Lâm Đông Hải bị điều đi rồi, Bí thư huyện ủy Thông Thành giờ trở thành tiêu điểm soi mói.
Thư ký Phạm với Trưởng ban Điền vì chuyện này mà đang lặng lẽ cân nhắc, tất nhiên là rất nhiều người đều hy vọng cài được người của mình vào. Trưởng ban Điền có ý thử thăm dò qua khẩu khí của Trương Nhất Phàm xem sao, nhưng Trương Nhất Phàm chỉ cười mà không nói gì.
Trương Nhất Phàm biết việc bổ nhiệm và miễn nhiệm bí thư huyện ủy mình không thể lo được, hắn cũng không muốn quản. Ai muốn tham gia vào thì người đó đi, hắn cũng chẳng muốn dính đến cái vòng xoáy này nữa.
Rốt cuộc ai sẽ làm Bí thư huyện ủy? Chắc hẳn trong lòng Bí thư Phạm đã nắm rõ.
Trên văn bản quy định rõ ràng về việc bổ nhiệm và miễn nhiệm bí thư huyện ủy: căn cứ theo quy định, bí thư huyện ủy là do thượng cấp Đảng ủy ủy nhiệm, quá trình cụ thể là :
1. Văn bản đề cử phải dân chủ, do nhân dân đề cử cán bộ và gửi đến Ban tổ chức cán bộ Thành uỷ;
2. Ban tổ chức căn cứ vào văn bản nhận được tiến hành thảo luận, sau khi đồng ý sẽ điều tổ khảo sát tiến hành kiểm tra; nếu như trong quá trình kiểm tra không phát hiện có vấn đề gì lớn thì sẽ viết phương án đề nghị phân công và báo cáo đến Thành ủy;
3. Đảng ủy Thành ủy tiến hành đối chiếu thảo luận người được bầu chọn quyết định bổ nhiệm, miễn nhiệm, sau khi thống nhất người đề cử sẽ phát văn kiện bổ nhiệm.
Nếu như mở hội nghị thường vụ, thì trong tay mình cũng đã có mấy phiếu bầu rồi, vì đã có người của mình bầu chọn ủng hộ, Trương nhất Phàm trong lòng cũng đã rõ. Nếu như bí thư Phạm muốn dùng người của mình thì Trương Nhất Phàm phải một lần nữa suy xét lại vấn đề này lại từ đầu rồi.
Theo quy định, miễn nhiệm một bí thư huyện ủy, việc cuối cùng là phải báo cáo lập hồ sơ ở trên tỉnh. Hiện nay trong mấy cán bộ đảng ủy lớn của thành phố Đông Lâm là Bí thư Thành ủy Phạm, chủ tịch thành phố Trương Nhất Phàm kiêm phó thư ký phó bí thư thành ủy, Phó bí thư chuyên trách kiêm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tào Lương Kỳ, Phó Chủ tịch thường trực thành phố Lý Hoành huy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Điền Vĩnh Tùng, Bí thư Đảng ủy Công an Viên Thành Công, Trưởng ban Tuyên giáo Lưu Phong Hoa, Trưởng ban chỉ huy Quân sự Dương Vệ Thành, Trưởng ban thư ký Thành ủy Trần Quang Tiêu.
Trong chín Ủy viên thường vụ lớn, thì thực tế bí thư Phạm cũng đã nắm giữ ít nhất quyền lực của năm phiếu bầu, mà Trương Nhất Phàm nhiều lắm thì cũng chỉ có đến ba bốn phiếu thôi.
Nhưng Bí thư Phạm tỏ ra raats khiêm tốn, không ai biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì? Trước thời gian đó, Trương Nhất Phàm ở thành phố Đông Lâm dấy lên hết lần đến lần khác phong trào kinh tế, làm cho kinh tế của Đông Lâm ngày một nâng cao, Bí thư Phạm rất ít khi nói ra ý kiến của mình.
Dù sao, đặt việc xây dựng kinh tế làm công tác trọng điểm đều phù hợp với phương châm và chính sách của đảng, không đi ngược với đảng. Cho nên Bí thư Phạm tỏ thái đội rất ủng hộ
Trên thực tế, hai năm gần đây nền kinh tế của Đông Lâm lại bước sang một giai đoạn phát triển mới, chuyện này đã có quan hệ không thể tách rời với việc chỉnh đốn mạnh tay của Trương Nhất Phàm, trên một phương diện nào đó mà nói, cái Trương Nhất Phàm muốn là thành tích mà bí thư Phạm muốn lại là ổn định.
