Sàn nhảy Hồng Thần, trong thành phố có nhất nhiều công tử và những thanh niên có nhiều tiền thích tụ tập nơi này.
Nơi này tràn đầy không khí của những người trẻ tuổi, căng thẳng và kích thích, điên cuồng và phấn khích. Cũng có nhiều thành phần cao cấp trí thức, thích khi tan ca, tìm đến những chỗ không khí mình thích, giải toả một chút áp lực công việc bình thường.
Chi em Triệu Khả Hinh trong thành phố đã đến nhiều lần, tự nhiên biết đến ở đâu có môi trường mà họ tích nhất, các cô ấy đi dạo một vòng hết thành phố, thấy chẳng có chỗ nào vui cả, hai người lền đến thẳng sàn nhảy Môi Hồng.
Liễu Hải phụng sự mệnh lệnh, chỉ theo sát phía sau hai cô gái, các cô ấy đi đâu, Liễu Hải phải theo đến đó. Thấy các cô ấy vào vũ trường, Liễu Hải cũng phải vào.
Vừa bước vào môi trường này, Triệu Khả Hinh trông giống như một người điên vừa ở bệnh viện tâm thần trốn ra, hưng phấn vừa hát vừa nhảy, thỉnh thoảng phát ra một âm thanh điên cuồng chói tai.
Sự xuất hiện của hai chị em hoa tỉ muội này, làm cho sàn nhảy này vỗn dĩ đã rất náo nhiệt càng trở nên náo nhiệt hơn, rất nhiều người thỉnh thoảng lại ra phiêu theo họ. Hai người bỗng nhiên thành tiêu điểm trong vũ trường.
Liễu Hải tìm chỗ ngồi, gọi cốc rượu, tìm chỗ nào ngồi rồi từ từ uống. Làm người ta hưng phấn đến phát cuồng tiếng nhạc kim loại, rầm rầm rú rú vang lên, rất nhiều người đã bỏ cốc trên tay xuống mà nhảy ra sàn nhảy.
Trên bục sàn nhảy, có ba cô gái Đài Bắc, chỉ mặc vẻn vẹn cái áo che đúng bộ ngực, cái quần cạp trễ, trong tay mỗi người còn đeo chiếc Guitar, vừa hát vừa nhảy. Lộ cái bụng trắng bạch, khiến làm người ta chói mắt. Cái rốn đó còn đính thêm một hạt trân châu, dưới ánh đèn sân khấu vũ trường toả toé ra tia chói mắt.
Ba cô gái này, đúng là vũ trường mời được đến chạy xô, họ đến là đem lại cho vũ trường không khí rất nhiều. Chị em Triệu Khả Hinh và Liễu Hải ngồi ở kia, người lắc lư theo tiếng nhạc.
Hai tên này đều là thường xuyên hoà trong sàn nhảy, rất thích môi trường náo nhiệt và kích thích thế này, nhìn thấy rất nhiều người vửa hát vừa nhảy trên bục sàn nhảy, hai người có chút uốn éo di chuyển.
Triệu Khả Tình xem ra rất an phận, một khi đã vào hoàn cảnh này, cô dường như cũng biến hoá giống y hệt. Cô hích chị một cái:
- Chị, chị em mình cũng đi sả stress cái đi.
Triệu Khả HInh hướng về hướng Liễu Hải nhìn một cái:
- Anh đẹp trai, đi cùng đi?
Liễu Hải lắc đầu, đặt cốc xuỗng bình tĩnh nhìn một cái, Triệu Khả Tình liền chạy ra, kéo tay Liễu Hải, đi đi, toàn người trẻ mà, cần gì phải trầm tĩnh như vậy.
- Các cô đi đi, tôi ở đây xem là được rồi.
Hai người nhìn Liễu Hải thờ ơ, liền chu mồm lại, và rất nhanh chạy vào trong đám đông .
Liễu Hải thuộc loại người trầm tính, người rất mẫn cảm, anh ta giống như một Radar, bất cứ lúc nào cũng chú ý sự an nguy của hai chị em này. Những người trong sàn nhảy vốn rất đông, thập cẩm đủ loại, vàng thau lẫn lộn.
Chị em Triệu Khả Hinh vừa lên bục sàn, đôi chị em hoa tỉ muội liền ngay lập tức gây sự chú ý của rất nhiều cánh nam sinh, đặc biệt là Triệu Khả Hinh cô bé điên cứng đầu này, đừng cho cô ta 26-27 rồi, nhưng khi chơi thì không an phận một tí nào.
