Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 344: Tiệc liên hoan




Ban lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật tỉnh gồm: Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Phó Bí thư kiêm Giám đốc sở Giám sát tỉnh, hai Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, năm Ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật tỉnh.



Lãnh đạo cấp cao nhất của Ủy ban Kỷ luật tỉnh chính là bố vợ Trương Nhất Phàm, ông Đổng Chính Quyền. Ông Đổng Chính Quyền cũng là Phó Bí thư tỉnh ủy, những người trong Ủy ban Kỷ luật, phần lớn Trương Nhất Phàm đều không quen mặt, chỉ có một vài người từng gặp qua. Trước đây, khi ông Trương Kính Hiên còn làm Chủ tịch tỉnh, bọn họ đã từng đến nhà hắn.



Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh chủ trì toàn bộ công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Phó Bí thư thường vụ kiêm Giám đốc sở Giám sát thì trợ giúp Bí thư phụ trách công tác hàng ngày của Ủy ban Kỷ luật thành phố, chủ trì công tác của sở Giám sát thành phố. Một Phó Bí thư phân công quản lý các công việc thư từ, phỏng vấn, trả lời báo chí, giáo dục tuyên truyền, công việc của cơ quan Đảng ủy; còn một Phó bí thư phân công quản lý các công việc văn phòng, điều tra nghiên cứu, trong sạch hóa tác phong Đảng viên. Bởi vậy, Phó Bí thư thường vụ của Ủy ban Kỷ luật, Tiền Học Lễ cũng chính là Giám đốc sở Giám sát, thì chủ trì công tác của sở Giám sát. Còn cô gái vừa đi vào là Tiền Tuyết Mai, năm nay hai mươi bốn tuổi, là con gái một của Tiền Học Lễ. Vừa được phân đến phòng Giám sát, leo luôn lên cấp phòng.



Người ta thì ở phía dưới cố sống cố chết, đến thị trấn làm dăm ba năm, thậm chí mười mấy năm, mà vẫn có người không leo lên nổi cấp trưởng phòng. Còn cái lũ con quan lớn giống như Tiền Tuyết Mai này, sinh ra đã mang theo “thẻ bố trí”, đi học theo chỉ tiêu cán bộ, ra trường liền trở thành một cán bộ cấp phòng.



Đối mặt với loại hiện tượng này, nhất là đến những nơi như trụ sở Tỉnh ủy, thì sẽ có cảm giác không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị. Tin chắc rằng còn có những loại ngược lẽ đời hơn cả Tiền Tuyết Mai. Tiền Tuyết Mai và Trương Nhất Phàm từng có qua lại, hai người là người quen cũ.



Ngoại trừ vài vị Ủy viên thường vụ, Tiền Tuyết Mai là người quen duy nhất của Trương Nhất Phàm ở sở Giám sát. Nhìn thấy bộ dạng thậm thà thậm thụt của cô ta, Trương Nhất Phàm liền cười hỏi một câu:



- Em làm gì vậy? Cứ lén la lén lút.



Tiền Tuyết Mai là đến dò la tin đồn, trông thấy trong phòng làm việc của Chủ nhiệm không có ai khác, liền lách người vào. Trong sở Giám sát Tỉnh ủy đại đa số đều là người có lai lịch, bình thường tuổi tác đều trên ba mươi. Những cô gái trẻ như Tiền Tuyết Mai này chẳng có mấy, nhưng cũng chỉ có Tiền Tuyết Mai là dáng vẻ ưa nhìn.



Ban nãy trong lúc làm quen, Trương Nhất Phàm đã nhìn lướt qua một lượt, năm cô gái trong sở Giám sát, đa phần đều như ma chê quỷ hờn, dáng người kỳ dị, ngũ quan thê thảm. Không phải mặt đầy tàn nhang, thì cũng là eo thùng phuy, ngẫu nhiên có một cô khuôn mặt và dáng người đỡ hơn đôi chút, thì lại phải tính cách không ra làm sao, lúc Trương Nhất Phàm bước vào, cô ta còn đang cầm gương trang điểm.



Tiền Tuyết Mai tốt nghiệp đại học chính quy, cũng lại là bạn cũ, nên Trương Nhất Phàm đối với cô ấy cảm giác cũng không tệ lắm.



- Chủ nhiệm Trương, tối nay cùng nhau làm bữa liên hoan đi!



Trước khi đến đây, Tiền Tuyết Mai đã liên lạc với vài vị Trưởng phòng, mọi người đã bàn bạc sơ qua, quyết định mời cơm vị Chủ nhiệm mới tới này. Trương Nhất Phàm lập tức đồng ý:



- Được thôi! Có mấy người?



