Sau núi bị sạt lở, một khối đất đá lớn từ trên sườn núi sụp xuống dưới. Mấy cây đại thụ ở dưới sườn núi trong nháy mắt đã bị bao phủ trong lớp đất đá. Có hai hai căn nhà cũ nát bằng gạch dưới sự trôi xuống khá lớn của lũ, ngay lập tức đã không thấy đâu nữa.
Sự hủy diệt to lớn của tự nhiên lại lần nữa làm cho con người thấy được sức mạnh của nó. Cho dù là đối thủ lớn mạnh thế nào, trong nháy mắt đều biến thành tro bụi dưới sức mạnh của nó.
Vừa nãy Chủ tịch xã Thư và Bí thư Trần còn kiến nghị với Trưởng ban thư ký Hoàng chuẩn bị từ bỏ kế hoạch rút khỏi nơi này, bây giờ sắc mặt đột nhiên tái nhợt. May là hai căn nhà vừa lúc nãy chỉ là hai căn nhà cũ của thôn mà thôi. Người sống trong nhà đó sớm đã dọn ra bên ven đường cái ở rồi.
Một số nhân dân trong thôn nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy cũng tái cả mặt mày. Trưởng ban thư ký Hoàng quyết định dứt khoát, lập tức gọi mọi người nhanh chóng dời đi.
Quần chúng vốn rất là kiên trì đó vừa mới chứng kiến sự phá hoại lớn nhất của tự nhiên, không ai còn dám lên tiếng nữa. May là vừa nãy diện tích lở đất không quá lớn, chỉ có một phần nhỏ ở phía sau núi mà thôi.
Mấy chiếc xe sớm đã được chuẩn bị sẵn, đang đưa các cụ già và bọn trẻ tới nơi đã được an bài sẵn. Trưởng ban thư ký Hoàng lại tổ chức kêu người để đội cán bộ trong thôn đem người của hai thôn này triệu tập lại, chuẩn bị dời khỏi nơi này.
Không ngờ lại có hai cụ già hơn tám mươi mấy tuổi, sống chết gì cũng không chịu dời khỏi căn nhà của mình. Nói nào là chết cũng phải chết tại nhà của mình. Đích thân Trưởng ban thư ký Hoàng tới đó làm công việc khuyên nhủ nhưng không được gì cả.
Đã là một cụ già hơn tám mưới mấy tuổi rồi, khả năng nghe thì kém. Cho dù ngươi là Trưởng ban thư ký hay là Chủ tịch xã thì trong suy nghĩ của bọn họ, ở đâu cũng không tốt bằng nhà của mình cả. Vả lại họ cũng không biết Trưởng ban thư ký là một vị quan lớn thế nào.
Ba người Trương Nhất Phàm vừa nãy từ trên đập chứa nước nhìn thấy cảnh tượng đằng sau núi đất đá trôi lúc nãy, trơ mắt ra mà nhìn hai căn nhà cũ đó bị đất đá trôi xuống bao phủ cả, ba người lập tức từ đập chứa nước chạy tới.
- Tại sao còn chưa dời người dân đi khỏi chứ?
Trưởng ban thư ký cầm đầu một nhóm người, nhìn thấy Chủ tịch thành phố Trương từ bên đập nước chạy qua, ông ta liền tiếp đón:
- Thưa Chủ tịch thành phố Trương, ở đây rất nguy hiểm. Mọi người tốt nhất là nên quay về trước đi ạ!
Trương Nhấy Phàm nhìn thấy hai thôn này ít nhất vẫn còn hơn ba trăm người chưa có dời đi, liền nói với Trưởng ban thư ký Hoàng:
- Lập tức gọi cho Chủ tịch thành phố, yêu cầu tổ chức mấy chiếc xe buýt lớn, nhanh chóng dời nhân dân đi khỏi đây.
Nơi này gió to mưa lớn, mỗi người ai cũng đều mặc áo mưa, dầm mưa đến mắt mọi người đều mở không ra. Liên tục phát ra tiếng sấm ầm vang. Ầm ầm—— từng tia chớp xé rách cả hư không, cứ liên tục kêu ầm ầm trên đầu mọi người.
Ầm ầm—— đập chứa nước đang xả lũ, ngay cả nước của sông Lâm Thủy như một đoàn ngựa phi nhanh, cuồn cuộn chảy ngàn dặm.
Thế nước chảy quá lớn, quá mau, những cây nhỏ bên cạnh sông đều bị nước sông cuốn trôi.