Với phương châm, ổn định là trên hết, về mặt này Trương Nhất Phàm biểu hiện cũng rất tốt, chưa có xảy ra xung đột gì với Thành ủy, bí thư Phạm trước đây là chủ tịch thành phố, ông ta tự biết về phần xây dựng kinh tế hắn không bằng Trương Nhất Phàm, vì thế ông ta luôn ghi nhớ điều này.
Nắm vững nhân lực và tài chính trong tay, cũng không bị mắc kẹt với quyền lực của Ủy ban thành phố bên này, mọi người đều chung sống hòa bình.
Nhưng lần này bí thư Phạm đã bắt đầu hành động, chín thường ủy chính đều có thể nhận thấy điều này, có sự nhúng tay Bí thư Phạm Thông Thành, chuyên trách của Thông Thành Phó bí thư Dư, trước nay vẫn là bè đảng của Bí thư Phạm, một thuộc hạ rất trung thành.
Ông ta muốn cất nhắc Phó bí thư Dư, mà Trương Nhất Phàm chắc chắn sẽ nể mặt ông ta, vì lần trước việc của ban cán bộ tổ chức huyện Sa, Trương Nhất Phàm với ông ta đã chào hỏi qua nhau, Bí thư Phạm lại rất sảng khoái mà tán thành.
Vì vậy, vấn đề bổ nhiệm Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện Sa, mặc dù bị Thư Á Quân làm khó dễ, nhưng về cơ bản coi như là thuận lợi. Trương Nhất Phàm là người biết nhớ ơn, lần đó nếu không có Bí Thư Phạm gật đầu, tự hắn không khống chế được đại cục.
Mà Phó bí thư thành ủy Tào Lương Kỳ cũng muốn cất nhắc người của mình vào đó. Chỉ là kinh nghiệm của người này không so được với Phó bí thư Dư.
Người ứng cử Tào Lương Kỳ là Phó bí thứ Lưu Hùng của huyện Sa. Lưu Hùng cũng là người của Trịnh Mậu Nhiên, năm ngoái được đề bạt lên là mỉm cười nói: Phó bí thứ. So với Dư Tắc Thành thì Lưu Hùng cũng kém hơn một chút.
Đương nhiên Chủ tịch huyện Tế Châu cũng đang hành động, nhiều năm lại đây luôn bị Bí thư Đoàn chèn ép. Ông ta cũng muốn di chuyển đi địa phương, nếu có thể làm Bí thư huyện ủy Thông Thành, đối với ông ta mà nói, lại là một khung trời mới.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy cũng không lên tiếng, nếu ba người bọn họ đã có danh sách, việc còn lại chính là khảo sát của Ban tổ chức cán bộ thành ủy với họ.
Hà Thái Long sở dĩ vẫn bị Đoạn Chấn Lâm chèn ép chủ yếu là do ông ta không có người đứng sau. Do vậy, Đoạn Chấn Lâm ở Tế Châu vẫn nắm quyền trong tay, cũng có thể nói ông ta nhất ngôn cửu đỉnh.
Trương Nhất Phàm không hề nghĩ rằng Hà Thái Long sẽ tìm đến mình.
Nghe tin Hà Thái Long tìm đến mình, Trương Nhất Phàm liền mỉm cười, hắn muốn lợi dụng những ảnh hưởng của mình ở Đông Lâm để nâng đỡ hắn đến cái ghế Bí thư huyện ủy quý báu đó, đừng nói việc này không phải mình nói là xong, cho dù mình có nói được đi nữa cũng không đáng vì hắn mà đắc tội với Bí thư Phạm.
Trong chuyện này, Trương Nhất Phàm sớm có chủ ý lấy lòng người.
Hà Thái Long thì nóng vội, đi khắp tơi tìm người nghĩ cách tiếp cận Chủ tịch Trương. Người đầu tiên anh ta nghĩ tới đó là Hồ Lôi. Bởi vì quan hệ của Hồ Lôi với Chủ tịch Trương có thể nói thân thiết đến không thể thân thiết hơn.
Hơn nữa Hồ Lôi lại không ở trong thể chế, có một số việc nói lại càng dễ hơn. Nhưng ông ta không biết Hồ Lôi tuyệt đối không tham gia vào những việc này. Hà Thái Long vì việc tiếp cận này thường xuyên đến Tân Đông Phương tiêu tiền, sau đó tìm cơ hội tiếp cận Hồ Lôi.
Hồ Lôi tất nhiên biết được ý đồ của ông ta, tiểu tử này mặc dù không ở trên quan trường nhưng tinh lắm, tin tức cũng vô cùng nhanh nhạy. Hơn nữa có cô em họ làm ở phòng Tổ chức cán bộ mật báo với gã, ba của gã cũng là đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh, chỉ cần có một biến động nhỏ, Hồ Lôi đánh hơi tinh hơn bất cứ người nào ở trên quan trường.