- Cũng không có mấy, chỉ vài người trong phòng chúng ta thôi.



Lúc Tiền Tuyết Mai cười để lộ ra hàm răng trắng bóng. Trời đã vào đông, cô mặc một chiếc áo lông màu lam, tuy rằng chiều cao chỉ có một mét năm sáu, thoạt nhìn thì khá nhỏ nhắn, nhưng nụ cười của Tiền Tuyết Mai lại mang đến cho Trương Nhất Phàm cảm giác ấm áp thân thiết.



Trương Nhất Phàm năm nay hai mươi chín tuổi, được điều đến vị trí Chủ nhiệm phòng Giám sát, đương nhiên có một vài cán bộ lão thành trong lòng không phục, “Cho dù anh có gia cảnh hoành tráng, nhưng trong lòng mỗi người đều có một suy nghĩ. Nhất là những tay lõi đời, có mấy ai cam tâm tình nguyện chịu để một tên trẻ tuổi lãnh đạo chứ?”



Nhưng khi bọn họ nghe nói tên Chủ nhiệm trẻ tuổi này đến từ một thành phố cấp ba, trước đây là Chủ tịch thành phố, trong lòng liền cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Một người trẻ tuổi mà có thể “trấn giữ” một thành phố cấp ba, hơn nữa còn quản lý toàn bộ khu vực ấy đâu ra đấy như vậy, điều này không thể chỉ liên quan đến gia cảnh được.





Lúc Tiền Tuyết Mai đến tìm họ bàn bạc, vị Phó Chủ nhiệm Khâu Quốc Tài tuổi ngoài năm mươi liền mượn cớ thoái thác. Tiền Tuyết Mai cũng hiểu, Khâu Quốc Tài trong lòng rất muốn leo lên vị trí Chủ nhiệm này, không ngờ Trương Nhất Phàm lại được điều từ thành phố Đông Lâm lên, chặn đứng con đường thăng tiến của ông ta, cho nên, ông ta không phục cũng là chuyện bình thường.



Kỳ thực, ngoài Khâu Quốc Tài ra, người khác chưa chắc đã không có suy nghĩ này, chẳng qua người ta che giấu tốt hơn mà thôi. Trước giờ tan tầm khoảng mười phút, Trương Nhất Phàm cùng Tiền Tuyết Mai tán gẫu một chút, qua Tiền Tuyết Mai hắn biết được một số tình hình của phòng Giám sát.



Tiền Tuyết Mai là người thẳng tính, trước mặt Trương Nhất Phàm cũng không giấu diếm gì. Bởi vậy, Trương Nhất Phàm nhanh chóng biết tới nhân vật tên Khâu Quốc Tài này.



Phòng Giám sát Tỉnh ủy phân thành một vài phòng ban, Tiền Tuyết Mai chỉ gọi vài đồng nghiệp trong phòng mình. Mười mấy người hùng hùng hổ hổ kéo nhau đến một nhà hàng không quá cao cấp cách trụ sở Tỉnh ủy không xa.



Ủy ban Kỷ luật vốn là nơi đi đầu cho công tác trong sạch hóa bộ máy chính quyền, cho nên, mọi người cũng không dám quá phô trương. Hơn nữa trong khẩu hiệu làm việc của phòng Giám sát Ủy ban Kỷ luật có một câu thế này: “Đẩy mạnh phòng chống tham nhũng, lấy cải cách đổi mới làm tiên phong.”




Do đó, mọi người cũng chỉ dám danh chính ngôn thuận mời cơm Chủ nhiệm mới tới ở nhà hàng không quá xa hoa này. Trong mười mấy người này, phần lớn đều là cán bộ cấp cục, chỉ có mấy người trẻ tuổi mới tới là cấp trưởng phòng, còn có ba người cấp phó phòng.



Trương Nhất Phàm không khỏi nhớ tới thời điểm hắn mới đến huyện Thông Thành, Bí thư huyện ủy cũng chẳng qua chỉ là một vị cục trưởng, mấy vị cục trưởng đó chỉ tương đương với cấp trưởng phòng. Hai bàn đầy người phòng mình, lại thêm trọn một đội ngũ của một ban trong bộ máy Huyện ủy.



Nhưng mấy người này phần lớn không có thực lực gì, về mặt quyền hạn thì so với Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, còn không biết là kém hơn đến bao nhiêu bậc.