- Thưa Chủ tịch Trương, mưa lớn quá, hay là mọi người quay về Ủy ban nhân dân xã trước đi!
Trương Nhất Phàm lắc đầu, đi tới nhà gạch mộc của hai cụ già.
Đây là một căn nhà có hai lầu, cửa lớn kiểu cổ xưa. Với dấu vết sơn bong tróc của căn nhà có thể thấy nó cũng đã có nhiều năm rồi. Hai cụ già đã hơn tám mươi tuổi, tay chân run rẩy ngồi trong căn nhà u ám. Mưa ở bên ngoài thì càng ngày càng to, càng mưa thì càng bấp bênh.
- Cụ à, ở đây rất là nguy hiểm, tại sao lại không cùng mọi người dời khỏi đây chứ?
Trương Nhất Phàm đi vào căn nhà, ngồi đối diện với hai cụ già, hỏi rất thân thiết.
Hai cụ già nhìn thoáng qua cậu trai trẻ với cặp lông mày rậm này, cứ tưởng rằng là người nào đó của Ủy ban nhân dân xã, hai cụ già liền quát vào Trương Nhất Phàm:
- Các người đừng khuyên nữa, chúng tôi ở đây sống mười mấy năm rồi, có chết cũng không rời khỏi đây đâu.
- Cụ à, chính quyền chỉ là muốn giúp đỡ hai cụ vượt qua cửa ải khó khăn này, đợi nước rút rồi sẽ đưa hai người quay về thôi. Phòng vẫn là của hai người, nhà cũng là của hai người. Hai cụ ở đó sẽ rất là thoải mái. Cụ xem, biết bao nhiêu người đã dời đi rồi đó. Chẳng lẽ hai cụ không tin vào chính quyền sao?
Cụ già lắc đầu, chỉ có điều nhìn Trương Nhất Phàm với vẻ rất cảnh giác.
Lúc này, Chủ tịch xã Thư chen vào:
- Cụ à, vị này là Chủ tịch thành phố Đông Lâm của chúng ta đó, có lòng tới xem tình hình của chúng ta ra sao đó.
Vừa rồi là một Trưởng ban thư ký tới, bây giờ lại là Chủ tịch thành phố. Trưởng ban thư ký có rất nhiều người không biết chức vụ này lớn cỡ nào, nhưng Chủ tịch thành phố là chức vụ lớn như vậy, những người mà chưa thấy qua thế sự cũng biết là vị quan lớn như thế nào.
- Cậu thật sự là Chủ tịch thành phố sao?
Cụ già do dự nhìn Trương Nhất Phàm đột nhiên nói:
- Lời của Chủ tịch thành phố nói thì tôi tin, nhưng mà cậu mới chừng này tuổi đầu, có thật là Chủ tịch thành phố không đó?
Nghe lời nói của cụ già, mọi người liền cười. Trưởng ban thư ký Hoàng gật gật đầu nói:
- Đây chính là Chủ tịch thành phố mới nhậm chức của chúng ta. Cụ xem mưa lớn thế này, anh ấy quan tâm tới sự an nguy của chúng ta, đến cả đây để thăm đấy. Cụ à, hai cụ cứ nghe theo lời của cấp trên đi, mau chóng dời khỏi đây, ở đây quả thật rất là nguy hiểm.
Cụ già lắc đầu:
- Các người thật là biết gạt người đó, Chủ tịch thành phố Thư từ chỗ chúng tôi mà ra. Từ nhỏ tôi đã thấy cậu ta lớn lên thế nào. Cậu nhất định không phải là Chủ tịch thành phố.
Lời nói của cụ già, làm cho mọi người rất lúng túng. Trương Nhất Phàm chỉ khẽ cười nói:
- Đúng ạ, cụ à, tôi chính là đại diện cho Chủ tịch thành phố Thư tới đây đón hai người đây. Ông ấy nói ở đây rất là nguy hiểm, phải đưa mọi người tới chỗ an toàn ạ.
Thấy Trương Nhất Phàm nói vậy, hai cụ già có chút dao động nói:
- Anh bạn trẻ, cậu không lừa chúng tôi chứ?
- Chúng tôi làm sao có thể lừa hai cụ được chứ? Cụ xem, đây chính là Chủ tịch xã Thư của mọi người, còn đây là Bí thư Trần của mọi người. Lời của họ, chẳng lẽ hai cụ không tin sao?
Không ngờ cụ già lắc đầu nói:
- Lời của họ, càng không thể tin được. Nhưng mà lời của cậu thì tôi có thể tin.
