Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 367: Xem kịch




Khoảng 8h tối nghĩ Tiền Học Lễ đã ăn xong cơm rồi. Trương Nhất Phàm mới kéo Đổng Tiểu Phàm đi, hai người cùng đi đến nhà Phó bí thư thường trực ủy ban kỉ luật Tiền Học Lễ.



Tại trụ sở tỉnh ủy, hai người đến gọi cửa. Cô bảo mẫu của nhà phó thư kí Tiền ra mở cửa, trông rất trẻ nhìn như chưa đến 30 tuổi. Lúc ra mở cửa bảo mẫu nhìn thấy hai người thì hơi sửng sốt:



- Hai người tìm ai?



Trương Nhất Phàm bước vào:



- Đây có phải nhà Bí thư Tiền không?



Người bảo mẫu nhìn người này vẫn rất trẻ, đi cùng lại là một mỹ nhân, thầm lẩm bẩm chắc là lại đến để nhờ cậy đây! Rõ ràng là Tiền Học Lễ đang cùng vợ xem tivi trong phòng khách nhưng cô ta lại nói:



- Xin lỗi, anh để lại danh tính đi! Hiện bí thư Tiền không có nhà.



Trương Nhất Phàm biết thừa cái giọng điệu của mấy bà bảo mẫu trong nhà các lãnh đạo. Hơn nữa ai nấy cũng rất nhanh trí, thuận tình thế mà đối đáp.



Xem ra nếu không nói ra tên tuổi e rằng sẽ không vào cửa được. Do không báo trước cho Tiền Học Lễ mà cứ đi thẳng đến đây. Vì thế hắn cố ý nói to:



- Phiền cô vào nói có Trương Nhất Phàm ở phòng giám sát kiểm tra tới.



Nói to về hướng phòng khách thể nào Tiền Học Lễ cũng nghe thấy. Trương Nhất Phàm nghĩ rằng đã đến cửa nhà rồi lẽ nào không gặp được chủ nhà. Hơn nữa quan hệ giữa hai người lại là cấp trên cấp dưới.



Quả nhiên, khi bảo mẫu chuẩn bị nói thì Tiền Học Lễ từ trong phòng khách nói vọng ra:



- Tiểu Lưu, cho anh ta vào đi!



Trước mặt Trương Nhất Phàm, Tiền Học Lễ ra điệu bề trên không đứng dậy chào hỏi.



Cô bảo mẫu giờ mới nhận quà từ tay của Trương Nhất Phàm. Lúc nhìn Đổng Tiểu Phàm, cô ta hơi kinh ngạc, không ngờ rằng một người đàn ông như thế kia mà có cô bạn gái xinh đẹp như vậy.



Cô ta nhìn Trương Nhất Phàm chỉ tầm hai mấy tuổi, trong lòng nghĩ chả nhẽ cô gái xinh đẹp này lại là món đồ đem tặng sao?



Có rất nhiều người chỉ vì tiền đồ của mình mà sẵn sàng đem tặng người yêu cho lãnh đạo. Những tình huống như thế này không phải chưa từng xảy ra. Vì thế cô ta nhìn Trương Nhất Phàm với vẻ khinh thường, mình rất ghét loại đàn ông như thế này.



Trương Nhất Phàm cùng vợ vào cửa, cởi giầy xong, liền chào thư kí Tiền cùng vợ. Tiền Học Lễ giờ mới đứng dậy, bỏ điếu thuốc xuống.



- Mới từ thủ đô về à?



Tiền Học Lễ hỏi thăm.



Vợ Tiền Học Lễ liền đứng dậy vào phòng trong lấy hoa quả đem ra. Tiền Học Lễ thấy Đổng Tiểu Phàm đi cùng khiến cho ông ta cũng cảm thấy không mấy tự nhiên. Dù sao Bí thư Đổng cũng là cấp trên của ông ta, cho dù ông ta sắp rời khỏi tỉnh, nhưng con gái của thư kí Đổng tới ông ta cũng không thể làm ngơ.



