Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 322: Cửa để đột phá




Liễu Hải thuận tay gạt một cái, tay Vệ Binh đã bay xa khỏi vài chục bước, vừa vặn đập vào ghế dựa, đổ chỏng gọng, bốn chân chổng lên trời.



Đầu bị Triệu Khả Tình đập chai rượu vào, Mệnh Căn Tử cũng bị con nha đầu đó hung hăng đá cho một cú. Hai tay tên Vệ Binh ôm lấy đầu rống lên thảm thiết, lăn lộn trên đất.



Lăn lộn trên tỉnh thành đã mười mấy năm, từ trước đến giờ chưa bao giờ gặp con đàn bà nào ra tay độc như vậy. Hôm nay coi như gặp hạn. Cũng may, Bạch Thanh Tùng đã kịp thời ra tay, nếu không thì kết cục của tay Vệ Binh chắc chắn sẽ vô cùng thảm.



Chẳng qua Bạch Thanh Tùng vì niệm tình bằng hữu nên mới ra tay tương cứu, chứ thật ra gã chẳng ưa gì bọn Vệ Binh này, bình thường thì cà lơ phất phơ, còn Bạch Thanh Tùng là con nhà gia giáo, từ nhỏ cùng với Bạch Khẩn được quản giáo nghiêm ngặt, quy củ. Chỉ có điều người như gã tật xấu lớn nhất chính là trượng nghĩa khí.



Một cú đá của gã, cũng không hẳn đã dùng hết sức, chỉ có điều, lúc nãy khi được chứng kiến Liễu Hải biểu diễn sơ lược vài chiêu cầm nã thủ, thì ngay lập tức gã đã hiểu Liễu Hải không phải là người đơn giản.



Thanh niên hiện nay, liệu có mấy người mà dấu được con người thật sự của mình chứ. Thân thủ của Bạch Thanh Tùng cũng ngang ngửa với Liễu Hải, đã lâu lắm rồi gã không gặp được đối thủ ngang tài ngang sức như vậy. Ở Đông Bắc này Bạch Thanh Tùng nổi tiếng là cao thủ thiếu niên.



Mấy chiêu vừa rồi của Liễu Hải, tự dưng khiến cho gã có ý muốn được phân tài cao thấp một phen.



Bạch Thanh Tùng tung một cú đá, Liễu Hải hoàn toàn có thể dễ dàng né tránh, nhưng dù sao gã cũng là một thanh niên, tính hiếu thắng vô cùng mạnh, khó khăn lắm mới gặp được đối thủ ngang tầm, Liễu Hải đứng im bất động, hai tay vòng lại giống như chiêu thức trong Thái Cực Quyền, khóa chân của Bạch Thanh Tùng.



Hô___



Cú đá này của Bạch Thanh Tùng có lực vô cùng, dũng mãnh lao tới. Hai chị em phía sau không kìm lòng nổi phát ra một tiếng thét kinh hãi! Triệu Khả Tình lại thét chói tai hơn: Á____



Bạch Khẩn trông thấy như vậy, thầm cảm thấy lo lắng. Cô biết anh trai của mình lại nổi lên tính hiếu chiến của mình. Cú đá vừa rồi, nếu như đối phương mà không đỡ được chỉ sợ sẽ gãy vài cái xương sườn.



Đúng lúc cô ta đang định đứng dậy chạy bổ đến để ngăn lại, thì giữa phòng khiêu vũ xảy ra một chuyện khiến cho người ta không dám nhúc nhích. Đôi nam nữ đang khiêu vũ đó, trông thấy đánh nhau, cũng không có vẻ gì gọi là kinh hoàng, chỉ chạy đến bên cạnh.



Liễu Hải đã hạ quyết tâm đón cú đá đó, nên khi cú đá trời giáng của Bạch Thanh Tùng đang ào ào phi đến, gã liền nhanh chóng và chuẩn xác nhắm vào mắt cá chân của Bạch Thanh Tùng, rồi với tốc độ nhanh như chớp, tay gã thu về trước ngực, rồi dồn mấy phần công lực, đẩy mạnh ra.



Bạch Thanh Tùng liền bay lên không trung rồi lăn trên đất mấy vòng, giống như một miếng giẻ rách mà người ta ném đi không thèm thương tiếc vậy.



Uỳnh___ một tiếng động mạnh vang lên, thân hình rắn chắc của Bạch Thanh Tùng bay vào giữa sàn nhảy, ba cô gái Đài Bắc đang múa hát cũng lập tức ngưng bặt, há hốc mồm nhìn Bạch Thanh Tùng đang từ trên trời phi vèo xuống.



Chuyện xô xát ở phòng khiêu vũ, mọi người đã không lấy gì làm lạ, chính vì thế cũng chẳng khiến cho họ kinh hoảng lắm. Trông thấy Liễu Hải tay rắn như thép, khiến cho Bạch Thanh Tùng như một đống bị bông bay vèo đi, một số kẻ hóng hớt còn vỗ tay tán thưởng.



Hay lắm ___ tuyệt lắm___



Chị em Triệu Khả Tình sợ đến ngây người ra, đúng là cao thủ! Oa___ hai chị em lập tức kêu lên sung sướng.



Sắc mặt Bạch Khẩn biến sắc, không ngờ kết cục trước mắt lại như vậy. Lúc nãy cô ta còn lo cú song phi của anh trai quá mạnh mẽ, sợ sẽ khiến cho đối phương gãy vài cái xương sườn, thế mà thật sự không ngờ, người ta vẫn đứng vững như bàn thạch, lại còn dựa theo đà thế của anh trai mình khiến cho anh trai mình bay đi như đống bị bông vậy.



Vì thế, Bạch Khẩn bất giác đưa mắt dò xét Liễu Hải.



Bạch Thanh Tùng đương nhiên sẽ không chịu thua như vậy, hơn nữa lúc nãy gã cũng chưa dùng toàn bộ sức lực của mình, giờ lại xảy ra chuyện nhục nhã như vậy, đương nhiên là gã phải tìm cách để cứu vãn lại danh dự.



Rốt cuộc là một cao thủ xuất thân từ Tiểu Lệ, Bạch Thanh Tùng lăn vài vòng trên đất, liền lập tức uốn người bật dậy, phủi phủi bụi bám trên người, thản nhiên nói:



- Vị huynh đệ này thân thủ khá lắm, xin cho biết danh tính! Bạch Thanh Tùng tôi từ xưa đến nay chưa thua bao giờ!



Liễu Hải liếc nhìn Bạch Thanh Tùng một cái, cảm thấy gã từ khí chất đến ngữ khí đều không giống bọn người kia, liền trả lời một cách từ tốn:



- Liễu Hải!



Lúc này, Vệ Binh đã bò dậy, một tay bịt chặt lỗ mũi đang chảy máu, một tay ôm phía hạ bộ:



- Thanh Tùng, hôm nay cậu phải đánh cho thằng này bò lê bò càng cho tôi. Đàn ông thì đánh cho tàn phế, còn đàn bà thì giữ lại. Ai cha! Đau chết đi được!



Bạch Thanh Tùng nhíu mày, bản thân gã không phải không muốn thay y xả hận, chỉ là lúc này đây chính gã cũng đang thiếu tự tin. Cho dù lúc nãy có dùng hết sức của mình, thì cùng lắm cũng chỉ không bị thua thê thảm đến như thế này thôi. Còn nếu muốn thắng được Liễu Hải, nghe chừng cũng có chút khó khăn.



Nhưng lúc này đây Bạch Thanh Tùng đã ở vào thế đâm lao phải theo lao rồi, một người từ nhỏ không chịu khuất phục ai bao giờ thì không thể nào bị người ta đánh cho ngã sấp ngã ngửa như vậy rồi lại tái mặt chuồn mất được.



Vì thế hai người lại tiếp tục.




Giám đốc của phòng khiêu vũ trông thấy Vệ Binh máu me khắp mặt đứng ở đó, một tay lại đang ôm “trứng” của mình, ông ta muốn cười mà không dám cười. Tay giám đốc đi tới hỏi:



- Vệ Binh, có cần báo cảnh sát không?



Bàn tay đang ôm “trứng” của y ngay lập tức vung lên, mặt tay giám đốc lệch sang một bên, tròng mắt cơ hồ văng ra ngoài. Vệ Binh chửi té tát:



- Mẹ kiếp! Thằng nào báo cảnh sát hôm nay bố mày chém chết!



Đánh người xong, Vệ Binh lại ôm “trứng” của y, quay người lại nói với tên đàn em đứng phía sau:



- Mày gọi cuộc điện thoại, bảo thằng Lạt Tử dẫn vài người đến đây!



Lạt Tử là một tên côn đồ quen biết với Vệ Binh, thường xuyên lui tới khu vui chơi giải trí, sàn nhảy, sòng bạc ngầm. Ở tỉnh thành y cũng có chút tiếng tăm, hơn nữa khu vực này lại là địa bàn hoạt động của Lạt Tử



Tên đứng bên cạnh Vệ Binh gọi xong điện thoại, thì Bạch Thanh Tùng và Liễu Hải đã đến giữa sàn nhảy. Nơi này vốn là nơi để khiêu vũ, nay bỗng nhiên trở thành võ đài lâm thời. Những kẻ nhát gan vội vàng len lén đi mất, trở về chỗ cũ của mình để uống rượu.



Vệ Binh tuy rằng là con cháu chốn quan trường, nhưng hành vi lại không khác bọn du côn là mấy, cứ nhìn đám người quen thuộc của y thì biết. Vệ Binh vốn muốn Bạch Thanh Tùng giúp y xả hận, nhưng thật sự Bạch Thanh Tùng không phải là đối thủ của Liễu Hải.



Đánh nhau được một lúc, Bạch Thanh Tùng cảm thấy dần đuối sức, hơn nữa càng đánh lại càng kinh hãi. Hôm nay đúng là mất mặt quá, không ngờ đánh không lại người ta. Khi Bạch Thanh Tùng không chịu nổi nữa, Bạch Khẩn trông thấy anh trai có vẻ sắp chịu thiệt đến nơi, liền đứng lên, quát một tiếng, rồi cũng lao vào phía Liễu Hải.




Thân thủ hai anh em giống nhau, không khác nhau là mấy, nhưng xem chừng Bạch Khẩn có vẻ linh hoạt hơn một chút. Trước kia khi hai anh em cùng so tài thì thường không phân cao thấp.



Liễu Hải nghe thấy tiếng quát của phụ nữ, đành phải buông Bạch Thanh Tùng, nhanh chóng xoay người, một tay vươn ra đã nhanh chóng tóm được chân trái của Bạch Khẩn.



Bạch Khẩn dường như biết gã sẽ như vậy, nên chân phải theo đà tiến tới, lực mạnh hơn, tiếng gió nghe vù vù.



Liễu Hải theo đà trượt tay, không ngờ lại trượt lên tận đùi non của Bạch Khẩn, khiến cho cô ta nóng nảy, mắng gã một câu: vô sỉ. Rồi chân phải đá mạnh hơn, mặt Liễu Hải đỏ lựng lên, gã không ngờ tay của mình lại bị trượt đến đúng bộ phận nhạy cảm của người ta như thế, nên gã chợt sững người một chút, phía sau lưng bị Bạch Thanh Tùng đá một cước.



Liễu Hải không kịp thu thế, liền bổ nhào ra phía trước, tay vẫn còn tóm lấy chân của Bạch Khẩn. Vì tóm chặt nên cả hai người cùng ngã lăn xuống đất.



Ai da___



Hai người ôm nhau lăn vài vòng trên đất, Bạch Khẩn phát ra một tiếng thét chói tai.



- Đồ không biết xấu hổ, hai người đánh một người. Đúng là vô sỉ!



Hai chị em Triệu Khả Tình chỉ hai anh em Bạch Thanh Tùng mà chửi.



Lúc nãy Bạch Thanh Tùng bị Liễu Hải đánh cho ngã lăn lông lốc, cảm thấy bị mất mặt quá, vì thế mà cú đá này dùng lực rất mạnh. Theo quán tính, Liễu Hải cũng không kịp thủ thế, lúc nãy tóm được chân của Bạch Khẩn nên hai người liền nhào vào nhau, lăn vài vòng.



Bạch Khẩn kêu lên một tiếng: Ai da!



Lực đá của Bạch Thanh Tùng vào lưng của Liễu Hải cũng truyền sang cả Bạch Khẩn. Khi hai người ngã, mọi người trong phòng khiêu vũ đều nghe thấy một tiếng bịch vô cùng nặng nề.



Liễu Hải đưa tay ra đẩy, lập tức cảm thấy trong tay có cảm giác khác lạ. Đợi khi gã định thần lại thì đã thấy tay của gã đang đặt ở điểm khả nghi. Bạch Khẩn lập tức xấu hổ đến đỏ cả mặt, nghiến răng đẩy Liễu Hải một cái.



Liễu Hải đứng bật dậy, bỏ mặc Bạch Khẩn ngẩn ngơ ngồi đó. Hai anh em họ Bạch cảm thấy xấu hổ, hai người đánh một người thế mà cũng không chiếm được lợi thế. Em gái còn bị người ta vồ trúng ngực, Bạch Thanh Tùng kêu lên một tiếng ai oán, rồi lại xông vào Liễu Hải.



Bạch Khẩn trông thấy hai người lại quấn nhau đánh, nghĩ lại lúc nãy bị Liễu Hải lợi dụng nên trong lòng không cam tâm, cũng ngồi phắt dậy, xông về phía Liễu Hải.



Hai anh em cùng đánh một người, hơn nữa lại không thể chiếm được thế thượng phong. Đúng lúc Liễu Hải đang đánh nhau rất hăng say với Bạch Thanh Tùng, thì nghe thấy tiếng gió đằng sau lưng, liền tung một cú đấm ra phía sau. Bạch Khẩn không ngờ Liễu Hải lại phản ứng nhanh đến vậy, trông thấy cú đấm đầy khí thế bay đến, cô ta lập tức hét lên một tiếng:



- Lại là cô à!



Liễu Hải quay đầu nhìn lại, trông thấy nắm đấm của mình đang nhắm trúng gò ngực cao của Bạch Khẩn, liền lập tức cứng đơ tại chỗ, thu lại thế tấn công.



Vì bài học lần trước, nên lần này Bạch Thanh Tùng không dám đánh lén phía sau lưng nữa. Y sợ nếu thêm một cú đá nữa, hai người lại cuốn vào nhau. Nhưng Bạch Khẩn không dừng lại ở đó, vì lúc nãy bị lợi dụng, nên tính khí nóng nảy của con gái bùng phát lên.