Tuy gã không nhúng tay vào việc trên quan trường, nhưng chỉ cần có quan hệ tới việc của Trương Nhất Phàm, Hồ Lôi tuyệt đối không chối từ. Sau bấy nhiêu năm, Hồ Lôi luôn nhớ rõ việc Trương Nhất Phàm ở mỏ than Nam Khê thị trấn Liễu Thủy giải nguy cho gã. Lúc trước không phải Trương Nhất Phàm ra tay cứu giúp, ra đối sách quyết đoán, Hồ Lôi dự tính lần đó sẽ bị xử rất thảm.
Hà Thái Long là người có quyết tâm, ông ta nhìn thấy người đi theo Trương Nhất Phàm, người nào cũng phát triển nhanh chóng. Do đó, gã lại có ý định tiếp cận Lý Trị Quốc.
Thường xuyên hẹn với đám người của Lý Trị Quốc ở Tân Đông Phương đánh mạt chượt. Hà Thái Long tiếp cận Lý Trị Quốc cũng được một thời gian rồi, vì Lý Trị Quốc trước đây là bạn học cùng trường đảng với ông ta.
Một số người lăn lôn ở Tân Đông Phương đã lâu, mọi người đều quen thuộc với nhau như người một nhà. Nhưng Lý Trị Quốc với Hồ Lôi trong lòng đều hiểu rõ, có một số chuyện họ không thể nói với người ngoài được.
Chỉ là gần đây thấy Hà Thái Long chạy vất vả như thế, Lý Trị Quốc liền đề nghị với Hồ Lôi giúp ông ta một phen. Xem xem phản ứng của Chủ tịch Trương. Trước đây Lý Trị Quốc và Đường Vũ họ cũng đã giúp Chủ tich Trương xem xét chọn người nhiều lần.
Cán bộ cấp huyện như Hà Thái Long, lợi dụng tốt, không biết chừng ngày nào đó cũng có thể dùng tới. Sau khi Bí thư Lâm đi rồi, Thông Thành cũng cần có một người chèo lái. Hai người rốt cuộc cũng bị sự chu đáo của Hà Thái Long cảm động, quyết định tiến cử với Chủ tịch Trương.
Cho nên đêm nay Lý Trị Quốc hẹn Trương Nhất Phàm, buổi tối đến Tân Đông Phương đánh mạt chược.
Vừa hay, hôm nay Trương Nhất Phàm cũng không có việc gì, cũng đồng ý luôn.
Tại Tân Đông Phương Trương Nhất Phàm nhìn thấy Hà Thái Long trong lòng đương nhiên hiểu, người này muốn dựa vào mình, đáng tiếc thời cơ không đúng. Bản thân nếu thật sự giúp đỡ Hà Thái Long, chắc chắn sẽ phá hoại sự yên bình của thành phố Đông Lâm.
Nhưng đã đến đây rồi, hắn cũng không vội mà đi. Ba người cùng uống rượu với Chủ tịch Trương xong, sau đó dựng bàn mạt chượt lên.
Khi đánh bài, Hà Thái Long ngồi đối diện với Trương Nhất Phàm. Rõ ràng có thể nhìn thấy Hà Thái Long hôm nay đến là để tặng tiền. Về cơ bản anh ta không ăn pháo, thỉnh thoảng mới làm một ván ù nhỏ. Có lần ông ta tự mò được bài ù cũng không đánh ra.
Đánh bài kiểu xã giao này, trước đây Trương Nhất Phàm cũng từng đánh. Chính bản thân mình không được phép thắng, còn phải xem xét xem lãnh đạo sẽ đánh con gì, đang chờ con gì, rồi sau đó mới đánh quân bài của mình.
Nhưng kỹ xảo của Hà Thái Long không được tốt lắm, làm rõ ràng quá, Trương Nhất Phàm đánh được mấy vòng thì cảm thấy chẳng có hứng thú gì nữa. Hắn cũng không phải hạng người ăn hối lộ của thuộc hạ. Trương Nhất Phàm đánh bài, thuần túy là sự cần thiết của công việc, hoặc là nhất thời cao hứng, mọi người tùy ý chơi chơi.
Hồ Lôi với Lý Trị Quốc nhìn thấy, biết Hà Thái Long phạm vào điều tối kỵ của Chủ tịch Trương, đánh bài lấy lòng, đánh bài lấy quan hệ. vì thế họ liên tục nháy mắt với Hà Thái Long. Đáng tiếc Đáng tiếc Hà Thái Long không hiểu được điều đó.
