dắt em đi xem phim nhé.



- Xem phim? Thôi đi. Em thấy anh kiếm cớ thì đúng hơn, muốn chiếm đoạt em cho dễ thì có.



Đồng Tiểu Phàm không ngốc, trong phút chốc đã vạch trần âm mưu của hắn. Sau đó cô ấy nhớ lại chuyện lần trước khi ở trên xe, Trương Nhất Phàm len lén nhìn bộ ngực mình, khuôn mặt xinh đẹp thoáng nét thẹn thùng.