- Ha ha…
Lời nói của cụ già làm cho cả đoàn người có một trận cười to. Đột nhiên, Chủ tịch thôn hoang mang vội vàng chạy vào nói:
- Không được rồi, không được rồi, đằng sau lại bị lún rồi, mọi người lập tức dời khỏi đi.
Trưởng ban thư ký Hoàng cũng không thể lo nỗi sự cố chấp của hai cụ già này, liền gọi vài người cõng hai cụ già này dời ra bên ngoài. Liễu Hải nói với Trương Nhất Phàm:
- Anh à, không nên đợi nữa, chúng ta cũng phải đi thôi!
Mấy người vừa mới dời khỏi căn nhà đó, đằng sau núi liền phát ra một tiếng nổ ầm ầm. Lại có thêm một nơi lún sâu hơn nữa. Trong nháy mắt liền thấy căn nhà đó bị nuốt sống.
Hai cụ già đó nhìn thấy nhà của mình bị đất đá nuốt hết, liền khóc òa lên. Nhà của tôi—— !
- Thưa Chủ tịch thành phố Trương, chúng ta về thành phố không?
Tần Xuyên thấy Trương Nhất Phàm vừa rồi ở trong mưa, quần áo đã ướt sũng cả liền khuyên hắn quay về thành phố để tránh bị cảm lạnh.
Trương Nhất Phàm lắc đầu nói:
- Tốt nhất là đi xem thử khu an toàn cái đã.
Khu an toàn tạm thời của xã Thư Gia được đặt trong tòa nhà dạy học của một trường trung học. Mấy trăm người đều được sắp đặt ở đây. Điều kiện của xã Thư Gia khá tốt. Ủy ban nhân dân xã ở đối diện. Dưới sự chiếu cố của Thư Á Quân trước kia, điều kiện kinh tế của Ủy ban nhân dân xã vẫn tốt hơn so với các xã và thị trấn bình thường.
Trương Nhất Phàm nhìn một vòng khu an toàn này, sau đó quay về Ủy ban nhân dân thành phố.
Trước khi gần về, hắn ta giao cho Chủ tịch xã Thư và Bí thư Trần nhất định phải sắp xếp tốt cho dân chúng bị tai nạn. Đặc biệt là cuộc sống của người già và trẻ em, nhất định phải chăm lo chu đáo.
Chủ tịch xã Thư và Bí thư Trần đồng ý không ngừng. Xin Chủ tịch Trương cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực làm tốt công tác này. Nhưng sau khi Trương Nhất Phàm đi khỏi, Chủ tịch xã Thư liền có vẻ mặt khinh miệt. Tài chính của Ủy ban nhân dân xã có hạn, xảy ra chuyện lớn như thế này, mấy cái thôn đều dời đi, phải chi một khoản phí khá lớn. Ông ta đang suy xét phải có đối sách thế nào đây?
Trương Nhất Phàm vừa về tới thành phố thì trời bỗng tối sầm lại, mưa vẫn không ngừng rơi.
Đoàn người liền nghỉ ngơi tại một nhà nghỉ trong thành phố. Mọi người tắm rửa, Trương Nhất Phàm đang nằm ở đó xem tin tức của hôm nay, Tần Xuyên bưng chén trà gừng tới.
- Thưa chủ tịch Trương, anh uống chén trà gừng đi ạ!
Trương Nhất Phàm bưng chén trà mà mắt vẫn nhìn vào ti vi. Vừa đúng lúc này thì điện thoại của Tần Xuyên vang lên. Tần Xuyên lập tức hỏi câu, trong điện thoại vang lên giọng của Bí thư Đoàn của Tế Châu nói:
- Thư ký Tần à, có Chủ tịch thành phố Trương đó không?
Tần Xuyên nhìn thoáng qua, đi ra khỏi cửa vài bước, hạ giọng nói:
- Chủ tịch thành phố Trương vừa mới từ đập nước lớn Thư Gia trở về, chưa được ngồi bao lâu nữa. Có chuyện gì không?
Bí thư Đoàn có vẻ rất gấp nói:
- Sông Tế Thủy sụp đê rồi, nhấn chìm hết mấy thôn trang rồi.
Tần Xuyên lập tức lấy tay bịt lại loa, sông Tế Thủy sụp đê rồi! Chuyện lớn như vậy sao giờ mới báo cáo tới chứ? Xem ra việc này không thể nào giấu diếm được. Chỉ đành phải báo cáo với Chủ tịch thành phố thôi.
Cậu ta liền hỏi câu:
- Chuyện này là từ khi nào?
Bí thư Đoàn nói:
- Mười phút trước. Bây giờ cả huyện đang trong tình trạng rất là khẩn cấp, đang tổ chức nhân sự để bảo hộ đê.
Tần Xuyên nói:
- Tôi sẽ lập tức báo cho Chủ tịch thành phố.
Trương Nhất Phàm thấy Tần Xuyên ở đó nói nhỏ gì đó, biết được là có chuyện gì không muốn kinh động tới mình, hắn liền hỏi một câu:
- Chuyện gì vậy?
Tần Xuyên bịt điện thoại lại nói:
- Bí thư Đoàn của Tế Châu gọi tới, đê của sông Tế Thủy sụp rồi, tạo thành một lỗ hỗng hơn mười mấy thước. Hiện tại đã có vài thôn trang bị hủy hoại rồi.
Trương Nhất Phàm lập tức đặt ly xuống nói:
- Đưa điện thoại cho tôi!
Tần Xuyên chỉ đành đưa điện thoại qua, Trương Nhất Phàm lập tức trầm giọng nói:
- Bí thư Đoàn, tình hình ra sao rồi?
Tình hình của sông Tế Thủy, Trương Nhất Phàm tương đối hiểu rõ. Trước đây lúc tu sửa kênh Thông Tế hắn đã từng nghiên cứu qua về con sông này trên bản đồ.
Trước khi kênh Thông Tế chưa được sửa xong thì sông Tế Thủy hàng năm đều bị lũ lụt và thường xuyên bị sụp đê. Tai nạn hôm nay đặc biệt nghiêm trọng, quả nhiên sông Tế Thủy đã xảy ra chuyện.
Lúc trước khi ở thị trấn Liễu Thủy, hắn đã nhắc nhở qua với Trạm thủy lợi của Tế Châu. Nhưng thân phận và địa vị của hắn lúc đó còn rất kém nên người khác không xem ra gì. Sau này Trương Nhất Phàm tới huyện Sa, đã không còn tâm trạng đi quản việc của người khác nữa.
Sau khi vừa mới được điều đến thành phố, phần xây dựng thủy lợi cũng không thuộc về phần mình quản lý. Không ai ngờ rằng Thư Á Quân xảy ra chuyện, bản thân mình tiếp quản bộ phận này liền đụng phải tai họa.
Nghe xong lời báo cáo của Bí thư Đoàn trong điện thoại. Tình hình tai nạn của sông Tế Thủy phải giải nguy ngay, không được chậm trễ. Nếu như lỗ hổng mà lớn hơn chút nữa thì diện tích bị tai nạn sẽ ngày càng mở rộng.
Trương Nhất Phàm quyết định ngay, dốc hết toàn lực giải nguy cứu tế. Ở chỗ này tôi sẽ xin chỉ thị của tỉnh, xin sự trợ giúp của quân đội.
Sau khi gác máy, Trương Nhất Phàm lập tức gọi điện cho Phó bí thư Đổng báo cao ngay tình hình của sông Tế Thủy. Phó bí thư Đổng nghe thấy tình hình tai nạn tràn ra của sông Tế Thủy cũng không dám sơ sẩy, lập tức gọi điện cho Bí thư Tỉnh ủy thương lượng làm sao để ứng phó với tình hình tai nạn xảy ra bất ngờ này.
Thật ra, tỉnh Tương bây giờ không chỉ là khu vực Đông Lâm mà toàn bộ lưu vực Tương Giang đều gặp tai nạn khá nghiêm trọng. Tình hình tai nạn của thành phố Đông Lâm không phải là tình hình tồi tệ nhất. Từ vùng lưu vực ven sông, đã có một loạt tai nạn, mười mấy thành phố nhỏ đều bị ngập trong nước.
Sau khi Trương Nhất Phàm nói chuyện xong với Phó bí thư Đổng, lập tức liên hệ với Ban chỉ huy quân sự của khu vực, tổ chức đội ngũ phòng chống cứu tế lũ lụt đi đến Tế Châu trong đêm.
Công tác cứu tế rất là cấp bách. Tuy màn đêm vừa mới buông xuống, Ban chỉ huy quân sự lập tức liên hệ với quân đội của địa phương. Hai đội ngũ cảnh sát lập tức đi đến tuyến đầu của khu bị tai nạn để gia nhập vào hàng ngũ giải nguy cho Tế Châu.