Đổng Tiểu Phàm với Trương Nhất Phàm không giống nhau, thế lực của Trương Nhất Phàm dù có mạnh thì bây giờ hắn cũng chỉ là thủ hạ của ta? Nếu như bây giờ cấp trên lại đi nịnh bợ cấp dưới thì có vẻ không hay.



Tiền Học Lễ lăn lộn đến bây giờ đương nhiên không phải để hưởng cuộc sống an nhàn, bây giờ hắn chỉ đợi Bí thư Đổng đi để lôi kéo Phương Hệ về phe mình, mưu đồ bắt cá hai tay.



Cô bảo mẫu ban nãy nhận túi quà từ tay Trương Nhất Phàm thì thấy trong túi toàn là rượu, thuốc đắt tiền và còn có cả một phong bì.



Kẻ này quả là vung tiền mạnh tay, nhất định lúc rót trà phải để ý hắn mới được.



Vợ Tiền Học Lễ cầm đĩa hoa quả với hạt dưa từ trong phòng đi ra, cười khen Đổng Tiểu Phàm:



- Tiểu Phàm quả thật ngày càng xinh đẹp, giá như Tuyết Mai nhà tôi được bằng nửa cô, thì tôi vui biết mấy.



Đổng Tiểu Phàm ngại ngùng trả lời:



- Dì cứ đùa, Tuyết Mai hơn cháu rất nhiều. Nhất Phàm lúc nào về nhà cũng kể Tuyết Mai vừa chăm chỉ vừa thông minh, nhiều thứ chỉ cần nhìn qua là đã làm được.



Trình độ nịnh bợ quả là cao, Trương Nhất Phàm đánh mắt về phía vợ, lúc ở nhà mình nào có nhắc đến Tiền Tuyết Mai cơ chứ? Không ngờ lúc vợ mình nói dối mặt không hề biến sắc. Điều xấu thật dễ học! Trương Nhất Phàm thầm than vãn.





Nhưng hắn không thể không thừa nhận câu nói của Đổng Tiểu Phàm đều làm cho vợ chồng Tiền Học Lễ vui ra mặt.



Nhìn thấy bảo mẫu cầm quà của Trương Nhất Phàm, Tiền Học Lễ nói:



- Đến chơi là tốt rồi còn quà cáp làm chi? Cậu cứ vẽ chuyện.



Trương Nhất Phàm cười nhạt:



- Có gì đâu ạ, chỉ có vài chai ruợu thôi.



Thực ra hôm nay hắn đến không phải toàn ý muốn chúc tết mà còn muốn xem ý của Tiền Học Lễ ra sao.



Ông không phải muốn kết giao với bên Phương gia sao? Xem hôm nay ông xử trí ra sao.



Hắn uống ngụm trà:



- Bí thư Tiền, đây là trà Vân Vụ của Lư Sơn đúng không ah?



- Ài chà, cậu có vẻ cũng có hiểu biết về trà nhỉ?



Tiền Học Lễ có chút ngạc nhiên. Thanh niên bây giờ có mấy ai hiểu về trà? Trương Nhất Phàm thật tài, chỉ cần một ngụm trà mà đã biết đó là trà gì. Vì thế ông ta hỏi:



- Cậu tại sao lại biết?



Trương Nhất Phàm cười, trà chỉ là chuyện thường thế mà cũng đố mình. Hắn nói:



- Vân vụ Lư Sơn lá trà to, đẹp, có vị khô, nước trà trong vắt, có thể nói là một trong những loại trà ngon nhất. Tôi chỉ có biết được chút ít thôi.



- Ừm!



Tiền Học Lễ gật gù:



- Không ngờ rằng chủ nhiệm lại hiểu về trà như vậy, thật đáng khâm phục, khâm phục!



Tiền Học Lễ gật đầu với vẻ rất ngưỡng mộ.



Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, thật phí thời gian nói chuyện phiếm với ông, sao không bắt đầu vở kịch sớm đi? Cô ả Tuyết Mai chết tiệt sao giờ này vẫn còn chưa về?



Đúng lúc Tiểu Phàm hỏi:



- Dì ơi, Tuyết Mai đi đâu rồi ạ?



Thì vừa vặn phía ngoài vang lên tiếng đập cửa.