Đánh được vài vòng, Trương Nhất Phàm nói mệt rồi, phải về thôi. Sau đó gọi Liễu Hải đưa mình về.
Đợi Trương Nhất Phàm đi rồi, trong lòng Hà Thái Long vẫn không tự tin. Nhưng ông ta thấy Chủ tịch Trương cũng không hứng thú lắm với việc đánh bài. Ông ta liền hỏi Hồ Lôi hai người, hôm nay Chủ tịch Trương có phải có tâm sự gì không?
Hồ Lôi nhìn ông ta lắc đầu nói:
- Ông xong rồi, hết trò rồi.
Hà Thái Long trong lòng nóng vội:
- Cuối cùng là như thế nào?
Lý Trị Quốc tuy chỉ là Trưởng phòng Giao thông, cấp bậc thấp hơn Hà Thái Long, nhưng hiện tại Hà Thái Long đang cầu kíu anh, Lý Trị Quốc cũng không tiện mắng ông ta. Chỉ là khuyên ông ta vài câu:
- Ông thật không hiểu Chủ tịch Trương. Vừa rồi anh phạm vào điều đại kỵ của hắn. Hắn ta ghét nhất là mọi người đánh bài quan hệ, đánh bài lấy lòng. Vừa rồi khi chúng tôi nháy mắt với anh. Anh lại làm như không thấy.
Hà Thái Long có chút không tin, bây giờ còn có vị lãnh đạo nào lại không thích cách tặng quà kiểu này? Chẳng lẽ tiếng đồn Trương Nhất Phàm chưa bao giờ nhận phong bì cũng là sự thật sao?
Hà Thái Long có thể leo lên vị trí Chủ tịch huyện này, đương nhiên cũng phải tặng không ít quà cáp. Nhưng mỗi lần đi tặng quà đều là bánh bao thịt đánh chó, có đi không về, từ trước tới nay chưa nghe nói, vẫn còn lãnh đạo không nhận quà.
Lúc trước vì muốn làm chức Chủ tịch huyện này, Hà Thái Long ít nhất cũng phải tốn đén 50 vạn tệ, mới từ Phó chủ tịch thường trực huyện leo lên vị trí Chủ tịch huyện này. Bây giờ, ông ta lại dùng phương pháp quê mùa này, tốn mấy chục vạn, cho dù hơn trăm vạn cũng được, chỉ cần làm được Bí thư huyện ủy huyện Thông Thành. Tiền đáng là gì?
Như cách nói của Hà Thái Long, tiền là con cháu của mình, tiêu đi rồi nó sẽ quay trở lại. Làm quan sợ nhất là không có quyền, chỉ cần có quyền trong tay, tiền như đứa con trai nhà mình, tự nhiên sẽ chạy về nhà.
Thú vị là, khi Hà Thái Long đang nóng lòng chạy chức thì phó Bí thư Thông Thành bị người ta chơi một vố, có người tố cáo sự việc ông ta chơi gái bị giới truyền thông phơi bày ra ánh sáng.
Có nằm mơ Dư Tắc Thành cũng không nghĩ đến, mấy ngày trước đây trong phạm vị này có vài người đang hát, chơi đến hơn 12h đêm, có người xây dựng buổi tối ở luôn lại phòng khách trên gác qua đêm, mọi người đều không phải về nữa..
Nhưng gã tuyệt đối không nghĩ tới, đột nhiên gặp đại đội tuần tra hình sự ban đêm, Dư Tắc Thành với cô gái trần truồng trong chăn, bị bắt tại chỗ. Sự việc xảy ra rồi Cục công an Thông Thành mới biết, bản thân cũng là do người khác nói, chẳng hiểu sao nhận được cú điện thoại tố cáo, trong khách sạn có người buôn lậu thuốc phiện, hút thuốc phiện, không nghĩ tới lại bắt cả Phó bí thư huyện đang chơi gái.
Vì chuyện này bản thân Dư Tắc Thành xử bị phạt thì không tính, còn để cho Bí thư Phạm tức gần chết!
Trương Nhất Phàm nghe xong tin tức này liền nở nụ cười. Xảy ra những chuyện thế này quá bình thường, chuyện này coi như cho Dư Tắc Thành một bài học đi. Đến lúc nào rồi mà bản thân cũng không biết trước sau?
Loại người này, chỉ có thể nói là đáng kiếp!
Bây giờ đừng nói đến việc làm Bí thư huyện ủy, sợ là đến chức phó Bí thư cũng không giữ nổi, còn phải điều đến nơi khác để tránh sóng gió mới xong.
Trương Nhất Phàm cũng không muốn quản, hắn tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu!