Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 358: Có dụng ý khác




Người xăm mình trên võ đài, thân cao hơn 1m8, cao hơn cảnh vệ của Trương Chấn Nam nửa cái đầu, hơn nữa cơ bắp vạm vỡ, trước rồng xanh, sau mãnh hổ, nhìn đủ làm người ta kinh sợ.



Người cảnh vệ và y so sánh, thì có vẻ yếu hơn một chút. Nhưng giữa hai người, tổng thể mà nói coi như ngang bằng, không có chênh lệch lớn. Trương Nhất Phàm khi nhìn chăm chăm trên võ đài, hắn liền suy đoán.



Lý Tông Huy chắc chắn không thể lần đầu tiên đem tay chân xuất sắc nhất của mình ra, người này có thể là ngụy trang.



Quả nhiên, hai người trên võ đài gầm lên một tiếng, mọi người giống như thấy một trận đọ sức giữa người và thú. Người xăm mình khi vung nắm đấm to lớn nhằm người cảnh vệ đánh tới, bị người cảnh vệ linh hoạt né tránh dễ như trở bàn tay, rồi đập mạnh vào sau lưng đối phương.



Người xăm mình quả thực cũng vạm vỡ, sau khi bị người cảnh vệ đập một quyền, không ngờ chỉ quơ quơ thân mình. Chỉ nghe thấy y nổi giận gầm lên một tiếng, tung tiếp một quyền. Một quyền này khí thế như cầu vồng, mang theo sức căm phẫn, gào thét mà đến.



Những gì người cảnh vệ học đều là kĩ thuật tóm đánh kịch liệt, hiển nhiên không chống chọi với y. Thân mình xuống tấn, nhanh chóng đá ra một cước, sau đó ngay tại chỗ lăn một vòng!



Rốt cục thì anh ta cũng là cao thủ từ trong quân đội ra, tất cả động tác đều liền mạch, không có chút nào thiếu dứt khoát. Hơn nữa khi tung cước, khí lực mạnh mẽ, một cước đánh xuống, trúng ngay mặt trước cẳng chân đối thủ.



Rầm ——



Trên võ đài vang lên một tiếng vang nặng nề, tay xăm mình đứng không vững, nặng nề ngã sầm xuống võ đài.



- Hay lắm——



Thẩm Kế Văn và Trương Mạnh Phàm đều vỗ tay đứng dậy, lớn tiếng reo hò!



- Chết tiệt! Thật con mẹ nó ngu!



Lý Tông Huy chửi, sau đó chỉ người cảnh vệ trên đài nói:



- Cái này tính gì đấu võ đài! Tránh tránh nấp nấp, có giống đàn ông không! Có bản lĩnh thì chống đỡ!



Y cũng nhìn ra ưu khuyết của hai người.



Lý Tông Huy chỉ hơi nhíu mày, vẫn dáng vẻ không chút để ý đó, dường như không thèm quan tâm đến trận đấu.



Oái——



Tay xăm mình quá mất mặt, không thể trước mặt ông chủ thể hiện, ngược lại bị đối phương đá một cước, ngã sấp xoài. Vừa rồi là chính mình sơ suất, thằng ranh này không chống chọi với mình, dựa vào thân thủ nhanh nhẹn mà đoạt lợi. Nhưng loại trận đấu này, không có hạn chế, ngoại trừ không sử dụng vũ khí, người tham gia đấu có thể dùng bất kì phương thức nào đánh đối thủ, do vậy, ai nấy đều không có lời nào để nói.



Tay xăm mình gầm gừ một tiếng, khua 2 găng tay, mạnh mẽ tấn công ba đường đến người cảnh vệ. Y muốn ỷ vào khí lực của mình lớn, dồn đối phương đến góc chết, sau đó từ từ tóm lấy người ta.



Hai nắm đấm cực đại, giống như một bức tường ngăn kín không cho gió lùa qua. Mang theo tiếng gió ào ào, phòng thủ nghiêm ngặt. Tay cảnh vệ vừa chắn vừa lui, vừa lui vừa tránh, luôn vận dụng tinh hoa chiến tranh lịch sử cận đại của nước nhà, kết hợp cách đánh du kích và tiến công chớp nhoáng.



Mắt thấy sắp lùi đến mép võ đài, Liễu Hải nói một câu:



- Gã đang cố ý tỏ ra yếu thế, che mắt đối thủ.



Quả nhiên, Liễu Hải nói chưa dứt lời, tay xăm mình nhìn thấy đối thủ không đường lui, đột nhiên hùng hổ xông tới như một con gấu.



