Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 26: Tai nạn mỏ bất ngờ




- Chú đã về rồi.



Tiểu Húc chạy nhanh đến cửa, Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm cùng đi vào, tiểu Húc liền lao thẳng tới.



Trương Nhất Phàm bế cháu lên, tiểu Húc chỉ vào Đổng Tiểu Phàm nói to.



- Bạn gái chú đẹp quá!



Lời nói của trẻ con không giả dối, câu nói của tiểu Húc làm mọi người được một trận cười to, khiến cho Đổng Tiểu Phàm mặt đỏ lên vì thẹn.



Nhất Phàm đặt cháu trai xuống, lấy món quà Tiểu Phàm mua chạy đến bên cạnh mẹ:



- Mẹ à, sinh nhật vui vẻ nha!



-Thưa cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ!



Đổng Tiểu Phàm cũng lên tiếng nhỏ nhẹ. Trương Nhất Phàm ở bên này chào hỏi anh trai, chị dâu, chị hai. Bà Tô Tú Khanh lôi Tiểu Phàm trong tay, nói nhỏ:



- Tiểu Phàm, con cũng lâu rồi không có đến chỗ cô. Nhanh đến cô ngắm xem nào, ôi chao, xinh quá! Đúng là càng lớn càng xinh, một đứa con gái mơ ước của nhiều người đấy!



- Cô này, xem cô nói kìa, kỳ thật cô mới là người xinh đẹp nhất. Đã ngoài 40 rồi mà đi ra đường người ta vẫn lầm tưởng là cô gái đôi mươi đó.



Đổng Tiểu Phàm ngọt ngào nói, lời nói làm cho người khác hết sức vui vẻ.



Bà Tô Tú Khanh cười vui vẻ:



- Tiểu Phàm thật biết nói chuyện, theo lời con thì người trên đường đều bị làm sao à, một bà lão mà còn không nhìn ra?



Cả nhà tề tựu đông đủ, mọi người cười nói vui vẻ, không khí hòa thuận yêu thương. Trương Kính Hiên cũng không nghiêm khắc như thường ngày, rất vui vẻ nghe ba con nói chuyện.



Bản thân sắp đến 50, lại là cán bộ Trung ương nên ông có rất nhiều kinh nghiệm. Ông nhìn khắp một lượt ba đứa con, nhân tiện hôm nay các con tề tựu đông đủ, ông dặn dò đôi điều.



Kỳ thực có đôi lúc Trương Kính Hiên cảm thấy cả nhà đoàn tụ đông đủ, vui vẻ thuận hòa thế này rất vui. Chỉ là trong công việc, có khi phải giẫm đạp lên người khác để đi, nếu không người ta sẽ giẫm lên mình. Vì vậy trong nội bộ lục đục với nhau gây nên những phiền hà mệt mỏi.



Ăn cơm xong, mọi người ngồi trong phòng khách, từng người kể những chuyện mình đã trải qua. Đây là cách báo cáo, cũng là cách tổng kết. Tiểu Húc cứ dính chặt lấy ông nội, còn Tú Khanh cứ vòng lấy tay Tiểu Phàm liên tục không muốn buông ra.



Nhìn biểu hiện của mẹ, trong lòng mọi người đều hiểu rõ Đổng Tiểu Phàm đã là người con dâu được mẹ lựa chọn, xem ra chỉ sợ Trương Nhất Phàm không còn có sự lựa chọn nào khác.



Ở trước mặt Tô Tú Khanh, Đổng Tiểu Phàm dịu dàng khéo léo rất được lòng người, nghiễm nhiên xem mình như một người con dâu trong nhà.



Trong nhà vẫn giữ lại phòng trước kia của ba người, Tú Khanh đã cho bà Ngô dọn dẹp sạch sẽ. Mọi người đều có phòng của mình ở nhà, không cần ra ngoài thuê phòng.



Trương Nhất Phàm tiễn Tiểu Phàm xuống dưới lầu, khi sắp lên xe, hắn kéo tay cô gái và nói:



- Tiểu Phàm, cảm ơn em!





Đổng Tiểu Phàm cười thản nhiên:



- Khi nào đi em tiễn anh nhé!



- Được thôi!



Nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm cười hiền dịu, Trương Nhất Phàm lại nói:



- Tiểu Phàm, đề nghị của mẹ anh, em suy nghĩ chưa?



- Cái gì?



Đổng Tiểu Phàm giả vờ không hiểu.



Trương Nhất Phàm liền nhân cơ hội nói tiếp:



- Tối nay em ở lại đây đi, giường của anh to và đẹp lắm!



- Đừng hòng!



Đổng Tiểu Phàm lườm hắn một cái, nhìn thấy sắc mặt háo sắc của Trương Nhất Phàm, vội vàng chui vào xe, chạy đi mất tiêu.



Lần này về nhà, sinh nhật của mẹ, thằng ba mới là người được lợi nhất.



Ngày hôm sau khi đi, chị dâu Dương Lam Lam lén đưa cho hắn một cái thẻ ngân hàng, chị gái Trương Bội Bội cũng đưa cho hắn một thẻ 50 ngàn. Sau khi Trương Nhất Phàm ra khỏi thành, hắn kiểm tra lại, sự ngoan ngoãn của ta! Trong thẻ của chị dâu không ngờ có tới 100 ngàn.



Được lắm, được lắm!



Chị dâu này đúng là không phải người cầm tiền làm ăn, không biết quý trọng đồng tiền gì cả. Trương Nhất Phàm cân nhắc, có nên cưới Đổng Tiểu Phàm không, dù sao bố mẹ Đổng Tiểu Phàm cũng là những người có tiền, như vậy mình cũng có thể có một bà xã giàu có.



Trở về với món tiền kha khá trong tay, Trương Nhất Phàm không cần Đổng Tiểu Phàm tiễn, tự mình lên tàu ra khỏi thành phố.



Vừa mới xuống tàu, hắn vội vàng tìm trạm điện thoại, gọi cho Hồ Lôi. Thằng ranh này không biết có chuyện gì mà ở trên tàu gọi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ phải tắt máy nhắn tin.



Trong điện thoại, Hồ Lôi nói trong lòng như có lửa đốt:



- Thằng ranh cậu chết giẫm ở đâu rồi? Xảy ra đại sự rồi biết không?



- Chuyện gì nào? Tôi vừa mới ở trên tàu.



Trương Nhất Phàm hỏi.



- Mỏ than xảy ra chuyện rồi, chôn mất mấy người. Hiện tại người nhà đang gây rối, người trong thị trấn không giải quyết được, cậu mau về làm công tác tư tưởng đi.




- Cậu đợi ở đó, tôi lập tức về ngay!



Trương Nhất Phàm treo điện thoại lên, ném năm mươi đồng về phía ông chủ rồi vội vã chạy đi.



- Này này này! Tiền của cậu.



Ông chủ trạm điện thoại cầm năm mươi đồng nhìn nhìn rồi nói:



- Không phải tiền giả chứ? Người này thật kỳ quái!



Ở trên đường, Trương Nhất Phàm thúc giục người tài xế cho xe chạy nhanh đến tốc độ 120, 130 mà hắn vẫn cảm thấy không đủ nhanh.



Thằng ranh Hồ Lôi này rốt cuộc là có chuyện gì? Mình không phải đã dặn dò rồi sao, không để xảy ra sự cố gì, hắn ta làm thế nào mà để mọi chuyện trở thành như vậy?



Ở trên xe Trương Nhất Phàm cứ đoán non đoán già mọi chuyện.



Chết vài người, lại là một tai nạn mỏ lớn, nếu như có người đưa việc này báo cáo lên huyện thì sẽ gây khó khăn cho mỏ than Nam Khê, chỉ sợ lại phải dừng hoạt động của mỏ than lại thôi.



Việc chết người này có thể lớn có thể nhỏ, tự mình làm sao có thể hóa giải nguy cơ này đây?



Mang theo nỗi bất an ở trong lòng, trên đường đi nhiều giờ đồng hồ rốt cuộc cũng đến mỏ than Nam Khê.



Ở đây đang tập trung rất đông người, đa phần đều là người nhà của thợ mỏ, cũng có cán bộ thôn. Trần Trí Phú và Lưu Thiên Lâm đều là lãnh đạo của thị trấn này. Trương Nhất Phàm từ xa nhìn lại, mấy chục người nhà tức giận cầm cuốc, đòn gánh, gậy gỗ và nhiều đồ vật khác làm vũ khí quát to yêu cầu Hồ Lôi ra đền mạng.



Ở hiện trường không hề thấy bóng dáng của Hồ Lôi, thằng ranh này đoán chừng chui vào góc nào tránh nạn rồi.



- Nhất Phàm, qua đây, qua đây, tôi ở đây nè.



Hồ Lôi từ một thảm cỏ đi ra, chỉ vào đường đi bên cạnh mỏ than.




- Những người này đều điên cả rồi, ăn nói không có lý lẽ gì cả, Bí thư Trần họ đều khuyên không được.



- Rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu nói rõ cho tôi nghe xem nào.



Chuyện không phải rất rõ ràng sao, Trương Nhất Phàm liền kéo Hồ Lôi từ trong bụi cỏ ra, tìm hiểu đại khái sự việc. Tai nạn mỏ là xảy ra vào trưa nay, cũng là 4 giờ trước. Ước chừng có mấy công nhân mỏ bị chôn ở đáy giếng không biết sống chết thế nào.



- Xích lại gần đây! Rốt cuộc là mấy người? Cậu làm sao đến số người cũng không biết rõ.



Trương Nhất Phàm sốt ruột, rống lên với Hồ Lôi.



- Tôi thật sự không biết, bọn họ không cho tôi qua, nhìn thấy tôi là xông vào đánh.



- Đi, qua đây nói tiếp. Lập tức tổ chức đội nhân công, tiến hành cứu viện.




Trương Nhất Phàm cố hết sức kéo Hồ Lôi chạy về hướng bên kia.



- Chủ tịch Trương đến rồi, Chủ tịch Trương đến rồi!



Có người nhìn thấy Trương Nhất Phàm, liền hô to lên.



Nhiều người nhà của những thợ mỏ bị tai nạn nhìn thấy Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi, có đôi chút kích động:



- Chủ tịch Trương, mỏ than Nam Khê là cậu gọi người khác đến làm, bây giờ xảy ra sự cố, cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm.



- Đúng! Cậu cũng phải chịu trách nhiệm.



- Lão Hồ là bạn của cậu, nếu câu không giải quyết cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ làm loạn đến tận huyện.



Những người này đều vây quanh lại, không khí rất căng thẳng.



Trần Trí Phú mang theo mấy người bảo vệ bên cạnh Trương Nhất Phàm, Đường Vũ cũng đã tổ chức người, ngăn chặn bạo động từ một số người nhà nạn nhân.



- Được rồi, được rồi! Mỏ than xảy ra chuyện, các vị là thân nhân của người bị nạn, trong long đang rất buồn và tức giận. Bí thư Trần và tôi tại đây yêu cầu mọi người không được kêu la ầm ĩ. Nếu như các vị hy vọng bọn họ không có việc gì thì xin các người lui xa một chút, không nên cản trở công tác cứu hộ. Hiện tại tôi sẽ lập tức cử người xuống giếng để cứu những công nhân bị nạn lên.



Trương Nhất Phàm nói mấy câu, từ mặt đất nhặt nón bảo hộ đội lên đầu, rồi hướng về miệng giếng đi xuống. Trần Trí Phú giữ hắn lại.



- Chủ tịch Trương, ngài không thể đi, nguy hiểm lắm đó.



- Mỏ than là do tôi tổ chức nên, tôi không đi thì ai đi?



Trương Nhất Phàm nét mặt kiên nghị, làm việc nghĩa không được chùn bước:



- Bí thư Trần, ông phối hợp với đồng chí Hồ Lôi, lập tức điểm danh số lượng công nhân, xem rốt cuộc có bao nhiêu người bị mắc kẹt ở dưới giếng.



- Đường Phái Trường, cậu lập tức tổ chức người, giữ gìn an toàn khu mỏ, không được cho người nhà quấy rối.



Đường Vũ lập tức đáp:



- Tôi đi làm ngay.



Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, đã 3 giờ 10 phút, nói cách khác, người bị nạn đã bị nhốt dưới giếng 4 tiếng rưỡi rồi. Tuy có đội cứu hộ nhưng tiến độ không tốt cho lắm.



Trương Nhất Phàm nhảy lên một tảng đá lớn, nói thật to:



- Bây giờ ai dám cùng ta xuống cứu người, mỗi người sẽ được trợ cấp 1000 đồng tiền mặt.



Trọng thưởng tất sẽ có người xung phong, huống chi Trương Nhất Phàm đường đường là Chủ tịch thị trấn, đích thân tới hầm mỏ này, một số thợ mỏ do dự, bàn tán xôn xao rồi cùng gia nhập đội cứu hộ. Trương Nhất Phàm đỡ lấy nón bảo hộ, gật đầu tỏ ý hài lòng, cùng với đội nhân công đi vào trong hầm mỏ.