Sau khi nhảy ở trên bục nhảy, cơ thể linh hoạt giống như một con rắn nước rồi, động tác đẹp mà khêu gợi trỗi lên, cặp đôi kia giống như là không xương, lại như là hai sợi dây ruy băng, nhẹ nhàng và bay bổng.
Hai người nhảy trên sàn như điên, nhảy liên hồi, Liễu Hải nhìn thấy hai chị em tự nhiên cởi áo khoác ngoài ra, trên người chỉ còn lại một bộ quần áo lót, sau đó liền vứt cái áo khoác ngoài đi.
Cô gái mang hai cái áo sặc mùi thơm của cơ thể, hướng về phía Liễu Hải. Liễu Hải đành phải giơ tay ra cầm hộ quần áo của họ.
Hai cô gái quả thực so với ba cô gái Đài Bắc kia còn điên cuồng hơn nhiều, người ta chỉ hở bụng, họ còn hở hết nửa trên, các cô gái nhiều năm sinh sống tại miền bắc, trắng trẻo hơn các cô gái bình thường khác, hơn nữa hai người đẹp trời sinh, dáng người cũng đẹp khác thường.
Ở Kinh Thành, có người nói như thế này Lĩnh Nam Trương Gia , ở nhà họ Trương không có con trai xấu, cũng không có con gái xấu, con gái thì đẹp trời sinh, con trai thì đẹp trai phong độ.
Hai chị em này, lớn cũng xinh đẹp không kém, duyên dáng thanh nhã, khi hai người tiến vào trong sàn nhảy nhảy nhót điên cuồng, thì cũng thu hút rất nhiều ánh mắt rồi.
Một vài chàng trai mang tính ngôi sao, đều thích gần phía chị em cho họ dựa vào, toàn là thỉnh thoảng cọ sát với chị em họ mà qua. Mấy người này có lẽ là ra hoà trộn vào, nhìn qua thì thấy là không đứng đắn.
- Hi, chào em, làm quen một chút nhé!
Có một thanh niên trên mặt mọc đầy mụn trứng cá , mồm huýt sáo, nháy nháy mắt với Triệu Khả Tình, pha đầy tính khêu gợi.
Triệu Khả Tình chẳng thèm để ý hắn, tiếp tục lắc lư người theo tiếng nhạc cùng với chị mình. Hai người dưới hiệu ứng ánh đèn của sàn nhảy, cũng có chút hương vị đầy phấn khích.
Ngồi đối diện với Liễu Hải, có mấy thanh niên nam nữ trông cũng có vẻ có sành điệu, mấy bọn họ vừa uống rượu vừa xem mấy cô gái nhảy. Trong đó có một thanh niên hơi béo, hướng về phía bạn bên cạnh cười nói :
- Thanh Tùng, mày xem hai cô gái kia thế nào? Có hứng thú không?
Nam thanh niên bên cạnh anh ta tên là Bạch Thanh Tùng, là người Đông Bắc, cạnh Bạch Thanh Tùng còn có một cô gái, là em gái gã. Bạch Thanh Tùng cười nhạt, cầm cốc rượu uống.
- Vệ Binh, nếu mà mình đã thích thì đi theo đuổi, ngươi làm sao mà phải đẩy tao xuống nước? Đến lúc đó em gái tao đi về lại cáo trạng à, tao sẽ chịu không nổi .
Bạch Thanh Tùng nhìn em gái bên cạnh, lần này hai người xuống Giang Nam, là đến tỉnh Tương xem xem có thể kinh doanh được gì không. Bạch Gia ở Đông Bắc cùng là nhà có tiếng rồi, anh em ra ngoài trải nghiệm một chuyến.
Bạch Thanh Tùng và Vệ Binh là bạn lâu năm, lần này anh em họ đến tỉnh Tương, tiện thể thăm Vệ Binh. Vệ Binh liếc nhìn Bạch Khẩn một cái, trong mắt hiện ra ánh nhìn sâu sắc, nhìn thấy Bạch Khẩn vẻ mặt tỏ bình tĩnh, vẻ mặt không hề bận tâm, trong lòng không khỏi thầm thấy làm lạ.
Chẳng nghĩ rằng Bạch Thanh Tùng lại có một em gái xinh đẹp vậy, khi gã nhìn Bạch Khẩn, ánh mắt vô tình liếc nhìn hết toàn thân của Bạch Khẩn. Bạch Khẩn dáng cao ráo, phải chừng 1m7.