Hự_____



Trên võ đài vang lên một tiếng thét lớn, giống như một tiếng thét của Kim Mao trong Tây Du Kí, âm thanh lớn đến kinh người. Cảnh vệ sớm dự đoán được đối phương có chiêu này, nên không hoảng hốt, chỉ hơi hạ thân mình xuống, đột nhiên dồn hết sức lực đánh mạnh vào vùng tim của đối thủ.



A-



Một chiêu này đánh thẳng vào điểm yếu, khiến cho tay xăm mình chẳng thể đề phòng, khi y phát hiện đối thủ chuẩn bị đỡ cú đánh của mình, trong lòng mừng thầm. Không ngờ, nắm đấu của đối thủ như có mắt, linh hoạt tránh được hai quyền, trực tiếp đánh vào phía trên ngực.





Một cơn đau khủng khiếp, tức thì truyền khắp toàn thân, người xăm mình thu thế không được, theo quán tính, tiếp tục đánh về phía người cảnh vệ. Người cảnh vệ rơi vào đường cùng, đành phải ngồi xổm, hai chân lại hung hăng đá vào bụng của người xăm mình.



Sau đó mượn lực dùng lực, tung ra cú đấm làm tấm lưới chắn bảo vệ, mà vọt lên khoảng không mà qua.



Ầm-



Dưới đài một tiếng động lớn vang lên, người xăm mình không ngờ xuyên qua lưới bảo vệ, từ trên võ đài ngã xuống.



A, a—



Dưới đài lại không một tiếng động.



- Tốt- đánh tốt lắm-



Trương Mạnh Phàm và Thẩm Kế Văn lập tức vỗ tay cổ vũ, bọn họ không ngờ, người cảnh vệ của Trương Chấn Nam giải quyết gọn gàng trận thứ nhất như vậy. Thắng ngay từ trận đầu!



Cảnh vệ hướng về phía mọi người vẫy tay, nhân lúc mọi người không chú ý, lau vết máu ở khóe miệng. Hóa ra vừa rồi khi đánh nhau với người xăm mình, bị nắm tay của đối phương không cẩn thận chạm tới, đánh cho chảy máu lợi.



Tay xăm mình được mấy người nâng ra ngoài. Võ đài từ từ hạ xuống, người cảnh vệ khi xuống đài, rất nhanh chóng đến bên cạnh Trương Chấn Nam:



- Thủ trưởng!



Trương Chấn Nam gật gật đầu, có ý khen ngợi.



Một nhân viên công tác của câu lạc bộ, đem một cái vali đựng mười triệu tiền mặt đến trước mặt mọi người. Lý Tông Huy giơ tay:



- Đây là 10 triệu tiền mặt! Nguyện đánh cuộc chịu thua ! Có điều, mấy trận tiếp theo, hi vọng các người phải chống chọi, không được làm mất hứng thú của mọi người.



Trận thứ hai, cảnh vệ của Trương Chấn Nam nói:



- Thủ trưởng, để em lên đấu tiếp nhé!



Trương Chấn Nam lắc đầu



- Nghỉ ngơi một chút! Để Tiểu Cao lên đi!



Thẩm Kế Văn liền nói:



- Để bọn họ nghỉ ngơi một chút, A Cường đi!



Vệ sĩ của Thẩm Kế Văn lập tức đi ra, hướng về anh em Trương Nhất Phàm kính lễ, sau đó đi lên võ đài.



Lúc này, Trương Nhất Phàm lại phát hiện, trên mặt Lý Tông Huy hiện một nét cười lạnh. Người trung niên vừa rồi luôn đứng đằng sau y, lập tức dùng bộ đàm hô mấy câu.



Rất nhanh, từ trong một cửa tò vò phía sau đi ra một người đàn ông đen, dáng người không cao lắm, nhưng thể hình khá cơ bắp. Người này tuổi không nhiều, khoảng 35 tuổi, nhưng sát khí rất nặng. Ánh mắt vô cùng hung ác.



Thẩm Kế Văn biết người này, gọi là Hồng Hổ, là quyền sư nổi tiếng trong câu lạc bộ. Ở câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng có kỉ lục 31 trận thắng, không trận nào thua, nhìn thấy người này xuất hiện, Thẩm Kế Văn liền thấy lo lắng, A Cường khả năng không phải đối thủ của y.



Chỉ có điều A Cường đã lên võ đài, muốn đổi người chỉ sợ là không được rồi. Trương Nhất Phàm chú ý thấy sự lo lắng của Thẩm Kế Văn liền hỏi:



- Có thể đổi người không?




Thẩm Kế Văn lắc đầu:



Theo quy tắc của câu lạc bộ, người đã lên đài không thể đổi, trừ phi thua hoặc chết!



Quy tắc quá ác độc!



Trương Nhất Phàm trong lòng âm thầm thề, đợi mình một ngày kia, đủ lực, nhất định phải thanh trừ loại hiện tượng gian ác này.



Quả nhiên, Hồng Hổ lên đài không lâu, hai người đấu tay không đến hơn 10 hiệp, chỉ thấy Hồng Hổ nhanh như chớp đánh ra một quyền móc. Trên võ đài vang lên một tiếng kêu thất kinh hồn vía.



Mọi người nhìn thấy những tia máu dồn dập từ miệng A Cường phun ra, bắn lên không trung. Hồng Hổ không dừng ở đó, mà còn hung ác bồi thêm một cước vào chính giữa bụng A Cường. A Cường lập tức giống như một bao tải nát, bị đánh bay ra ngoài.



Cả người đâm vào lưới bảo vệ, lại bật lại, sau đó bịch một cái, ngã trên mặt đất.



Đây là lần đầu Thẩm Kế Văn đem người đến đánh hắc quyền, trước kia, anh ta từng đến câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng, nhiều lắm cũng chỉ làm khán giả, hôm nay vốn cho rằng tên Lý Tông Huy chó đểu có thể cùng mình đấu tài, trước nay vốn chưa từng chuẩn bị đấu võ.



Hơn nữa cách đánh bạo lực đẫm máu này Thẩm Kế Văn cũng không thích tham dự. Hôm nay bị “ép lên Lương Sơn”* rồi, anh ta cũng không muốn A Cường xảy ra chuyện.



(* mượn cách nói trong Thủy Hử của Thi Nại Am- ý chỉ đi vào thế đường cùng.)



Thẩm Kế Văn đứng lên:



- Dừng tay! Tôi bỏ ra mười triệu mua mạng của cậu ta, trận nay tôi thua!



- Gấp cái gì! Mới chơi được một chút mà đã không chịu được rồi à!



Lý Tông Huy cười nham hiểu:



- Quy tắc ở đây cậu cũng biết rồi đó. Không chết thì còn chưa thôi. Chỉ cần người chưa chết hoặc chưa bị văng xuống võ đài thì cuộc đấu chưa thể gọi là kết thúc được!



A___



Trên võ đài vang lên một tiếng kêu thảm thiết, A Cường bị Hồng Hổ nhấc bổng lên, ném lên không trung, rồi sau đó hung hăng đấm một cái thật mạnh. Cái thân thể 1m75 mà cứ như là đồ chơi của Hồng Hổ vậy, gã ném đi ném lại.




Cú đấm của Hồng Hổ này chí ít cũng đấm gãy mấy cái xương sườn của A Cường.



Trương Chấn Nam nhìn thấy cục diện như vậy, bất giác cau mày, liếc nhìn về phía Trương Nhất Phàm. Hai anh em bất giác nắm chặt hai tay lại.



Phương Tấn Bằng nói thầm gì đó vào tai của Lý Tông Huy:



- Không được làm người ta chết, đánh cho tàn phế là được rồi!



Ánh mắt Lý Tông Huy lộ rõ một vẻ lạnh lùng, tàn độc, quay sang người trung niên mặc áo sơ mi trắng bên cạnh nói gì đó.



Người trung niên đó cầm lấy cái còi thổi một tiếng, Hồng Hổ đang đùa giỡn rất hứng thú, nghe thấy tiếng còi lệnh, liền quay đầu về phía dưới võ đài gật gật đầu. Đột nhiên gã hắc một tiếng, túm lấy A Cường đang nằm dưới đất nhấc lên, xoay trên không trung mấy vòng rồi sau đó ném xuống võ đài.



Thẩm Kế Văn lập tức dẫn người chạy qua đó, vẫn còn thở! Thẩm Kế Vân hằn học nói:



- Tôi cần thêm người!



Lý Tông Huy lắc lắc đầu, thở ra khói thuốc xì gà, dùng tay sờ sờ trán:




- Cậu Thẩm, cậu chẳng lẽ không hiểu quy tắc sao?



- Vậy thì lập tức đưa người ta đi bệnh viện!



Thẩm Kế Văn quát lên.



