Thừa dịp Liễu Hải đang sững sờ, cô ta liền tung cú đá vào phía dưới của gã.
Chiêu này Triệu Khả Tình vốn rất hay dùng, nên khi trông thấy Bạch Khẩn tung chân, liền lập tức thét lên:
- Cẩn thận chân của cô ta!
Sau khi hét xong, liền lầm bầm:
- Mẹ kiếp, lại đi học bà đây, chỉ cần mày bĩu môi bà đây cũng biết mày muốn làm gì rồi.
Liễu Hải trông thấy vậy, liền thu một tay về nhanh gọn tóm lấy chân của Bạch Khẩn. Cô nương ơi, lại còn dám đánh lén tôi sao?
Vốn muốn buông tha Bạch Khẩn, nhưng trông thấy cô ta hung hăng, ra tay độc địa như vậy, Liễu Hải cũng không thèm khách khí nữa, tung luôn một cú đấm thật mạnh nhắm trúng bụng của Bạch Khẩn. Vừa hay đúng lúc Bạch Thanh Tùng lao tới, Bạch Khẩn kêu thảm thiết một tiếng, rồi phi vào trong lòng của anh trai.
- Hay lắm, đánh hay lắm!
- Tuyệt vời___
Dưới sự cổ động của hai chị em họ Triệu, mọi người xung quanh cũng vỗ tay tán thưởng.
Lúc này, ở cửa đột nhiên xông vào khoảng bảy tám tên côn đồ tay lăm lăm con dao. Lạt Tử chạy đến trước mặt Vệ Binh:
- Anh Binh, thằng nào đánh anh thế? Để bọn em xả hận cho anh!
Vệ Binh trông thấy Lạt Tử, liền chửi:
- Mẹ nhà mày, sao không đợi bố mày chết rồi hãy đến?
Tên Lạt Tử hình như rất sợ Vệ Binh, cứ lặng im như thế, mặc cho Vệ Binh mắng chửi gì cũng không dám lên tiếng.
- Còn đứng đực ra đó làm gì? Chính là thằng chó đó, còn hai con đĩ thối tha kia, chúng mày xử lý hết cho tao. Hôm nay cho dù ai đến xin xỏ, bố mày đây cũng không thèm nể mặt.
Vệ Binh điên tiết lắm rồi, y hung hăng nhìn hai chị em Triệu Khả Tình. Con nha đầu này ra tay tàn độc như vậy, đợi tí nữa lúc mày kêu cha kêu mẹ mày xem thế nào. Vệ Binh cười hiểm độc, trong đầu đang tưởng tượng cái cảnh chị em họ Triệu bị mấy thằng anh em mà Lạt Tử đưa đến xử lý nhanh gọn, rồi sau đó trên sàn nhảy, trước mặt mọi người, mấy người cùng lên làm việc hai con quỷ cái đó!
Hai chị em Triệu Khả Tình trông thấy tình thế không ổn, sợ một mình Liễu Hải sẽ bị thương, vì thế Triệu Khả Tình liền rút điện thoại gọi điện cho Trương Nhất Phàm.
Còn Triệu Khả Hinh thì gọi điện cho chú hai nhà họ Thẩm. Chú hai cũng đang ở tỉnh Tương, sau khi nhận được điện thoại của Triệu Khả Hinh, liền lập tức ra khỏi phòng bao:
- Alo, Khả Hinh, sao…
Chú hai nhà họ Thẩm còn chưa nói xong, Triệu Khả Hinh đã rống lên:
- Chẳng phải anh vẫn luôn muốn tôi thành cô dâu của họ Thẩm các anh sao? Tôi và chị gái đang bị người ta ức hiếp, nếu như trong vòng năm phút nữa mà anh không đến được đây thì hãy chuẩn bị tinh thần mà nhặt xác chúng tôi!
Chú hai nhà họ Thẩm liền cuống quýt. Chó má thật, kẻ nào lại dám ức hiếp, làm nhục bạn gái tương lai của gã chứ? Gã và Triệu Khả Hinh sắp sửa đính hôn rồi, vì chủ ý của ông cụ nhà Trương gia, nên Triệu Khả Hinh cũng không thể từ chối, đành phải đồng ý, nói rằng để suy xét xem sao.
Chuyện ngày hôm nay đã khiến cho Triệu Khả Hinh ra quyết định. Nếu như Thẩm gia muốn mình làm dâu nhà họ thế thì tội gì mà không gây chút phiền toái để bọn họ đến giải quyết chứ? Dù sao thì trong cái tỉnh Tương này Thẩm gia cũng có một thế lực nhất định.
- Anh sẽ đến ngay, Khả Hinh, bọn em đang ở đâu?
Chú hai nhà họ Thẩm vội vàng vừa đi vào trong thang máy, vừa hỏi địa điểm.
- Tôi đang ở sàn nhảy Hồng Thần!
Chuyện hai chị em Triệu Khả Hinh đến tỉnh Tương, hôm qua chú hai nhà họ Thẩm cũng được nghe nói đến, không ngờ hôm nay bọn họ đến tỉnh Tương thật. Chính vì thế mà gã không nhiều lời, liền gọi điện cho chú ở Sở Công an.
- Chú, điều vài người đến sàn nhảy Hồng Thần cho cháu, Khả Hinh đang ở đó bị người ta ức hiếp!
Giám đốc Sở Công an tỉnh là chú ba Thẩm gia, năm nay 45 tuổi. Nghe thấy cháu nói đến sàn nhảy Hồng Thần có xảy ra đánh nhau, trong lòng ông ta liền hiểu, chị em nhà Trương gia này ông ta cũng đã nghe thấy nhiều rồi, trong thủ đô cũng khá nghiêm túc.
Nếu hai nhà giờ đây đã có mối hôn nhân gia tộc, thì người ta ở tỉnh Tương này xảy ra chuyện gì lại chẳng trách mình một Giám đốc Sở công an không biết chăm sóc tốt sao?
Tuy rằng ở tỉnh Tương này thực lực Trương gia rất mạnh, nhưng vào lúc này đây, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là lúc để kéo gần mối quan hệ lại. Thẩm Xunh Minh cũng không nhiều lời, liền lập tức gọi điện đến Cục công an thành phố, bảo bọn họ phái mấy viên cảnh sát.
Cục trưởng cục công an thành phố là một thằng khốn kiếp, lúc này gã đang đánh mạt chược, thêm vào đó hôm nay gã lại quá chén, nhận được điện thoại của Giám đốc sở công an, cũng chẳng nghe được gì nhiều, chỉ nghe thấy bảo ở sàn nhẩy Hồng Thần có người đánh nhau, nên phái vài tay cảnh sát đến xử lý.
Khi chú hai nhà họ Thẩm đến nơi, thì cũng vừa hay hai chiếc xe cảnh sát cũng vừa tới. Chỉ có điều, bọn họ đến sớm hơn gã một bước.
Mấy tay chấp hành công vụ là người quen của Vệ Binh. Sau khi mấy tên cảnh sát trông thấy Vệ Binh lại còn cho rằng Vệ Binh là người gọi điện thoại, cho gọi phía cảnh sát đến xử lý.
Mấy tên đàn em của Lạt Tử đã thu lại dao rựa từ lâu rồi. Sau đó Vệ Binh liền chỉ vào Đồng Khánh Sinh nói:
- Mọi người đến đúng lúc lắm. Mau bắt thằng kia và hai con đàn bà này lại. Bọn họ đã đánh bị thương mấy người chúng tôi.
Mấy tên cảnh sát liền xông qua đó tóm người. Lúc này chú hai nhà họ Thẩm cũng đến, gã lập tức đi về phía hai chị em Triệu Khả Hinh:
- Khả Hinh, Khả Tình, hai người không sao chứ?
Triệu Khả Hinh quay người lại:
- Nếu không xử lý mấy thằng mất dạy kia đi thì đừng có gọi tôi!
Chú hai nhà họ Thẩm là ai chứ? Từ xưa đến nay đã từng sợ ai đâu? Trông thấy mấy tay cảnh sát, gã liền trừng mắt một cái:
- Các người định nghe theo mệnh lệnh của ai vậy? Mẹ kiếp, có cái kiểu chấp pháp như các người sao?
Vệ Binh đứng ra, lau máu ở trên đầu:
- Mày là cái thá gì, mù à? Thằng chó kia và hai con điếm thối tha này đã đánh bố mày bị thương thế này đấy…
“Páp___” Vệ Binh còn chưa nói hết, trên mặt đã hằn vết tát. Chú hai nhà họ Thẩm gào lên:
- Mẹ nhà mày, tao sống đến nhường này rồi mà trước mặt tao không ai dám xưng bố mày với tao hết, mày là thứ rác rưởi gì hả?
Gào xong lại bồi thêm cú đá, hướng về mấy tay cảnh sát nói:
- Còn không đưa hết lũ này đi?
Đáng tiếc, mấy tay cảnh sát kia chỉ biết Vệ Binh chứ không hề biết chú hai nhà họ Thẩm.
Đồng Khánh Sinh lúc nãy bị mất mặt, giờ gã chen lên nói:
- Mày là cái thá gì, bố của tao đây là Giám đốc Sở nông nghiệp! Chuyện hôm nay chưa xong đâu!
- Giám đốc Sở nông nghiệp họ Đồng sao?
Chú hai nhà họ Thẩm hỏi Đồng Khánh Sinh một câu.
Đồng Khánh Sinh lập tức có chút thiếu tự tin:
- Là Phó giám đốc Sở không được à!
Gã nhìn thấy chú hai nhà họ Thẩm đang cười, liền nói:
- Cười cái cứt!