Vệ Binh trong lòng còn có chút cân nhắc, khi nào mới dứt được hai anh em nhà này, nắm chắc Bạch Khẩn trong tay, gia tộc của chính mình sẽ có một sự ủng hộ của tập đoàn tài chính lớn. Vệ Binh lần đầu tiên mắt nhìn thấy Bạch Khẩn, trong lòng mới mở cờ trong bụng.
Hôm nay Vệ Binh đặc biệt mời mấy người bạn tốt, đều là những chàng công tử có tiếng trong tỉnh Tương, bọn họ ai cũng có kinh doanh riêng của mình, cũng vẫn đi làm ở cơ quan.
Còn có 2 cô gái, mọi người rất náo nhiệt, chính ngồi trong sàn nhảy thưởng thức người khác nhảy nhót. Ra ngoài chơi, là để thấy vui vẻ. Vệ Binh muốn trước mặt anh em Bạch Thị, tỏ ra sự hào phóng của mình.
Bình thường cũng không keo kiệt, vừa rồi trên bàn rượu, mọi người đều biết cả rồi. Bạch Thanh Tùng với gã là chỗ bạn bè lâu năm, do đó cũng khá thân tình. Trước đây Bạch Khẩn khi còn đang học, cũng thích đi sàn nhảy cùng mấy chị em.
Dù sao, một người trong quầy rượu nhàn rỗi không có việc gì, cũng theo đến đây.
Tuy nhiên, Bạch Khẩn thường cảm thấy, làm sao mà cùng với những người bọn họ, cho dù là nói chuyện, hay uống rượu, thường thoát không nổi một chữ tục! Bạch Khẩn trước đây đến tỉnh Tương, cô định chơi 2 ngày là đến thành phố Đông Lâm tìm Lâm Uyên bọn họ.
Vậy là tối nay cũng đến rồi, cô cũng có nguyên tắc, không làm mất hứng của mọi người. Nhưng bản tính đàn ông là như vậy, bất kể đi đến đâu nói chuyện cũng không tách ra khỏi được phụ nữ. Đôi khi còn nói chuyện tục.
Nhìn thấy kiểu điên cuồng của hai chị em Triệu Khả Hinh, trong lòng Vệ Binh thấy ngứa ngáy rồi, hắn nói rất lớn khí:
- Tối hôm nay, các bạn ai thu phục được hai cô gái kia, tôi chi hai trăm nghìn mời ăn.
Vài người khác cười cười, nhưng không chịu động tĩnh. Họ là nể mặt Vệ Binh, biết khi gã ta nói những câu này, trong lòng đã có ý đồ của mình . Hơn nữa mọi người thường cùng chơi với nhau, quá hiểu con người Vệ Binh rồi, tuy rằng bố gã thoạt nhìn thì khá chỉnh tề đứng đắn, nhưng Vệ Binh tên tiểu tử này và bố hắn thì hoàn toàn là hai đức tính khác, có người cười nói, cũng không biết chừng gã không phải con ông ấy.
Bạch Khẩn nghe được chuyện bọn họ tán chuyện, liền nhìn sang phía chị em Triệu Khả Hinh. Toàn bộ trong sàn nhảy, thì hai chị em họ là đặc biệt bắt mắt, hơn nữa thực sự bạo gan, khi nhảy đến điên cuồng, dám cởi bỏ áo ngoài ra, chỉ mặc đồ lót.
Những cô gái to gan vậy, trong sàn nhảy thường không hiếm gặp, có người khi chơi đến càng điên cuồng. Bạch Khẩn đã từng gặp, trước đây có một cô gái, uống quá nhiều rồi, mà dám trên sàn nhảy cởi quần tiểu tiện.
Vệ Binh lại liếc nhìn Bạch Khẩn một cái, thì thấy Bạch Khẩn không có ý muốn gì nói chuyện cùng mọi người. Gã liền hết sức kêu một người tên là Đồng Khánh Sinh:
- Khánh Sinh, cậu có dám đi không?
Bố của Đồng Khánh Sinh là Phó giám đốc sở Lâm Nghiệp của tỉnh. Đồng Khánh Sinh là người trong Đảng của tỉnh Tương, nhưng không có chức trách gì. Gã thường lắm tính toán. Đồng Khánh Sinh bình thường khi chơi với mọi người, thường cảm thấy có chút khó chịu, hình như gã là con mẹ kế.
Thấy Vệ Binh vẻ mặt đầy châm biếm, gã liền ngẩng đầu uống cốc rượu:
- Có gì mà không dám, Chẳng lẽ các cô ấy có chỗ nào ngứa à?