- Chuyện này không thành vấn đề.



Lý Tông Huy phẩy ngón tay một cái, lập tức đã có người chạy lại, khiêng người bị rớt xuống võ đài đi vào một cái cổng:



- Trong câu lạc bộ cũng có một trung tâm cấp cứu, chuyện này cậu không cần phải lo lắng!



Lý Tông Huy thản nhiên nói.



- Ngươi đúng là loại người …



Thẩm Kế Văn lầm bầm chửi.



Hiệp thứ ba vẫn do Hồng Hổ lên võ đài. Lần này mà một vệ sĩ khác của Thẩm Kế Vân.



Máu tươi, xương trắng, bạo lực, tàn nhẫn, tất cả đều được thể hiện ra toàn bộ ở nơi kinh khủng này. Tay vệ sĩ này lên võ đài cũng chẳng được bao lâu thì bại trận.



Tiếng thét đau đớn từ trên võ đài từng đợt, khiến cho Liễu Hải vài lần đứng dậy, muốn xông lên. Nhưng Trương Nhất Phàm ngăn anh ta lại. Liễu Hải là tấm vương bài của mình, mình chỉ có thể thắng chứ không thể thua được!



Lại một tiếng thét thê thảm truyền đến, tay vệ sĩ của Thẩm Kế Vân đã bị Hồng Hổ đánh cho gãy chân.



Trương Chấn Nam nắm chặt tay, nhìn hai người trên võ đài. Sau khi tên vệ sĩ thứ hai của Thẩm Kế Vân thua cuộc, Liễu Hải quyết định lên thi đấu. Trương Chấn Nam nói:



- Đợi đã, để Tiểu Cao lên trước.



Xem ra Trương Chấn Nam rất tin tưởng vào tiểu Cao, nên Trương Nhất Phàm đành nhẫn nhịn, nói thầm vào tai Liễu Hải:



- Thằng chó Hồng Hổ kia, liệu cậu có nắm chắc phần thắng không?



Liễu Hải gật gật đầu, nhưng Trương Nhất Phàm vẫn có chút lo lắng. Cho dù hắn đã được trông thấy thân thủ phi phàm của Liễu Hải rồi, nhưng trên võ đài sinh tử này hắn thật không muốn anh ta phải mạo hiểm.



Rốt cục tiểu Cao cũng đã lên võ đài. Dưới sự chỉ thị của Lý Tông Huy, Hồng Hổ đã xuống, mà thay vào đó là một vệ sĩ khác của Lý Tông Huy. Nhìn vào thực lực của tay vệ sĩ này có vể không bằng tay Hồng Hổ lúc nãy.



Trương Nhất Phàm đang cảm giác thấy có chút kỳ lạ, tại sao Lý Tông Huy lại cho một nhân vật luôn nắm chắc phần thắng của mình như Hồng Hổ xuống chứ, mà thay vào đó một tay vệ sĩ có thực lực kém hơn Hồng Hổ vậy nhỉ?



Rất nhanh, hắn liền hiểu ra ý đồ của Lý Tông Huy. Bất giác hắn cười khẩy một tiếng. Thằng chó Lý Tông Huy này muốn đánh dẹp cái dáng vẻ bệ vệ của Thẩm Kế Văn, rõ ràng là có ý châm ngòi đây.



Y muốn trừng trị thật mạnh những người mà Thẩm Kế Văn đem đến, nếu không chết thì cũng phải tàn phế mà xuống võ đài. Còn đối với những người mà Trương Chấn Nam đưa đến vì là người có bối cảnh quân đội nên y sẽ có chừng mực, để cho Thẩm Kế Văn nghi ngờ rằng giữa hai anh em mình và bọn họ ngầm có sự thông đồng.



Quả nhiên, sự việc tiếp theo đúng như những gì Trương Nhất Phàm dự đoán. Sau khi tiểu Cao lên võ đài không lâu thì đã nhanh chóng chiếm được thế thượng phong mà thắng cuộc. Còn tay vệ sĩ cuối cùng của Thẩm Kế Văn lại bị người ta đánh cho tàn phế.



Cánh tay bị bẻ gãy, lòi cả xương trắng hếu ra, khiến cho người ta nhìn thấy không hỏi rùng mình ớn lạnh!



Nét mặt Thẩm Kế Văn sa sầm xuống, trông anh ta như đang muốn tìm một ai đó để liều mạng vậy. Ánh mắt anh ta nhìn hai anh em Trương thị có chút bán tín bán nghi.