Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 362: Vu oan




- Lý Tông Huy, đến lúc nên thực hiện lời hứa của mày rồi chứ?



Thẩm Kế Văn cao giọng nói.



Tất cả mọi người đều lặng xuống, mấy tên vệ sĩ của Lý Tông Huy lập tức khiêng hai tên sát thủ song sinh đi ra. Liễu Hải vẫn còn loạng choạng, xem ra bị thương cũng không nhẹ.



Trương Nhất Phàm nói:



- Nhanh! Tôi đưa anh ta đến bệnh viện trước.



Trương Nhất Phàm không tin kỹ thuật cấp cứu ở đây của Lý Tông Huy, lập tức chủ trương đưa Liễu Hải đến bệnh viện tốt nhất Kinh thành tiếp nhận kiểm tra.



Trương Chấn Nam nhanh chóng tỉnh ngộ lại.



- Đúng! Đưa anh ta đi bệnh viện trước, chú hai nhà họ Thẩm, việc ở đây giao cho ông đó.



Mấy người ba chân bốn cẳng nâng Liễu Hải lên rồi đi. Lý Tông Huy liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên mặc áo trắng bên đó một cái, người đàn ông trung niên lập tức chỉ dẫn mọi người vào thang máy bí mật, sau khi ra khỏi thang máy, bên ngoài chính là bãi đỗ xe ngầm dưới đất của câu lạc bộ.



Trương Chấn Nam khá quan tâm Liễu Hải, vừa rồi chiến đấu, quá đỗi kinh ngạc.



Anh ta lập tức điều xe quân đội của mình tới, vẫn còn hai cảnh vệ đưa Liễu Hải đến bênh viện. Trương Nhất Phàm liền nói:



- Anh, hay là anh ở lại đi, một mình Thẩm Kế Văn xem ra không ổn, có em với Mạnh Phàm đi là được rồi.



Trương Chấn Nam ngẫm nghĩ cũng phải, liền cho Trương Nhất Phàm hai người đem theo Tiểu Trác cùng đi.



Giờ phút này, mọi người đã đi ra khỏi tầng hầm của câu lạc bộ, bắt đầu đàm phán.



Lý Tông Hán hét lên:



- Anh, thật là phải đưa cho họ bảy mươi triệu tệ? Đó là thu nhập cả năm của câu lạc bộ. Không được, tôi mặc kệ!



- Câm miệng!



Lý Tông Huy trợn mắt nhìn em trai:



- Ngươi biết cái đít! Chẳng nhẽ bảy mươi triệu Lý Gia thua không nổi sao?



Lý Tông Huy nghiêm mặt, ra sức hút vài hơi thuốc.



Phương Tấn Bằng nói:



- Tiền là việc nhỏ, chỉ là mất nhuệ khí lần này, sau này người hai nhà Trương Thẩm bọn họ sẽ càng kiêu ngạo.



Lý Tông Huy hừ một tiếng:



- Đời còn dài, các người vội cái gì? Thiển cận như thế sao mà làm được chuyện lớn? Nam tử hán phải biết thẳng biết cong. Tông Hán, đợi ngươi đi xin lỗi họ, ta nghĩ con người Trương Chấn Nam cũng không làm khó ngươi đâu.



- Xin lỗi bọn họ? Anh muốn em đi xin lỗi bọn họ? Có lầm hay không?



Lý Tông Huy lùi lại vài bước, không cam tâm mà nói.



Phương Tấn Bằng mặt mày u ám, cũng không nói câu nào.



Lý Tông Huy nói với người trung niên ở đằng sau:



- Lão Tôn, ngươi đi chuẩn bị đi, viết tờ chi phiếu bảy mươi triệu.



Mấy người đi ra khỏi phòng tối, đi đến một gian phòng khách trong tầng ba.



Thẩm Kế Văn, Thẩm Kế Phương và Trương Chấn Nam đang uống trà, thấy Lý Tông Huy đi vào một hàng, anh ta liền thản nhiên nói:



- Còn phải đợi đến khi nào?



Lý Tông Huy cười cười nói:



- Chú hai nhà họ Thẩm vẫn thiếu kiên nhẫn, ngươi với Trương thiếu tướng đúng là không giống nhau. Ha ha…



- Nịnh bợ ít thôi! Mau kết thúc sự việc này đi! Chúng tôi cũng không có nhiều thời gian để điên như vậy cùng các người đâu.



Thời gian không còn sớm, mười trận đấu trên võ đài đã đánh xong, đã hơn 2h khuya rồi.



