Buổi tối tổ chức tiệc tiễn biệt Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng, Lâm Uyên uống rất nhiều rượu, cô tự chuốc cho mình say khướt.
Mà Hà Tiêu Tiêu và Liễu Hồng sáng sớm hôm sau phải lên máy bay rồi, Trương Nhất Phàm liền bảo Liễu Hải ngay trong đêm đưa các cô đến tỉnh thành nghỉ tạm, để tránh hôm sau luống cuống tay chân.
Đợi Liễu Hải đưa hai người đi khỏi, Trương Nhất Phàm liền nhìn sang cô bé Lâm Uyên đang sầu muộn này.
May mà có Bạch Khẩn ở đó, khi Bạch Khẩn đến đỡ cô, Lâm Uyên uống say, vừa khóc vừa ầm ĩ, làm thế nào cũng không để Bạch Khẩn chạm vào cô. Trương Nhất Phàm không còn cách nào, bèn đến bên cạnh Lâm Uyên, Lâm Uyên lập tức nhào vào lòng hắn, đau lòng khóc nức nở.
Trương Nhất Phàm hết dỗ lại dành, khó khăn lắm mới đưa cô ra ngoài được, cũng may là nhà hàng này cách âm, mới không bị mất mặt. Đỡ Lâm Uyên lên xe mình, Bạch Khẩn liền đề nghị, hay là không cần về nữa, cứ thu xếp cho Lâm Uyên ở lại một phòng trong khách sạn.
Xem ra cũng chỉ có biện pháp này, Trương Nhất Phàm trực tiếp lái xe đến Tân Đông Phương. Liễu Hải lái chiếc Audi của hắn đi rồi, Trương Nhất Phàm đành phải dùng xe Hồ Lôi, đưa người ta đến Tân Đông Phương.
Lâm Uyên uống say rồi thì giống như con nhím vậy, bất cứ ai cũng không thể đụng vào cô, chỉ có Trương Nhất Phàm mới có thể đỡ cô vào khách sạn. Sau khi vào phòng, Hồ Lôi cười cười như đang ngẫm nghĩ gì đó, nháy mắt ra hiệu với Trương Nhất Phàm.
Bạch Khẩn sợ Lâm Uyên xảy ra chuyện, một người đàn ông như Trương Nhất Phàm sẽ không tiện chăm sóc nên cô ta cũng đi vào phòng.
Đẩy Lâm Uyên lên giường, Trương Nhất Phàm kéo chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống. Châm xong điếu thuốc, Bạch Khẩn cũng bước vào.
- Lâm Uyên uống say rồi.
Trương Nhất Phàm cũng làm như không hiểu, hắn không biết Lâm Uyên vì sao lại đột nhiên biến thành như thế này, Lâm Uyên trước kia rất dịu dàng, ít nói, tuyệt đối sẽ không có gan lớn như vậy. Hôm nay cô ấy uống say khướt, hơn nữa còn làm loạn lên.
Nghĩ đến lời dặn dò của vợ chồng ông Lâm Đông Hải, Trương Nhất Phàm trong lòng có chút áy náy. “Mình đã đồng ý chăm sóc Lâm Uyên cho tốt, nhưng về chuyện tình cảm, ai cũng không gượng ép được”.
“Tình yêu của Lâm Uyên, có thể đón nhận sao?
“Không! Tuyệt đối không!”
Trương Nhất Phàm tự nói với chính mình, “Không thể như vậy được, nếu không sẽ có lỗi với chú Lâm Đông Hải”.
Lâm Uyên uống rượu say, liền nằm bò ra giường khóc hu hu, không lâu sau, cô khóc mệt rồi liền ngủ thiếp đi.
Bạch Khẩn ngồi cùng Trương Nhất Phàm trên xa-lông, cô nhìn Lâm Uyên, thở dài không nói gì.
Cô sớm biết sẽ có kết cục này, ngày trước khi Lâm Uyên còn đi học, Bạch Khẩn đã nói với cô đừng quá cố chấp. Sau này nghe nói Trương Nhất Phàm từng bước lên cao, cho đến khi hắn leo lên vị trí Chủ tịch huyện, Bạch Khẩn liền biết rằng, giữa bọn họ không có khả năng rồi.
Sau đó, các cô biểu diễn từ thiện ở Hạ Vi Nhi, Bạch Khẩn phát hiện ra Trương Nhất Phàm không ngờ đã là Chủ tịch thành phố, chỉ ngắn ngủi vài năm, có được bao nhiêu người có thể với tới vị trí hiện giờ của hắn?
Có người làm quan cả đời, cũng vẫn là chức quan thôn mà thôi, còn Trương Nhất Phàm chỉ vài năm ngắn ngủi đã lên tận mây xanh. Hơn nữa khi Bạch Khẩn nghe nói về gia cảnh của Trương Nhất Phàm, cô cũng bất giác thở dài, đầu thai quả thật cũng là một kỹ thuật sống.
Ai bảo Trương Nhất Phàm sinh ra là người Trương gia ở Lĩnh Nam, số mệnh hắn như vậy, người khác căn bản đã không cách nào so bì được.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm ra sức hút thuốc, Bạch Khẩn đoán chừng trong lòng hắn cũng đang rất phiền muộn. Gặp phải chuyện thế này, đổi lại là ai khác cũng sẽ như vậy, Bạch Khẩn tuy là người tập võ, song lại rất hiểu chỗ khó của Trương Nhất Phàm.
“Bản thân là người đã có vợ, sao có thể tiếp nhận Lâm Uyên, con gái của ân nhân được chứ? Đây còn không phải là lừa gạt vợ chồng ông Lâm Đông Hải sao? Vợ chồng ông Lâm Đông Hải đem con gái gửi gắm cho hắn, Trương Nhất Phàm đương nhiên sẽ không thể làm ra những việc trái với luân thường đạo lý”.
Bạch Khẩn pha chén trà, nhẹ nhàng đặt trước mặt Trương Nhất Phàm.
- Anh đừng giận, tính cô ấy trước giờ vẫn vậy.
Bạch Khẩn là bạn học với Lâm Uyên bốn năm, cùng ăn cùng ngủ, dĩ nhiên rất hiểu tính cách cô ấy.
Cô thấy Trương Nhất Phàm vẫn không lên tiếng, bèn nói tiếp:
- Kỳ thực, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách cô ấy. Là một người con gái, đối mặt với một người đàn ông như anh, tôi nghĩ ai cũng sẽ không cách nào khiến cho mình không động tâm. Muốn trách thì phải trách anh đã quá tốt!
Những lời này của Bạch Khẩn rất to gan lớn mật, nhưng hôm nay cô đã nói ra rõ ràng, đối với tương lai của Lâm Uyên, cho dù cô đắc tội với Trương Nhất Phàm cũng không thấy hối tiếc. Đây chính là tính cách của Bạch Khẩn.
Trương Nhất Phàm hơi nghiêng đầu, nhìn Bạch Khẩn.
- Tại sao?
Hắn không hiểu, mình rốt cuộc đã sai chỗ nào?
Bạch Khẩn nói:
- Anh là Chủ tịch thành phố, tôi vốn không nên nói những lời này với anh, nhưng vì tương lai của Lâm Uyên, tôi không thể không nói. Nếu có chỗ nào không phải, mong anh thứ lỗi!
Trương Nhất Phàm nghiêm túc trả lời:
- Cô cứ nói, người sống trên đời, ai chẳng có lỗi, tôi chỉ muốn biết, tại sao hôm nay Lâm Uyên lại đột nhiên uống say khướt như vậy.
Bạch Khẩn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trương Nhất Phàm, rồi mới đánh bạo nói:
- Thực ra cho dù không phải hôm nay, cô ấy sớm muộn cũng có ngày làm như vậy.
- Vì sao?
Trương Nhất Phàm rất không hiểu, Bạch Khẩn càng nói, hắn càng mơ hồ.
Bạch Khẩn nói:
- Vì anh, cô ấy yêu anh, mà anh lại là người đã có vợ, cho nên cô ấy sớm muộn cũng có ngày như vậy.
Trương Nhất Phàm không nói gì, Bạch Khẩn lạnh lùng nói:
- Là bạn học với cô ấy bốn năm, tôi hẳn là một trong số những người rất hiểu cô ấy. Tình cảm giữa bốn người chúng tôi rất tốt, Lâm Uyên tuy là người ít khi thổ lộ tâm tư với người khác, nhưng từ sự thay đổi của cô ấy trong bốn năm qua, tôi có thể cảm nhận được thế giới tình cảm phức tạp của cô ấy.
Lúc mới vào năm thứ nhất, Lâm Uyên rất đơn thuần, cũng rất hoạt bát đáng yêu, thích giúp đỡ người khác. Bởi vậy trong bốn người chúng tôi, tính cách của cô ấy và Cù Tĩnh không khác nhau là bao, đều mang phong cách của thiên thần ngây thơ đáng yêu.
Nhưng từ khi anh xuất hiện, hình như chính là năm ba, khi anh đưa cô ấy đến trường. Ban đầu mấy người bọn tôi hỏi cô ấy, anh là gì của cô ấy. Lâm Uyên vẫn cứ trả lời tùy tiện, tỏ ra không có chuyện gì: “Là thư ký của cha mình thôi!”
Lúc bấy giờ, trong lòng cô ấy vẫn chưa có anh, chỉ coi anh như người bạn bình thường. Có lúc sinh viên nam hẹn cô ấy ra ngoài ăn kem, xem phim, cô ấy thỉnh thoảng cũng sẽ đồng ý.
Nhưng sau đó, tôi phát hiện ra cô ấy dần thay đổi, không thích tiếp xúc với sinh viên nam, học cách từ chối lời mời của họ. Cô ấy cũng học cách ăn mặc, trang điểm. Nhất là mỗi lần anh đến, cô ấy lúc nào cũng phải trang điểm cho mình thật xinh đẹp, rồi mới ra khỏi ký túc xá.
Đó là lý do vì sao mỗi lần anh đến đều phải đợi dưới lầu lâu như vậy, từ lúc đó, tôi biết rằng cô ấy đã bắt đầu thích anh rồi. Anh có biết là vì sao không?
Trương Nhất Phàm lắc đầu, tiếp tục hút thuốc.
- Tôi biết!
Bạch Khẩn quả quyết trả lời, cô nhìn Trương Nhất Phàm, đôi mắt sáng một cách khác thường.
- Tôi từng nghe Lâm Uyên nói, anh nhìn không phải rất đẹp trai, nhưng hai hàng lông mày lại rất đáng yêu.
Nói tới đây, Trương Nhất Phàm cũng không nhịn được cười.
- Đây là cái lý do gì vậy!
Bạch Khẩn nói:
- Đương nhiên, tôi cũng không tin, cô ấy lại vì lông mày của anh, rồi không hiểu ra sao đi thích một người. Sau đó, nhân lúc Lâm Uyên không có ở đó, bọn tôi đọc vài dòng cô ấy viết trong nhật ký.
Trương Nhất Phàm ngừng hút thuốc, chăm chú nghe Bạch Khẩn nói chuyện.
Bạch Khẩn nói:
- Cô ấy viết như thế này, trước giờ chưa từng nghĩ sẽ yêu anh, cũng chưa từng nghĩ sẽ một lòng một dạ thích một người. Nhưng mỗi lần anh ấy đến, đều mang đến cho mình sự quan tâm vô cùng, sự ấm áp vô hạn. Anh ấy, giống như một người anh trai, một trưởng bối, ân cần tỉ mỉ, săn sóc chu đáo, làm cho mình không thể khống chế bản thân.
Mình nghĩ trên đời này, không có cô gái nào có thể đối mặt với sự quan tâm vô tư như vậy mà không thấy cảm động. Không có cô gái nào có thể đối với sự chăm sóc lặng lẽ như vậy của anh ấy mà không thèm để ý. Tuy rằng mình không thể xác định vị trí của mình trong trái tim anh ấy, nhưng mình nghĩ mình đã không chút đắn đo mà thích anh ấy. Hơn nữa đã yêu đến thành thật như vậy, thẳng thắn như vậy! Anh ấy chính là món quà tốt nhất Thượng Đế ban tặng cho mình!
Bạch Khẩn nói đến đây, liền dừng lại uống một ngụm nước, rồi mới lạnh lùng nói tiếp:
- Cô ấy bị sự quan tâm chu đáo nhiều năm như vậy của anh làm cho cảm động. Cho nên tôi nói cho anh biết, cái này hoàn toàn không thể trách cô ấy. Đổi lại là bất kỳ một cô gái nào trong chúng tôi, cũng sẽ có suy nghĩ như cô ấy.
- Nhưng tôi thực sự đối xử với cô ấy như em gái!
Trương Nhất Phàm giải thích. Nhưng lời giải thích của hắn rõ ràng không thuyết phục. Bởi vì chính hành động của hắn, mới thực sự làm cho người ta cảm nhận được sự quan tâm thân thiết.
Bạch Khẩn không trả lời hắn, chỉ tiếp tục nói:
- Phụ nữ không cưỡng lại nổi sự quan tâm, cũng giống như đàn ông không cưỡng lại được sự hấp dẫn. Anh quá tốt đối với một người phụ nữ, cô ấy sẽ không cách nào khiến mình không cảm động. Nhưng giờ đây, anh lại muốn vứt bỏ cô ấy, phân rõ ranh giới, đổi lại là tôi cũng không làm được.
Bạch Khẩn hít một hơi thật sâu.
- Đáng lẽ tôi không nên nói những lời này, kinh nghiệm của anh, tuổi tác của anh đều dày dặn hơn tôi, nhiều hơn tôi, nhưng vì tương lai của Lâm Uyên, để Lâm Uyên không phải sống trong đau khổ như vậy, tôi không thể không nói. Ngoài ra, tôi còn muốn nói một câu nữa, nếu anh không có ý đón nhận cô gái này, thì đừng đối tốt với cô ấy như vậy, phụ nữ là loài động vật rất dễ mềm lòng.
Những lời này rất chân thành, Trương Nhất Phàm nghe xong có chút kinh ngạc.
“Nếu anh không có ý đón nhận cô gái này, thì đừng đối tốt với cô ấy như vậy, phụ nữ là loài động vật rất dễ mềm lòng!”
Những lời này rất giàu tính triết lý, Trương Nhất Phàm liền ghi nhớ trong lòng. Vì những lời này của Bạch Khẩn làm cho Trương Nhất Phàm trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều thứ. Hắn nghĩ đến những cô gái mình đã đụng chạm đến, “Lẽ nào thực sự là lỗi của mình?”
“Nếu anh không có ý đón nhận cô gái này, thì đừng đối tốt với cô ấy như vậy, phụ nữ là loài động vật rất dễ mềm lòng!”
“Phụ nữ, cái loài động vật này, thật sự rất kỳ lạ! Hà Tiêu Tiêu cũng vậy, Lưu Hiểu Hiên không phải cũng từng như vậy sao? Giả như lúc trước mình tàn nhẫn hơn một chút, không quan tâm đến sống chết của Hà Tiêu Tiêu, không để ý đến sống chết của mẹ cô ấy, có lẽ ngày hôm nay sẽ không có đoạn tình duyên này”.
“Liễu Hồng cũng thế phải không?”
Nếu Trương Nhất Phàm lòng dạ sắt đá hơn một chút, sẽ không có lòng báo đáp đối với Liễu Hồng, không lo lắng cho cô ta nhiều như vậy. Để mặc cô ta tự sinh tự diệt ở thị trấn Liễu Thủy, thì cũng sẽ không có những chuyện khác thường xảy ra sau này như thế.
“Còn Lưu Hiểu Hiên thì sao? Còn không phải vì mình giúp cậu cô ta, nên hai người ở chung lâu như vậy, để rồi nảy sinh tình cảm ư. Phụ nữ thực sự là một loài động vật dễ mềm lòng”. Trương Nhất Phàm vì điều này, đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều!
“Đến cuối cùng, thực không biết mình rốt cuộc là đúng hay là sai!”
“Xem ra, sau này sự quan tâm của mình đối với phụ nữ, phải có chừng mực thôi!”
“Haiz! Xem ra đẹp trai cũng là một cái sai!”
“Theo những lời ban nãy Bạch Khẩn nói, lông mày của mình cũng sai rồi, con bé Lâm Uyên này lại đi nói hai hàng lông mày của mình đùa với cô ấy. Thực ra, tình cảm, cái thứ này, nói đến là đến! Muốn cản cũng cản không được!”
“Nhưng tình yêu của Lâm Uyên, mình tuyệt đối không thể đón nhận, nếu không sẽ loạn hết cả”.
“Mình có làm thế nào đi nữa, cũng không thể có lỗi với sự quan tâm nhiều năm như vậy của chú Lâm Đông Hải! Chỉ là con bé Lâm Uyên này, haiz!”, Trương Nhất Phàm thở dài.
Nhìn Lâm Uyên đang nằm trên giường, ban nãy khóc mệt đã ngủ say rồi, Trương Nhất Phàm đi đến bên giường nhìn cô một cái, rồi nói với Bạch Khẩn:
- Phiền cô chăm sóc cô ấy!
Hắn xem đồng hồ, đi nhanh ra khỏi khách sạn.