Lúc vừa bắt đầu bữa cơm, Đổng Tiểu Phàm gọi tới, tối nay vốn dĩ muốn cùng Trương Nhất Phàm đi ăn một bữa. Nhưng không ngờ hắn lại đi cùng người trong văn phòng. Lúc hắn nhận điện thoại của Đổng Tiểu Phàm, Tiền Tuyết Mai liền ở bên cạnh hỏi:



- Là phu nhân Chủ nhiệm phải không? Bảo cô ấy đến cùng đi!



Sau đó cô ta ở bên cạnh gào lớn:



- Tiểu Phàm, cô cũng đến cùng đi! Hôm nay phòng chúng tôi mời cơm Chủ nhiệm Trương mới tới đấy!



Đổng Tiểu Phàm làm ở sở Tài chính, mà cô lại không thích kiểu tụ tập ồn ào này, nhưng những người trong phòng đó, nghe thấy Trương Nhất Phàm nói chuyện điện thoại với vợ, mấy tên trẻ tuổi liền kêu lên:



- Gọi phu nhân Chủ nhiệm cùng đến đi! Cùng đến đi!



Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ, hỏi dò một câu:



- Nghe thấy không, họ đều đang bảo em cùng đến ăn cơm đấy.




Đổng Tiểu Phàm hơi do dự, đáp:



- Được, vậy em qua đó! Ở chỗ nào thế?



Trương Nhất Phàm nói cho cô biết địa chỉ chỗ nhà hàng, không đến hai mươi phút sau, Đổng Tiểu Phàm như tiên nữ phiêu diêu xuất hiện trước cửa nhà hàng. Đổng Tiểu Phàm hôm nay mặc một chiếc áo lông trắng, chiếc mũ phía sau xung quanh có thêm một vòng lông da cao cấp mềm mại.



Mùa đông đến rồi, cũng đã qua một trận tuyết, nên thời tiết khá lạnh, lúc mọi người nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm, rất nhiều người không kìm nổi thốt lên một tiếng trong lòng. “Tiên nữ!”



Thế nhưng, bọn họ lại không dám quá nhiệt tình, dù sao cũng là vợ lãnh đạo. Nếu đổi lại là Tây Môn Khánh ở cửa, e rằng ngay cả ý nghĩ muốn giết Trương Nhất Phàm để thay hắn cũng có. Chỉ là mấy người bọn họ, lá gan chưa lớn được như vậy.



Rất nhiều người từng nghe nói, Phó Bí thư Đổng có một cô con gái dung mạo chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, chẳng khác nào tiên nữ. Nhưng bọn họ mới chỉ nghe danh, vẫn chưa thấy tiếng. Hôm nay cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt, quả nhiên là một tuyệt sắc giai nhân!



Ba cô gái khác trong văn phòng, trông thấy diện mạo Đổng Tiểu Phàm, hận không thể lập tức đập đầu vào tường. “Trời đất! Thật không để cho người ta sống mà, tuy rằng nói đầu thai là một kỹ thuật sống, mà phòng mình cũng không kém, nhưng tại sao bề ngoài lại kém xa người ta thế chứ?”



Nghĩ đến dung nhan của mình, mấy cô nàng trong lòng lập tức dâng lên cảm giác đố kỵ. Thật sự người so với người sẽ tức chết người mà, bình thường mấy cô nàng này ngoài mặt kiêu ngạo hống hách, hôm nay sĩ khí lại sa sút như vậy.



“Bộ dạng xinh đẹp cũng cho qua đi, nhưng khiến cho mọi người tự ti thì chính là cô không đúng!” Hiện tại mấy người bọn họ có chút hối hận, sớm biết thì đã không hiếu kỳ như vậy, lại đi gọi đóa hoa nhài này tới.



Tiền Tuyết Mai vốn vẫn có cảm giác nổi trội, cô luôn tự xưng là mỹ nữ số một của phòng Giám sát, lanh lợi đáng yêu, nhưng sau khi trông thấy Đổng Tiểu Phàm, tâm trạng liền không tốt.




Trước đây Tiền Tuyết Mai cũng quen biết Đổng Tiểu Phàm, tuy ít qua lại, nhưng mọi người cũng coi như là người quen. Nếu Đổng Tiểu Phàm không xuất hiện, hôm nay cô ta thực sự là minh tinh đáng chú ý nhất ở đây. Nhưng Đổng Tiểu Phàm vừa đến, thì thực sự có cảm giác “một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son”.