Thẩm Kế Văn còn tức giận vì chuyện ba vệ sĩ của mình, ba tên vệ sĩ không gẫy chân thì cũng gẫy tay, may mà có Liễu Hải giúp bọn họ trút được cơn giận này, Hồng Hổ bị phế rồi, hai tên vệ sĩ đắc lực nhất của Lý Tông Huy cũng bị đánh cho tàn phế bảy tám phần.



Nhưng Thẩm Kế Văn vẫn không thoải mái, muốn trừng trị bọn anh em Lý Tông Huy một chút, còn có cả tên khốn khiếp Phương Tấn Bằng.



Lý Tông Huy hoàn toàn đứng trên vị thế của một người chủ nhà, thản nhiên cười với Trương Chấn Nam:



- Trương Thiếu Tướng, ngài có thể là lần đầu tiên đến câu lạc bộ, có muốn lên trên đi dạo một chút? Có một vài dây nổi tiếng, vẫn thường đến chỗ chúng tôi.



Trương Chấn Nam thấy Lý Tông Huy thua mất bảy mươi triệu, mày cũng không nhăn một chút, mà trên mặt còn không có bất cứ biểu cảm gì, cũng không biết trong lòng gã ta đang nghĩ gì. Người này tâm cơ thâm sâu quá, chỉ sợ là một địch thủ lớn về sau của hai nhà Trương Thẩm, bản thân vẫn không nên coi nhẹ là hơn.



Vì thế anh ta thản nhiên nói:



- Thời gian không còn sớm nữa, các anh không phải là nên thực hiện lời hứa của mình sao?



Trương Chấn Nam từ trước tới nay đều ở trong quân đội, vẻ mặt nghiêm túc, chưa bao giờ cười hi hi ha ha trước mặt người khác. Lý Tôn Huy gật đầu:



- Được!



Ông ta vỗ tay hai cái, lão Tôn liền cầm tờ chi phiếu đi vào.




- Ông chủ, đây là chi phiếu bảy mươi triệu!



Thẩm Kế Văn liếc qua một cái.



- Xin lỗi! Chúng tôi không nhận chi phiếu, đưa tiền mặt đi!



Ban nãy lúc giao đấu, còn tăng thêm hai mươi triệu tiền mặt chảy về, nghe Thẩm Kế Văn nói như vậy, Lý Tông Huy cau mày một chút, bảy mươi triệu tiền mặt ở đây không phải không có, chỉ là nếu để rỗng không, tiền cá cược của câu lạc bộ không đủ dùng.



Ông ta đưa mắt nhìn Thẩm Kế Văn, có chút thù hằn rồi gật rật đầu:



- Được! Để tôi bảo bọn họ đi chuẩn bị, có điều các người chắc là phải đợi một chút!



Lúc này, Lý Tông Hán thừa dịp không ai chú ý lén lút chuồn ra ngoài.



Trương Chấn Nam mở miệng nói:



- Hãy còn chuyện đấu võ quyền anh đen, phải lập tức dừng lại. Nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.



Trương Chấn Nam nói câu này có chút nhấn mạnh, Lý Tông Huy lại vẫn giữ nụ cười:



- Nếu đã đánh cược thì phải chấp nhận thua, Lý Tông Huy tôi nhất ngôn cửu đỉnh, lời đã nói ra nhất định làm được, không tin các ngươi có thể hỏi chú hai nhà họ Thẩm, Lý Tông Huy tôi đã nuốt lời lúc nào chưa?



Thực ra trong lòng Lý Tông Huy có suy tính khác, dù sao người của mình đều bị đánh đến tàn phế rồi, võ đài đấu quyền anh đen này trong chốc lát cũng không dựng lên được ngay. Dừng thì dừng thôi!



Trận chiến đêm nay, Lý Tông Huy ít nhất cũng phải đến nửa năm sau mới có thể khôi phục nguyên khí, võ đài quyền anh đen này chỉ sợ từ nay phế rồi, chi bằng bán cho anh ta cái mối ân tình này.



Khoảng chừng nửa tiếng sau, lão Tôn mang người xách bảy chiếc cặp đến, đây là lại cặp da mà câu lạc bộ chuyên dùng để tiền cá cược, vừa vặn mỗi cặp mười triệu.



Bảy chiếc cặp, đồng thời mở ra, nhân dân tệ mới tinh, toàn tiền mệnh giá 100 tệ, vừa tròn bảy cặp, không nhiều không ít.



Ba điều kiện đã thỏa mẫn hai, Lý Tông Huy đứng dậy:



- Về phần em tôi lỗ mãng, sự viêc lái xe đụng vào người, bây giờ tôi cũng gọi nó tới để xin lỗi các vị ở đây!



Thẩm Kế Văn đứng dậy:



- Việc xin lỗi không đơn giản như vậy đâu.



Lý Tông Huy nghiêm mặt một cái:



- Ý của chú Thẩm là sao?



Thẩm Kế Văn nói:




- Người bị gã đụng hiện nay không có ở đây, ngày mai gã tự đến bệnh viện xin lỗi đi! Nếu không thì chúng tôi không chấp nhận!



Lý Tông Hán không biết nhảy ra từ khi nào:



- Thối lắm, gã vừa rồi ở trên võ đài vẫn uy vũ là thế vừa nhảy vừa nhót, nào có dấu vết nào của việc bị đụng xe. Chú hai họ Thẩm, ta nói cho ngươi hay, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!



Thẩm Kế Văn nghiêm mặt nói:



- Xin lỗi không phải là ngươi đụng thương người ta mà là thái độ của ngươi.



Lý Tông Hán mặc kệ:



- Vậy gã đập xe của ta, món nợ này tính sao?



Nói chuyện với loại người này, thật là lãng phí nước bọt, Thẩm Kế Văn nghĩ cho dù có xé rách mặt, chẳng lẽ ông đây lại sợ mày? Vì thế đáp trả lại:



- Thế bây giờ ta lái xe đụng vào ngươi, sao đó nhảy lên chửi mười tám đời tổ tông, ngươi đi đập xe của ta được rồi!



- Ngươi!



Lý Tông Hán không nói lại được.



Lý Tông Huy nghiêm mặt lại, hét lên một tiếng:



- Được rồi, ta đồng ý với yêu cầu của ngươi, ngày mai đến bệnh viện nhận lỗi! Lão Tôn, tiễn khách!



Đợi bốn người Trương Chấn Nam đi rồi, Lý Tông Hán liền mở áp khoác ngoài, lộ ra áo gi- lê treo 6 chiếc điện thoại, lấy một chiếc trong đó liền cười nham hiểm:



- Đồ ngu, ông đây xem chúng mày chết thế nào!



Lý Tông Huy hỏi một câu:



- Làm gì đó?



- Ha ha..



Lý Tông Hán đắc ý cười lớn.



- Sơn nhân tất có diệu kế! Đợi chút các người sẽ biết. Ha ha…



Nhìn thấy gã cười ngu như vậy, Lý Tông Huy liền nhìn lão Tôn. Lão Tôn lập tức trả lời.



- Vừa rồi ông hai để hai gói bột trắng vào trong cặp.



Páp___




Lý Tông Hủy nhảy dựng lên, thuận tay tát thẳng vào mặt lão Tôn làm cho lão quay tròn mấy vòng. Lão Tôn ôm mặt, cũng không dám nhiều lời.



- Thành sự không đủ, bại sự có thừa!



Lý Tông Huy là mắng em trai, đánh thì lại là lão Tôn. Lý Tông Hán thấy anh nổi giận như vậy, buông điện thoại xuống, đứng yên ở đó.



Trong Lý Gia, Lý Tông Hán ngoài sợ ông cụ ra, sợ nhất là người anh Lý Tông Huy.



Lý Tông Huy trợn trừng mắt nhìn em trai, hai con ngươi như bốc hỏa:



- Mày thật là có cái óc lợn, cho dù mày báo cảnh sát, có tên cảnh sát nào nhìn thấy xe quân dụng của Trương Gia mà dám tới kiểm tra không?



Phương Tấn Bằng đi tới, khuyên một câu:



- Sự việc đã rồi, nhanh chóng tìm cách mà giải quyết thôi, tuyệt đối không thể để cho họ biết chúng ta dấu món hàng này trong đó.



Lý Tông Huy gật đầu, nguyên nhân gã ta nóng giận chỉ có mấy người cấp trên biết, vài năm trước câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng, đều dựa vào đen ăn đen nhập lô hàng này, bây giờ vẫn dấu trong nhà kho dưới tầng hầm. Việc này, không muốn hai phái hắc bạch biết. Cho dù có là khách quen họ cũng nói gần đây không có hàng bán.



Mà tên Lý Tông Hán vô dụng này, như sợ Trương Thẩm hai nhà không biết chuyện, tự chủ trương lấy hai bao ra, đặt vào trong cặp tiền, vọng tưởng vu oan giá hoạ cho người ta.



Chỉ có điều hai tên ngu ngốn này đâu có nghĩ tới, cảnh sát bình thường làm sao dám đụng đến xe của họ? Thấy xe quân dụng của Trương Chấn Nam, mặt còn phải cười tươi mời ông lớn nói câu:



- Dạ, mời ông đi ạ!



Thật sự là cái tên không có não!



Lý Tông Huy mắng vài câu vẫn chưa hết giận. Chỉ là trước mắt phải nghĩ ra cách nào bù đắp chuyện này mới được.



Phương Tấn Bằng nói:



- Dứt khoát một không làm hai không dừng, trực tiếp đem chuyện này đâm đến quân uỷ, chính là để Trương Chấn Nam cũng ăn không nổi phải bỏ chạy.



Ông ta nhìn Lý Tông Huy vẫn còn do dự, lại cho thêm đống lửa:



- Lý thiếu gia, vô độc bất trượng phu! Còn do dự gì nữa?



Lý Tông Huy khẽ cắn môi, nặng nề đáp đầu thuốc xuống đất, lấy chân giẫm lên.



Đám người Trương Chấn Nam đang lái xe, tiền để trong bảy chiếc cặp, để ngay ở trên xe quân dụng của ông ta. Thẩm Kế Văn đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, lập tức đạp vào chân ga, đuổi theo xe quân dụng của Trương Chấn Nam.



- Anh Chấn Nam, chờ một chút!



Cảnh vệ giẫm lên chân phanh, để xe đỗ sát vào ven đường. Trương Chấn Nam hỏi:



- Có chuyện gì nữa?



- Tôi nghi ngờ có người động tay động chân vào trong cặp này.



Thẩm Kế Văn vừa rồi trên xe, vô tình nhớ tới vẻ mặt của Lý Tông Hán. Tên này mặt gian manh như vậy, hay là làm chuyện quái quỷ gì đây?



Lý Tông Hán không giống người anh Lý Tông Huy, thích làm chuyện mờ ám, là một tên không từ bất cứ việc gì, gã ta làm chuyện xấu, chỉ cần ngươi nghĩ đến được, không có chuyện gã không làm được.



Nhưng khi gã làm chuyện chính sự, lại chẳng làm lên trò trống gì, vì vậy gã được gọi là phá gia chi tử. Chẳng qua người bên ngoài không dám gọi gã như vậy.Thẩm Kế Văn rất hiểu hắn, vì thế lo lắng gã đụng tay đụng chân gì đó vào trong cặp.



Trương Chấn Nam ngẫm nghĩ cũng đúng, giao tiếp với những người này, trước tiểu nhân sau quân tử. vì thế Thẩm Kế Văn lên xe, mấy người nhanh tay mở cặp ra.



- Bạch phiến!



Thẩm Kế Văn lôi từ đáy một chiếc cặp một gói khoảng 200gr bột. Những thứ này làm sao qua mắt Thẩm Kế Văn được? Anh ta liếc một mắt cũng nhận ra, sắc mặt của mấy người đều thay đổi, rất nhanh lại tìm được một gói nữa dưới đáy cặp khác, cũng tìm thấy được một gói nặng khoảng 200 gr bột.



- Bọn chó này!



Trương Chấn Nam hung hăng mắng một câu.



- Tìm bọn nó tính sổ?



Thẩm Kế văn quát lên.



- Không được, nếu bây giờ chúng ta quay trở lại, nhất định là tự chui đầu vào lưới, đến lúc đó có nói khô cả miệng cũng không rõ được.



Trương Chấn Nam trầm giọng nói.



- Thế bây giờ phải làm sao?



Thẩm Kế Văn tức giận bất bình, hận không thể lập tức quay về giết chết, đem xé nát mấy tên khốn khiếp đó ra vạn mảnh.



- Tôi thấy hay là chúng ta giấu trước đi! Nếu tôi đoán không nhầm chúng nó nhất định đã báo cảnh sát rồi,



Người luôn không nói nhiều Thẩm Kế Phương lên tiếng.



- Nếu bọn chúng báo cảnh sát thì tốt rồi!



Trương Chấn Nam vừa nói xong trước mặt đã nghe thấy một hồi chuông cảnh sát kêu u u..



- Cảnh sát đến rồi!



Mấy người sắc mặt thay đổi.