Đồng Khánh Sinh nói câu thô tục, kéo áo, rồi đi về phía sàn nhảy. Lúc này, mấy tên uốn éo lờ đờ vừa rồi đang vây cạnh hai chị em, giống như thần kinh cứ lắc đi lắc lại.
Đồng Khánh Sinh kéo mấy tên đó ra:
- Cút.
Nói đúng câu đó, mấy tên đó dường như nhận ra Đồng Khánh Sinh, liền chưng hửng dẹp đi một bên. Đồng Khánh Sinh lắc lắc người, đến trước mặt Triệu Khả Hinh:
- Em gái,làm quen một chút nhé! Làm bạn nhé! Bố tôi là giám đốc sở Nông Nghiệp.
Xì, Triệu Khả Hinh ném ánh mắt khinh thường. Từ trước đến giờ chưa từng thấy có người tán gái như vậy. Ra ngoài chơi lại còn mang vỏ bọc của bố ra, hai chị em nhìn gã là hạng người không ra gì.
Đồng Khánh Sinh vừa mở miệng, liền nâng tầm bố của mình, chủ yếu là sợ mình mất mặt trước họ. Vì trước đây mọi người thường xuyên khi ra ngoài chơi, đếm được gã là dũng khí nhất.
Nhưng hai cô gái kia, gã vừa rồi quan sát suốt, sợ mình với bộ dạng không ra gì vậy, sẽ làm cho hai chị em phản cảm. Vì Đồng Khánh Sinh có chút xấu xí, sống mũi cong cong, mắt nhỏ, môi hơi dày. Thuộc loại nam thanh niên xấu.
Vì không để thất bại, gã liền trực tiếp đưa ra tên danh vị bố là Giám đốc sở nông nghiệp. Trước đây khi tán gái, gã toàn lấy vỏ bọc này, trên thế giới những cô gái ái mộ hư danh dĩ nhiên là nhiều, Đồng Khánh Sinh do đó cũng nhiều lần đạt được.
Không ngờ vừa mở miệng, thì làm hai cô gái trố mắt, chị em Triệu Khả Hinh là người thế nào? Một Phó giám đốc sở không là gì trong mắt các cô ấy. Hơn nữa bộ dạng nam sinh sần sùi giống như cóc, là điều hai cô ghét nhất.
Đồng Khánh Sinh nhìn thấy ánh mắt của hai chị em họ, đang rất là khó chịu, gã không muốn mất mặt trước mặt Vệ Binh bọn họ, đúng lúc này, Triệu Khả Tình nói một câu càng hay:
- Bố ngươi là giám đốc sở nông nghiệp ? Vậy gọi bố ngươi đến đây đi!
Câu này thực ra không có gì, nhưng nghe đến tai Đồng Khánh Sinh, thì thật là tức tai. Vốn có chút khùng hằn, chửi một câu:
- Đồ gái điếm, không muốn đẹp mặt, muốn chết à?
Gã giơ tay kéo dây áo ngực của Triệu Khả Tình, bị Triệu Khả Tình thuận tay tát một cái. Đồng Khánh Sinh tên ngốc này! Gã kêu oái một tiếng, và muốn đi đánh Triệu Khả Tình, không ngờ bị Triệu Khả Tình giơ chân đá một cái, đã trúng vào bộ hạ. Đồng Khánh Sinh ôm vào, đứng lên kêu thảm thiết.
Triệu Khả Hinh liếc nhìn em gái một cái, ra tay mạnh vậy? Tèo rồi, ngươi lại làm thành một thái giám rồi.
Hai chị em từ nhỏ đã không sợ trời sợ đất, Triệu Khả Tình vẻ mặt tỉnh bơ không có gì:
- Là hắn tự tìm đến, xấu vậy mà cũng ra doạ người.
Đồng Khánh Sinh ôm bộ hạ, không ngừng kêu đau, mấy người ngồi bên cạnh đều nhìn thấy hết, Vệ Binh nói:
- Chết cha, Đồng Khánh Sinh bị hai con bé kia đánh rồi.
Mấy người liền cười cười lên, có thể là bộ dạng Khánh Sinh quá xấu.
Vệ Binh nói:
- Đi
Sau đó, gã liền đứng dậy, đến chỗ hai chị em họ.
Đồng Khánh Sinh ôm bộ hạ, vẻ mặt đau khổ. Trên mặt Vệ Binh không có chút thương cảm gì, chỉ vỗ vỗ vai gã ta, mắt quắc lên với chị em Triệu Khả Hinh:
- Hai vị xưng hô thế nào đây?
Triệu Khả Hinh không thèm quan tâm gã, liền lôi em gái đi về phía Liễu Hải.
Vệ Binh rất căm tức, mẹ nó, giả bộ cái gì, không ngờ dám vô lễ với mình như vậy.
Vệ Binh liền đi theo :
- Này, hai người các ngươi đánh người rồi thì muốn đi như thế à, có biết ở đây là địa bàn của ai không?
Liễu Hải đứng bật lên, ngăn bên cạnh chị em Triệu Khả Hinh:
- Anh muốn làm gì?
Thấy có một người đàn ông ra mặt, Vệ Binh trong lòng cười thầm, tối nay có thể ra uy phong đây, đối phó với hai con a đầu này. Chỉ có điều trong lòng gã không khẳng định được thân phận của hai người này.
Liễu Hải con người anh ta từ trước đến giờ không nói hai lời, màn vừa rồi, anh ta đều nhìn được hết. Anh ta lạnh lùng nói một câu:
- Cút.
- Cút cái đầu ngươi ấy!
Vệ Binh có tí máu mặt trong thành phố, mà trước mặt người thanh niên này và hai cô gái kia, gã cơ bản không hề biết gì, do đó, gã đánh giá ba người này cũng không có máu mặt gì, gan to đấy. Lấy chai rượu trên bàn trà, hừng hực rồi nói:
- Thằng chó, cút đi, không phải chuyện của mày. Bố mày tìm hai cô gái này, chúng đánh người anh em của tao.
Liễu Hải chỉ nhẹ nhàng quay đi, lại tiện tay đẩy cái, chai rượu rơi xuống lòng bàn tay gã, mà Vệ Binh phải lùi vài chục bước mới đứng vững. Gã đã nể mặt Vệ Binh rồi, nhưng Vệ Binh không biết điều, không biết mức độ.
Lại hùng hùng hổ hổ đi lên:
- Đồ chết tiệt, dám đẩy bố mày, có tin là bố mày chỉ cần một ngón tay cũng bóp chết mày không.
Gã chỉ như vậy, Liễu Hải có chút tức giận. Không phải là tính đến không gây thêm phiền toái cho Trương Nhất Phàm, thì anh ta đã sớm cho tên Vệ Binh đánh cho gẫy hết răng rồi. Mà bình thường ghét nhất người khác chỉ tay múa chân với mình, hơn nữa tên này rất kiêu ngạo, chỉ tay lại còn chỉ lên mặt.
Liễu Hải giơ tay kẹp, vặn một cái, liền kẹp chắc hai đầu ngón tay của Vệ Binh. Lúc này, Triệu Khả Tình cầm chai rượu lên, đập vào đầu tên Vệ Binh cái:
- Mày muốn chết à!
Bịch
Đầu Vệ Binh chảy máu, gã lấy tay sờ lên đỉnh đầu, rống lên:
- Đồ chết tiệt, dám đánh bố à. Ái chà. Mẹ kiếp!
- Mẹ cái đầu mày ấy!
Triệu Khả Tình lập tức lại đạp đá chân xuống đất, hay là đập gẫy chân luôn.
- Không cần
Liễu Hải không muốn làm sự việc to chuyện, nhưng nghĩ thì đã không kịp cản rồi. Triệu Khả Tình dùng đôi chân xinh đẹp, liên tục đá vào bộ hạ Vệ Binh, Vệ Binh kêu to một tiếng, ôi mẹ ơi.
Thôi rồi, thôi rồi! Liễu Hải thầm nói, sự việc tối nay sợ thành to chuyện rồi.
Mấy người ngồi suốt ở bên cạnh Bạch Thanh Tùng cũng đứng hết dậy, Bạch Thanh Tùng nhẹ nhàng bước đến trước mặt Liễu Hải ba người, chạy đến đỡ Vệ Binh, sau đó một chân đá một cái.
Vệ Binh là bạn của Bạch Thanh Tùng, thấy Vệ Binh bị đánh, Bạch Thanh Tùng liền ra tay.
Bạch Thanh Tùng giống Bạch Khẩn, đều là cao thủ Karate, anh em đều được huấn luyện từ nhỏ, thân mình không giống người thường. Thấy Bạch Thanh Tùng ầm ầm đạp đá chân xuống, Liễu Hải biết là gặp cao thủ rồi.