- Ha ha…
Không chỉ chú hai nhà họ Thẩm, mà tất cả mọi người đều cười rộ lên. Chú hai nhà họ Thẩm nói:
- Đúng, đúng là cười cái cứt!
Nói xong, chú hai nhà họ Thẩm liền tung một cú đá, Đồng Khánh Sinh lập tức nằm sõng soài dưới gầm bàn.
- Không được nhúc nhích!
Mấy tên cảnh sát bắt đầu ra uy, rầm rộ xông lên vây 4 người.
Một người quát lớn:
- Đưa về đồn rồi tính sau!
Lúc này, Trương Nhất Phàm cũng từ bên ngoài bước vào, trông thấy mấy tên cảnh sát đang chuẩn bị dẫn người đi, liền hỏi:
- Các cậu muốn đưa ai đi?
Mấy tên cảnh sát trông thấy Trương Nhất Phàm sắc mặt liền trắng bệch ra.
Trương Nhất Phàm tuy rằng khiêm tốn, nhưng dù sao cũng là con trai của Chủ tịch tỉnh cũ. Trong số các công tử ở tỉnh thành thì hắn là nhân vật có uy lực và danh vọng nhất. Vệ Binh biết Trương Nhất Phàm, cũng đã từng nghe chuyện của hắn, nhưng lúc này Vệ Văn Bá và Trương Nhất Phàm đang rất căng thẳng, nên Vệ Binh cũng không thèm coi Trương Nhất Phàm ra gì.
Đội trưởng đội cảnh sát biết Trương Nhất Phàm, liền gọi:
- Trương thiếu gia.
Trông thấy sắc mặt của Trương Nhất Phàm không có biểu lộ gì, gã không biết mình nên làm gì tiếp cả.
Mấy tên đi cùng Vệ Binh đều là những tay con cái con nhà có hạng ở tỉnh Tương, đều là những công tử cả. Bọn họ đương nhiên biết Trương Nhất Phàm đến, bọn họ cũng thầm đoán trong lòng, lẽ nào mấy người này có liên quan gì với Trương Nhất Phàm sao?
Mẹ kiếp, hôm nay đúng là quá xui xẻo. Nếu biết thế này thì đã không đi theo cái thằng sao chổi Vệ Binh này đến đây rồi.
Triệu Khả Tình lắc lắc cánh tay của Trương Nhất Phàm:
- Anh, bọn họ ức hiếp em cùng chị…
Trương Nhất Phàm đi đến trước mặt của chú hai nhà họ Thẩm, lấy ra một bao thuốc, cười nói:
- Anh đến tỉnh Tương cũng không nói năng gì, đường đường là một Thủ đô tứ thiếu gia chú hai nhà họ Thẩm, lại đi quen với bọn này làm gì?
Vệ Binh dù có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu cái biệt danh Thủ đô tứ thiếu gia này là gì. Lẽ nào người đàn ông đứng trước mặt mình đây là một trong thủ đô tứ thiếu gia sao? Thảo nào mà kiêu ngạo đến thế, không coi mình ra thể thống gì cả.
Xem ra sự xuất hiện của chú hai nhà họ Thẩm là kết quả của cuộc điện thoại của Triệu Khả Hinh. Chắc chắn Triệu Khả Hinh đã gọi điện thoại cho gã ta, nói là đã chấp nhận cuộc hôn nhân, nên Trương Nhất Phàm trong lòng cũng có chút vui mừng.
Điều khiến Trương Nhất Phàm không ngờ chính là Bạch Khẩn cũng ở đây. Hắn liền bước tới:
- Bạch đại hiệp, sao cô cũng ở đây?
Bạch Khẩn cười ngượng ngùng, cô ta không thể ngờ nổi hai chị em nhà họ Triệu kia lại là người thân của Trương Nhất Phàm. Trông thấy bọn họ thân mật như vậy, Bạch Khẩn bỗng chốc luống cuống, liệu có đắc tội với Trương Nhất Phàm không nhỉ?
Hầu hết tất cả mọi người đều có vẻ sợ Trương Nhất Phàm. Ngoại trừ Vệ Binh ra, đương nhiên những người còn lại sẽ không tình nguyện đi đắc tội với đại thiếu gia của Trương gia ở Lĩnh Nam. Hơn nữa hiện nay trong giới quan trường ở thành phố Đông Lâm thì với tuổi còn trẻ như hắn mà đã bò lên được vị trí Chủ tịch thành phố. Điều đó khiến cho bọn người này không khỏi âm thầm cân nhắc nặng nhẹ trong lòng.
Vệ Binh là con trai của Vệ Văn Bá. Nghĩ đến một tay Vệ Văn Bá củ chuối, Trương Nhất Phàm liền đột nhiên nảy ra chủ ý! Vệ Văn Bá có thế lực rất mạnh ở Thông Thành, cho rằng có sự giúp đỡ của Lý hệ nên cho rằng có thể tự do mà bay lên. Xem ra tên Vệ Binh này đúng là một cái cửa để đột phá đây!