Trương Nhất Phàm mừng thầm, sắp có kịch hay để xem rồi đây?



Vốn dĩ hắn có cái nhìn khá tốt đối với Tiền Học Lễ rất tốt, không ngờ Bí thư Đổng chưa rời đi mà ông ta đã bắt đầu lay động. Bởi vậy Trương Nhất Phàm mới thay mặt Củng Phàm Tân trả thù, xem xem hôm này Tiền Học Lễ sẽ xấu mặt thế nào.



Không ngờ có tiếng vọng từ ngoài cửa vào:



- Tuyết Mai có nhà không?



Hai người nhanh chóng thấy Tằng Hào Hiếu cởi giày bước vào. Tằng Hào Hiếu mang đến rất nhiều quà, nhưng anh ta không phải đến chúc tết mà đến thăm bố mẹ vợ tương lai. Thấy Tuyết Mai không có ở nhà anh ta liền hỏi:



- Ba, mẹ Tuyết Mai không ở nhà ạ?



- Hừm, cái con này đúng là, để tôi gọi điện kêu nó về.




Tằng Hào Hiếu cung kính ngồi xuống phía đối diện. Cô bảo mẫu liền rót nước cho anh ta. Tiền Học Lễ chỉ tay về phía Trương Nhất Phàm nói:



- Đây là chủ nhiệm Trương.



Rồi đưa chén trà lên uống.



Tiền Học Lễ giới thiệu qua loa, có ý không muốn hai người biết nhiều về nhau.



Chỉ vì câu nói của Tằng Hào Hiếu suýt chút nữa làm Tiền Học Lễ sặc nước:



- Trưởng phòng ban sao?



Tằng Hào Hiếu mới vào làm được hai tháng hắn nghe nói Tiền Tuyết Mai mới là trưởng phòng, Trương Nhất Phàm chỉ hơn cô ấy có mấy tuổi, cùng lắm là lên được cán bộ cấp phòng. Anh ta cứ nghĩ là nói cấp bậc của Trương Nhất Phàm nhỏ đi để lấy lòng bố mẹ vợ tương lai nhưng không ngờ lại trở thành trò hề.



Tằng Hào Hiếu vốn chỉ là con mọt sách, thường xuyên làm trò cười cho mọi người, do anh ta là con cháu chủ tịch tỉnh nên muốn anh ta ở bên để chỉ dẫn thêm.



Tiền Học Lễ coi trọng gia thế của anh ta, vì bố anh ta là giám đốc sở ngoại thương và còn có thế lực của Phương gia.



Vợ Tiền Học Lễ thấy anh ta làm xấu mặt liền nói đỡ:



- Chủ nhiệm Trương chính là giám đốc sở.



- Hả? Giám đốc sở? Thế thì giống chú tôi tôi sao?



- Anh ta trước kia chính là Chủ tịch thành phố đó.



Vợ Tiền Học Lễ thật kiên nhẫn, bà nhìn bộ dạng Tằng Hào Hiếu ứng đáp, càng nhìn càng thích. Dù Tằng Hào Hiếu có chút chất phác nhưng là người có học, chỉ cần ra xã hội rèn luyện một thời gian sẽ tốt lên.



Tiền Học Lễ có chút xấu hổ, húng hắng vài tiếng, rất muốn nói vài câu: Cậu định làm tôi mất mặt à? Để giữ thể diện, nên bớt bớt lời đi thì hơn.



Tuy nhiên sự ngượng ngùng của ông ta, nhanh chóng chuyển sang tức giận.



Bực hết sức.



Vì Tiền Tuyết Mai đã về. Cô còn đi cùng một người đàn ông. Người này chính là người ông ta không muốn nhìn thấy - Củng Phàm Tân.



- Bố, Mẹ! Con đã về!




- Chủ nhiệm Trương.



Sau khi Tiền Tuyết Mai vào, Tiền Học Lễ nhìn người đàn ông phía sau con gái, thần sắc liền thay đổi. Tằng Hào Hiếu đứng lên:



- Tuyết Mai, em...



Lúc nhìn ra người đàn ông đi sau Tuyết Mai, mặt anh ta cũng biến sắc:



- Tuyết Mai, anh ta là...



- Anh ấy là người yêu tôi!



Tiền Tuyết Mai đáp.



Củng Phàm Tân nhìn thấy Trương Nhất Phàm cùng Đổng Tiểu Phàm như tìm thấy được chỗ dựa liền nói:



- Ba, mẹ!



Tiền Học Lễ hừ một tiếng, làm vẻ như khong nghe thấy. Nhưng vợ lão thật biết giả vờ, nhìn thấy khách đến liền đon đả cười nói:




- A, Tiểu Phàm, ngồi, ngồi đi!



Củng Phàm Tân một bên mời thuốc một bên chào hỏi Trương Nhấp Phàm:



- Chủ nhiệm Trương ở đây ạ.



Trương Nhất Phàm gật đầu, giả vờ không thân quen. Lúc mời thuốc Cũng Phàm Tân cũng không mời Tằng Hào Hiếu.



Tằng Hào Hiếu nhìn anh ta, trong lòng sôi máu! Lúc này anh ta chỉ muốn lôi Củng Tân Phàm ra ngoài đánh nhau. Nhưng nhìn thân hình vạm vỡ của Củng Phàm Tân khiến anh ta cũng có chút nhụt khí.



Đành phải dồn ánh mắt phía Tiền Học Lễ, mong ông ta làm chủ cho mình.



Vợ Tiền Học Lễ kéo tay TIền Tuyết Mai lôi vào trong phòng:



- Tuyết Mai, vào đây với mẹ!



- Gì vậy ạ?



Tiền Tuyết Mai theo mẹ vào phòng, hai mẹ con vào nói chuyện với nhau.



- Tuyết Mai, con làm trò gì vậy, sao lại lôi Tiểu Củng đến nhà làm chi?



- Con không đưa anh ấy đến nhà, chả nhẽ bọn con lại đi mua nhà khác ở?



Tiền Tuyết Mai nói to. Những người ngồi ở phòng khách đều nghe rõ. Tiền Học Lễ nhíu mày, Tằng Hào Hiếu ngồi ghế uống tra mà cốc tra cứ rung lên bần bật.



Một thằng đàn ông đến mức này mà vẫn nhẫn nhịn được thì chỉ có hai loại. Một là kẻ vô dụng, loại còn lại là có mục đích khác.



Trương Nhất Phàm nhìn anh ta không giống giả thiết thứ hai, nhìn một lúc lâu hắn đứng dậy:



- Thư kí Tiền, cũng muộn rồi bọn cháu xin phép được về ạ.



Nhà xảy ra chuyện này, hai người đàn ông cùng tranh giành một người phụ nữ, Tiền Học Lễ rất muốn hai người Trương Nhất Phàm đi về để lão tiện giải quyêt việc. Bởi vậy lão liền đứng dậy:



- Tiều Lưu, đem hết đồ của chủ nhiệm Trương mang đến trả cho anh ta.



Bảo mẫu liền đưa gói quà cho Trương Nhất Phàm, mọi thứ trong đó đều đủ cả. Trương Nhất Phàm nói:



- Bí thư Tiền, chú không coi cháu là cấp dưới của chú nữa sao?



Tiền Học Lễ ngượng ngùng đáp:



- Hai cô cậu đến chơi tình cảm là chính, chứ tôi nhận quà của cô cậu làm gì.



Vì thế ông ta sống chết cũng không nhận quà của Trương Nhất Phàm.



Đưa đi đẩy lại vài cái Tiền Học Lễ nóng nảy:



- Nhất Phàm, Cậu cứ như thế thì tôi giận đấy.



Trương Nhất Phàm làm bộ bất đắc dĩ nhận lại gói quà rồi đi về.



Ông không muốn ư, tôi còn không muốn cho đây này? Chỉ vì mối quan hệ với Phương gia chứ Trương Nhất Phàm thà đem đi từ thiện còn hơn là tặng cho lão.



Hai người vừa xuống nhà thì nghe choang!------, tiếng thứ gì đó bị ném vỡ trên mặt đất vọng lại.