(Câu thơ trích trong bản dịch của Tản Đà, nguyên tác là bài thơ “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, nội dung hai câu này miêu tả vẻ đẹp của Dương Quý Phi)



Trương Nhất Phàm ra đón, nắm tay Đổng Tiểu Phàm dẫn vào, bộ dạng thân mật của hai người khiến mọi người hâm mộ vô cùng.



Nhà hàng như thế này, Đổng Tiểu Phàm bình thường chưa từng đến, nhưng hôm nay ngoại lệ. Mấy người bọn họ đều làm công tác trong sạch hóa bộ máy chính trị, lẽ nào lại kêu họ đến mấy chỗ ăn chơi xa xỉ?



Làm việc ở Ủy ban Kỷ luật, tác phong sống cũng phải khiêm tốn, nếu không người ta sẽ nói anh, tóm lấy điểm yếu của anh. Đổng Tiểu Phàm khẽ mỉm cười với mọi người, nhẹ nhàng ngồi xuống.



“Phu nhân Chủ nhiệm quả nhiên không giống người thường”, mọi người nhìn thấy không khỏi âm thầm gật đầu đồng ý. Trương Nhất Phàm liền nói:




- Ăn cơm thôi! Mọi người sau này đều là người một nhà, cũng không cần khách khí, hôm nay tôi mời. Mọi người ăn uống vui vẻ nhé!



Nếu mình đã làm chủ, thì đương nhiên không thể quá keo kiệt, nếu không bị cấp dưới nói này nói nọ thì thật không hay chút nào. Trương Nhất Phàm bèn bảo nhà bếp dọn lên những món ngon nhất. Hắn đứng dậy nói:



- Hôm nay tôi làm chủ, mọi người cứ thoải mái.



Sau đó hắn ra xe đem vào bốn bình rượu Ngũ Lương.



Hai bàn ăn, mỗi bàn hai bình. Trương Nhất Phàm vừa rót rượu, vừa nói:



- Cái này không tính là biến chất, đây là hàng tích trữ tư nhân của tôi.



Mấy người trẻ tuổi vốn vẫn đang thầm lo lắng, “Tiền bữa cơm hôm nay sau này biết trả thế nào đây?”



“Theo kiểu ‘cam-pu-chia’ ư? Hay là mấy người chúng ta trả hết?”. Hai bàn tính ra khoảng mười mấy người, ít nhất cũng phải một hai ngàn. Bất luận là ai trong bọn họ trả tiền thì cũng đều có chút đau đớn.



Không ngờ Chủ nhiệm mới tới thoáng cái đã mang ra bốn bình Ngũ Lương, rượu này e là cũng hơn hai ngàn rồi? Trương Nhất Phàm rộng rãi như vậy, khiến mọi người lập tức có thêm không ít thiện cảm với hắn.



Xem ra sau này cùng hắn lăn lộn, chí ít cũng sẽ không phải chịu thiệt thòi quá nhiều. Lúc Trương Nhất Phàm mới tới, có người sớm đã âm thầm đi nghe ngóng nhân phẩm của hắn rồi, làm thủ hạ, tự nhiên sẽ lo lão đại quá hà khắc.



Rất nhiều người trong phòng Giám sát đều đã từng lăn lộn bên ngoài, cũng đã gặp qua những ông chủ chỉ biết liều mạng mò tiền, những kẻ này thường không để ý đến sống chết của người khác, cứ thấy tiền là giơ tay ra.



Chủ nhiệm mới tới lại thật hào phóng, bữa cơm hôm nay chỉ sợ sẽ làm hắn mất mấy ngàn đồng đấy? Dù sao cũng là người đã từng làm Chủ tịch thành phố, độ mạnh tay nhất định không giống bình thường.



Bởi vì uống rượu của người khác, nên trong lòng mọi người đã không còn kiêng dè gì nữa, Phó Chủ nhiệm là người rất có thâm niên cũng nhịn không được mà không ngừng chạm cốc với Trương Nhất Phàm. Hôm nay, rượu này là rượu thắt chặt tình cảm giữa mọi người, nên mỗi người đều xuất ra toàn bộ khả năng của mình.



Lúc cơm đã ăn được một nửa, Trương Nhất Phàm lại bảo ông chủ đưa cho mỗi bàn một bao thuốc lá. Còn là loại Phù Dung Vương chính cống của Hồ Nam, loại hảo hạng. “Công sức mình bỏ ra xem như là đủ rồi, tiếp theo thì phải xem biểu hiện của những người này nữa thôi”.



Nếu sau này trong công việc, ai mà làm trái chủ trương của mình, Trương Nhất Phàm sẽ… Ha ha ha...